Sở Vương Phi

Chương 140: Sóng gió ở biên cương




Giờ đã trở thành tả tướng của cả một quốc gia, cách xưng hô của mọi người với Sở Phi Dương cũng khác, nhưng có một điều không bao giờ thay đổi, đó là địa vị và sức ảnh hưởng của Sở Phi Dương trong lòng tướng sĩ. Huynh đệ hơn mười năm ăn gió nằm sương cùng nhau, cùng trên chiến trường giết không biết bao nhiêu địch nhân, sao có thể vì Ngọc Càn đế thay đổi tướng lãnh mà thay đổi cho được.

Sở Phi Dương thậm chí còn không mở miệng nói nửa lời, chỉ hơi giơ tay phải của mình lên, toàn bộ đội quân sau lưng Oai Vũ tướng quân chỉnh tề đứng thẳng lên, mang theo tinh thần phấn chấn quay trở lại lưng ngựa. Ánh mắt họ trở nên lạnh lùng sắc bén, tựa hồ so với khi nãy là hai đội quân hoàn toàn khác nhau.

Giang Mộc Thần và Hải Trầm Khê thấy Sở Phi Dương như vậy, trong lòng tuy có kinh ngạc nhưng cũng hiểu, Sở Phi Dương ở trong quân doanh hơn mười năm, như thế cũng là chuyện có thể xảy ra.

Hắn rời khỏi quân doanh đã nhiều năm, vậy mà tướng lãnh đối với hắn vẫn một mực tôn trọng, không thể không nói, Sở Phi Dương là một đối thủ cực kỳ khó giải quyết, mà ngay cả Tề Tĩnh Nguyên ở bên cạnh cũng không phải mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào tình hình phía bên này.

Lúc này, người có sắc mặt kém nhất hẳn là Oai Vũ tướng quân. Ở trong mắt hắn, Sở Phi Dương như đang ra oai phủ đầu vậy. Như thế làm sao sau này hắn có thể thống lĩnh đội ngũ, làm sao có thể uy hiếp quân đội biên quan của Bắc Tề.

Sở Phi Dương làm như vậy dường như cũng đã nghĩ tới tất cả hậu quả, biết chắc mọi sự tình hôm nay cũng sẽ tới tai Ngọc Càn đế.

Một Oai Vũ tướng quân hắn không thèm để vào mắt, hắn chỉ muốn nói cho Ngọc Càn đế hiểu, hắn cũng không phải kẻ ngu trung, sẽ không bao giờ im lặng để người khác chèn ép.

Mà cử động lần này cũng làm cho Bắc Tề hiểu, đừng vọng tưởng bất kỳ điều gì, đừng mong có thể tạo thành hỗn loạn ở đây, dù Sở Phi Dương hắn không ở biên quan, nhưng đám tướng lãnh kia cũng không phải những tên công tử bột. Nếu bọn hắn đồng tâm đồng lòng, cũng sẽ không vì có mới nới cũ mà hạ thấp năng lực tác chiến.

“Ý của Sở Tướng đây là gì? Tướng gia có phải quên rằng giờ bổn tướng mới là tướng lãnh đóng quân ở đây không? Sở Tướng không sợ làm vậy sẽ bị Hoàng thượng trách phạt sao?” Oai Vũ tướng quân không nhịn được lên tiếng, chất vấn Sở Phi Dương trước mặt mọi người, mà bội kiếm bên hông cũng đã được nắm chặt trong tay. Nếu không phải e ngại bọn người Bắc Tề, chỉ sợ lúc này hắn đã sớm so kiếm cùng Sở Phi Dương rồi.

Võ giả, từ trước đến nay đều không thể thua nhau về ngạo khí.

Gia tộc của hắn dù không so bì được với Sở Vương phủ, nhưng cũng không phải để mặc người khi dễ. Huống hồ hắn mang theo Hoàng mệnh tới đây đóng quân, ngày bình thường cũng phối hợp rất tốt với đám tướng lãnh thủ hạ, ai ngờ Sở Phi Dương vừa xuất hiện thì hết thảy đều thay đổi. Hắn đường đường là Oai Vũ tướng quân, mặt mũi còn biết để vào đâu? Khó trách Hoàng thượng hạ chỉ cho hắn tới đây, cứ thế này mãi, quân đội đóng ở đây chẳng phải trở thành người của Sở gia hết rồi sao?

“Bổn tướng từ đầu tới cuối còn chưa lên tiếng, không biết đắc tội gì với tướng quân đây?” Nhìn Oai Vũ tướng quân tuổi gần năm mươi, Sở Phi Dương trong đầu nghĩ tới những ngày tháng chinh chiến của hắn, ánh mắt vẫn bình thản như nước, lại không lộ ra bất kỳ cái gì khác thường.

“Sở Tướng đang ra oai phủ đầu với bổn tướng quân sao?” Dù là người tỉnh táo nhưng liên tục bị hí lộng như thế, lửa giận trong đầu cũng đã không giữ được. Oai Vũ tướng quân quanh năm chinh chiến bên ngoài, mặc dù khâm phục phương thức tác chiến của đám người Sở Phi Dương, nhưng cũng chưa từng tiếp xúc qua nên cũng chưa từng lãnh giáo võ miệng của Sở Phi Dương.

“Tướng quân đừng quên ngày hôm nay còn có nhiệm vụ trọng yếu hơn. Làm trễ nải sự tình của hai nước, dù Hoàng thượng có thiên vị tướng quân, chỉ sợ đại thần trong triều cũng sẽ không bỏ qua đâu. Huống hồ, thời điểm quan trọng này, sử quan đều ghi chép tất cả vào sử sách, nếu tướng quân vì không cam lòng mà làm chậm trễ thời cơ, đến lúc đó, ngươi còn trở thành tội nhân thiên cổ của Tây Sở.” Đối mặt với sát khí của Oai Vũ tướng quân, Sở Phi Dương coi như không thấy, ánh mắt dần chuyển hướng sang phía Phiêu Kỵ tướng quân ở phía bên kia, khóe miệng thoáng hiện nụ cười lạnh.

Nghe vậy, đừng nói là Oai Vũ tướng quân, ngay cả Phiêu Kỵ tướng quân ở phía bên kia cũng run lên, nhíu mày nhìn về phía Sở Phi Dương, trong mắt ngậm đầy giận dữ.

“Hai nước đã ký kết hòa ước, Thái tử và Hòa thuận công chúa sắp thành thân, vậy mời Thái tử giao ra Thụy Vương!” Thần Vương thấy thế bèn lên tiếng, hai còn ngươi nhìn chằm chằm vào Tề Tĩnh Nguyên, đợi hắn mang Thụy Vương ra.

Trên đường ra biên ải, trên đường đi vô cùng bình tĩnh nhưng vẫn có vẻ quỷ dị khó hiểu, nhân mã hai bên không hề xung đột với nhau nhưng mỗi bên đều có những hành động mờ ám.

Bọn Tề Tĩnh Nguyên âm thầm phái người truy tìm Uy Vũ tướng quân, mà ba người Sở Phi Dương, Giang Mộc Thần, Hải Trầm Khê cũng chia nhau dò xét chỗ ẩn thân của Thụy Vương. Nhưng không hiểu sao cả hai bên đều không tìm được người muốn tìm.

“Thần Vương yên tâm, Bổn cung đã cùng quý quốc ký hiệp ước, tất nhiên sẽ tuân thủ từng điều. Chỉ có điều, không biết Uy Vũ tướng quân của Bắc Tề ta đang ở chỗ nào? Nếu không thấy hắn, sao bổn cung có thể giao ra Thụy Vương?” Tề Tĩnh Nguyên cũng là tên cáo già, sao có thể vì mấy câu của Giang Mộc Thần mà giao người ra được.

“Nếu như thế, Bổn vương không thể không hoài nghi thành ý của Thái tử. Hôm nay công chúa Hòa Thuận đã theo sang Bắc Tề gả cho ngươi, chẳng lẽ Thái tử còn muốn kéo dài thời gian? Chẳng lẽ Thái tử không sợ nước khác cười nhạo Bắc Tề không tuân thủ hiệp ước, không có thành tín sao?” Giang Mộc Thần thấy Tề Tĩnh Nguyên ra sức khước từ việc giao Thụy Vương ra, trên mặt càng thêm lạnh, một khí tức không giận mà uy của nhà đế vương lơ đãng phát ra.

