Sở Vương Phi

Chương 125: Kết cục của Vân Dịch Dịch




Người ngồi trong phòng đều bị dọa cho khiếp sợ vì một câu nói này của Vân Huyền Mặc, ngay cả Vân Huyền Chi cũng mang theo ánh mắt vừa nghi hoặc, vừa kinh ngạc nhìn về phía Sở Phi Dương.

Nghe thấy Vân Huyền Mặc đột nhiên nói Vân Dịch Dịch sớm đã là người của Sở Phi Dương, Vân Thiên Mộng lập tức nhìn lão, chỉ thấy lão có vẻ không được tỉnh táo và trấn định như trước đây nữa. Ánh mắt Vân Thiên Mộng vừa lạnh lùng, vừa trào phúng nhìn chằm chằm Vân Huyền Mặc, ngoài dự kiến của mọi người là nàng vẫn cười nhẹ nhàng nói: “Thúc thúc hôm nay làm sao vậy? Vì sao lại thiếu kiên nhẫn như thế? Chẳng lẽ việc Dịch Dịch thất thân làm cho thúc nôn nóng, mất đi phán đoán thường ngày rồi sao? Sự tình từ đầu đến cuối chưa điều tra rõ ràng, lại nói những lời không có trách nhiệm này, thúc thúc không nghĩ tới hậu quả hay sao? Tùy ý vu oan cho quan lớn triều đình là tội gì chắc thúc cũng biết rồi, chắc không cần Thiên Mộng phải nhắc nhở chứ?”

Nói đến đây, Vân Thiên Mộng đưa mắt nhìn Sở Phi Dương, lúc này cũng đang nhìn nàng, ánh mắt nàng trở nên nhu hòa, nói tiếp: “Huống hồ, cách làm người của phu quân ta, ta chẳng nghi ngờ chút nào. Nếu có người muốn tìm cách này để ly gián vợ chồng ta thì chắc phải để họ thất vọng rồi.”

Nghe Vân Thiên Mộng nói lời nào cũng có lý, lại thấy nàng không hề tỏ ra tức giận, trong lòng Vân Huyền Mặc run rẩy, đầu óc từ phẫn nộ dần dần trở nên tỉnh táo, mắt đầu tỏ ra luống cuống…

Từ sau khi được trả về tướng phủ, nhìn mẫu thân mình trúng gió nằm bẹp một chỗ, lại thấy con gái mình yêu thương cả ngày không chịu ăn uống gì, Vân Huyền Mặc dù có muốn điềm tĩnh, tỉnh táo cũng không thể.

Hôm nay, thấy bọn nha đầu đem lễ vật của Vân Thiên Mộng tới, lại thông báo Vân Thiên Mộng và Sở Phi Dương tới thăm phủ nên Vân Dịch Dịch giống như nổi điên, từ trên giường nhảy dựng lên, xiêm áo cũng không kịp sửa sang, lập tức phóng ra ngoài làm cho mọi người đều trở tay không kịp.

Những hành động khác thường này đều bị Vân Huyền Mặc nhìn thấy, trong lòng nổi lên nghi ngờ, sau khi chất vấn Lý thị thì mới biết những chuyện xảy ra trong nhà lao Hình bộ, chẳng qua lúc ấy đêm tối, ở chỗ Vân Dịch Dịch lại chỉ có hai người nên mọi người không ai thấy rõ người kia. Sau đó Vân Thiên Mộng đột nhiên biến mất khỏi nhà lao, rồi nhanh chóng thành thân với Sở Phi Dương, lúc này nội tâm của Vân Huyền Mặc dấy lên một tia hy vọng. Nếu Sở Phi Dương chưa từng tới đại lao thì sao có thể đưa Vân Thiên Mộng ra? Đã như vậy, sự tình của Vân Dịch Dịch cũng không khỏi liên quan tới hắn. Chẳng bằng lúc này đem con gái nhét vào Sở Tướng phủ, tương lai có lẽ sẽ giúp ích được cho con đường công danh của Vân Dịch Hoành.

Thời cơ chớp nhoáng như thế, Vân Huyền Mặc lập tức hình thành một kế hoạch.

Lão khôn khéo như thế, nhưng vì chuyện Vân Dịch Dịch thất thân với người khác khiến lão thẹn quá hóa giận, lại nghĩ nếu kế hoạch thành công thì nhà mình sẽ có cơ hội quật khởi nên trong lòng lão hưng phấn không thôi, chẳng buồn tính toán tới tình cảm của Vân Thiên Mộng và Sở Phi Dương nữa.

Điều này cũng không trách được Vân Huyền Mặc, lão tới kinh đô chưa lâu, dù bình thường Vân Dịch Hoành có tới nói chuyện, đặt ra khá nhiều tình huống, nhưng chỉ là với Vân Huyền Chi, chưa từng phân tích qua tình huống của mấy tiểu thư con lão. Lại thêm việc Vân Thiên Mộng và Sở Phi Dương trước đó chưa từng có nhiều tiếp xúc nên lão mới sinh ra phán đoán sai lầm như thế.

Đối với cơn giận của lão và lời khẩn cầu của Vân Dịch Dịch, Sở Phi Dương chưa từng tỏ thái độ gì, đem tất cả mọi quyết định giao cho Vân Thiên Mộng, trong lòng lão lập tức nổi lên lo lắng, sợ rằng hôm nay mình đã quyết định sai lầm rồi. Sợ là Sở Phi Dương và Vân Thiên Mộng không phải vô tình mà tình sâu như biển, nếu không sao nam nhân kia lại giao cho thê tử của mính xử lý tất cả chuyện này.

Nghĩ tới đây, vẻ mặt Vân Huyền Mặc trở nên thâm trầm, hai mắt trừng trừng nhìn Vân Dịch Dịch, trong lòng thầm oán trách con gái mình chỉ biết gây chuyện.

