Sở Vương Phi

Chương 87: Trong lúc chỉ mành treo chuông




Tên hắc y bịt mặt kia thấy chỗ đó lại có giấu một nam tử, cặp mắt thâm độc nhất thời chuyển hướng về phía Dung Vân Hạc, khi nhìn thấy một đầu tóc bạc của Dung Vân Hạc trên mặt y hiện lên nét kinh ngạc, lập tức lại khôi phục vẻ mặt tàn nhẫn độc ác, trào phúng nói: "Bản thân ta vẫn không hèn nhát đến mức cùng một đám nữ tử trốn trong này như con chuột."

Nghe thấy thế, Vân Thiên Mộng khẽ nhíu máy, ánh mắt vô cùng không tán thành nhìn về phía người bịt mặt kia, lạnh lùng nói: "Muốn sống chính là bản năng của con người, lẽ nào phải đứng trước mặt các hạ, rướn cổ lên mời các hạ vung đao thì mới là khí khái nam tử sao? Các hạ bây giờ là kẻ cầm vũ khí trong tay, tất nhiên là có quyền sinh quyền sát với những kẻ tay không tấc sắt như chúng ta đây rồi. Nhưng nếu chúng ta đổi vai, sợ là biểu hiện của các hạ sẽ càng khiến cho người ta không biết nên khóc hay nên cười đấy!"

Một lời phản biện này của Vân Thiên Mộng khiến thân thể tên bịt mặt kia hơi rung động, lập tức cười nhạt nhìn về phía nàng, giọng cuồng ngạo: "Thảo nào Thập đệ bị ngươi đùa cợt xoay mòng mòng, ngươi quả là có miệng lưỡi."

Tên bịt mặt vừa thốt lên trong lòng Vân Thiên Mộng nhất thời cả kinh, lại nghĩ đến thủ đoạn tàn sát bách tính Tây Sở không trừ một ai của đám sát thủ hắc y kia hôm nay, cùng với hai chữ "thập đệ" trong lời hắn, lập tức khiến Vân Thiên Mộng nhớ đến Thập Hoàng tử Bắc Tề trước kia đã từng đánh lén mình.

Nói vậy người này nhất định cũng là người trong Hoàng tộc Bắc Tề, chỉ có điểu Vân Thiên Mộng hiểu biết rất ít về Bắc Tề, dù biết Thái Tử Bắc Tề bạo ngược thành tính nhưng người trong hoàng tộc đại khái ai ai cũng như vậy, chỉ là cảm giác mà vẻ bề ngoài mang đến cho người khác là khác nhau mà thôi nên mới không đoán ra được thân phận thật sự của kẻ này.

Ngược lại, Dung Vân Hạc lạnh lùng mở miệng: "Xin các hạ chú ý cách dùng từ, Vân tiểu thư là tiểu thư khuê các, sao có thể gặp gỡ nam tử bên ngoài. Các hạ chớ có nhận sai, giết sai người! Huống chi các ngươi đang lạm sát người vô tội ngay giữa kinh đô, tưởng là Ngọc Càn Đế sẽ bỏ qua các ngươi sao? Những quý tộc bị các ngươi tàn sát cũng sẽ bỏ qua các ngươi sao? Chỉ e quân bảo vệ thành đã sớm đến đây rồi, khuyên các hạ buông đao, chớ tiếp tục giết người mà tạo nghiệt!"

"Nhận sai người, giết sai người? Những lời này của Dung công tử đúng là tuyệt diệu! Nhưng trong mắt ta cho dù có là nhận sai người, giết sai người cũng chỉ là việc cỏn con không đáng để tâm. Dung công tử nói như thế là vì đã bị dọa cho sợ hãi sao? Nếu sợ thì còn đua đòi làm anh hùng cái nỗi gì?" Ngươi bịt mặt nói xong thì lạnh lùng nở nụ cười, sợ đến mức những thiên kim tiểu thư đang rúc trong bụi hoa sợ dúm dó, cuộn mình lại, cả người rét run, lại cắn chặt môi không dám ho he một tiếng, sợ mình sẽ trở thành Hình Kim Điệp tiếp theo.