“Vương gia không cần tức giận. Bổn cung biết ngài sốt ruột cứu đệ đệ. Nhưng điều ước hai nước đã ký kết, sao bổn cung có thể giao ra con tin một mình được, ngược lại nếu như vậy thì Tây Sở mới là không tuân thủ chữ tín. Không bằng chúng ta cùng mang con tin ra, để người hai bên kiểm tra cẩn thận một phen rồi hãy tiến hành trao đổi. Không biết Sở Tướng và Hải Quận Vương nghĩ sao?” Tề Tĩnh Nguyên cười lạnh, ánh mắt chuyển sang Sở Phi Dương và Hải Trầm Khê, thấy hai người kia gật đầu thì mới nghiêng người nói với thị vệ sau lưng mấy câu. Thị vệ kia lập tức giục ngựa chạy về phía quân doanh Bắc Tề.

Mà cùng lúc đó, Sở Phi Dương cũng hướng về phía thị vệ sau lưng mình nhẹ gật đầu. Thị vệ kia cũng thúc ngựa chạy về quân doanh của Tây Sở.

“Xem ra, Sở Tướng và Bổn cung cùng có suy nghĩ giống nhau.” Nhìn thị vệ hai bên cùng có động tác, Tề Tĩnh Nguyên lạnh giọng nói với Sở Phi Dương, trong mắt cũng nổi lên vẻ đề phòng.

Sở Phi Dương chỉ cười nhạt một cái.

Chỉ chốc lát sau, hai gã thị vệ đều mang theo Uy Vũ tướng quân và Thụy Vương song song chạy tới trận doanh hai bên.

“Đại ca, làm phiền ngươi mang theo Thụy Vương tiến lên trao đổi con tin.” Tề Tĩnh Nguyên lập tức ra lệnh cho Tề Tĩnh Huyên.

Nghe vậy, Tề Tĩnh Huyên và Phiêu Kỵ tướng quân đều trừng mắt nhìn hắn, sợ là cả hai đều không ngờ Tề Tĩnh Nguyên lại dám ở trước mặt mọi người sai sử hoàng huynh của mình.

Huống chi, Tề Tĩnh Huyên là hoàng tử Bắc Tề, loại chuyện nguy hiểm này, sao có thể để hắn đi được?

“Thái tử, ý ngài là gì? Đại hoàng tử thân phận tôn quý, sao có thể để hắn đi mạo hiểm? Nếu có chuyện gì xảy ra, Thái tử khong sợ Hoàng thượng trách tội hay sao?” Phiêu Kỵ tướng quân lửa giận đầy người, trừng mắt với Tề Tĩnh Nguyên.

“Phái ra hoàng tử mới có thể chứng minh được thành ý lần này khi tới hòa thân của Bắc Tề chúng ta.” Tề Tĩnh Nguyên bình tĩnh đưa ra một lý do rất hợp lý.

“Nếu như thế, sao Thái tử không tự mình tiến lên, như vậy không phải càng chứng minh thành ý của chúng ta sao?” Tề Tĩnh Huyên hung hăng đáp lời, sát khí toàn thân vọt ra. Lúc này mấy vạn đại quân đều là thân tín của cậu hắn, hắn không tin Tề Tĩnh Nguyên có bản lĩnh chạy lên trời. Mà chỉ sợ dù có chạy lên trời hắn cũng không thể thoát được giữa hai vòng vây của địch và ta.

“Hoàng huynh hồ đồ quá rồi! Bổn cung thân là thái tử Bắc Tề, là tương lai của quốc gia! Ngươi đã bao giờ thấy Thái tử phải tự mình đi trao đổi con tin hay chưa? Huống hồ, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, chỉ e có cung thủ ở đâu đó chỉ chờ bổn thái tử tiến lên sẽ bắn chết bổn cung. Bổn cung còn muốn vì phụ hoàng lo lắng chuyện chính sự, há có thể dễ dàng để người ta ám toán như thế?” Tề Tĩnh Nguyên cười nói như mây trôi nước chảy, không một chút nào đem quân đội Bắc Tề để ở trong mắt. Hắn cuồng vọng cất lời, câu nào cũng là cảnh cáo Tề Tĩnh Huyên và Phiêu Kỵ tướng quân, từng chữ chèn ép khiến cho sắc mặt cả hai trở nên tái nhợt.

“Hừ! Hoàng tử ở đây còn có Thập hoàng tử, sao không thấy thái tử phái thập hoàng tử lên? Chẳng lẽ vì Đại hoàng tử và Thái tử không phải do cùng một mẹ sinh ra, bởi vậy nên mới mượn việc này diệt trừ đối phương?” Phiêu Kỵ tướng quân quanh năm tham gia vào tranh đấu giữa các phe phái hoàng tử trong cung, tự nhiên biết rõ cách phản kích Tề Tĩnh Nguyên.

Huống hồ, hiện nay Lăng Hiếu Đế còn tráng niên, thân thể khỏa mạnh, nếu có hoàng tử nào đó mất mạng vì tranh đoạt ngôi vị bởi chính anh em của mình, dù là Thái tử trước nay được Lăng Hiếu đế yêu thương cũng sẽ khó mà tránh được tội. Đến lúc đó, chỉ sợ cả nhà Hoàng hậu cũng sẽ bị liên lụy theo.

Vặn ngã bè phái Thái tử, dùng uy tín của Đại hoàng tử những năm này trong triều, cùng với vị trí sắp xếp trong đám hoàng tử, ngôi vị Thái tử sớm muộn gì cũng rơi vào tay Đại hoàng tử mà thôi.

Phân tích như thế, Phiêu Kỵ tướng quân lập tức cải biên ý định, rất nhanh trao đổi bằng ánh mắt với Tề Tĩnh Huyên, lại ám chỉ cho phó tướng của mình. Không ngờ, Tề Tĩnh Nguyên lại lập tức lên tiếng tiếp.

“Hoàng huynh và Phiêu Kỵ tướng quân không phải muốn tiếp tục bày khổ nhục kế đấy chứ? Kịch xưa như vậy rồi mà hai vị không cảm thấy nhàm chán sao? Không bằng để bổn cung đến bắn ra mũi tên kia, như vậy kịch mới thật sự hay?” Tề Tĩnh Nguyên chậm rãi mở miệng, khẩu khí đầu trào phúng khiến cho lòng của Tề Tĩnh Huyên xiết chặt, mà Phiêu Kỵ tướng quân kia trong mắt cũng xẹt qua sát ý.

“Bổn cung bắn ra một tên này, tất nhiên sẽ có cách bàn giao cho phụ hoàng và chư vị bá quan. Hôm nay tràng diện hỗn loạn, Bổn cung muốn giải cứu Hoàng huynh của mình nên bắn về phía địch nhân. Không ngờ hoàng huynh nhất định không chịu quay về nên mới vô tình làm huynh bị thương. Như thế, hai vị cho rằng mọi người sẽ tin tưởng bổn cung hay tin tưởng người phạm sai lầm đây?” Tề Tĩnh Nguyên cưỡi ngựa tới gần hai người, dùng thanh âm chỉ hai người kia mới nghe được, khóe miệng nở một nụ cười rét lạnh, làm người không rét mà run, cũng không thể nào phản bác.

“Đương nhiên, Bổn cung tiến đến cũng được. Nhưng khi bổn cung chết rồi, hoàng huynh cũng không thoát khỏi liên quan. Đến lúc đó hoàng huynh sẽ dâng cơ hội cho kẻ khác, không biết hoàng huynh có cam tâm hay không?” Thấy hai người không lên tiếng, Tề Tĩnh Nguyên chốt một câu cuối cùng.

Con cái của Lăng Hiếu đế rất nhiều, hoàng tử cũng có tới hai mươi mấy người, hắn và Tề Tĩnh Huyên là hai đảng phái mạnh nhất, nếu cả hai đều đổ, chỉ sợ những kẻ khác sẽ vô cùng cao hứng.

Tề Tĩnh Nguyên tin tưởng, với sự mưu trí cũng như lòng dạ hẹp hòi của Tề Tĩnh Huyên, hắn sẽ không thể nào làm ra chuyện gì ngu xuẩn.