Nhưng lúc này, mũi tên đã bắn đi rồi, làm sao thu hồi được nữa, không bằng cứ đánh bạc một lần, biết đâu lại xoay chuyển được tình hình.

Vân Dịch Dịch thấy cha mình ném cho ánh mắt giận dữ thì sững sờ, lại cho rằng Vân Huyền Mặc không hài lòng với biểu hiện của mình, lập tức càng khóc to: “Đại tỷ tỷ, người không thể vì trong lòng ghen tức mà không thể không để ý Dịch Dịch được. Hôm nay nếu không phải Dịch Dịch đã tới bước đường cùng thì sao lại phải cầu xin tỷ tỷ? Dịch Dịch chỉ hy vọng một chỗ trú thân mà thôi, mong Đại tỷ tỷ rộng lượng, đừng keo kiệt và cay nghiệt như thế!”

Vân Huyền Mặc không kịp đứa con gái ngu xuẩn của mình, trong lòng bộp một tiếng, lén đưa mắt nhìn Sở Phi Dương.

“Tập Lẫm!” Không đợi Vân Thiên Mộng mở miệng, Sở Phi lập tức lên tiếng, đôi con mắt đầy sương lạnh bình thường luôn tỏa ra khí thế không giận mà uy, huống chi lúc này mặt hắn lạnh như băng, càng làm cho mọi người cảm thấy sợ run.

Vân Thiên Mộng thấy Sở Phi Dương vừa cất tiếng đã làm mọi người trong phòng kinh sợ thì trong lòng cảm thán, cảm thấy Sở Phi Dương trời sinh khí chất vương giả, chỉ một ánh mắt, một tiếng nói của hắn thôi cũng đã khiến người khác căng thẳng, mà lúc này thanh âm hắn cực kỳ lạnh lẽo. Vân Huyền Mặc và Vân Dịch Dịch sững sờ, không đoán được Sở Phi Dương sẽ định làm gì.

Sở Phi Dương ra tay, Vân Thiên Mộng lập tức cười cười, giao lại sự tình cho hắn, còn bản thân mình lại nhấp ngụm trà, kiên nhẫn chờ Tập Lẫm trở về.

Vân Huyền Mặc và Vân Dịch Dịch thấp thỏm không yên, không biết Tập Lẫm kia rời đi đâu, lại nhìn Sở Phi Dương, không rõ trong lòng hắn đang tính toán cái gì.

“Phi Dương, chàng…” Thấy Sở Phi Dương thờ ơ với gương mặt khóc lóc xinh đẹp của mình, Vân Dịch Dịch can đảm gọi to danh tự của hắn, ý đồ để cho hắn phải chú ý mà thương tiếc mình.

Nhưng sự can đảm của nàng ta không làm cho Sở Phi Dương ghé mắt một lần mà tất cả những người khác đều nhìn mình đày miệt thị. Vân Dịch Dịch bắt đầu cảm thấy sợ hãi, trong lòng mơ hồ cảm thấy sẽ có chuyện lớn xảy ra. Nàng ta sợ hãi muốn rời khỏi Khởi La Viên nhưng lại bị Nguyên Đông phát giác, lập tức ấn nàng ta ngồi yên lại trên ghế.

Vân Huyền Mặc thấy con gái mình ở trong tay đối phương, dù trong lòng oán giận cùng cực nhưng dù sao cũng là viên ngọc hắn nâng niu trong tay, làm sao có thể để Vân Dịch Dịch một mình đối mặt với cả đám địch nhân này. Vì thế lão lại kiên trì ngồi xuống, nhất thời cả hai cha con cùng lâm vào trầm mặc. Nhưng Vân Dịch Dịch thì đang nghĩ mình sẽ thuận lợi vào được Sở Tướng phủ, còn Vân Huyền Mặc lại nghĩ nếu bị vạch trần, bọn họ sẽ thoát thân như thế nào? Dù sao, vu hãm mệnh quan triều định, đây là tội cực kỳ lớn ở Tây Sở.

Sở Phi Dương sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt đầy lãnh ý làm cho mọi người trong phòng ngay cả thở cũng phải khẽ khàng. Chỉ đến khi Vân Thiên Mộng đặt vào tay hắn chén trà nóng, vẻ lạnh lùng của hắn mới tan đi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Tập Lẫm xử lý sự tình cực kỳ nhanh chóng, chỉ sau thời gian một chén trà đã quay về Khởi La Viên, thấy Sở Phi Dương thì lập tức chắp tay nói: “Tướng gia, người đã mang tới rồi!”

“Cho hắn chờ ở phòng khách!” Đặt chén trà xuống, Sở Phi Dương nhìn biểu lộ bình tĩnh của Vân Thiên Mộng, sau đó mới lên tiếng, dọa cho Vân Dịch Dịch nhảy dựng lên, không biết Sở Phi Dương định làm gì, trong lòng tự nhiên rét lạnh.

“Vâng!” Tập Lẫm lĩnh mệnh xong lại quay ra.

Sở Phi Dương lạnh lùng quét mắt qua hai cha con Vân Huyền Mặc, sau đó nâng Vân Thiên Mộng dậy, nắm tay nàng đi ra phòng khách.

Lúc mọi người ra tới phòng khách, thấy trong sảnh có một nam tử trung niên mặc quan phục hàng tứ phẩm. Vân Huyền Chi lập tức nhận ra là Kinh Triệu doãn Tiền đại nhân.

“Hạ quan bái kiến Sở Tướng, Vân Tướng!” Thấy mấy người đi ra, Tiền đại nhân lập tức khom mình hành lễ.