Vân Thiên Mộng thấy hắn nói ra những lời mất hết nhân tính này, đáy mắt đã kết thành một tầng băng, nhếch môi, tĩnh lại tâm tình nhanh chóng nghĩ biện pháp tự cứu lấy mình.

Mà Dung Vân Hạc lại mở miệng lần nữa, Vân Thiên Mộng thấy dáng vẻ ứng đối bình tĩnh không có chút kinh ngạc giật mình khi bị đối phương vạch trần thân phận của hắn, ngược lại còn biểu hiện vẻ trưởng thành trước tuổi: "Các hạ vừa rồi đến cả đứa nhỏ cũng không tha, vậy gọi là gì đây? Giữa đám súc sinh còn có chút lòng thương hại vậy mà các hạ ngay cả chúng nó cũng không bằng à?"

Vừa nói, ánh mắt Dung Vân Hạc quét qua Vân Thiên Mộng rất nhanh, ám chỉ nàng mau chạy trốn, chỉ là động tác của tên bịt mặt kia nhanh hơn một chút, sớm đã hiểu rõ ý đồ của Dung Vân Hạc. Tên bịt mặt vọt tới trước mặt Vân Thiên Mộng, cánh tay dài duỗi ra dùng sức túm chặt lấy cổ tay Vân Thiên Mộng, kéo nàng ra khỏi bụi hoa, sau đó ôm nàng vào trong ngực, trường kiếm trong tay kia kề sát vào chiếc cổ trắng trẻo nõn nà của Vân Thiên Mộng, cười lạnh nói: "Muốn chạy trốn cũng phải nhìn ngươi có bản lĩnh hay không? Kẻ đắc tội ta mà còn sống, toàn thiên hạ này tìm không ra người thứ hai đâu."

"Tiếu thư!" Đám người Nguyên Động thấy Vân Thiên Mộng dễ dàng bị người bắt đi ngay dưới sự bảo hộ của mình, mặt đều lộ vẻ kinh hoàng, Nguyên Đông lập tức dời bước muốn cứu Vân Thiên Mộng về. Nhưng những sát thủ khác đã giơ trường kiếm lên chỉ về phía Nguyên Đông. Lúc này thì ngay cả tính mạng của mình cũng không nắm chắc được, lập tức giơ chủy thủ trong tay lên chống lại những sát thủ chặn đường.

"Tất cả đều đứng yên tại chỗ cho ta." Vân Thiên Mộng cũng thật không ngờ thân thủ của tên bịt mặt lại nhanh nhẹn đến vậy, càng sợ Nguyên Đông sẽ liều mạng với đối phương nên lập tức lớn tiếng quát, sợ đến mức Nguyên Đông tức thì ngừng ngay thế tấn công, nhanh chóng trở lại chỗ ẩn nấp vừa rồi của mình.

"A? Người thứ hai? Nói như vậy có nghĩa là trong khắp thiên hạ này vẫn có người có thể sống sót dưới lưỡi kiếm của các hạ phải không? Thiên Mộng thật sự là hiếu kỳ, rốt cuộc là người như thế nào lại có thể lợi hại hơn so với các hạ đó!" Vân Thiên Mộng lập tức nói lời châm chọc tên bịt mặt, khi phải đối mặt với thanh trường kiếm lạnh như băng này đừng nói là những thiên kim tiểu thư ở đây đã bị dọa đến té xỉu, ngay cả Dung Vân Hạc mời rồi còn có thể thong dong ứng đối với kẻ địch cũng đã bị dọa trắng bệch mặt. Thế nhưng Vân Thiên Mộng lại ở đúng lúc này, sắc mặt trầm tĩnh nói ra một điều mà những kẻ ở đây không ai ngờ tới.

Nhưng là, lời của Vân Thiên Mộng còn chưa nói xong đã cảm thấy cánh tay bên hông đột ngột chặt thêm, khiến Vân Thiên Mộng thiếu chút nữa không thở nổi, bên tai truyền đến tiếng gầm nhẹ nhưng tàn nhẫn của tên bịt mặt: "Tiện nhân, còn nói nữa ta sẽ giết ngay thằng nhãi trước mặt này. Chỉ là đối vơi người, ta vẫn có chút luyến tiếc, ngươi sống có giá hơn chết rất nhiều."