“Nếu ta lên, ngươi sẽ làm gì?” Tề Tĩnh Huyên là người khôn khéo, sao có thể để mình lỗ trong vụ mua bán này? Lúc này Tề Tĩnh Nguyên chỉ đang dỗ dành hắn, đợi hắn tiến lên, chủ ý trao đổi con tin lại bị thay đổi, chẳng phải là mình không những không được mà còn mất nhiều hơn sao?

“Hừ! Bổn cung tất nhiên chờ Hoàng huynh đem Uy Vũ tướng quân về rồi. Chỉ cần Phiêu Kỵ tướng quân có thể hiểu rõ nặng nhẹ, bổn cung cũng sẽ không làm gì hoàng huyh cả.” Tề Tĩnh Nguyên nhìn trận địa bên phía Tây Sở, thực tế quân đội Tây Sở đã như hoàn toàn lột xác sau khi Sở Phi Dương xuất hiện, vì thế ai nấy trong lòng đều nổi lên cảnh giác. Hắn lạnh giọng nói tiếp: “Bắc Tề nội loạn, Tây Sở lại đồng lòng, đến lúc đó, nếu có tình huống gì xảy ra, hoàng huynh thông minh như thế cũng sẽ hiểu hậu quả rồi!”

“Được! Ta tin ngươi một lần!” Không thể thương lượng thêm được điều gì, Tề Tĩnh Huyên chỉ có thể thỏa hiệp mà thôi.

“Đại hoàng tử, ngài sao có thể…” Phiêu Kỵ tướng quân vẫn còn không đồng tình với đề nghị này của Tề Tĩnh Nguyên, tâm loạn như ma, hướng về phía Tề Tĩnh Huyên lo lắng.

“Cậu, người chỉ cần báo một người ở một chỗ nào đó bí mật bảo vệ bổn hoàng tử là được! Những thứ khác đợi xong chuyện này hãy nói!” Tề Tĩnh Huyên ngắt lời lão, nhìn Tề Tĩnh Nguyên không ngừng cười lạnh thì trong lòng cũng hiểu một chút. Đây là kẻ sẽ không bỏ qua bất cứ sai lầm nào của kẻ thù. Nếu bây giờ Phiêu Kỵ tướng quân nói ra lời nào mạo phạm hắn, chỉ sợ về cung rồi hắn sẽ lập tức chặt đi cánh tay này của mình.

Nói xong, Tề Tĩnh Huyên tiếp nhận Thụy Vương từ tay thị vệ kia, đem hắn đặt ở trên lưng ngựa của mình, đặt ở ngay trước mặt, rồi chậm rãi hướng về phía ranh giới hai nước mà đi.

“Vương gia và Quận vương ở sau, bổn tướng sẽ lên!” Thấy đối phương phái ra Tề Tĩnh Huyên, Sở Phi Dương liền kéo thân thể Uy Vũ tướng quân sang, sau đó cũng đặt hắn trên lưng ngựa, cưỡi chiến mã tiến tới.

Giang Mộc Thần và Hải Trầm Khê thấy Sở Phi Dương tự mình chủ trương thì đồng thời nhíu mày trừng mắt với bóng lưng của hắn. Còn Oai Vũ tướng quân thì lộ ra ánh mắt đầy ngoan độc.

“Không nghĩ tới lại phiền Đại hoàng tử tự mình tới đây?” Nhìn sắc mặt tái nhợt của Tề Tĩnh Huyên, Sở Phi Dương cười nhẹ, đôi mắt dấu diếm duệ quang đang không ngừng dò xét xem người trước mặt có đúng là Thụy Vương hay không, sau đó nói: “Khổ cực cho Vương gia rồi!”

Thụy Vương cũng không nhiều tuổi lắm nhưng là người có cốt khí, bị Bắc Tề bắt làm tù binh khiến hắn không mặt mũi nào để gặp người khác. Lúc này, thấy Sở Phi Dương đến, mặt hắn càng thêm tối tăm, đối mặt với lời hỏi thăm ân cần của SỞ Phi Dương chỉ là ánh mắt lãnh đạm, cự tuyệt trao đổi.

“Xem ra Sở Tướng cũng không phải thập toàn thập mỹ, trên đời này vẫn còn có người không ưa nhìn Sở Tướng!” Thấy Sở Phi Dương gặp Thụy Vương như dẫm phải đinh thì Tề Tĩnh Huyên cười giễu cợt, ánh mắt âm lãnh cũng nhìn tới Uy Vũ tướng quân ngồi trước mặt Sở Phi Dương. Uy Vũ tướng quân ngày thường uy phong vô hạn, hôm nay cái lưng vẫn nghiêm nghị, thẳng tắp, Tề Tĩnh Huyên đột nhiên cười: “Tướng quân vẫn khỏe chứ? Tam công chúa vì sự tình của tướng quân mà đã bỏ ra không ít tâm tư!”

Uy Vũ tướng quân vốn là chồng của tam công chúa, nhưng tam công chúa cũng là viên ngọc quý trên tay Lăng Hiếu Đế, dù vợ chồng nhưng vẫn có sự phân cách quân thần, hôm nay nghe Tề Tĩnh Huyên nói vậy thì trên mặt không hỏi hiện ra vẻ xấu hổ, chỉ có thể tạ tội nói: “Đợi sau khi về hoàng cung, Bổn tướng quân chắc chắn sẽ tự mình thỉnh tội trước mặt Hoàng thượng. Làm phiền đai hoàng tử rồi!”

Thấy Uy Vũ tướng quân nói vậy, Tề Tĩnh Huyên cười lạnh trong lòng. Hắn nghìn tính vạn tính lại bỏ sót Uy Vũ tướng quân này. Lúc này hắn chỉ cần tỏ ra một chút quan tâm, thêm việc hôm nay hắn mạo hiểm đi ra trao đổi con tin, dù Tam công chúa không thích nhưng tương lai vị Uy Vũ tướng quân này cũng sẽ không nhằm vào hắn.

Hắn không biết, Tề Tĩnh Nguyên đứng ở phía xa nhìn chằm chằm về phía này, trong mắt đầy vẻ mỉa mai.

Một Thái tử quốc gia vì một tướng quân mà phải hy sinh vị trí thái tử phi cho ngoại quốc, cái này so với ơn huệ nhỏ kia của Tề Tĩnh Huyên thì còn có ý nghĩa lớn hơn nhiều, càng làm cho Uy Vũ tướng quân có thể đầu rơi máu chảy.

“Đã xác nhận không sai, vậy thì bắt đầu đi!” Sauk hi song phương đều xác nhận con tin không phải cải trang, Sở Phi Dương nghiêm túc lên tiếng đề nghị Tề Tĩnh Huyên, phòng ngừa đối phương âm thầm lừa gạt.

Mà Tề Tĩnh Huyên cũng thoáng gật đầu, nhân mã hai bên cũng xuống ngựa, hai người phân biệt giữ chặt con tin trên tay mình, tay kia lại đưa về phía đối diện. Quân lính hai bên trận địa tập trung nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động bên này, chỉ e nửa đường sẽ có biến.

Lúc này gió tuyết nổi lên kịch liệt, mọi người lại không chút nào cảm thấy lạnh, ánh mắt vẫn nhìn chằm chặp vào bốn người ở giữa, ai nấy đều cảm thấy lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, thần sắc vô cùng khẩn trương, giống như lần đầu ra trận vậy.

Mà hai vị tướng quân hai phía đều đã ra lệnh cho cung tiễn thủ chuẩn bị, trường cung kéo căng, chỉ cần bên kia có gì khác thường sẽ lập tức bắn tên.

Nhưng bộ hạ của Phiêu Kỵ tướng quân thì nhằm cung tên thẳng về phía Sở Phi Dương và Thụy Vương, mà quân của Oai Vũ tướng quân bên Tây Sở lại nhắm về phía cả bốn người.

Giang Mộc Thần và Hải Trầm Khê nhìn ra dụng ý của Oai Vũ tướng quân nên đều im lặng, bọn hắn chỉ muốn xem Sở Phi Dương thế nào nhặt lại một mạng trong trận chiến sinh tử này.