“Tiền đại nhân không cần đa lễ, mời ngồi!” Sở Phi Dương để Vân Thiên Mộng ngồi xuống, Vân Huyền Chi cũng ngồi cạnh Sở Phi Dương, Tiền đại nhân tất nhiên không dám cùng hai vị tể tướng ngồi ngang hàng, liền chọn một cái ghế ở góc bên phải phòng ngồi xuống. Vân Huyền Mặc và Vân Dịch Dịch thì bị Tập Lẫm và Nguyên Đông mạnh mẽ ấn xuống hai chiếc ghế ở bên trái căn phòng.

“Nhị đệ, lúc này Kinh Triệu doãn Tiền đại nhân ở đây, nếu Dịch Dịch bị ủy khuất gì thì có thể nói cho Tiền đại nhân nghe, ta tin chắc Tiền đại nhân sẽ rửa được oan khuất cho Dịch Dịch.” Sở Phi Dương mời Tiền đại nhân đến, dụng ý không cần nói cũng biết, Vân Huyền Chi muốn bán cho Sở Phi Dương một cái nhân tình nên lập tức mở miệng, đồng thời không cho Vân Huyền Mặc cơ hội giải vây nào.

Vân Huyền Mặc tưởng rằng đây là chuyện trong nhà của Vân Tướng phủ và Sở Tướng phủ nên mới cả gan đem chuyện Vân Dịch Dịch thất thân ra nói. Lão không ngờ Sở Phi Dương là người tâm địa lạnh lẽo, mời cả Kinh Triệu doãn tới, ý như muốn nói lão vu cáo mệnh quan triều đình. Huống hồ vừa rồi bao nhiêu người nghe thấy chính mình lên án Sở Phi Dương, dù bây giờ có chống chế cũng không thể được rồi. Hơn nữa, nếu chuyện Vân Dịch Dịch thất thân truyền ra ngoài, chỉ sợ cả đời này của nàng ta bị hủy, mặc dù có vào được Sở Tướng phủ cũng bị thế nhân lên án.

Đến lúc này, Vân Huyền Mặc mới cảm thấy sự đáng sợ của Sở Phi Dương. So với Vân Thiên Mộng nhanh mồm nhanh miệng thì thủ đoạn của Sở Phi Dương còn kinh khủng hơn nhiều, không cho đối phương một lối thoát nào, lập tức muốn đẩy vào chỗ chết.

Nhất thời, trán Vân Huyền Mặc rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, mặc dù trong các được làm ấm bằng than củi nhưng không hiểu sao lão cứ có cảm giác như đang ở trong hầm băng.

“Nhị thúc mau tranh thủ nói ra thôi. Phủ Kinh Triệu nhiều việc cần giải quyết, thời gian của Tiền đại nhân quý giá vô cùng, không nên làm chậm trễ thời gian của ngài ấy. Hay là Nhị thúc cảm thấy ở tướng phủ không thích hợp nói chuyện này thì có thể tới phủ Kinh Triệu nói cũng được, để cho dân chúng kinh đô nghe và phân xử dùm Tứ muội!” Vân Thiên Mộng nhẹ nhàng nói, đối với địch nhân, từ trước đến nay nàng chẳng cảm thấy thương xót chút nào.

Dù lúc này Vân Huyền Mặc và Vân Dịch Dịch cùng im lặng, vẻ mặt vô cùng đáng thương, nhưng cứ nghĩ tới việc hai cha con lão bức bách Sở Phi Dương nạp thiếp, Vân Thiên Mộng lại không muốn thương cảm chút nào, lạnh nhạt thúc giục.

Vân Huyền Mặc nghe Vân Thiên Mộng nói vậy thì khẽ nhíu mày, mở miệng thương lượng: “Mộng Nhi, đây là chuyện can dự đến danh dự cả đời của Tứ muội ngươi, sao lại có thể nói cho người ngoài nghe? Huống hồ, đây là chuyện trong nhà, cần gì phải phiền tới Tiền đại nhân? Ngươi mặc dù không suy nghĩ cho khuê danh của Dịch Dịch thì cũng phải nghĩ cho Sở Tướng chứ. Trước nay nam tử phong lưu trước nay là chuyện bình thường, nhưng dù sao Dịch Dịch cũng là em vợ của Sở Tướng, tất nhiên là cần phải bao che, sao lại có thể nói ra ngoài được.”

Nghe đến đó, Tiền đại nhân lập tức hiểu ngay chuyện gì xảy ra, lấy kinh nghiệm phá án nhiều năm của hắn, có thể đoán được tám, chín phần mười rồi.

Chỉ sợ là Sở Tướng thiếu niên phong lưu, có phu nhân rồi vẫn còn ăn vụng bên ngoài, mà đối tượng ăn vụng lại chính là muội muội của thê tử mình.

Nhưng những năm gần đây, Sở Phi Dương làm quan luôn tu dưỡng bản thân, sinh hoạt cá nhân cũng rất hạn chế, duy chỉ có lần trước xin Hoàng thượng ban hôn khiến triều đình kinh ngạc không thôi, còn lại cũng chưa bao giờ nghe nói hắn thất lễ với tiểu thư nhà nào.

Vậy nên Tiền đại nhân nghe Vân Huyền Mặc nói xong thì trong lòng không khỏi hoài nghi có sự giả dối trong lời của lão.

“Tiền đại nhân, những lời hắn nói ngài nghe rõ chứ?” Sở Phi Dương không muốn nhiều lời với Vân Huyền Mặc, thẳng thắn hỏi đích danh vị quan ngồi gần đó.