Còn không đợi Vân Thiên Mộng kịp mở miệng lần nữa đã thấy từ ngoài bìa rừng truyền đến tiếng bước chân. Đám thiên kim tiểu thư trong lòng vui sướng, tướng cứu binh tới, vài người còn sai nha hoàn ló mặt ra ngoài xem qua.

Trong khi đó Vân Thiên Mộng cùng Dung Vân Hạc lại mặt trầm như nước, nghe những nhịp bước chân mạnh mẽ như vậy lại phán đoán không ra là người của kẻ địch hay cứu binh.

"Buông tar a! Bọn khốn kiếp các ngươi, mau thả bản quận chúa ra!" Đúng lúc mọi người ở đây đang hi vọng thì nghe thấy tiếng nữ tử kêu lên, Vân Thiên Mộng chỉ trong nháy mắt nghe ra đó là giọng của Hải Điềm, ánh mắt bỗng nhiên trầm xuống, trong lòng lập tức kêu không hay rồi!

Xem ra đám sát thủ này đều đã có chuẩn bị chu đáo, ngay cả thị vệ của Hải Vương phủ cũng không đấu lại được sự công kích của bọn họ, không chỉ là bởi vì chúng tập kích bất ngờ mà sợ rằng võ công của đám sát thủ nảy thực sự khiến người khác không dám khinh thường.

Có điều những người này xuống tay tàn sát những thiên kim quý tộc khác rất độc ác, lại chỉ cướp Hải Điềm kia về từ trong tay đám thị vệ, chẳng lẽ là bởi vì trong trận chiến giữa Tây Sở và Bắc Tề lần này Hải Trầm Khê là kẻ đứng đầu mọi chuyện?

Nhưng vừa rồi tên bịt mặt kia đã nói giá trị của mình lúc còn sống cao hơn chết đi, trong những lời này đã tiết lộ thông tin gì lại khiến Vân Thiên Mộng nhất thời đoán không ra huyền cơ.

Dù sao, nếu đám người bịt mặt này muốn cứu Thập hoàng tử Bắc Tề, vậy sao không tới Sở vương phủ cứu người? Bắt giữ một thiếu nữ tử như nàng, chưa nói đến chuyện vướng tay vướng chân, còn không có bất cứ tác dụng gì nữa chứ.

Huống chi, Vân Thiên Mộng cũng không tin, Sở Phi Dương thực sự sẽ thả tên Thập Hoàng tử ra.

"Hừ, lại bắt về một nữ nhân lắm điều! Nhưng nếu ngươi xưng là quận chúa, lại nhìn bộ dạng đúng là có bản lĩnh khiến nam nhân điên cuồng này, xem chừng, ngươi chính là muội muội của tên Hải Trầm Khê kia, quận chúa Hải Điềm rồi!" Tay tên bịt mặt đột ngột dùng sức ôm chặt Vân Thiên Mộng, khiến lưng nàng dán chặt vào trước ngực mình, chỉ là hai mắt lại nhìn về phía Hải Điềm, khi nhìn đến dung mạo sắc nước hương trời thì ngay cả một kẻ giết người không chớp mắt như hắn cũng phải ca ngợi một vài câu.

Hải Điềm dù đang bị một tên sát thủ kẹp dưới nách mà xuất hiện trước mắt mọi người, tuy rằng lúc này y phục có chút mất trật tự, búi tóc cũng lòa xòa từ bao giờ, nhưng lại không suy tổn gì đến vẻ ngoài xinh đẹp vốn có, vẫn có khả năng hấp dẫn ánh mắt nam nhân.

Chỉ là Hải Điềm vẫn một lòng cố sức giãy dụa khỏi sự kèm cặp của đám sát thủ, căn bản là không có nghe được lời ca ngợi của tên bịt mặt, càng không chú ý tới tình thế trước mặt mình.