Lại không ngờ, vạn nhân mã vừa rồi nhận được ám chỉ của Sở Phi Dương, hơn ngàn người cầm khiên tiến lên che chắn cho vạn đại quân phía sau, đem cung tiễn thủ bảo hộ ở bên trong. Ánh mắt cung tiễn thủ lúc này chỉ có thể nhìn thấy hai người Tề Tĩnh Huyên mà không thấy hai người bên phía Sở Phi Dương. Mọi người rất bất mãn với việc này, nhưng vì đây là mật lệnh của Oai Vũ tướng quân nên không ai dám nói gì, chỉ có thể bảo trì tư thế vốn có, tránh xảy ra hỗn chiến giữa hai nước. Đến lúc đó, sợ là ngay cả Oai Vũ tướng quân cũng khó lòng thoát tội.

Oai Vũ tướng quân không ngờ rằng lại có người không nghe mệnh lệnh của mình, tự tiện làm chủ, phái ra binh sĩ hỗ trợ Sở Phi Dương. Trong lòng hắn giận dữ, đang muốn quát lên lại phát hiện tay của Sở Phi Dương và Tề Tĩnh Huyên đều đã đồng thời đặt lên người con tin, sau đó cả hai dùng sức, kéo mạnh con tin bên mình về.

Sở Phi Dương quét mắt nhìn Thụy Vương, sau đó đặt hắn ở sau lưng mình, mà Tề Tĩnh Huyên cũng đồng dạng giữ Uy Vũ tướng quân ngồi trên lưng ngựa. Song phương liếc nhau lần nữa, sau đó cưỡi chiến mã trở lại trận doanh của mình bằng tốc độ nhanh nhất.

Sau khi Uy Vũ tướng quân nhìn thấy Tề Tĩnh Nguyên thì lập tức quỳ xuống nhận tội, còn Thụy Vương sau khi trở về sắc mặt lại càng tối tăm. Hai gò má gầy gò tái nhợt cho thấy hắn đã chịu tra tấn về tinh thần không ít, nhìn tới Hải Trầm Khê đường làm quan rộng mở thì lại nảy lên lửa giận. Mà hôm nay, Hải Trầm Khê còn tận mắt chứng kiến Sở Phi Dương đem mình về, sắc mặt hắn càng trở nên khó coi hơn bao giờ hết.

“Vương gia mệt mỏi rồi, mang Vương gia xuống dưới nghỉ ngơi đi!” Sở Phi Dương thấy Thụy Vương nhìn Hải Trầm Khê đầy hận ý thì sai thuộc hạ mang Thụy Vương về quân doanh nghỉ ngơi, mà đội hình quân địch sau lưng còn chờ bọn hắn giải quyết cho tốt.

Gió tuyết xoáy lên giữa không trung làm mờ tầm mắt của mọi người, ai nấy càng trở nên tỉnh táo. Hải Trầm Khê nhìn hôm nay Thụy Vương không biết nghe lời nên ăn phải đau khổ, trong lòng xẹt qua vẻ cười lạnh, thực sự cũng không để ý tới vị Vương gia chỉ có ngạo khí mà không có tâm cơ kia nữa, lại tiếp tục đem sự chú ý đặt lên người địch nhân trước mắt.

“Sự tình hôm nay đã xong, kính xin Thái tử mang hiệp ước giữa hai bên về giao cho Lăng Hiếu đế, từ nay hai nước bắt đầu giao hảo.” Cho dù Tề Tĩnh Huyên và Phiêu Kỵ tướng quân nhìn chằm chằm về bên này nhưng Sở Phi Dương tin tưởng với mưu trí của Tề Tĩnh Nguyên sẽ không để phát sinh nội chiến gì, cũng sẽ không cùng quân đội bên mình xảy ra giao phong, nếu không tất sẽ phải chịu thiệt, khi đó e là bản thân hắn cũng không giữ được.

“Tất nhiên rồi!” Nhìn xuyên qua gió tuyết, Tề Tĩnh Nguyên thấy ba người Sở Phi Dương ngồi trên lưng ngựa, dáng cao ngạo nghễ, các tướng sĩ sau lưng càng cẩn thận bảo hộ thì cao giọng đáp, sau đó quay đầu ngựa, dẫn bọn Tề Tĩnh Hàn rút lui khỏi biên cảnh.

“Sở Tướng quả nhiên có gan lớn, vừa rồi tình huống khẩn trương như thế mà cũng không thương lượng gì với chúng ta, lại một mình tiến lên. Nếu xảy ra chuyện gì, chẳng phải Hoàng thượng và bá quan sẽ trách tội hai người bọn ta hay sao?” Thấy đại quân Bắc Tề đang dần rút lui khỏi biên giới, Giang Mộc Thần mới lạnh lùng lên tiếng, nhìn về phía Sở Phi Dương với vẻ trách cứ. “Mặc dù Sở Tướng muốn tranh công nhưng cũng không cần phải như vậy.”

“Vương gia sao lại nói vậy? Hoàng thượng phái bổn tướng, Vương gia và Hải Quận vương tới đây trao đổi con tin, công lao này tất nhiên không phải của riêng mình ta. Chỉ là không nghĩ tới Vương gia địa vị cao như thế vẫn còn nghĩ tới chút công lao này, quả nhiên làm người ta giật mình không thôi.” Nói xong, ánh mắt Sở Phi Dương lại nhìn tới Oai Vũ tướng quân ở một bên. Vừa rồi tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Sở Phi Dương đã có thể thấy rõ những ai là thân tín của vị Oai Vũ tướng quân này.

Oai Vũ tướng quân này một lòng muốn cho mình ra oai phủ đầu, lại không nghĩ mình cũng lợi dụng điểm tâm lý này của hắn, từ trong nguy hiểm cầu bình an, lại còn tra rõ được lực lượng của đối phương.

Oai Vũ tướng quân cũng không ngờ Sở Phi Dương chẳng những đã sớm chuẩn bị hết thảy, còn đem tướng quân của Bắc Tề giấu tại quân doanh. Vậy mà thời gian lâu như thế hắn cũng không phát giác ra, nghĩ vậy đáy lòng không khỏi lạnh lẽo, ánh mắt thoáng có chút sợ hãi khi nhìn Sở Phi Dương.

Giang Mộc Thần trực tiếp cưỡi ngựa về phía quân doanh. Hải Trầm Khê nhìn Oai Vũ tướng quân trầm mặc không nói gì, chậm rãi mở miệng: “Hôm nay vất vả cho tướng quân rồi. Nhưng tướng quân bố trí cả nửa ngày, rốt cuộc lại không có chút công dụng nào, thật sự đáng tiếc.”

Hải Trầm Khê và Giang Mộc Thần sao lại không nhìn ra dụng ý của Oai Vũ tướng quân này. Mặc dù hắn không lên tiếng ngăn lại, nhưng không ngờ Sở Phi Dương cũng cao tay hơn, không chỉ chế trụ Oai Vũ tướng quân mà còn coi hai người bọn hắn là hạng tôm tép nhãi nhép. Bị Sở Phi Dương biến thành trò đùa, Giang Mộc Thần và Hải Trầm Khê sao không tức giận, liền không lưu tình trút lên người vị Oai Vũ tướng quân này.

***

Tết Nguyên tiêu tới gần, sau khi đám người Bắc Tề về nước thì ai nấy ở kinh thành đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhất là những đại thần có con gái lớn trong nhà, vốn trong lòng vô cùng lo lắng, dù sao lần này ba vị hoàng tử tới, tuy Hải Điềm được Thái tử Bắc Tề nhìn trúng, nhưng vẫn còn hai vị hoàng tử nữa. Rất may bọn hắn không nhìn trúng con gái nhà mình, làm cho bọn hắn trong lòng mừng khôn xiết.

Tuy vậy, vừa lúc thương gia Nhật bản mở hàng kinh doanh buôn bán thì Văn thái sư lại về trời, vốn có thể đốt pháo mừng năm mới nhưng vì tôn trọng thái sư nên tục lệ này được bỏ qua.

Nhớ tới tình cảnh phát tang ngày ấy, trên đường dài có từng hàng nho sinh quỳ bái, hai bên đường dân chúng cũng rung rưng đưa tiễn đại nho một thời, khắp kinh thành tiếng khóc rung trời, đúng là tràng cảnh mười dặm tiễn đưa làm người ta khó lòng quên được.