Tiền đại nhân nhẹ gật đầu với Tập Lẫm, thấy Tập Lẫm quay người ra ngoài rồi mới cung kính trả lời Sở Phi Dương: “Bẩm Sở Tướng, hạ quan nghe Vân Huyền Mặc nói thì đã đoán biết được tình hình. Nếu hạ quan suy đoán không sai, người liên lụy Sở Tướng trong miệng Vân Huyền Mặc chính là Vân Dịch Dịch. Nhưng lúc này muốn kết luận thế nào, mong Sở Tướng chờ một lát.”

Nói xong, một người thuộc hạ mang giấy và bút mực đi vào, sau khi bày biện trước mặt Tiền đại nhân thì lại cung kính lui ra.

Tiền đại nhân lập tức cầm lên bút lông, ghi lại toàn bộ những lời Vân Huyền Mặc vừa nói, sau đó mở miệng: “Nếu là chuyện Vân tiểu thư thất tiết thì đúng là nằm trong phạm vi quản hạt của phủ Kinh Triệu bọn ta. Nếu Vân lão gia thật sự muốn lấy lại công đạo cho tiểu thư thì hãy nói hết sự tình ra, không được giấu diếm.”

Vân Huyền Mặc ngày thường tỉnh táo bao nhiêu, nhưng hiện giờ bị dồn đến chân tường nên lão không khỏi tái mặt, bàn tay bám lên thành ghế nổi đầy gân xanh, như đang đè nén sự tức giận xuống.

Vân Dịch Dịch không ngở Sở Phi Dương không thèm quan tâm chút nào tới mặt mũi của mình, còn mời Kinh Triệu doãn tới, định đem chuyện này công khai ra ngoài thì sắc mặt lập tức đỏ lên, hai mắt nhìn về phía Sở Phi Dương đầy vẻ không thể tin được, thì thào nói: “Phi Dương, chàng đối đãi tới ta như thế sao?”

Nói xong, hai hàng nước mắt lại rơi xuống, nhìn vô cùng đáng thương.

Nhưng lúc này chẳng ai thông cảm cho nàng ta cả. Mộ Xuân không nhịn được, lập tức quỳ xuống trước mặt Tiền đại nhân, đem chuyện vừa xảy ra trong nội thất kể hết một lần. Sau đó Nghênh Hạ và Nguyên Đông cũng đứng ra làm chứng, trong lúc nhất thời chụp hẳn lên đầu Vân Huyền Mặc và Vân Dịch Dịch một cái mũ cáo trạng rất to là vu cáo mệnh quan triều đình, khiến cho cha con lão càng thêm bị động.

“Tiền đại nhân, người đừng nghe đám nha đầu này hồ ngôn loạn ngữ. Bọn họ đều là nha đầu của Vân Thiên Mộng, tất nhiên sẽ nói giúp chủ nhân của mình. Thấy ta với Phi Dương tình cảm tốt đẹp nên muốn bôi nhọ ta. Đại nhân thân là Kinh Triệu doãn, nhất định phải chủ trì công đạo cho Dịch Dịch.” Vân Dịch Dịch thấy đám Mộ Xuân đem chuyện mình và phụ thân nói khi nãy kể ra không sót một chi tiết nào thì thẹn quá hóa giận, lập tức quỳ trên mặt đất, nghiêm nghị mắng cả ba người kia, không hề để ý rằng cặp lông mày của Tiền đại nhân đã hơi nhíu lại.

“À, bổn tướng và ngươi khi nào tình cảm tốt đẹp vậy? Da mặt của Vân tiểu thư so với tường thành còn dầy hơn không biết bao nhiêu lần. Một nữ tử chưa lấy chồng mà không biết liêm sỉ như ngươi, thật đúng là giúp bổn tướng mở rộng tầm mắt rồi. Ngươi đã nói như thế, bổn tướng cũng rất tò mò muốn biết thời gian, địa điểm phát sinh chuyện kia, còn có nhân chứng, vật chứng nữa, kinh xin Vân tiểu thư nhớ lại cho thật kỹ, đừng quên cái gì!” Sở Phi Dương cười nói, nhưng trong đôi mắt như đang cười ấy lại tràn đầy sát khí.

Vân Dịch Dịch vẫn luôn nhìn hắn giật nảy cả mình, chỉ cảm thấy rõ ràng hắn không phải đang cười mà giống như một đao phủ ôm theo cây đao sắc bén chờ giết người. Nàng ta sợ tới quên cả mở miệng, cho đến khi Tiền đại nhân hỏi một lần nữa, Vân Dịch Dịch mới sợ hãi thu hồi ánh mắt, trong nội tâm tràn đầy lo lắng, thấp giọng nói: “Chuyện này… Đêm đó trời quá tối, ta cũng không thấy rõ, nhưng nếu suy nghĩ một chút thì cũng đoán được là Sở Tướng. Nếu ngài ấy không tiến vào nhà lao thì sao Vân Thiên Mộng có thể thoát khỏi đó và tới Sở Tướng phủ thành hôn được?”

“Thì ra Tứ muội không nhìn rõ là ai nên mới đem trách nhiệm đổ lên người phu quân của ta sao? Ta thật không hiểu, nếu phu quân đã tới cứu ta ra ngoài thì lấy đâu ra thời gian mà đi gây án nữa? Tứ muội có thể giải thích giúp ta được hay không?” Vân Thiên Mộng nghe vậy bèn mỉm cười, ánh mắt lạnh dùng như đao khiến cho Vân Dịch Dịch càng thêm lạnh người, cúi gằm đầu, không dám nhìn thẳng Vân Thiên Mộng nữa.

“Tỷ tỷ nói vậy là sao, sự tình tất nhiên là phát sinh vào buổi tối ngày thứ hai sau khi tỷ đi rồi. Chẳng lẽ tỷ tỷ cho rằng Dịch Dịch sẽ đem chuyện này ra đùa giỡn hay sao?” Con mắt nàng ta không dám nhìn thẳng Vân Thiên Mộng, vẫn mạnh miệng đến cùng. Dù sao lúc này đã bị Tiền đại nhân biết được, chẳng bằng liều mạng, may ra sẽ có chơ hội vào Sở Tướng phủ.

