Sổ Tay Hình Cảnh

Quyển 2 - Chương 83: Mười năm




Mục Trung Hoa là một người tương đối có nguyên tắc, phân biệt thị phi rõ ràng, thế nên khi con rể Cung Khắc bị cảnh sát tới từ tỉnh B nghi ngờ, lập trường của bà Mục vẫn vậy, kiên trì với nguyên tắc của mình, đứng về phía Cung Khắc, từ chối công việc chi viện cho pháp y của tỉnh B.

“Hai… ba… bốn… năm… sáu.” Lúc này, bà Mục đang khoanh chân ngồi trên giường trong nhà khách, vung ra năm quân bài rồi xoa đầu Trần Tấn ngồi bên cạnh: “Yên tâm đi, người chết đó không phải mẹ cháu đâu, bà đã hỏi giúp cháu rồi”. Trần Tấn gật đầu chắc nịch. Nó ghé đầu nhìn bài của ông Diệp rồi hỏi một câu kỳ lạ: “Ông ơi, ông có tứ quý sao không chặt bà?”.

Trần Tấn vừa dứt lời, ánh mắt sắc như dao của Mục Trung Hoa ngay lập tức phóng tới, ánh mắt đó như đang nói: Ông Diệp, ông dám chặt tôi thử xem!

Ông Diệp cười tít mắt sắp xếp lại bài rồi xoa đầu Trần Tấn: “Tiểu Tấn à, cháu hoa mắt nhìn nhầm rồi đấy”.

Tại mình hoa mắt ư? Trần Tấn nghĩ, nhưng sau khi hết ván nó đã phát hiện ra điểm bất hợp lý. Ông Diệp đánh hai con K trước, sau đó lại tiếp tục đánh hai con K. Rõ ràng là bốn con, tứ quý mà.

Nhưng những người có mặt ở đó bao gồm Cung Khắc, Diệp Nam Sênh và mấy người khác đều làm như không nhìn thấy. Diệp Nam Sênh hiểu suy nghĩ của Trần Tấn, cô bĩu môi, ông bố của mình trêu chọc bà Mục cũng không phải chuyện một năm, hai năm nữa, người tinh mắt vừa nhìn là lập tức nhận ra có chuyện gì, bà Mục thì lại chẳng hiểu chút nào. Nhưng cũng chính vì điều này mà mẹ cô mới có thể vô tâm vô tính hạnh phúc đến tận bây giờ chăng?

Diệp Nam Sênh nhìn Cung Khắc: Em không ngốc nghếch như bà Mục đâu.

Cung Khắc nhìn cô: Anh biết mà, nhưng anh sẽ không yêu em ít hơn bố mẹ đâu.

Vào lúc mọi người đang hưởng niềm vui gia đình trong nhà khách huyện Tân Hương thì tiến độ phá án của những nhân viên cảnh sát Công an tỉnh B lại chậm chạp đến mức gần như ngừng hẳn. Mấy ngày liên tục họ điều tra trong phạm vi huyện Tân Hương nhưng không có ai phù hợp với điều kiện của cô gái mất tích. Mà theo bảng thông tin khách hàng trong khách sạn thì cũng không hề có ghi chép nào về chuyện có một cô gái vào thuê phòng.

Thật giống với câu nói – “thiên ngoại phi thi”. Giống như nó vô duyên vô cớ rơi xuống khách sạn vậy, bất luận là thi thể người phụ nữ hay gói ma túy kia thì cũng khiến các anh hùng ở Công an tỉnh B hết đường xoay sở, huống hồ cả Giám đốc ngân hàng vào khách sạn cũng chết, họ thật không tìm ra được đầu mối.

Cục diện gượng gạo ấy duy trì tới ngày thứ ba, đội trưởng đội cảnh sát hình sự dẫn theo mấy trợ thủ đánh tiền trạm tới nhà khách, vào gặp Mục Trung Hoa và Cung Khắc.

Người đội trưởng ấy họ Lê, tên đầy đủ là Lê Hoan, một nữ cảnh sát can trường mới ba mươi tuổi. Cô ấy vừa từ một thành phố giáp ranh với tỉnh B trở về. Không lâu trước đây, ở đó xảy ra một vụ án ghê rợn, một cô gái bị mưu sát, khi thi thể được phát hiện, đại não của nạn nhân đã bị người ta lấy đi mất.