“Tiểu thư, tướng gia đi đã hơn mười ngày rồi, không biết tới Tết Nguyên tiêu có về kịp hay không nữa?” Mộ Xuân thêm chút nước ấm vào chén trà đưa cho Vân Thiên Mộng, trong lòng thầm tính toán số ngày Sở Phi Dương rời khỏi kinh, sau đó thấp giọng hỏi.

Vân Thiên Mọng đang xem sổ sách, trong nội tâm cố ghi nhớ những con số trong cuốn sổ con, đầu thầm cộng trừ nhân chia, ra kết quả cuối cùng thì dùng bút chì than ghi lên tờ giấy tuyên thành, sau đó mở một cuốn sổ khác ra đối chiếu. Mấy nha đầu nhao nhao hiếu kỳ với mấy con số kỳ lạ, trong mắt lóe lên vẻ khó hiểu.

“Biên cảnh Bắc Tề cách kinh thành khá xa, mà lần này đi trọng trách nặng nề, há có thể muốn về là về hay sao?” Vân Thiên Mộng thấy đám nha đầu tỏ ra hiếu kỳ thì chỉ cười nhẹ, sau đó khép lại cuốn sổ con, nâng lên chén trà trên bàn nhấp một ngụm, sau đó nhìn ra cửa sổ, nơi cây tuyết tùng đang đứng sừng sững giữa trời mưa tuyết.

“Tiểu thư, những hình này là gì, sao nô tì chưa thấy qua bao giờ vậy?” Nghênh Hạ chớp chớp đôi mắt trong veo như nước, tò mò hỏi.

Vân Thiên Mộng thu lại ánh mắt, thấy bốn nha đầu đang chụm đầu lại thì nhẹ cười, chỉ vào những con số la tinh trên giấy tuyên thành, trả lời: “Đây là con số tính toán, giống với kim ngạch mà chúng ta thường ghi chép trên sổ sách, nhưng những văn tự này thì giản hóa, ít rườm rà hơn, có thể làm tăng tốc độ và hiệu suất tính toán.”

Lúc này, vú Mễ đi nhanh vào trong Mộng Hinh tiểu trúc, tự xốc màn che lên, thấy Vân Thiên Mộng cùng đám nha đầu ở trong phòng thì phúc thân, nói: “Tiểu thư, lão gia và Nhị phu nhân, nhị công tử, hai vị tiểu thư Tạ gia tới.”

Vân Thiên Mộng ngẩng đầu lên, trong mắt chớp qua vẻ nghi hoặc, lại cười thanh nhã, nói: “Khách đến cũng không ít nha!”

Bốn nha đầu cũng nghi hoặc nhìn vú Mễ, Nghênh Hạ còn không nhịn được, hỏi: “Vú, vì sao lão gia và Nhị phu nhân cũng tới? Sao Nhị công tử đến mà không phải Nhị tiểu thư?”

Vú Mễ bị Nghênh Hạ hỏi tới hỏi lui đến đau cả đầu, trong mắt không giấu được vẻ lo lắng nhìn Vân Thiên Mộng. Vân Thiên Mộng đứng dậy, dẫn Mộ Xuân vào nội thất thay đồ, sau đó mang theo vẻ tươi cười rời khỏi Mộng Hinh Tiểu Trúc.

Vú Thượng Quan đã đợi sẵn ở ngoài sân, thấy Vân Thiên Mộng đi ra thì lập tức dẫn đường tới chính sảnh Sở Tướng phủ.

Hồng quản gia sớm đã canh giữ ở ngoài cửa, thấy Vân Thiên Mộng tới thì hành lễ, sau đó tự mình vén màn che để nữ chủ nhân của mình bước vào trong.

Vừa tiến vào, Vân Thiên Mộng đã thấy Sở Bồi và Tạ thị ngồi ở ghế chủ tọa, Sở Khinh Dương ngồi ở bên cạnh Sở Bồi, tỷ muội Tạ gia lại ngồi ở bên cạnh Tạ thị. Thấy Vân Thiên Mộng tới, năm người nhà Sở Bồi ngẩng đầu nhìn, Sở Bồi vẫn một vẻ nghiêm nghị như trước, Tạ thị cười nhẹ, Sở Khinh Dương cười nho nhã, đứng dậy chắp tay nói với Vân Thiên Mộng: “Khinh Dương bái kiến đại tẩu.”

Tạ Uyển Uyển và Tạ Viện Viện cũng đứng dậy hành lễ: “Bái kiến biểu tẩu.”

Vân Thiên Mộng bước thẳng về phía trước, trên môi vẫn giữ nụ cười tươi tắn, thấy Sở Khinh Dương hành lễ với mình thì cũng hoàn lễ: “Bái kiến nhị thúc, hai vị biểu muội.”

Sau đó lại hướng tới Sở Bồi, Tạ thị phúc thân, nói: “Con dâu bái kiến công công (cha chồng), Nhị nương! Con dâu tới trễ, kính mong công công và Nhị nương không trách!”

“Mau đứng lên, ngồi xuống đi!” Người lên tiếng là Tạ thị, vẫn ôn nhu như trước. Tạ thị thấy Vân Thiên Mộng ngồi xuống rồi mới lại cười nói tiếp: “Hôm nay chúng ta tới đường đột, sao có thể trách con? Lão gia về kinh cũng được nửa tháng rồi, thời gian qua cũng bộn bề công chuyện, không tới hỏi thăm các con được. Hôm nay Sở Phi Dương lại rời kinh thành, đúng lúc xe ngựa đi ngang qua đây nên chúng ta muốn vào thăm con một chút.”

Vân Thiên Mộng nghe Tạ thị giải thích xong thì lập tức hiện ra vẻ sợ hãi, vội vàng đứng lên, nhận lỗi: “Hết thảy đều là sai lầm của con dâu. Vốn con nên tới bái kiến công công và Nhị nương sớm, hôm nay lại để hai vị tới tướng phủ, là do con dâu không chu toàn.”

“Con quá nặng nề về lễ nghi rồi. Chúng ta là người một nhà, sao còn khách khí như thế?” Thấy Vân Thiên Mộng đứng lên, Tạ thị cười phất phất tay, ra hiệu cho nàng ngồi xuống.

“Phi Dương có thông tri là khi nào trở về không?” Lúc này, Sở Bồi vốn chưa từng nói với Vân Thiên Mộng một câu nào lại đột ngột lên tiếng, thanh âm của hắn uy nghiêm, mang âm hưởng như ra lệnh, dù chỉ là một câu hỏi tầm thường nhưng lại không thể không làm người ta cảnh giác.

Vân Thiên Mộng rủ mi, cười lễ phép: “Chưa từng phái người trử về. Chắc là phu quân công việc bộn bề lắm!”

Nghe thế, Tạ thị chỉ khẽ thở dài một cái, nhìn nàng có chút đau lòng: “Để con ở một mình trong tướng phủ, thật sự là khổ cho con rồi. Hôm nay theo chúng ta tới Vương phủ dùng bữa đi. Nhiều người cũng làm không khí vui vẻ hơn. Khiết Nhi mấy ngày nay thật sự nhớ con, chỉ tiếc là nàng đang không khỏe nên ta không dám để nàng đi ra ngoài.”

Vân Thiên Mộng cười trả lời: “Há có ai lại để cha mẹ chồng mời tới ăn cơm, kính xin công công và Nhị nương nhường phần mời cơm này cho con!”

Nói xong, Vân Thiên Mộng liền phân phó vú Mễ đi chuẩn bị cơm chiều, lại thấy vú Thượng Quan đi từ ngoài vào, phúc thân với mọi người, sau đó bẩm báo Vân Thiên Mộng: “Phu nhân, Nhị phu nhân Văn gia tới bái kiến phu nhân!”

Nghe vú Thượng Quan bẩm báo, Vân Thiên Mộng nhàn nhạt quét qua đám người đang ngồi trong sảnh, trong lòng dần sáng tỏ, hôm nay bọn họ tới đây ắt vì chuyện này rồi.