Thấy Vân Dịch Dịch nói sang chuyện khác, Vân Thiên Mộng nhìn về phía Tiền đại nhân, nghiêm túc nói:

“Tiền đại nhân, ngài có thấy chuyện kỳ quái ở đây không? Theo những lời Dịch Dịch vừa nói, phu quân đã cứu ta ra rồi, sao còn mạo hiểm tiến vào đại lao Hình bộ làm gì? Huống chi, thời gian này so với thời gian phu quân ta trở về kinh càng không khớp nhau. Nếu đại nhân không tin, có thể đi hỏi quân bảo vệ thành trực ngày mồng 8 tháng 12, xem rốt cuộc phu quân ta trở về ngày nào. Tiền đại nhân cứ yên tâm, quân bảo vệ thành là người của Thần Vương, chúng ta cũng không mua chuộc được đâu.”

Sự tình phát sinh trong kinh ngày hôm đó có thể tránh được ánh mắt của phủ Kinh Triệu, cho dù Sở Phi Dương và Thần Vương chưa chính thức trở mặt, nhưng Sở Phi Dương đại náo hôn lễ của Thần Vương, mà Thần Vương sau đó bao vây chặn đánh Sở Phi Dương, tất cả đều không qua được con mắt của Tiền đại nhân. Quân bảo vệ thành thực ra rất đáng tin, bởi chẳng ai đứng ra làm chứng cho địch nhân của mình cả.

Tiền đại nhân đang muốn phân phó thủ hạ đi xử lý chuyện này thì đã thấy Tập Lẫm dẫn hai gã trong quân bảo vệ thành tới.

Thấy Tập Lẫm xử lý mọi chuyện nhanh như thế, Vân Thiên Mộng trong lòng vô cùng tán thưởng, càng thêm bội phục Sở Phi Dương. Chỉ sợ lúc Vân Huyền Mặc ăn nói hùng hổ dọa người thì Sở Phi Dương đã sớm nghĩ ra hết thảy, mới âm thầm phân phó Tập Lẫm đi xử lý thỏa đáng hết mọi chuyện.

Thân tùy tâm động, ánh mắt Vân Thiên Mộng vừa nhìn sang thì đã thấy Sở Phi Dương cười đầy ôn nhu với mình, nhưng ánh mắt lạnh như sương vẫn không tiêu tán, chỉ sợ hôm nay hai cha con Vân Huyền Mặc đã chọc giận hắn rồi, nếu không đạt được mục đích, hắn sẽ không dừng tay.

Tiền đại nhân hỏi hai người trước mặt: “Các ngươi có phải binh sĩ trực giữ thành ngày mùng 8 tháng 12 hay không?”

“Vâng thưa đại nhân!” Hai người đồng thời mở miệng.

“Vậy các ngươi cũng biết hôm đó Sở Tướng trở về kinh thành. Các ngươi nhớ cho kỹ, không được lợi dụng trả thù, không được giấu diếm chuyện gì!” Tiền đại nhân quét mắt nhìn cả hai một lần, thấy bọn họ mặc quan phục Quân Bảo Vệ Thành, bên hông đeo trường kiếm do bộ binh chế tạo, liền xác nhận thân phận hai người này là thật, sau đó mới mở miệng hỏi.

“Bẩm đại nhân, ty chức là thị vệ trực ngày 8 tháng 12. Sở tướng vào thành lúc giữa trưa, ty chức thấy hết sức rõ ràng, đi theo còn có Binh Bộ Thị Lang Khúc đại nhân!” Một gã binh sĩ tầm vóc hơi thấp mở miệng đáp.

“Ngươi nói bậy, Sở Tướng rõ ràng là ngày mùng năm về kinh, sao lại thành ngày mùng tám rồi hả? Có phải các ngươi bị Vân Thiên Mộng mua chuộc hay không, coi chừng Tiền đại nhân trị tội các ngươi.” Nghe binh lính kia đáp, Vân Dịch Dịch nổi trận lôi đình, chỉ ngón tay về phía họ uy hiếp. Binh lính kia trừng mắt đáp lại, sau đó mới nói tiếp: “Tiền đại nhân, ty chức không cần phải nói dối chuyện này. Huống hồ, hôm đó trực cũng không phải có một mình ty chức, đại nhân có thể hỏi những người khác. Huống hồ, ở kinh thành có ai không biết Sở Tướng, ty chức tuyệt đối không nhìn nhầm.”

Người trong quân ngũ trước nay đều ngay thẳng, lúc này bị Vân Dịch Dịch hoài nghi như vậy nên trong lòng hai binh sĩ kia vô cùng bất mãn, ánh mắt nhìn nàng ta càng thêm chán ghét.

Mà lúc này, Tập Lẫm lại dẫn vào một gã mặc áo tù của đại lao Hình bộ.

Tiền đại nhân tạm thời không hỏi tới Quân Bảo Vệ Thành những vấn đề khác nữa, để cho bọn họ rời đi, ánh mắt tiếp theo nhìn về gã tù nhân nam kia.

Vân Dịch Dịch vừa thấy gã nam tử kia thì sắc mặt trở nên trắng bệch, đôi môi run rẩy không nói thành lời, cả người như đang bị thiêu đốt vậy.

Vân Thiên Mộng nhìn thấy hết thảy, ánh mắt bắt đầu đánh giá tên tù nhân kia, chỉ cảm thấy gã này rất quen thuộc, nàng cố nhớ lại chuyện cũ.

Nam tử kia thấy Vân Dịch Dịch thì cười rất thâm ý, càng dọa cho Vân Dịch Dịch lui về phía sau, kéo giãn khoảng cách với hắn.