Cho đến tận khi tên sát thủ kia rát không thương hương tiếc ngọc mà ném nàng xuống mặt đất đầy đá vụn, Hải Điềm mới nhìn rõ những người đứng trước mặt mình.

"Vân Thiên Mộng, ngươi cũng có ngày hôm nay!" Nhưng lời đầu tiên nàng lên tiếng nói ra lại có chút hả hê châm chọc.

Mà Vân Thiên Mộng lại chỉ khẽ cười, lập tức phản bác lại: "Bộ dạng của quận chúa lúc này hình như còn chật vật hơn so với thần nữ đi?"

Nghe ra lời trào phúng của Vân Thiên Mộng, Hải Điềm lập tức nhảy dựng lên như đỉa phải vôi, khiến người ra không biết phản ứng thế nào.

Tên bịt mặt kia thấy Vân Thiên Mộng nói xạo vài câu đã khiến một quận chúa đường đường lập tức mất đi phong thái, lập tức buông ra cánh tay đang ghìm chặt eo nàng, nhưng hắn lại ngả ngớn nâng cằm nàng lên, khiến nàng quay lại đối mặt với cặp mắt tàn bạo khát máu của hắn, trầm thấp nói: "Ngươi quả là thú vị, chỉ có điều ngươi hình như không được người ta yêu mến cho lắm, ở đây đã có hai người đều một lòng muốn dồn ngươi vào chỗ chết rồi!"

Dung Vân Hạc thấy tên bịt mặt có hành động vô liêm sỉ đến mức này với Vân Thiên Mộng, giận tím tái, hét lớn: "Tên vô lại kia, mau buông nàng ra! Bản công tử làm con tin của ngươi!"

Vừa dứt lời, Dung Vân Hạc liền xông lên phía trước, nhưng đám sát thủ kia cũng không phải lũ ngồi không, mấy tên lập tức vây lấy Dung Vân Hạc. Dung Vân Hạc tuy là công tử thế gia nhưng cũng học công phu quyền cước từ nhỏ để tự bảo vệ mình, lúc này thực sự phát huy tác dụng, mặc dù chống đỡ có hơi vất vả một chút nhưng cũng khiến cho đám sát thủ kia không thể nào chiếm được thượng phong. Nhất thời xảy ra tình huống hai bên giằng co, khiến trong mắt tên bịt mặt hiện ra chút giật mình kinh ngạc.

Nhưng hắn lại đê tiện dùng mắt ra hiệu với đám người đang trông chừng đám người Nguyên Đông, lập tức những sát thủ cầm trường kiếm trong tay kia tham gia vào trận.

Vân Thiên Mộng thấy Dung Vân Hạc càng ngày càng chống cự một cách khó khăn, động tác cũng chậm chạp dần thì lập tức dùng cánh tay đang buông thõng bên hông bí mật ra hiệu cho Nguyên Đông một cái. Thừa dịp đám người kia không phòng bị, Nguyên Đông lập tức xông vọt ra ngoài như tên bắn, tham gia vào trận đấu.

Mà khi có Nguyên Đông vào trợ giúp, gánh nặng trên vai Dung Vân Hạc cũng giảm bớt không ít, chậm rãi khôi phục lại thân thủ nhanh nhẹn như lúc đầu, có điều hắn càng muốn đến gần Vân Thiên Mộng thì đám sát thủ này lại càng vây chặt lấy hắn hơn.

Vân Thiên Mộng vừa chú ý tình hình chiến đấu của Dung Vân Hạc, vừa nhìn chằm chằm tên bịt mặt phía sau, cảm thấy ngón tay đang nắm lấy cằm nàng hơi hơi thả lỏng. Vân Thiên Mộng giơ hai tay lên rất nhanh, định đoạt trường kiếm trên tay hắn, tiếp đó quật ngã hắn. . .

Nhưng tên bịt mặt kia dường như từ lâu đã nghĩ đến Vân Thiên Mộng sẽ không ngoan ngoãn chịu trói, cố ý buông tay cầm kiếm ra.

"Phập!" một tiếng, mũi kiếm cắm thẳng xuống đất, chuôi kiếm không ngừng rung động mạnh mẽ trong không khí, tạo ra một thứ âm hưởng vô cùng nặng nề.