Không đợi Vân Thiên Mộng nói gì, Sở Bồi và Sở Khinh Dương cùng đứng dậy. Chỉ nghe thấy Sở Khinh Dương nhẹ nói: “Chị dâu đã có khách, Nhị đệ và phụ thân xin phép về Vương phủ trước!”

Nói xong, Sở Khinh Dương và Sở Bồi cùng rời khỏi sảnh chính, còn Tạ thị và tỷ muội Tạ gia vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ, lại cười nói với vú Thượng Quan: “Mau mời Văn Nhị phu nhân vào, đừng để khách quý phải chờ.”

Vú Thượng Quan nghe Tạ thị nói vậy thì cũng không quay người đi ngay, mà mắt vẫn nhìn Vân Thiên Mộng, thấy nàng gật đầu mới lui ra mời người.

“Đợi Nhị phu nhân về, Mộng Nhi theo Nhị nương tới Vương phủ dùng cơm nhé. Trước đó vài ngày, ta đã cho người tới gọi nhiều lần mà con quá giữ lễ tiết, hôm nay cũng không được từ chối nữa.” Tạ thị nói hợp tình hợp lý, nếu là người đơn thuần chắc chắn sẽ cho là vì quan tâm Vân Thiên Mộng nên mới cố ý ở lại.

Vân Thiên Mộng chỉ cười không nói, nâng chung trà nhỏ lên nhấp một ngụm, ánh mắt lại liếc nhìn tỷ muội Tạ gia ngồi bên dưới. Hai người này sau khi tiến vào đại sảnh, ngoài lúc đầu hành lễ cũng không hề nói lời nào, so với cô cô của bọn họ thật là một trời một vực, khiến cho nàng không khỏi hiếu kỳ.

Qua thời gian nửa chén trà, màn vải bông lại bị nhấc lên, Văn Nhị phu nhân một thân quần áo mộc mạc đi vào, sau khi thấy Tạ thị đang ngồi trong sảnh thì không khỏi kinh ngạc, sau đó cười nhẹ: “Không biết Sở Nhị phu nhân ở đây, hôm nay là ta đường đột rồi.”

“Nhị phu nhân nói gì vậy, ngài là khách quý chúng ta mời còn không được đây này.” Vân Thiên Mộng cười đứng dậy nghênh tiếp Văn gia Nhị phu nhân, chỉ cảm thấy nàng trang nhã, hữu lễ, là một trong số ít phu nhân ở kinh thành làm người ta cảm thấy thoải mái khi tiếp xúc.

“Hôm nay mẫu thân vốn muốn đi cùng ta, nhưng vì gia gia mới qua đời không lâu, mẫu thân đang phải chịu tang nên không tiện tới đây, để ta tới cảm tạ Sở phu nhân hôm trước đã tới phúng viếng.” Văn Nhị phu nhân cười nói, đáy mắt không khỏi toát ra một chút đau thương làm người ta không khỏi thương cảm.

“Chuyện cũ đã qua, phu nhân nên chú ý giữ gìn thân thể, đừng đau lòng quá!” Vân Thiên Mộng dẫn Văn Nhị phu nhân ngồi xuống, bọn nha đầu nhanh tay dâng trà bánh, sau đó rút lui trong yên lặng.

Nghe lời trấn an của Vân Thiên Mộng, Văn Nhị phu nhân cười nhẹ, mở miệng cảm tạ.

“Có mẫu thân ôn nhu, dịu dàng như Nhị phu nhân, công tử tiểu thư chắc cũng là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, hiếu thuận với cha mẹ!” Lúc này, ánh mắt Tạ thị nhìn tới Văn Nhị phu nhân, cười nói.

“Sở Nhị phu nhân trêu đùa rồi. Khuyển tử không tốt, con gái lại vô cùng bướng bỉnh, làm sao có thể so sánh được với Sở tiểu thư và hai vị Tạ tiểu thư! Chắc hẳn Sở tiểu thư và Tạ tiểu thư ở U Châu đã có nơi có chốn rồi?” Văn Nhị phu nhân lắc đầu không nhận, đáy mắt hiện lên một tia bất đắt dĩ nhưng lại đầy yêu thương.

Thấy bộ dáng Nhị phu nhân như thế, hai tỷ muội Tạ gia che miệng cười, Tạ thị cũng cười thân thiết, nói: “Khiết Nhi nhà ta vô cùng nghịch ngợm, nàng nếu có thể giống Mộng Nhi một chút thì ta cũng yên tâm rồi. Uyển Uyển và Viện Viện thì đều là những đứa trẻ dịu dàng, nhưng gia thế lại không tốt, muốn tìm được một nhà chồng ưng ý cũng là chuyện khó khăn!”

Văn Nhị phu nhân nghĩ tới người vừa nãy mình trông thấy khi tới Sở tướng phủ, liền hỏi: “Vừa rồi ở cửa tướng phủ ta có thấy một công tử trẻ tuổi mặt cẩm y ngồi trên lưng ngựa, không biết có phải là công tử của Nhị phu nhân hay không?”

Thấy Nhị phu nhân nhắc tới Sở Khinh Dương, trong mắt Tạ thị nổi lên vẻ kiêu ngạo và yêu chiều, gật đầu đáp: “Để phu nhân chê cười rồi, đúng là khuyển tử! Kinh Dương so với đại ca hắn còn kém xa lắm, văn không thành, võ chẳng giỏi, thật sự là làm ta nóng ruột. Nếu hắn có thể bằng một phần mười Phi Dương, ta cũng đã thắp nhang cảm tạ ông trời rồi.”

Lời này có chút khoa trương lại thêm vài phần trêu ghẹo, chọc cho Văn Nhị phu nhân cũng phải bật cười, không khỏi nhớ lại dung mạo của Sở Khinh Dương. Nàng lên tiếng tán dương: “Nhị phu nhân lại khiêm tốn rồi. Sở Tướng là người trăm năm mới có một, nhưng Nhị công tử nhìn cũng biết là đàn ông hiếm có, tiền đồ tương lai vô hạn lượng.”

Nghe Văn Nhị phu nhân ca ngợi con trai mình, trong lòng Tạ thị vô cùng vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ yếu ớt, làm người ta cảm thấy nàng không quan tâm hơn thua, lời nói ra lại càng khiêm tốn: “Phu nhân quá khen rồi! Ở U Châu bọn ta có nghe nói Phổ Quốc Am ở kinh thành vô cùng linh nghiệm, cũng muốn mang mấy đứa nhỏ tới thắp hương. Nếu Văn Nhị phu nhân không chê, chẳng bằng chúng ta kết bạn đi cùng nhau, trên đường cũng có thể trò chuyện.”

Vân Thiên Mộng nghe Tạ thị nói vậy thì biết nàng ta đang có ý muốn kết giao với Văn gia. Nhìn hôm nay Văn gia được sủng ái trở lại, đắc thế nhất chính là chi chính Văn gia, với thái độ của Tạ thị hôm nay, dường như lại nhiệt tình với chi nhánh hơn, đúng là làm người ta tò mò.

Dù sao, nếu Sở Bồi cố tình tranh đoạt vương vị Sở Vương thì lôi kéo một nhánh phụ không chức quan của Văn gia là không có tác dụng, cho dù Văn Địch con vợ lẽ giỏi giang hơn nhiều so với huynh trưởng hắn, nhưng so với chức vị Thiếu sư của thái tử thì Văn Địch đúng là quá mờ nhạt rồi.

Tạ thị đang muốn làm gì, hoặc là, trong lòng Sở Bồi đang tính toán gì đây?

Văn Nhị phu nhân nghe Tạ thị nói vậy thì cũng không lập tức đáp lời, sau khi suy nghĩ một phen mới đáp: “Đa tạ phu nhân có lời mời, nhưng lúc này ta vẫn phải về thương lượng với mẫu thân. Mấy ngày nữa sẽ trả lời phu nhân, được chứ?”

Thấy Văn Nhị phu nhân trả lời như thế, Tạ thị vui vẻ gật đầu, lại nhìn Vân Thiên Mộng, dịu dàng nói: “Mộng Nhi cũng đi cùng đi. Cầu Bồ Tát phù hộ để năm nay sinh cho Sở Tướng một tiểu tử xinh xắn đáng yêu!”

