Sổ Tay Bắt Vợ Của Trạch Tổng

Chương 63: 63: Không Đáng Làm Người





"Chào anh."
Sương Kha cúi chào giám đốc Hứa, mở cửa đi ra khỏi phòng, nhìn quanh văn phòng một lượt muốn tìm Lưu Ly nhưng lại chẳng thấy bóng dáng cô ấy đâu, hỏi thăm đồng nghiệp mới biết nhà cô ấy có việc xin nghỉ phép vài ngày.

"Mọi người ở lại làm việc tốt nhé." Cô vẫy tay với đồng nghiệp quay người rời đi, hôm nay cô tới công ty để trao đổi một số vấn đề liên quan đến bản thiết kế, lâu ngày không đi làm thì ra cũng có chút nhớ nhung.

Bước ra khỏi công ty Sương Kha cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay, thấy vẫn còn sớm trong đầu liền nghĩ tới người đàn ông nào đó, trên môi khẽ tươi cười.

Dù sao cũng tiện đường ra ngoài một chuyến, Sương Kha quyết định bắt xe đến công ty Trạch Thị, tạo cho Trạch Hoắc Hàn một sự kinh hỷ bất ngờ.

"Làm lại." Trạch Hoắc Hàn xem qua bản báo cáo của phòng tài chính, gương mặt bực dọc không hài lòng trả lại.

Giám đốc tài chính trên trán rịn mồ hôi, len lén nhìn cấp trên: "Trạch tổng tôi sẽ làm lại ngay."
Người kia đi rồi Trạch Hoắc Hàn ném mạnh chiếc bút trên tay xuống bàn, ngả người ra sau đưa tay lên day day hai bên thái dương, giảm bớt mệt mỏi.

Anh trả lương cho mấy người bọn họ chỉ để ngồi cho phệ bụng thôi à, có mỗi việc cỏn con như thế còn làm không xong, thật quá vô dụng.

"Cốc cốc."
"Vào đi."
Nghỉ ngơi chưa được bao lâu, bên ngoài tiếng gõ cửa vang lên, Trạch Hoắc Hàn mang theo cơn tức chưa nguôi cao giọng nói.


"Hình như em đến không đúng lúc rồi." Sương Kha mở cửa đi vào, nhìn Trạch Hoắc Hàn mặt mày cau có giả bộ ủy khuất.

Nghe được giọng nói người thương, Trạch Hoắc Hàn có chút kích động, nhanh chóng đứng dậy đi lại gần ôm cô vào lòng: "Sao có thể, thấy em anh rất vui."
Sương Kha dựa đầu vào ngực anh gương mặt dịu dàng khẽ hỏi: "Vừa rồi em thấy anh dường như không vui, sao vậy công việc có gì không được thuận lợi à?"
"Cũng không có gì, chỉ là chút việc nhỏ thôi." Anh buông cô ra, nắm bàn tay nhỏ của cô lôi kéo đi lại sofa ngồi xuống.

Bàn tay ôn nhu đưa lên vuốt ve mái tóc cô, mơi đáy mắt hiện nên niềm hạnh phúc, lúc này đây trong thế giới của anh chỉ có duy nhất mình cô mà thôi.

Sương Kha tới thật đúng lúc, cô giống như viên thuốc ngọt ngào khiến tâm trạng anh thay đổi.

Trạch Hoắc Hàn lần nữa ôm lấy Sương Kha đem mặt chôn ở cổ cô, mùi hương nhàn nhạt nơi đầu mũi cùng làn da trắng ngần mịn màng, làm anh tâm hồn điên đảo.

Bàn tay đặt sau lưng Sương Kha cảm thấy chưa đủ, nhẹ nhàng di chuyển xuống bên dưới tìm kiếm đường mò mẫm đi vào bên trong.

"Này, tới giờ cơm trưa rồi." Nhận thấy nguy điểm đang đến gần, vội đẩy Trạch Hoắc Hàn ra ngại ngùng lên tiếng.

Cô nhớ lần đầu gặp lại anh sau chuyện đó, cũng là văn phòng này, Trạch Hoắc Hàn vốn dĩ đã để lại ấn tượng không tốt trong lòng cô, thêm những hành động khiếm nhã của anh ở đây càng làm cô thêm mất thiện cảm.

Nhân duyên của con người thật sự quá diệu kỳ, có một số thứ ngỡ chỉ là thoáng qua nhưng để lại cả đời nhung nhớ.

Còn có những thứ tưởng chừng sẽ là định mệnh của nhau, nhưng thực ra chỉ là tạm bợ.

"Được rồi, ăn no mới có sức." Gương mặt Trạch Hoắc Hàn phảng phất dục vọng chưa tan, nhìn Sương Kha lưu luyến, nhưng rất nhanh đã trở lại dáng vẻ ban đầu, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, ung dung đứng lên chỉnh lại âu phục trên người mình.

Nghe cái âm thanh đầy ẩn ý đó, Sương Kha rất muốn mở miệng mắng anh vài câu, người đàn ông này có thể nghiêm túc được không? Lúc nào trong đầu cũng suy nghĩ mấy cái chuyện không đứng đắn.

"Đi ăn cơm thôi." Khóe môi Trạch Hoắc Hàn dần dần cong, đưa bàn tay ra để cô nắm lấy.

.

