Sở Tổng, Xin Hãy Tránh Đường!

Chương 122




Đường Tinh bị trúng đạn nên chạy rất chậm, hội chứng khó đông máu khiến vết thương của cô ngày càng nặng. Máu tươi nhỏ từng giọt trêи mặt đất, trông chật vật vô cùng.

"Pằng!"

Đúng lúc này, một tiếng súng ở phía sau vang lên bắn thẳng vào mặt đất phía trước Đường Tinh, đá vỡ tung tóe, còn có khói bốc lên.

Đường Tinh nghiến răng không hề có ý định dừng bước, giống như cô không hề sợ hãi trước cái chết vậy.

Gã cụt tai không vui nói: "Ai bảo mày nổ súng vội như vậy, con chuột này mà chết rồi thì còn gì là thú vị nữa, cái hôm nay tao có chính là thời gian!"

"Em biết rồi đại ca." Tên thuộc hạ vừa nổ súng vội thu súng lại, nơm nớp lo sợ gật đầu.

Nhìn về phía thân hình liêu xiêu của Đường Tinh đang tiến về phía trước đào tẩu, trong mắt gã cụt tai tràn ngập hứng thú: "Con nhãi con, chạy nhanh lên đi, thế này mới thú vị chứ, mày khiến tao càng cảm thấy hưng phấn hơn rồi đấy, ha ha ha ha..."

Tiếng cười chói tai của gã vang vọng cả bầu trời âm u của thành phố...

...

Không biết qua bao lâu, chân phải của Đường Tinh đã tê rần, tốc độ càng chậm chạp, cô ngoảnh lại xem xét, mấy người đó đã biến mất khỏi tầm mắt cô.

Màn đêm lạnh buông xuống, sao sáng đầy trời, ánh trăng xuyên thấu tầng mây chiếu sáng mặt đất.

Chỗ chân bị thương của cô gái đã được băng bó sơ qua, cô cũng đã lấy đạn ra, tuy vẫn thấy đau đớn nhưng so với lúc nãy đã tốt hơn nhiều, ít nhất cái chân này cũng không bị phế mất.



Nghĩ đến đây, cô không khỏi tự giễu chính bản thân, đến giờ rồi còn nghĩ tới việc chân có bị phế mất không. Ngay đến việc cô có thể sống sót để rời khỏi Philadelphia hay không còn chưa biết được. Nói chính xác hơn, cô đã sớm biết được kết cục của mình rồi, chỉ là trong lòng vẫn chưa chịu thừa nhận mà thôi.

Trước khi tới đây cô đã có dự cảm không lành nhưng có nghĩ thế nào cũng không ngờ hiện thực lại thảm như thế này.

Chỉ có người vô ɖu͙ƈ vô cầu mới không sợ chết, nhưng giờ, cô sợ... cô rất sợ mình sẽ chết. Cô sợ mình sẽ lại đánh mất Sở Diệc Thần một lần nữa, cô sợ một nhà ba người lại phải chia xa lần nữa.

Cô nhớ con trai cô, nhớ Sở Diệc Thần...

Đường Tinh hít sâu một hơi, hai cánh tay chậm rãi ôm chặt lấy thân mình.

Đêm mùa đông ở Philadelphia lạnh đến thấu xương, trông từ phía sau bóng lưng của cô có chút cô độc cùng bất lực nhưng mà vẻ mặt của cô lại vô cùng kiên định.

Tên cụt tai kia đã nắm toàn quyền ở Philadelphia, giờ dù cô có chạy thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của gã, gã để cho cô chạy là bởi vì gã muốn chơi trò mèo vờn chuột...

Đường Tinh biết lúc này coi như cô tạm thời an toàn nhưng thực tế thì cô vẫn an vị trêи lằn ranh sinh tử, ai biết được bọn người kia sẽ tìm ra cô vào lúc nào.

Cô không thể dừng lại.

Đường Tinh đè nén sự đau đớn và mệt mỏi trong thân thể cùng cảm giác lạnh lẽo đang dâng lên, tiếp tục đi về phía trước.

Ngay từ đầu cô cũng định báo cảnh sát, nhưng hiển nhiên là sở cảnh sát ở Philadelphia chắc chắn có quan hệ cực tốt với tên kia, báo cảnh sát cũng chẳng khác gì tự chui đầu vào lưới.

Bất kể cô có phải là con chuột hay không nhưng nếu có thể kéo dài được một giây, chắc chắn cô sẽ cố mà kéo thêm một giây, ai cũng không thể chắc chắn một khắc sau liệu có thể có kì tích xuất hiện hay không...