Mọi người trong sảnh nghe thấy Tạ thị nói vậy thì đều nở nụ cười, Vân Thiên Mộng còn đỏ mặt, nói: “Nhị nương chỉ biết chọc ghẹo Mộng Nhi. Mấy ngày nay phu quân không ở trong phủ, Mộng Nhi vẫn muốn ở trong phủ đợi người quay về, miễn cho đến lúc phu quân về lại không gặp được.”

Chỉ nói dăm ba câu, Vân Thiên Mộng đã thoái thác được Tạ thị, Tạ thị chắc chắn cũng không vui nếu thấy nàng đi cùng đâu.

“Sở phu nhân và Sở tướng thật sự là tình thâm khiến cho người khác không khỏi ngưỡng mộ!” Thấy Vân Thiên Mộng từ chối, Văn Nhị phu nhân cũng không khỏi tán thưởng tự đáy lòng.

Mấy người hàn huyên thêm vài câu, xem sắc trời dần tối, Văn Nhị phu nhân liền đứng dậy cáo từ, mà Tạ thị thì mang một dáng vẻ mẹ chồng, nhất định mời Vân Thiên Mộng tới Sở Vương phủ.

Lúc này, trong Vương phủ đã chuẩn bị thỏa đáng, đợi Vân Thiên Mộng tới thì Sở Vương đã sớm ngồi chờ ở bàn ăn. Sở Bồi, Sở Khinh Dương và Sở Khiết còn không thấy xuất hiện.

“Nha đầu, mau tới đây, mau ngồi xuống!” Thấy cháu dâu mình yêu thích xuất hiện, Sở Nam Sơn cười toe toét như hoa, ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho Vân Thiên Mộng tới ngồi ngay bên tay trái của mình.

“Bái kiến gia gia!” Vân Thiên Mộng đi tới trước mặt lão thi lễ, sau đó mới lại ngồi xuống.

“Thân thể Khiết Nhi không tốt, con đem thức ăn vào phòng cho nàng, miễn cho nàng ra ngoài lại bị nhiễm lạnh!” Tạ thị hướng nha hoàn nhẹ gật đầu, liền thấy nha hoàn bê mấy món ăn nóng tiến tới, sau đó cẩn thận cầm lấy tự mình đặt xuống bàn.

Sở Nam Sơn nhìn một bàn toàn thức ăn nhưng lại không có chút khẩu vị nào, ánh mắt đáng thương nhìn Vân Thiên Mộng, năn nỉ: “Nha đầu, Phi Dương không ở kinh thành, ngày mai người tới làm cho gia gia món canh gà hầm sâm kia được không? Nếu ăn ngon, gia gia sẽ cho ngươi bảo bối đồng dạng!”

Thấy Sở Nam Sơn cằn nhằn như thế, Vân Thiên Mộng thật sự muốn cười, chỉ vì một bát canh gà hầm sâm mà Sở Vương muốn dùng cả bảo bối để trao đổi, quả nhiên là tính vẫn rất trẻ con.

Nhưng thấy lão lâu rồi mà vẫn nhớ món gà hầm sâm kia, Vân Thiên Mộng không khỏi đau lòng, liền gật đầu đáp ứng.

Tạ thị cũng ngồi xuống, thấy thế thì cười nói: “Vương gia thật sự đúng là rất yêu thương Mộng Nhi!”

Trong lời nói hoàn toàn một vẻ rộng lượng, nhưng nhìn Sở Vương yêu quý cháu dâu hơn cả cháu ruột, trong lòng Tạ thị có một chút không thoải mái.

Một bữa ăn cực kỳ yên tĩnh cứ thế trôi qua, ngay cả Sở Nam Sơn trước nay không ngừng nói trước mặt Vân Thiên Mộng cũng không nói nửa lời. Sau khi ăn xong bữa tối, Tạ thị ra lệnh cho bọn nha hoàn dọn bàn ăn, sau đó đang định nói thì bị Sở Nam Sơn cướp lời: “Mộng Nhi, trời không còn sớm, con cũng mau trở về đi, đừng để thân thể mệt mỏi. Tuy là đám người Bắc Tề đã rời khỏi kinh thành, nhưng Phi Dương không ở nhà, ngày thường con cũng nên cẩn thận một chút, tận lực tiếp đãi khách nhân, đừng để tạo ra sai lầm gì!”

“Vâng, gia gia! Cháu dâu xin cáo lui!” Sở Vương vì nàng tìm ra lý do, Vân Thiên Mộng cũng không thể làm lão thất vọng, hướng hai vị trưởng bối phúc thân, sau đó theo bọn nha hoàn lên xe ngựa tướng phủ quay trở về.

“Tiểu thư!” Mộ Xuân thưởng thức cảnh sắc bên ngoài một hồi mới buông màn xe xuống, lên tiếng hỏi.

“Chuyện gì?”

“Tiểu thư không thấy nụ cười của Nhị phu nhân rất giả tạo sao?” Mộ Xuân nhỏ giọng hỏi. “Hơn nữa, hôm nay sao lão gia lại tới quý phủ của chúng ta, lại còn mang theo Nhị thiếu gia. Nếu không phải có Nhị phu nhân và hai vị Tạ tiểu thư, nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải danh dự của tiểu thư có chỗ tổn hại?”

Thấy Mộ Xuân lên tiếng hỏi, Vân Thiên Mộng nhàn nhạt đáp: “Mục đích của bọn hắn tới cũng không phải thăm ta. Không thấy sau đó Văn Nhị phu nhân tới bái phỏng sao? Đó mới là mục tiêu của bọn họ!”

Mộ Xuân sửng sốt: “Vậy chúng ta chẳng phải trở thành hòn đá kê chân rồi sao?”

Vân Thiên Mộng thò tay xoa cái đầu nhỏ của nàng ta, đáp: “Cho nên gia gia mới thay ta khiển trách Nhị nương! Mặc kệ trong lòng nàng ta có tính toán gì, về sau cũng sẽ phải thu liễm!”

Hơn nữa, vừa rồi xem tác phong của Tạ thị ở Sở Vương phủ, đúng là một bộ dáng chủ mẫu, cho dù hầu hạ cha chồng là trách nhiệm của con dâu, nhưng nhất cử nhất động của nàng ta lại mang theo một chút quá phận. Còn không đợi Sở Vương mở miệng đã tự tiện làm chủ chuyện của Sở Khiết, khó trách gia gia hôm nay dùng bữa lại im lặng như thế.

Mà vừa rồi ở Tướng phủ, Tạ thị toàn lực mời Văn Nhị phu nhân đi chơi, sợ là không phải chỉ muốn tạo quan hệ gần hơn, mà còn cố ý để Văn Nhị phu nhân thấy Sở Khinh Dương, lại đề cập chuyện hôn sự của con gái, trong đó ý tứ thế nào cũng có thể hiểu ra, nhưng Vân Thiên Mộng vẫn không khỏi băn khoăn trong lòng. Nếu muốn tranh đoạt vị trí Sở Vương, Sở Khinh Dương hoặc Sở Khiết cũng phải tìm được một nơi có gia thế tin cậy nhất, vậy mà Tạ thị lại giấu Sở Khiết chặt chẽ ở bên người, còn công khai hai tỷ muội Tạ gia, thật là làm người ta thắc mắc không thôi.

“Ai, tướng gia nếu có thể về sớm một chút, tiểu thư cũng không phải đối mặt với những sự tình phiền toái thế này!” Nghênh Hạ và Mộ Xuân thấy chủ nhân rơi vào trầm tư thì không khỏi trầm thấp mở miệng.

“Phải!” Mấy nha đầu khác đều đồng thời gật đầu.

Cảnh ban đêm vô biên vô cùng, để bọn nha đầu rời khỏi nội thất, Vân Thiên Mộng rửa mặt sạch sẽ, sau đó chui vào trong chăn, cánh tay hơi mở ra, vuốt ve chỗ nằm của Sở Phi Dương ở bên cạnh, trong lòng có vài chuyện không bỏ xuống được. Thẳng đến tận nửa đêm nàng mới nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Lúc này, cửa gỗ của nội thất đột nhiên mở ra, một thân ảnh thon dài đặt chân lên mặt thảm. Bóng đen rón ra rón rén đóng cửa, sau đó đi tới gần bên giường, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đẩy màn che sang, nhìn Vân Thiên Mộng đang ngủ bên trong, mày hơi nhíu lại.