Ngay tức khắc, bàn tay đang nắm lấy cằm dưới của Vân Thiên Mộng chuyện xuống chiếc cổ tinh tế của nàng. Hai ngón tay khẽ dùng sức, siết lấy yết hầu của Vân Thiên Mộng khiến nàng ngay cả nói cũng không được.

"Vút!" Đúng lúc ấy, một mũi tên sắt xé gió bay về phía tên bịt mặt, như một con rồng dài lao vút dưới ánh trăng mờ ảo, tạo ra một luồng sáng sắc lạnh, những nơi mũi tên lướt qua, hoa lá cỏ cây đều run rẩy kịch liệt, có thể thấy được người bắn tên đã dùng một lực lớn đến mức nào.


Người bịt mặt kia thấy trong mũi tên hàm chứa sát khí rất nặng, bản thân né tránh không kịp liền kéo Vân Thiên Mộng ra đứng phía trước, hoàn toàn coi nàng như tấm khiến chắn của hắn.

Nhưng người bắn tên dường như đã tính toán được cả điều ấy, chỉ thấy mũi tên kia không mảy may thương tổn đến Vân Thiên Mộng mà lại xẹt qua mặt của tên bịt mặt nọ.

"Phập!" một tiếng, mũi tên kia chỉ trong nháy mắt đã cắm thẳng vào thân một cây củ tùng (1), ngập đến hơn nửa thân mũi tên, chỉ chừa lại đuôi tên bằng lông vũ đang không ngừng rung động, mà cả thân cây củ tùng đã có ít nhất ba mươi năm tuổi cũng phải rung rinh.

DG: (1) Cây củ tùng: Tên tiếng Trung là là Hồng sam thụ. Ngày nay đây là loài cây lớn nhất trên Trái Đất, cây củ tùng sống rất lâu. Hầu hết trong số chúng sinh sống ở Bắc Mỹ. Nhiều cây đã 1000 tuổi và cao tới 150 mét. Các hóa thạch cho thấy cây củ tùng vẫn giống y như hàng triệu năm trước, chúng đã không tiến hóa. Cây lớn nhất được tìm thấy tại Vườn quốc gia củ tùng Hoa Kỳ, có độ cao 275m, nặng 6000 tấn, thể tích 1. 468 m³. Cây củ tùng này đã khoảng 2. 200 tuổi, và mỗi năm nó cao thêm khoảng 180cm nữa.

Trong khoảnh khắc ấy, bên tai tất cả mọi người truyền đến tiếng lá cây xào xạc, trong lòng tất cả đều cả kinh, không biết là người như thế nào mới có thể bắn ra một mũi tên chuẩn xác và hàm chứa lực sát thương lớn tới vậy.

Khi mọi người nhìn về phía tên bịt mặt thì thấy chiếc khăn che mặt hắn vẫn dùng đã bị mũi tên kia xé tan, để lại sườn mặt bên trái một vết thương sâu tới mức có thể nhìn thấy xương gò má. Lúc này từ vết thương dài nửa gang tay ấy, máu tươi không ngừng chảy xuống khuôn mặt, chưa đến nửa khắc y phục trước ngực hắn đã bị máu nhuộm đỏ, mà ngay cả Vân Thiên Mộng đang bị hắn giữ chặt trước ngực cũng không tránh khỏi bị dính vài giọt máu tươi.

Mọi người thấy tên bịt mặt kia dung mạo không được coi là anh tuấn nhưng lại hàm chưa lệ khí nồng đậm, nhất là một bên mặt của hắn đã nhuộm đỏ màu máu càng khiến hắn giống như ma vương từ dưới địa ngục làm lòng người không khỏi sợ hãi.

"Kẻ nào? Kẻ nào dám đánh lén bổn cung?" Tên bịt mặt kia bị người hủy hoại khuôn mặt thì sao có thể bình tĩnh nổi, cặp mắt đỏ ngầu nhìn trừng trừng về phía rừng cây tối tăm, giận dữ hét lớn, hoàn toàn không để ý đến chuyện giấu diếm thân phận nữa, chỉ hận không thể băm vằm đối phương ra làm trăm mảnh.