Lê Hoan giám sát vụ án này hơn một tháng mà vẫn không có được manh mối gì, không còn cách nào khác, lúc này cô ấy nhớ tới chuyên gia tâm lý tội phạm, hung thần của bọn tội phạm tỉnh A – Cung Khắc nên đã quay ngược trở lại đây, chuẩn bị xin với cấp trên mời Cung Khắc tới tỉnh B hợp tác phá án. Chỉ là cô ấy không ngờ rằng, gần như cùng lúc này mấy cấp dưới của mình lại đối đầu với Cung Khắc.

Trên người vẫn còn nguyên gió bụi của ngoại thành tỉnh B, Lê Hoan cúi người chào Mục Trung Hoa và Cung Khắc: “Giáo sư Mục, thầy Cung, họ không hiểu chuyện, mong hai vị đừng phật lòng”.

Bà Mục nhìn lên trần nhà, tựa hồ trên đó có một phong cảnh trắng toát nào đó còn đẹp hơn cả người trước mắt vậy. Ngược lại Cung Khắc hơi cúi đầu, lịch sự đáp: “Người không quen biết quả thực khó xây dựng lòng tin”.

Lê Hoan thầm thở phào nhẹ nhõm, cô ấy còn tưởng rằng Cung Khắc là người quái đản giống như lời đồn, bây giờ xem ra, cũng không đến nỗi.

Sau khi có được sự ăn ý, đôi bên không còn khoảng cách trước đây. Trong phòng làm việc nhỏ bé của đồn công an Tân Hương, mấy người mở một cuộc họp đầu tiên về vụ án này. Cung Khắc ngồi phía dưới, lắng nghe những người của tỉnh tường thuật lại vụ án.

Phụ trách việc này là một cảnh sát họ Thẩm, giọng anh ta khá trầm, không to lắm nhưng vừa đủ để tất cả mọi người trong phòng nghe được rõ ràng.

“Giám đốc ngân hàng tên đầy đủ là Phương Hoành, là giám đốc bộ phận tín dụng của một ngân hàng ở tỉnh A, năm nay 35 tuổi, kết hôn năm 20 tuổi. Vợ anh ta là bạn cùng thời đại học, hai người sau khi kết hôn đã có một cậu con trai, năm nay năm tuổi, đang học mẫu giáo. Theo phản ánh của bạn bè và người thân thì quan hệ giữa họ rất tốt, tuy nhiên căn cứ theo kết luận của giáo sư Mục, tôi đã điều tra và được biết, Phương Hoành và vợ đã ly hôn trước đó mười tháng. Vợ Phương Hoành không còn ở tỉnh A, chúng tôi đã thông báo cho các đồng nghiệp ở tỉnh A để liên lạc với người vợ.”

Cảnh sát Thẩm nói tới đây thì ngừng lại một lát rồi tiếp tục: “Nói tiếp về nạn nhân nữ. Căn cứ theo giám định pháp y, thời gian tử vong của nạn nhân có lẽ là khoảng ba ngày trước khi thi thể được phát hiện. Vì trong phòng không bật điều hòa lại đóng kín, nhiệt độ cao và ẩm thấp đã khiến thi thể thối rữa ở mức độ cao. Mặt của nạn nhân bị hủy hoại nghiêm trọng, cơ thể ngoại trừ một vết xăm hình hoa hồng trên cổ tay ra thì không có đặc điểm nổi bật nào khác. Chúng tôi cũng đang tích cực đối chiếu với những nhân khẩu mất tích trong tỉnh B, hy vọng có thể tìm ra thân phận của nạn nhân trong số đó, bây giờ còn đang chờ đợi kết quả”.

“Có một vấn đề mà chúng ta có thể điều tả trước.” Cung Khắc ngắt lời cảnh sát Thẩm. Ban đầu cảnh sát Thẩm từng nghi ngờ một trong số những người của Cung Khắc, thấy anh ta nhíu mày, Cung Khắc cũng không bộc lộ gì thêm. Anh hơi cúi đầu, trong đầu hiện lên những tài liệu mà mấy ngày nay Doãn Nghị mang tới cho anh, rồi nói như tự lẩm bẩm với bản thân: “Hồi còn đi học, ấn tượng của các bạn học về Phương Hoành là một người thật thà tới mức rập khuôn, tính cách lại khá e dè. Một người như vậy, cho dù có chịu đả kích vì chuyện ly hôn cũng sẽ không dễ dàng đi tìm gái”.