Cởi áo choàng và áo khoác bên ngoài ra, bóng đen nhanh chóng tháo giày, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chui vào trong chăn gấm ấp áp đầy hương thơm. Một bàn tay nhỏ nhanh nhẹn vung tới, hắn giữ chặt lấy trong tay mình, sau đó dùng sức kéo Vân Thiên Mộng vừa mở mắt ra ôm vào trong ngực.

“Giả thần giả quỷ!” Không ngờ, thê tử của mình xa phu quân lâu như thế, câu đầu tiên cũng không phải chờ mong nhung nhớ gì mà lại là một lời trách móc. Sở Phi Dương cúi đầu, dán miệng mình vẫn còn chút râu ria mới mọc lên da thịt non mềm của nàng, hung hăng hỏi: “Có nhớ ta không hả?”

Trên mặt truyền tới cảm giác thô ráp, Vân Thiên Mộng đưa tay định đẩy hắn ra, lại phát hiện hắn thật sự là rất gian xảo, túm lấy tay nàng một chút, sau đó lại tiếp tục cọ cái mặt lởm chởm râu lên mặt nàng.

“Có nhớ ta không, Mộng Nhi?” Thấy Vân Thiên Mộng bởi vì giãy giụa mà lộ ra một khoảng yếm màu hồng nhạt, bộ ngực đầy đặn làm lòng hắn dấy lên một cỗ liệt hỏa hừng hực, cả người căng lên, không khỏi khàn khàn giọng hỏi.

Mặc dù là đêm tối nhưng Vân Thiên Mộng vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Sở Phi Dương, bàn tay nàng không khỏi thoát ra, lại vươn lên xoa xoa gương mặt hơn mười ngày không gặp kia, sau đó nàng nở nụ cười hỏi một câu không chút quan tâm nào: “Thiếp nghĩ chàng luôn mang một vẻ nhẹ nhàng khoan khoái xuất hiện trước mặt tất cả mọi người cơ đấy.”

Sở Phi Dương kéo nàng vào trong ngực, thỏa mãn nói: “Lúc hành quân đánh trận thì làm gì có thời gian để ý hình tượng. Nàng cho rằng quân nhân giống đám phu tử cả ngày chỉ biết chi, hồ, giả, dã, suốt ngày một bộ dạng thư sinh sao? Nha đầu không có lương tâm, ta vứt bỏ Thần Vương và Hải Trầm Khê, ra roi thúc ngựa về trước, vậy mà nàng còn giễu cợt vi phu như vậy.”

Khẩu khí mặc dù mang theo vẻ tức giận nhưng cái hôn phủ xuống lại dịu dàng vô cùng. Vân Thiên Mộng đúng lúc hắn cúi đầu xuống thì cũng ngóc đầu lên, đón nhận nụ hôn một cách nồng nhiệt.

Trong màn một cảnh kiều diễm, ánh trăng xấu hổ trốn vào trong mây, ngay cả những ngôi sao cũng ảm đạm thất sắc, mất dần đi hào quang.

“A!” Sáng sớm, Mộ Xuân đi vào trong nội thất, đang định đặt chậu đồng lên giá gỗ thì lại thấy trước giường của tiểu thư có giày nam, dọa cho nàng ta sắc mặt trắng bệch. Mộ Xuân kéo Nguyên Đông, run rẩy chỉ về phía đôi giày, trong mắt dần có một màn sương.

Nguyên Đông cũng bị tình huống trước mặt làm cho ngây người. Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Với võ công của mình lại không phát hiện tiểu tặc tiến vào phòng của tiểu thư, hôm nay làm sao có thể giao phó lại cho chủ nhân được đây?

Hai gương mặt trắng bệch đồng thời run lên, không biết chuyện này sao khi bị phát hiện sẽ có hậu quả gì, chỉ có thể im ắng tới gần giường. Nguyên Đông còn rút ra dao găm trong người, định giết người diệt khẩu.

Lúc này, một bàn tay xốc màn che lên, lộ ra vẻ mặt hơi tức giận của Sở Phi Dương. Đôi mắt lạnh lẽo nhìn tới hai nha hoàn đang chầm chậm tới gần, vẻ mặt không giận mà uy làm cho cả hai toát mồ hôi lạnh đầy người, nhìn người đột nhiên xuất hiện kia, nửa buổi mới kịp phản ứng: “Tướng… tướng gia…”

Mà còn chưa nói xong, Sở Phi Dương đã làm một động tác yên lặng, sau đó hắn lặng lẽ rời giường, thấp giọng nhắn nhủ mấy câu.

Lúc Vân Thiên Mộng tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, vuốt vuốt hai mắt, đang định đứng dậy mới phát hiện cả thân mình đau nhức, không khỏi oán thầm Sở Phi Dương. Nhưng Sở Phi Dương sớm đã không còn ở bên người nữa.

“Tiểu thư, người dậy rồi?” Mộ Xuân thấy Vân Thiên Mộng khí sắc tốt đẹp thì cười hỏi.

“Tướng gia đâu?” Vịn eo một cái, Vân Thiên Mộng trừng mắt nhìn Mộ Xuân, còn nàng thì tự đi giầy rời giường.

“Tướng gia vào triều sớm rồi. Lúc đi còn phân phó nô tì hầu hạ tiểu thư tắm rửa thay quần áo, nói một hồi về sẽ đưa tiểu thư tới một nơi!” Mộ Xuân dìu Vân Thiên Mộng đi đến sau tấm bình phong, mở ra nắp thùng gỗ đang đầy hơi nóng bốc lên.

Vân Thiên Mộng nhìn bồn tắm đầy nước ấm liền nhẹ gật đầu với Mộ Xuân, đợi sau khi nàng rời đi mới cởi bỏ áo sơ mi bước vào, đem thân thể đau buốt ngâm trong bồn nước có pha thêm nước thuốc, trong đầu thầm suy đoán chút nữa hắn sẽ đưa nàng đi đâu?

“Thói quen không có người hầu hầu hạ này của nàng phải sửa lại đi!” Vân Thiên Mộng không ngờ ngủ quên luôn trong thùng tắm, nếu Sở Phi Dương không về đúng lúc, chắc nàng đã chìm luôn vào nước rồi. Sở Phi Dương thò tay mò nàng lên, kéo khăn vắt trên bình phong trùm lấy thân thể của nàng, trong mắt đầy vẻ tức giận.

“Hả?” Vân Thiên Mộng lập tức tỉnh lại, nhìn hoàn cảnh của mình lúc này, sau đó đẩy Sở Phi Dương ra, vội trốn ra sau bình phong mặc quần áo. Sau đó nàng hất mái tóc ướt sũng lên, lại hỏi: “Chút nữa sẽ đi đâu?”

Sở Phi Dương vẫn còn đang tức giận, ấn nàng ngồi xuống bàn trang điểm, còn hắn thì cầm khăn bông lau khô từng sợi tóc ướt cho nàng. Sau đó Mộ Xuân mới tiến lên, búi cho nàng một kiểu tóc đơn giản và trang nhã nhất.

Đợi Vân Thiên Mộng sửa sang xong, Sở Phi Dương vẫn không nói một lời, vẫn ngồi trên đầu giường đọc sách, lãnh ý trên mặt theo thời gian cũng giảm đi một chút.

Vân Thiên Mộng trong lòng thầm than, hai tay nâng lên tuấn nhan kia, mỉm cười: “Nếu chàng không muốn nói thì ta tới Vương phủ làm khách. Để cho trong nhà này khỏi có mặt của ta, tránh cho người khác ghét bỏ.”

Nói xong, quả thật xoay người rời đi, nhưng mới được nửa bước đã bị người dùng sức kéo vào trong lòng, bên tai lại vang lên thanh âm không được tự nhiên: “Hôm nay không cho nàng đi đâu, chỉ được đi theo ta.”

Nói xong, một bàn tay ấm áp nâng cằm Vân Thiên Mộng lên, không để nàng kịp trốn tránh liền dùng sức hôn một cái, sau đó mới thỏa mãn buông nàng ra, nắm tay của nàng rời khỏi Sở Tướng phủ, ôm nàng ngồi lên ngựa của hắn…