Sở Tổng, Xin Hãy Tránh Đường!

Chương 73




Sở Diệc Thần nhìn cô gái ngủ say sưa trong vòng tay mình, trong lòng lại dâng lên một nỗi hối hận. Rõ ràng cô ấy chỉ là một cô gái đơn thuần, chắc chắn không thể là đồ đệ của người kia được.

Chắc chắn là như vậy.

Sở Diệc Thần còn đang mải ngắm nhìn Đường Tinh thì Thẩm Lương đột ngột gọi đến.

"Chủ thượng, bên phía Bạch Lan Minh liên lạc đến, nói là muốn tối nay gặp mặt."

Nghe Thẩm Lương nói, Sở Diệc Thần dường như có chút suy nghĩ. Nếu muốn xác định Đường Tinh có phải đồ đệ của người đó không thì đây chẳng phải cơ hội tốt sao? Nếu như bọn họ thực sự quen biết, ắt sẽ để lộ ra. Còn nếu không thì do anh quá đa nghi rồi.

"Được. Tôi biết rồi." Sở Diệc Thần thấy Đường Tinh cựa quậy liền tắt máy.

"Sao anh dậy sớm thế? "

"Làm em tỉnh rồi sao?"

"Không có."

"Tiểu Tinh, tối nay một người bạn của anh vừa về nước, em có muốn đi gặp cùng anh không?"

Nghe xong cậu này của Sở Diệc Thần, Đường Tinh đang mơ màng liền tỉnh dậy.

Muốn thăm dò mình đến cùng luôn sao?

"Cũng được. Dù sao hôm nay em cũng không bận gì." Đường Tinh thoải mái đáp ứng. Nếu anh đã thích thì em chiều thôi.

Sau đó, Sở Diệc Thần đi làm còn Đường Tinh ở nhà chuẩn bị. Cô đương nhiên biết Sở Diệc Thần muốn đưa mình đi cùng là có ý gì, chẳng qua, mấy việc này đã bị Đường Tinh dự đoán từ lâu.

...

Buổi tối, tại một nhà hàng nào đó.

"Không ngờ bên cạnh Sở Diệc Thần anh lại có một mỹ nhân như vậy đấy." Lục Phóng nhìn Đường Tinh không rời mắt.

"Cảm ơn Bạch Minh chủ đã khen." Đường Tinh cười "thân thiện" cất cái ánh mắt của cậu đi hộ tôi.

"Đây là vợ tôi." Sở Diệc Thần nhận ra ánh mắt Lục Phóng nhìn Đường Tinh có phần nhiệt tình hơn bình thường thì khó chịu ra mặt. Dù sao cũng đã xác định được, hai người này không hề có biểu hiện gì có vẻ là quen biết, tạm thời có thể xác định Đường Tinh không phải là người của Bạch Lan Minh.

"Tôi biết. Đúng rồi, nghe nói gần đây tứ đại gia tộc đang rục rịch chuẩn bị khai chiến?" Lục Phóng nhận được ám thị của Đường Tinh liền thu hồi ánh mắt.

"Quả thực là như vậy." Sở Diệc Thần bỗng có chút suy tư. Trận chiến lần này quả thực đem lại mối họa rất lớn, cần phải ngăn lại bằng mọi cách, mà cách tốt nhất chính là để Bạch Lan Minh ra tay. Bạch Lan Minh bây giờ được coi là đại thế lực ở đây, hơn nữa nếu bọn chúng thực sự khiêu chiến Bạch Lan Minh cũng chính là khiêu chiến với cả thế giới ngầm châu Âu. Bọn chúng sẽ không dám làm bừa.

"Nếu vậy, không biết anh có hứng thú bàn với tôi một hợp đồng không?"

"Mời nói."

"Tôi sẽ để Bạch Lan Minh tận lực trợ giúp Dạ Điêu trong trận chiến lần này. Đổi lại, Dạ Điêu sẽ phải đưa cho Bạch Lan Minh một địa bàn." Lục Phóng cười ranh mãnh.

"Ở đâu?"

"Tây Minh." Theo như tài liệu tra được, sư huynh của Đường Tinh chính là biến mất tại chỗ này. Bọn họ đã nhiều lần cho người thăm dò nhưng không thu về kết quả gì. Nếu đã không thăm dò được thì cứ cướp luôn là được rồi.

"Được." Sở Diệc Thần trả loài nhanh chóng."Nhưng các người phải cam kết sẽ trợ giúp chúng tôi."

"Thành giao." Lục Phóng đứng dậy cầm ly rượu uống cạn.

Đường Tinh thở phào. Không ngờ lại dễ lấy như vậy.

Sư phụ, con thề sẽ tự tay giết chết kẻ đã hại người thành như vậy. Con sẽ lấy đầu hắn, cúng tế cho người. Con sẽ khiến hắn sống không được, chết không xong.

Sau khi bàn xong, Đường Tinh còn chưa ngồi nóng chỗ trêи xe lại nhận được một cuộc gọi của Đường Hy Hình.

"Tiểu Tinh, mẹ bị Đường Phong làm cho nhập viện rồi."