Sổ Ước Luân Hồi

Chương 80: Nghệ Thuật Giữa Tầng Mây (18++).​




--- Lời Tác Thật ---

Lại một chương khá là sắc, để tránh vi phạm quy định mô tả chi tiết sắc quá rõ. Mình lại phải mời các bạn sang link Thienvadia hoặc link google docs để đọc vậy

**Linh Thienvadia:

https://thienvadia.net/diendan/threads/so-uoc-luan-hoi-truyen-sang-tac-sac-tu-gia-phieu-luu-18.1292154/page-7#post-34299624 **

**Link google:

https://docs.google.com/document/d/1Bhnu_rwQWxfMrhWEXdfoVrNWfgVBl6Ww331nFsM20Mk/edit?usp=sharing **

--- Xem Trước một đoạn---

Trên bốn năm tầng mây cao. Hai bóng người đứng đối diện nhau bay lên. Một cái thần khí thu lấy thật nhiều không khí rồi biến thành một cái bát úp bao lấy hai bóng người. Thần khí kia ở dạng tấm thảm cũng bẻ cong lên chụp khít vào bát úp không để cho không khí xì ra ngoài.

Mặt dù mặt đất bên dưới đang là Sài Gòn về đêm, thế nhưng trên tầng mây cao lúc này vẫn sáng tưng bừng ánh mặt trời. Nếu không có thần khí bảo vệ, Hồng Nhan rất có thể sẽ bị tia mặt trời đốt cho cháy da bằng các loại tia x khác nhau.

Khối khí bên trong bát úp bắt đầu quay nhẹ tạo từng luồng gió man mát. Hồng Nhan từ bóng tối bên dưới tầng mây bay lên phía trên ánh sáng chói chang, mây to lớp lớp xa tít chân trời bốn phương tám hướng. Cảnh vật hùng vĩ làm cô thích thú nhìn không chớp mắt.

Vô tình nhìn xuống dưới chân, cô cảm thấy như mình đang đứng trên mây vậy, bồng bềnh kỳ lạ. Bất tri bất giác Hồng Nhan nép vào người Nhiễm Nam. Thần khí bán trong suốt làm cô có cảm giác như mình sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào vậy.

“E hèm” Nhiễm Nam tằng hắng “Em tên gì?”. Hắn lúng túng hỏi.

“Anh mang tôi lên đây làm gì?” Hồng Nhan nhích xa hắn ra hỏi.

“Cái dưới chân là gì vậy?”

“Sao lại bay được cao như vậy?”

“Trên này cũng có không khí để thở sao?”

“Làm sao để xuống lại dưới đất?”

“Wow, nhìn mây trôi kìa, thật là đẹp”

“Tôi muốn vớt thử mây được không?”

“....” Nhiễm Nam á khẩu. Rốt cuộc thì cô gái này là như thế nào nhỉ? Lúc thì hung hăng, lúc thì không tin vào đàn ông, lúc lại nhí nhảnh như bây giờ?

“Này… Em tên gì?”

Hồng Nhan ngó trái ngó phải xong quay qua nhìn hắn “Thế còn anh tên gì? Anh là ai? Sao anh có thể mang người lên tận trên mây thế?”

“E hèm” Nhiễm Nam lại tằng hắng.

“Anh là Nhiễm Nam, là thần tiên em có tin không?”

“Cái gì? Anh mà là thần tiên, chắc tô… ừm em là ông trời, ha ha ha, làm gì có thần tiên nào mập đ-t như anh chứ” Hồng Nhan cười ha hả, mái tóc cô rung rung dưới tia nắng chói lòa làm cô nàng giống như đóa hoa sen vào sáng sớm còn vương lại sương đêm được mặt trời chiếu xuyên qua vậy.

“Đẹp quá” Nhiễm Nam buột miệng thốt lên.