Nàng ta làm như thế càng khiến mọi người hoài nghi.

“Quỳ xuống!” Tập Lẫm thấy ánh mắt lớn mật của gã thì lập tức đè xương bả vai của hắn xuống, một tay khóa lấy tay phải của hắn, buộc hắn phải quỳ gối xuống trước mặt Tiền đại nhân.

“Ngươi là ai?” Nhìn nam tử đầy tà khí trước mặt, Tiền đại nhân nghiêm túc hỏi.

Nhìn Tiền đại nhân mở miệng đầy nghiêm túc và trang trọng, gã nở nụ cười, đáp: “Ta ư? Ta chỉ là một gã tử tù trong đại lao Hình bộ. Không biết hôm nay đại nhân đem ta tới đây có chuyện gì?”

Nghe được hai chữ “tử tù”, hai chân của Vân Dịch Dịch mềm nhũn ra, ngã ngồi trên đất, nhưng lúc này chẳng ai để ý tới nàng, tất cả đều nhìn chằm chằm vào gã tử tù kia, không rõ tại sao Tập Lẫm lại đem loại người này vào Vân Tướng phủ.

Mà lúc hắn nở nụ cười, Vân Thiên Mộng nhất thời nhớ ra ngay lập tức.

Là hắn!

Chính là gã nam nhân dám gian dâm với nử từ trong đại lao, khó trách lúc thấy hắn nàng lại quen thuộc như thế, không ngờ lại chính là tên vô sỉ kia.

Tập Lẫm đem gã tới, lại cộng thêm phản ứng của Vân Dịch Dịch, chỉ sợ chính hắn là kẻ đã phá tấm thân xử nữ của Vân Dịch Dịch rồi.

Vân Dịch Dịch ham hố hư vinh nên mới đem tội danh này đổ lên đầu Sở Phi Dương, có thể thấy nàng ta tư lợi cỡ nào, ham vinh hoa phú quý cỡ nào, chẳng cần để ý sống chết của người khác. Người như vậy, dù có bị thế nhân thóa mạ cũng chẳng oan uổng.

Nhìn tới Vân Huyền Mặc, chỉ sợ hắn đã hiểu ra mọi chuyện từ lúc nàng nói ra bằng cứ xác đáng về thời gian quay lại thành của Sở Phi Dương. Lúc này lão mặc kệ Vân Dịch Dịch thích nói gì thì nói, lão lựa chọn im lặng, hy vọng có thể trốn tránh trách nhiệm vu hãm Sở Phi Dương.

Vân Thiên Mộng cũng không phải người lòng dạ rộng rãi, không bao giờ nhân từ với kẻ muốn đẩy nàng vào tuyệt cảnh, Sở Phi Dương thì càng không bỏ qua kẻ đã rắp tâm phá hỏng tình cảm của hắn và thê tử mình.

“Bổn tướng hỏi ngươi, ngươi có biết nữ tử bên cạnh không? Có từng cùng nàng tiếp xúc qua không?” Sở Phi Dương mở miệng trước Vân Thiên Mộng.

Sở Phi Dương là người như thế nào, sao không thể nhìn ra ánh mắt dâm uế của gã tử tù này, tránh cho gã nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Mộng nên hắn nhanh miệng hỏi trước.

Gã tử tù theo lời Sở Phi Dương nhìn sang nữ tử cạnh mình, thấy Vân Dịch Dịch nhìn mình bằng ánh mắt cầu khẩn, gã lập tức cười đáp: “Tất nhiên nhớ ra, ta còn nhớ rõ da thịt trắng nõn, mượt mà của nàng, bên phải ngực nàng ta còn có một nốt ruồi! Mọi người nếu không tin có thể tìm người kiểm tra là biết.”

Bỏ qua ánh mắt cầu khẩn của Vân Dịch Dịch, gã tử tù chậm rãi nói ra dấu ấn trên người nàng ta.

Nghe thấy hắn thừa nhận, Vân Dịch Dịch không nhịn được ngã nhào ra nền nhà.

Vân Thiên Mộng đưa mắt nhìn Nguyên Đông, chỉ thấy Nguyên Đông nắm lấy cổ tay Vân Dịch Dịch, sau đó xác định nàng ta chỉ ngất xỉu.

Nghe thấy gã nói vậy, Vân Huyền Mặc đang im lặng cũng không nhịn được mà vọt tới trước mặt gã tử tù, chỉ vào gã mà mắng: “Ngươi ngậm máu phun người, con gái ta là tiểu thư thanh bạch, sao có thể cùng ngươi làm cái loại sự tình dơ bẩn kia. Ngươi đừng có nhận nhầm người mà phá hoại cả đời con gái ta.”

Nói xong, Vân Huyền Mặc nhìn về phía Vân Thiên Mộng nói: “Mộng Nhi, ngươi và Dịch Dịch ở gần nhau nhất, chắc chắn hiểu rõ tính tình Dịch Dịch, sao nó có thể làm ra cái loại chuyện gian dâm kia được, đúng không?”

“Có câu gọi là ‘tri nhân, tri diện bất tri tâm’. Mặc dù Dịch Dịch có không làm ra chuyện này, nhưng nàng ta lại cố ý dùng chuyện đó để vu oan cho phu quân của ta, có thể thấy tâm địa nàng ta quá ác độc. Nếu nàng ta cùng với ác tù này có quan hệ da thịt mà còn đổ lên đầu phu quân ta, như thế lòng dạ còn hơn rắn rết. Một muội muội như thế, Nhị thúc bảo ta có thể nói gì cho nàng ta đây? Huống chi, Dịch Dịch có làm chuyện này hay không thì cứ gọi người nghiệm thân là được, chẳng phải như thế chân tướng rõ ràng hay sao. Nhị thúc sao lại nóng vội như thế.” Vân Thiên Mộng thấy Vân Huyền Mặc sốt ruột mở miệng thì thầm nghĩ, nếu sớm biết có chuyện này thì sao còn làm ra. Chỉ trách bọn họ hành sự mà không để cho mình một đường lui.