Câu nói mở lời của Cung Khắc đã phủ định phương hướng điều tra hiện tại của cảnh sát tỉnh B. Quả đúng vậy, cảnh sát Thẩm và cấp dưới đang tập trung điều tra những cô gái làm nghề bán hoa ở Tân Hương. Việc này cũng có thể hiểu được, một người đàn ông, độc thân đã lâu, muốn tìm một người phụ nữ để thỏa mãn nhu cầu sinh lý, nhưng mà…

“Nhưng đừng quên còn có gói heroin. Nguồn gốc của nó, tôi thiên về giả thiết nó xuất phát từ Phương Hoành. Thử nghĩ mà xem, bên cạnh mang theo một gói thuốc giống quả bom hẹn giờ như vậy, có mấy người có gan gọi gái bán hoa. Huống hồ tính cách của Phương Hoành còn như thế. Một lời giải thích hợp lý hơn là Phương Hoành quen biết cô gái đó, hơn nữa còn khá thân thiết. Anh ta không sợ đối phương nói ra, hoặc hơn thế nữa, người phụ nữ này chính là vợ của Phương Hoành…”

Cùng với lời phân tích của Cung Khắc, cả căn phòng chìm vào một sự yên ắng kỳ lạ. Người lên tiếng đầu tiên là Lê Hoan: “Chúng tôi đã sắp xếp cho bố mẹ của vợ Phương Hoành nhận xác nhưng họ nói bất luận là dáng dấp hay hình xăm thì đều không phải con gái của họ”.

Lúc này Mục Trung Hoa trông có vẻ vẫn ngủ gật nãy giờ bỗng lên tiếng: “Hình xăm đó mới được xăm vào, thời gian chỉ khoảng nửa năm. Còn nữa, hình xăm ấy quá phức tạp, nếu tôi nhớ không nhầm thì bên tỉnh A chỉ có hai cửa hàng làm được kiểu xăm này. Đương nhiên, nếu nạn nhân là người của tỉnh A chúng ta”.

Lê Hoan thầm cảm thấy khâm phục trong lòng, quả nhiên họ mời Cung Khắc và Mục Trung Hoa tham gia quả thực có một lợi ích tương đối lớn với việc phá án. Theo hướng phá án này, Lê Hoan sắp xếp người ngay tại chỗ, một nhóm đi tới hai tỉnh A, B để truy lùng tung tích hình xăm, một nhóm khác tới chỗ bố mẹ của vợ Phương Hoành để lấy mẫu máu, chuẩn bị đối chiếu AND.

Nhưng Cung Khắc lại đưa ra một yêu cầu đối với Lê Hoan, anh muốn gặp Trần Dụ Đạt.

Nói thật lòng, Cung Khắc không để ý lắm tới gói heroin và xác cô gái nằm trong khách sạn. Chỉ cần tìm ra được nguồn gốc xác chết thì ngày phá án không còn xa nữa. Anh quan tâm tới vụ án mười mấy năm trước và vụ án Phương Hoành bị thương hơn. Giữa họ rốt cuộc có sự liên hệ như thế nào, hay chỉ một kẻ gây án, hay đơn thuần chỉ là trùng hợp…?

Tại phòng tạm giam Tân Hương cách trunh tâm huyện Tân Hương năm cây số, lần đầu tiên Cung Khắc gặp được Trần Dụ Đạt – một người đàn ông với mái tóc rối bù, sắc mặt nhợt nhạt, ánh mắt trống rỗng không nên có ở một người ở độ tuổi của anh ta.

Cung Khắc tới trước, ngồi đợi Trần Dụ Đạt trong một căn phòng gặp mặt với một cánh cửa sổ nhỏ hẹp. Một lát sau, Trần Dụ Đạt tay đeo còng số tám, cúi đầu, chầm chậm đi vào phòng. Thoạt tiên mới nhìn thấy Cung Khắc, trong đôi mắt anh ta dấy lên một cảm giác phức tạp không thể nói rõ, có sự ngỡ ngàng, cũng có sự nghi hoặc, nhưng tất cra những cảm xúc ấy đã hóa thành một đầm nước chết lắng xuống đáy mắt khi anh ta ngồi xuống ghế.

“Anh là người của cảnh sát phải không, tôi không có gì để nói cả, tôi không loàm người ấy bị thương.” Nói xong câu này, anh ta lại cúi gằm xuống. Cung Khắc không nói tiếp mà ngược lại, anh bắt đầu một chủ đề khác: “Trần Tấn là một đứa bé ngoan, nó tin rằng bố của nó không làm hại ai, càng không giết người”.

