Sở Tổng, Xin Hãy Tránh Đường!

Chương 91




"Là Sở Diệc Thần sai anh làm?" Hạ Mộc kìm nén không lao lên giết chết người trước mắt này.

"Đúng." Khương Viêm tự tin trả lời. Mặc dù chuyện này là hắn tự quyết định nhưng nếu là chủ thượng, chắc chắn người cũng sẽ làm vậy thôi. "A đúng rồi, mắt của cô ta, mời Bạch Minh chủ tự mình đến lấy lại. Tôi để nó ở nhà kho số 8, lấy được hay không còn tùy vào bản lĩnh của cô thôi."

Khương Viêm cười lớn rồi rời đi.

Lúc này chỉ còn Đường Tinh vẫn ngồi như pho tượng ở đó.

"An Nhiễm..., chị đừng dọa em..., chị vẫn còn sống mà, đúng không? Chị dậy đi..., chỉ cần chị tỉnh dậy, chị muốn em làm gì cũng được... Chị từng nói muốn đi vòng quanh thế giới đúng không? Em sẽ đưa chị đi. Chị muốn mua thêm dao phẫu thuật em cũng đưa chị đi mua, thậm chí...chị không muốn em phá thai, em sẽ không phá, chỉ cần chị đừng bỏ em lại, có được không? Chị vẫn còn có ước mơ chưa làm được mà, mau tỉnh dậy đi... Em sẽ đưa chị đi thực hiện ước mơ của chị... Chỉ cần chị tỉnh dậy, chị muốn em làm gì cũng được, đừng bỏ em lại mà, thế giới này vẫn chưa đủ tàn nhẫn với em sao mà chị còn đối xử với em như vậy?... An Nhiễm, em xin chị, là lỗi của em, em không nên cãi lại chị, em không nên cố chấp... Em biết lỗi rồi mà, chị đừng bỏ em được không? Em xin chị, em van chị..., đừng bỏ em lại cái thế giới này mà... "

Trong màn đêm tối đen, tiếng kêu khóc thê lương của Đường Tinh cứ vang vọng mãi.

Đến gần sáng, Đường Tinh mới để cho người đua xác An Nhiễm vào trong. Cô cầm chiếc khăn ướt, lau từng ngón tay, cẩn thận từng chút một. Vừa lau, cô vừa kể lại những kỉ niệm khi cô và An Nhiễm mới gặp nhau.

"An Nhiễm, chị còn nhớ không? Khi ấy, em với sư phụ cùng bị truy sát, em ngã xuống vách núi, chính chị là người đã cứu em. Chị ấy, chị có biết là mình ngốc lắm không? Giá trị vũ lực thì bằng không, võ thì không biết đánh, sức khỏe cũng chẳng được bao nhiêu, vậy mà vẫn cố chạy ra cứu em, lỡ bọn chúng giết chị thì sao hả? Chị không cần mạng à? Rồi cả lần chị cãi nhau với Lục Phóng nữa, nếu lần đó không phải do em can ngăn, có lẽ cậu ta đã đánh chị bầm dập rồi. Người chị bé mà sao cứ thích đi gây sự vậy hả, lỡ người ta đánh cho thì sao? Sao chị không biết quý trọng bản thân mình vậy... "

Cứ như vậy, Đường Tinh ngồi kể hết chuyện này đến chuyện khác. Trông cô như một bệnh nhân tâm thầm vậy. Mặt mày hốc hác, tóc tai rối bung rối xù, mắt thì không ngừng khóc, miệng luôn lảm nhảm nói chuyện. Ai nhìn vào không biết còn tưởng cô bị điên.

Sau khi lau xong, Đường Tinh đích thân mặc lại cho An Nhiễm bộ quần áo mà cô ấy thích nhất, tự tay trang điểm cho người đã khuất.



"An Nhiễm, bây giờ em trang điểm đẹp như vậy, tất cả là nhờ công lao của chị đấy, có vui không?"

Tất cả mọi công đoạn của lễ tang An Nhiễm đều do Đường Tinh tự mình làm, cô không cho bất cứ ai chạm vào người bạn thân nhất của cô, ngay cả Lục Phóng và Hạ Mộc cũng chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

Sau khi xong xuôi, Đường Tinh thay một bộ quần áo khác, định đi ra ngoài.

"Bà định đi đâu?" Lục Phóng ngay lập tức giữ Đường Tinh lại.

"Mắt của An Nhiễm, không thể để mất được." Đường Tinh giằng tay Lục Phóng ra, bất ngờ cô bị một cú đánh từ sau gáy làm cho ngất đi.

"Cậu làm gì vậy?" Hạ Mộc bất ngờ.

"Lần này chắc chắn là bẫy do tên họ Khương đó bày ra, tôi không thể để cô ấy dấn thân vào nguy hiểm được." Lục Phóng bế Đường Tinh đặt vào giường, đắp chăn cẩn thận cho cô.

"Vậy còn cậu?"

"Anh biết không? Tôi thích cô ấy từ rất lâu rồi. Đến cuối cùng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy đi làm vợ người ta. Đây là lần duy nhất tôi có thể bảo vệ cô ấy, chăm sóc cho cô ấy, tôi sẽ về ngay." Lục Phóng quay người ròi đi ngay lập tức.