“Người đâu, gọi Liễu di nương đưa hai bà vú tới đây.” Vân Huyền Chi lớn tiếng gọi Lưu hộ vệ đang đứng ở bên ngoài.

Lưu hộ vệ nghe thấy chuyện này từ đầu tới cuối, trong lòng đã cảm thấy phẫn nộ với cả một nhà Nhị lão gia, nghe Vân Huyền Chi phân phó vậy, hắn lập tức biết nên bảo Liễu di nương dẫn hạng nô tì nào tới, liền lập tức đi ra khỏi Khởi La viên.

Không tới thời gian nửa chén trà, Liễu Hàm Ngọc tự mình dẫn tới hai bà vú già đi vào.

Thấy Vân Huyền Chi, Sở Phi Dương mấy người, Liễu Hàm Ngọc lập tức hành lễ, sau đó chỉ huy đám nha đầu đem Vân Dịch Dịch đang ngất đi vào nội thất. Sau một lát, tất cả lui ra, nhẹ giọng hướng Vân Huyền Chi bẩm báo: “Bẩm báo tướng gia, bên phải ngực Tứ tiểu thư quả thật có mọt nốt ruồi. Vừa rồi bà vú cũng đã nghiệm minh, Tứ tiểu thư đã không còn thân xử nữ nữa.”

Nói xong, Liễu Hàm Ngọc lùi ra phía sau Vân Huyền Chi đứng, không nói thêm gì nữa.

“Chuyện tới nước này, ngươi còn gì muốn nói hay không?” Sở Phi Dương lạnh giọng mở miệng, thanh âm không lớn như rơi vào tai Vân Huyền Mặc lại như sét đánh giữa trời quan. Thần sắc hắn đột nhiên khẩn trương, không còn thong dong, tỉnh táo như ngày trước nữa, ánh mắt nhìn Sở Phi Dương tràn ngập sợ hãi.

Bây giờ hắn mới hiểu rõ thủ đoạn đối đãi với địch nhân của Sở Phi Dương. Nam nhân này căn bản không quan tâm danh dự của bản thân, huống chi việc này liên can tới danh dự của Vân Dịch Dịch, Sở Phi Dương càng không nương tay, chẳng những cho mời Kinh Triệu doãn tới mà còn cẩn thận đưa tất cả nhân chứng tới đây. Thủ đoạn, tâm cơ và tác phong làm việc nhanh như thế, rốt cuộc Vân Huyền Mặc cũng nhận ra sự mạnh mẽ của đối phương, trong lòng một trăm lần nguyền rủa mình ngu xuẩn.

Ánh mắt Sở Phi Dương lãnh đạm và đầy sát khí, Vân Huyền Mặc lập tức hiểu hôm nay mình chẳng thể tránh khỏi một kiếp nên nản lòng thoái chí, sắc mặt trở nên tái nhợt, mãnh liệt ho một tràng.

“Sự tình từ đầu tới cuối, ta tin Tiền đại nhân đã tinh tường. Nhưng tội danh vu oan cho bổn tướng của Vân Huyền Mặc và Vân Dịch Dịch, không rõ Tiền đại nhân định xử trí thế nào?” Hiển nhiên, Sở Phi Dương không hề có ý định buông tha hai người này nên mới hỏi như thế.

Tiền đại nhân sau khi ghi chép lại tất cả, suy tư một lát rồi nói: “Hồi bẩm Sở Tướng, chuyện này hạ quan cần về để sư gia viết lại cáo trạng, sau đó cho Vân Huyền Mặc và Vân Dịch Dịch ký tên lên rồi mới có thể định ra tội vu cáo mệnh quan triều đình. Mà từ khi triều đình ta khai quốc tới nay, đối với tội vu cáo mệnh quan triều đình đều là xử lưu đày. Đợi hạ quan trở về sẽ phái người bẩm báo Sở tướng.”

Thấy Tiền đại nhân làm việc cản thận, Sở Phi Dương gật đầu thỏa mãn.

Nghe thấy hai tiếng “lưu đày”, Vân Huyền Mặc lập tức lâm vào ngốc trệ, không nghĩ tới mình tính toán Sở Phi Dương, cuối cùng lại bị đối phương tính toán lại, còn bị lưu đày tới biên cương. Đây thực sự là một hình phạt tàn khốc.

“Mộng Nhi, Dịch Dịch là đường muội của ngươi, ngươi…” Nghĩ đến con gái mình nay mới chỉ mười ba tuổi, trong lòng Vân Huyền Mặc vẫn muốn ra sức bảo vệ, lập tức nhìn về phía Vân Thiên Mộng cầu cứu.

“Chỉ là có một chuyện muốn phiền toái Tiền đại nhân!” Không ngờ Sở Phi Dương không để cho hắn có cơ hội nói gì, đã lại quay sang nói với vị Tiền đại nhân kia.

“Không biết Sở Tướng có gì phân phó. Chỉ cần hạ quan đủ khả năng làm thì sẽ sắp xếp cho thỏa đáng.” Tiền đại nhân không biết Sở Phi Dương có chuyện gì muốn nói nên mới đáp lại như thế.

Thấy hắn cẩn thận như thế, Sở Phi Dương hơi cong môi, nói tiếp: “Ta thấy Vân tiểu thư và tên tử tù này có vẻ tình đầu ý hợp, hay là đại nhân hãy làm chút chuyện tốt, để họ ở trong nhà lao kết làm vợ chồng đi. Đương nhiên, về chuyện ngân lượng, bổn tướng sẽ chịu trách nhiệm.”