Chỉ một câu nói đã khiến nước mắt anh ta men theo hốc mắt chảy xuống. Anh ta bưng mắt nghẹn ngào trong yên lặng. Nếu không phải vì bả vai anh ta đnag run bần bật từng con thì có lẽ người khác không thể nào biết anh ta đang khóc.

Khóc một lúc, anh ta lau mặt rồi hỏi Cung Khắc: “Thằng bé ở ngoài ấy vẫn ổn chứ?”.

“Khỏe lắm, chạy nhảy vui đùa, một bữa ăn ba bát cơm. Chỉ có một chuyện không tốt là người khác hay nói bố nó là kẻ giết người. Mấy hôm nay vì chuyện này nó đã đánh nhau với người ta hai bận rồi.”

Cung Khắc nhìn bờ môi run run của Trần Dụ Đạt, có vẻ như đang muốn nói gì đó nhưng lại nói không thành câu. Anh đổi tư thế ngời, đặt tay lên bàn, đan hai tay vào nhau, “Tôi đoán là bất luận chuyện lần này hay mười mấy năm về trước thì sở dĩ anh không nói rõ chân tướng cũng chỉ vì không muốn làm hại tới gia đình mình, nhưng chính vì như vậy anh lại khiến con trai mình tổn thương”.

Trần Dụ Đạt há hốc miệng, rất lâu sau mới bật ra một tiếng: “Nhưng tôi cảm thấy chuyện này không liên quan tới anh cả, cũng không thể là anh ấy được”. Trần Dụ Đạt còn nhớ, anh ta về quê ở mấy ngày, không đợi được người vợ Lý Mỹ Quyên mà mình mong chờ, nhưng hôm ấy lại nhận được điện thoại của anh cả…

Ra khỏi trại giam Tân Hương, bầu trời mới bắt đầu còn tươi sáng chẳng hiểu vì sao bỗng âm u, những đám mây đen dày đè nặng xuống đỉnh đầu, khiến những người đứng dưới luôn có một cảm giác như khó thở.

Vẫn là chiếc xe cảnh sát sắp hỏng ấy. Doãn Nghị ngồi trong xe. Anh ấy vừa kết thúc một cuộc điện thoại, thấy Cung Khắc đi ra bèn vội vàng vẫy tay, “Nhanh, nhanh, vụ án có tiến triển rồi!”.

Tiến triển mà Doãn Nghị nói tới từ phía Công an tỉnh A. Do điều kiện eo hẹp, kết quả so sánh AND phải mấy tiếng sau mới có. Nhưng từ tin tức được nhóm cánh sát đi tỉnh A gửi về thì hình xăm trên người cô gái đã có thể chắc chắc tới chín phần rồi. Đó là một cửa hàng xăm tê là “Thêm hương”. Điều khiến cảnh sát bất ngờ là căn cứ theo sự hồi tưởng của bà chủ cửa hàng “Thêm hương”, thì nửa năm trước, có hai cô gái nắm tay nhau vào cửa hàng, chọn hình bông hoa hồng này, vì một mẫu xăm của cửa hàng chỉ xăm cho một vị khách nên bà chủ nhớ rất rõ, hai cô gái khi đó gọi người kia là “người yêu”.

Vợ của Phương Hoành là người đồng tính, điều này thật sự khiến người ta bất ngờ. Ngay sau đó lại có một vấn đề nảy sinh, thân phận của nạn nhân nữ này có thêm một sự lựa chọn, có thể là vợ của Phương Hoành, cũng có thể là người tình của cô ta.

Khi đối mặt với hai sự lựa chọn như thế, kết quả đối chiếu AND rõ ràng trở nên cực kỳ quan trọng.

Lại thêm một tiếng đồng trôi qua, điện thoại trong phòng làm việc vang lên, Lê Hoan nhận máy. Nghe xong báo cáo, cô ấy ngắt máy và nói: “Đã có kết quả đối chiếu AND rồi, nạn nhân không phải là vợ của Phương Hoành”.

Tình tiết vụ án phát triển tới mức này, vợ của Phương Hoành đã trở thành kẻ tình nghi quan trọng bị khoanh vùng. Tại huyện Tân Hương thành phố Bắc An tỉnh B, Lê Hoan gọi điện lên Công an tỉnh, điều tra toàn diện mọi tung tích về người vợ trước của Phương Hoành.