Truyện Sắc
Sương Kha mỉm cười đặt tay mình vào bàn tay ấm áp của anh, hai người thân mật dưới ánh nhìn của người khác nắm tay nhau đi vào thang máy.

"Ting."
Trịnh Lâm Viên ôm tập tài liệu trên tay, đứng trước cửa chờ thang máy.


Thấy cửa mở định đi vào khi nhìn thấy hai người bên trong, dưới chân như có nam châm hút lại bất giác không thể nhúc nhích.

Mắt không thấy tim không đau, cảnh trước mắt này làm cô ta thêm lần nữa đau nhói lòng, một người mất bao lâu để chờ đợi, còn người kia lại sớm đã có người khác.

Cô ta một lòng thủy chung gạt bỏ hết những mối quan hệ khác để quay trở về, thứ nhận lại được không như ý nguyện.

"Cô..." Cửa thang máy sắp đóng lại, Sương Kha có lòng muốn bảo người phụ nữ bên ngoài đi vào, gặp phải ánh mắt ra hiệu của Trạch Hoắc Hàn đành im lặng.

"Cô ta từng có ý chia cắt chúng ta, anh không thích cùng cô ta một chỗ." Có một số thứ anh tin Trịnh Lâm Viên sẽ hiểu đôi khi im lặng còn đáng sợ hơn lời nói, anh không làm gì cô ta không phải là tha thứ, mà chính là đã quá chán ghét.

Tình xưa đã không còn, cô ta cố chấp vì cái gì? Bước đi ngày hôm nay là cô ta tự chọn, còn oán trách ai được nữa.

Sương Kha nhìn cách cửa thang máy đóng kín, khẽ thở dài, đều là phụ nữ với nhau cô có thể thông cảm được, cũng chỉ vì chữ yêu nên cô ta mới hành xử như thế.

Mỗi người có cách khác nhau bảo vệ tình yêu của mình, nhưng nên biết điểm dừng thứ đã không thuộc về mình hà tất phải níu kéo.

Theo như Trạch Hoắc Hàn từng nói, cô tới khi anh đã chấm dứt mối tình trong quá khứ, vậy xem ra người ôm mộng chỉ có cô ta mà thôi.

Sương Kha cùng Trạch Hoắc Hàn đi tới một nhà hàng truyền thống ngay trung tâm thành phố ăn trưa, sau khi ăn xong anh đưa cô về nhà rồi quay lại công ty làm việc.

"Em về đây."
Sương Kha nghiêng người chạm môi Trạch Hoắc Hàn, lúc thu về không ngờ lại bị người đàn ông này giữ lấy chuyển thành hôn sâu.

Sau một hồi cuối cùng Trạch Hoắc Hàn cũng hài lòng thả cô ra, khàn khàn nói nhỏ: "Tối anh tới."
Cô vẫy tay chờ anh lái xe đi khuất mới đi vào tòa nhà, khi đi đến gần căn hộ bên tai cô nghe thấy tiếng mẹ hình như đang cãi nhau với người nào đó, lòng cô hoảng loạn chạy nhanh về phòng.


Bóng lưng người đàn ông đó làm cả người Sương Kha run lên, tới bên mẹ chắn trước mặt bà quát lớn:
"Đường Khiên mau cút ra khỏi nhà tôi."
Ông ta lại tới đây vì mục đích gì, mẹ con cô chịu khổ vẫn chưa đủ à? Sao lần vào cũng vậy cứ đang vui vẻ bình yên ông ta lại xuất hiện phá vỡ.

"Con đưa cho bố ít tiền, bố lập tức đi ngay." Đường Khiên lúc này không còn phong độ như xưa, râu nhiều ngày không cạo mọc rậm quanh miệng.

Ông ta đầu tư cổ phiếu bị vỡ nợ, nhà cửa đều bị xiết nợ, giờ chỉ có Sương Kha mới giúp được ông.

"Lão già chết tiệt, ông còn ở đây mặt dày đòi tiền nó, ông không biết xấu hổ à?" Lan Nhuệ chỉ tay vào mặt ông ta lớn tiếng chửi, bà hối hận đã mở cửa để lão ta có cơ hội vào nhà.

Lan Nhuệ đang ngủ trưa nghe tiếng chuông cửa, nghĩ rằng con gái trở về quên chìa khóa, mở ra mới biết mình đã lầm.

"Im mồm." Đường Khiên bị chửi nhiều quá đầu ong ong trừng mắt với vợ cũ, từ khi ông vào đây người phụ nữ điên này đã luôn miệng mắng chửi, nếu không cần tiền từ đứa con gái này ông đã đánh bà ta mấy bạt tai rồi.

"Đường Khiên biết đi trước khi tôi gọi cảnh sát, 50 tỷ ông nợ tôi vẫn chưa trả đấy, tôi không đòi thì thôi ông còn vác mặt đòi tiền sao lần này đừng mơ một xu tôi cũng không cho ông."
Sương Kha lo mẹ lại phát bệnh, chỉ muốn lập tức đuổi ông ta ra khỏi nhà.

"50 tỷ? Ông lại đi lấy của con bé số tiền lớn đến vậy, Đường Khiên hôm nay tôi phải giết chết ông." Lan Nhuệ khó tin vào tai mình, ông ta tồi đến thế là cùng, bà hối hận năm xưa không giết luôn ông ta đi, có phải hôm nay đã không cần khổ sở thế này, bà xông điên cuồng lao tới cào cấu vào mặt Đường Khiên..