Sở Phi Dương nhìn sắc mặt trắng bệch của Vân Huyền Mặc, mở miệng nói.

Vân Huyền Mặc còn đang muốn cầu tình, nghe vậy lập tức cổ họng nghẹn đắng, trong lòng tràn đầy hận ý. Hay cho một Sở Phi Dương, thấy bọn họ bị lưu đày biên cương còn chưa hài lòng, lại đem Dịch Dịch gả cho một tên tử tù, như vậy mới thỏa mãn tâm tình của hắn.

Trong lòng Vân Huyền Mặc như nổi sóng, Vân Thiên Mộng vô cùng bình tĩnh, đã chọn đối lập với Sở Phi Dương thì tự mà lãnh hậu quả thôi.

Chỉ có điều, bụng dạ Sở Phi Dương đúng là đen tối, lại để Vân Dịch Dịch gả cho một gã tử tù. Chỉ sợ ngày sau Vân Dịch Dịch phải làm quả phụ, đối với một thiếu nữ còn trẻ mà nói, quả đúng là quá nghiêm khắc rồi.

Có thể thấy được Sở Phi Dương đoán ra tâm ý của Vân Huyền Mặc người nên mới mở miệng uy hiếp, khiến cho lão kia biết mùi đau khổ.

Tiền đại nhân suy tư một lát, cảm thấy không có ảnh hưởng gì tới việc phán án của mình, huống hồ nếu gặp chuyện gì thì đã có Sở Phi Dưỡng gánh cho, liền gật đầu đáp ứng. Sau đó lão hướng Sở Phi Dương và Vân Huyền Chi cáo từ, lại cho thủ hạ của mình áp giải Vân Huyền Mặc và Vân Dịch Dịch ra khỏi Vân Tướng phủ.

Đợi đám người Tiền đại nhân rời đi, Vân Huyền Chi mới thở dài một hơi.

Ai nghĩ tới lão Nhị lại dám làm ra chuyện như thế, còn muốn trước mặt Sở Phi Dương cường hành ép Mộng Nhi của lão nạp thiếp cho phu quân. Hành động vô sỉ đó đúng là chọc tức Vân Huyền Chi rồi.

Cũng may Sở Phi Dương đầu óc thanh tỉnh, không bị nha đầu Vân Dịch Dịch kia lừa bịp, nếu không lúc này lão Nhị đã ngồi ngang hàng với lão rồi.

Đang âm thầm cao hứng, lão lại thấy bà vú quản sự ở Tiền viện xuất hiện ngoài cửa. Liễu Hàm Ngọc đi ra, chốc lát đã quay lại, sắc mặt ngưng trọng, ghé vào tai lão nói nhỏ: “Tướng gia, Tô đại nhân đến rồi, lúc này đang đợi ở phòng khách.”

Vân Huyền Chi nghe thấy vậy thì sắc mặt hiện ra lệ khí. Lão để Vân Thiên Mộng và Sở Phi Dương ở Khởi La viên nghỉ ngơi, còn chính mình thì đi về phòng khách.

***

Vân Dịch Dịch chìm trong giấc ngủ, đến khi một mùi hương kỳ quái xộc vào mũi mới thong thả tỉnh lại, nhưng sau đó nàng ta lại ao ước có thể lập tức ngủ say vĩnh viễn.

Bởi vì lúc này Vân Dịch Dịch thấy nam tử cường bạo mình đang ngồi ở đầu giường, trong tay một ngọn nến, dọa cho nàng ta sợ tới choáng váng cả người, thậm chí hét lên cũng quên luôn, chỉ ngơ ngác nhìn theo ngọn nến đang chuyển động trước mắt.

“Ngươi đã tỉnh, nương tử.” Nam tử nhìn gương mặt tràn đầy sợ hãi của Vân Dịch Dịch đầy vẻ hưởng thụ, sau đó đưa ngọn nến tới gần khuôn mặt nàng, cho đến khi lửa bắt qua thiêu rụi hàng lông mày tinh xảo của nàng ta.

“Ah… ah… Cứu mạng!” Trên mặt truyền tới đau đớn làm cho Vân Dịch Dịch trợn to hai mắt, hét lên cầu cứu. Nhưng phòng giam này vốn đầy tiếng kêu cứu của phạm nhân, làm gì có ai đi quan tâm tới Vân Dịch Dịch cơ chứ.

Nàng ta vì đau đớn mà lăn lốc ở trên giường, cho đến khi cả người lăn xuống đất, một cái chân thô kệch đã dẫm lên lưng của nàng ta, một trận đau đớn khác vượt xa nỗi đau trên mặt ập tới.

“Đừng… Xin ngươi… Không… Đau quá…” Chân tay giãy dụa, nhưng đối với một nam tử khỏe mạnh, Vân Dịch Dịch chẳng có năng lực chống cự, chỉ có thể để mặc hắn khi dễ, trong miệng không khỏi cầu khẩn.

Nhưng mặc kệ Vân Dịch Dịch có giãy dụa, cầu cứu thống khổ như thế nào, gã tử tù càng thêm vui vẻ, lực đạo dưới chân không ngừng tăng thêm, chỉ chốc lát đã dẫm nát lưng nàng ta. Sau đó gã ngồi xổm xuống, cầm ngọn nến nhỏ giọt xuống vạt áo nàng ta, rồi nhỏ tới cái cổ trắng nõn…

“Ah…” Một tiếng kêu đau, Vân Dịch Dịch chỉ cảm thấy ngực mình như bị nghiền ép, mà cổ thì như có người cầm đao chém vô số nhát lên đó, không chịu được lại ngất đi lần nữa.