Sở Tổng, Xin Hãy Tránh Đường!

Chương 129




"Sao cô lại ở đây?" Âu Dương Lâm như nhớ ra gì đó liền ồ lên một tiếng. "Tới nhanh vậy sao?"

Đường Tinh nhảy ra khỏi tủ, thấy Âu Dương Lâm đã biết mục đích của mình nên hỏi thẳng" Làm thế nào thì anh trả lại cho tôi?"

Âu Dương Lâm lấy mộ cái khăn tắm quấn quanh người rồi đi đen chiếc ghế đối diện, ngồi xuống.

"Nếu cô làm tôi vui thì tôi sẽ trả."

Khóe miệng Đường Tinh khẽ nhếch lên. Cô tiến đến trước mặt anh ta, vòng tay qua cổ.

"Vậy làm thế nào thì anh vui đây?"

"Làm thế nào?"

Âu Dương Lâm vòng tay ra sau, giữ lại cánh tay đang cầm ống tiêm của Đường Tinh, vật ra đằng trước.

"Chơi xấu như vậy là không vui đâu."

Tiếp đó, hai người lao vào đánh nhau. Thoáng cái đã hơn hai trăm chiêu mà vẫn chưa hề phân thắng bại.



Lúc này, chân bị thương của Đường Tinh lại bắt đầy đau dữ dội khiến sức chiến đấu của cô giảm xuống rõ rệt.

Thấy Đường Tinh có sơ hở, Âu Dương Lâm nhanh như chớp đánh ngất cô gái.

Mãi đến gần tối, Đường Tinh mói tỉnh lại. Phát hiện mình đang nằm trêи giường của Âu Dương Lâm, cô vội vàng bật dậy.

"Tỉnh rồi?"

Đường Tinh ngẩn ra nhìn người đang nằm bên cạnh, cô vẫn giữ nguyên tư thế đó, không động đậy, cũng không nói gì, như thể vẫn còn đang chưa tỉnh dậy.

Lúc này, Đường Tinh mặc một đồ của tên bị cô đánh ngất kia, thế nhưng nó đã bị rách, để lộ ra một số chỗ cần phải che, tay cô ôm một chiếc gối trắng cuộn tròn trêи đầu giường, làn da trắng nõn thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp áo mỏng manh kia...

Dáng vẻ đúng là dễ kϊƈɦ thích con người ta sa đọa...

Ánh mắt người đàn ông ngày càng sâu, ngày một tối lại, hắn từ từ giơ tay ra, bàn tay trắng nõn như thể có thể nhìn thấy hết cả mạch máu từng chút từng chút hướng về môi cô...

Một giây sau, gan bàn tay hắn bỗng truyền tới một cơn đau xót.

Hắn còn chưa kịp tới gần, cô đã cắn mạnh hắn một cái, máu chảy dọc xuống từ khóe miệng cô và mu bàn tay hắn...

Người đàn ông thay đổi sắc mặt, tóm lấy cằm cô bắt cô nhả tay hắn ra rồi đè chặt cô xuống giường, vẻ mặt u ám đáng sợ: "Ha, thủ thân như ngọc là vì ai thế?"



"Âu Dương Lâm! Rốt cuộc anh muốn làm cái gì!" Đường Tinh tỉnh táo lại, vừa nhìn thấy người kia liền lập tức hỏi.

Người đàn ông liếc nhìn máu dính trêи bàn tay rồi lè lưỡi ɭϊếʍ vết thương đang rỉ máu, ánh mắt dần trở nên đỏ thẫm như quỷ dữ nhìn chằm chằm vào Đường Tinh, hắn thấp giọng nói vào tai cô: "Vốn... không định làm cái gì... cơ mà bây giờ..."

Giọng điệu này khiến Đường Tinh cảm thấy sợ hãi: "Âu Dương Lâm tôi cảnh cáo anh, tốt nhất là hãy biết thân biết phận, bằng không.. "

Người đàn ông kia khẽ cười, ngón tay bấm lấy cằm của cô gằn từng chữ: "Bằng không? Bằng không em định làm gì tôi? Bảo bối."

Tên... tên biến thái này!!!

Vẻ mặt Âu Dương Lâm ngày càng điên cuồng, gần như rơi vào trạng thái mất không chế, nhưng mà lúc này Đường Tinh không chỉ bị trói mà cả người cô đều mềm nhũn không chút sực lực nào. Cô không nhúc nhích được nên chỉ có thể nhắm mắt lại hét lớn.

"Dưa xanh hái không ngọt! Anh làm như thế nghĩ là hay lắm sao!"

"Ai nói tôi thích ăn dưa ngọt?"

Đường Tinh nghẹn họng: "Anh... coi như anh chiếm được tôi nhưng không chiếm được trái tim tôi đâu!!!"

Âu Dương Lâm nhướng mày, đưa ngón tay cuộn lấy một lọn tóc của cô nghịch: "Tôi chỉ cần thân thể của em, ai cần trái tim của em?"