"Sở Phi Dương, sao ngươi không giết quách hắn đi cho rồi?" Lúc này, từ xa truyền đến tiếng kêu hổn hển của Thập hoàng tử.

Một trận tiếng bước chân rất có trật tự rầm rập vọng lại, kẻ bịt mặt lập tức nhìn qua, chỉ thấy một vài đốm sang lay động trong bóng đêm, theo bóng người dưới ánh trăng dần dần lại gần, mới thấy Sở Phi Dương mặc một thân cẩm bào màu đen, cầm trường cung trong tay, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị đi tới.

Theo sau Sở Phi Dương có Tiêu Đại đang túm đằng sau áo của Thập hoàng tử kia, khiến hắn chỉ có thể nói mà không giãy dụa được.

Dù Sở Phi Dương không lên tiếng thì chỉ cần nhìn trường cung trong tay hắn cùng với tiếng kêu của Thập hoàng tử vừa rồi, tên bịt mặt liền biết ngay mũi tên nồng đậm sát khí vừa rồi, chính là do Sở Phi Dương bắn ra.

Tên bịt mặt lại nhớ tới Sở Phi Dương bách chiến bách thắng trên chiến trường, trong mắt bắt đầu dao động, lại thấy người mà Sở Phi Dương dẫn theo đã vây quanh rừng cây này thì càng kéo chặt Vân Thiên Mộng về phía trước ngực, miễn cho con tin có giá trị này bị Sở Phi Dương cứu đi.

"Đại hoàng tử hôm nay thật cao hứng, lại còn lấy việc sát hại bách tính Tây Sở làm vui." Sở Phi Dương thấy vẻ mặt tên bịt mặt có chút lơ là, không giống lúc mới rồi cố gắng đẩy Vân Thiên Mộng vào chỗ chết mới chậm rãi mở miệng, giọng nói lạnh lẽo như gió rét thổi qua mặt băng khiến lòng người run rẩy.

"Hừ, Sở Phi Dương, cũng uổng ngươi mang danh thừa tướng một quốc gia, lại còn làm chuyện đánh lén tới mức này. Thật sự đã đánh mất quan uy của thừa tướng ngươi, thật không ngờ Tây Sở đều là hạng người ham sống sợ chết như thế này, chỉ biết ở phía sau đánh lén người khác, nói ra chỉ sợ sẽ khiến người đời cười đến rụng răng!" Tên Đại hoàng tử của Bắc Tề kia không những không thừa nhận sai lầm của mình, mà còn đổ tất cả lên đầu Sở Phi Dương, hoàn toàn không nghĩ đến một kẻ đến một đứa nhỏ cũng không tha như hắn so với Sở Phi Dương không biết còn vô liêm sỉ gấp bao nhiêu lần.

Đối với những lời khiêu khích cố ý này của gã Đại hoàng tử, Sở Phi Dương không tức giận chút nào, chỉ là từ đầu đến cuối tầng hàn khí vẫn bao phủ quanh thân hắn từ lúc bắn tên đến nay, khiến cho ngay cả Tiêu Đại đứng sau hắn cũng có chút lo lắng liếc qua Sở Phi Dương mấy lần, rất sợ hắn nổi giận một cái giết luôn tên Đại hoàng tử kiêu ngạo ương ngạnh trước mặt.

"Đại hoàng tử quá lo lắng rồi, có ngươi làm cái cớ rồi thì bách tính Tây Sở sẽ chỉ nhớ kỹ công lao của bổn tướng thôi. Hôm nay đại hoàng tử đại khai sát giới phải chăng là do Lăng Hiếu Đế của Bắc Tề sai bảo? Bằng không ở ngay trong đất Tây Sở mà tàn sát ngang nhiên như vậy, đồng thời còn ngông nghênh kiêu ngạo ngay dưới mí mắt quân bảo vệ thành của Thần Vương, lẽ nào không sợ chọc giận Thần Vương?" Biểu cảm của Sở Phi Dương cực kì lãnh đạm, ngay cả ánh mắt nhìn về phía Vân Thiên Mộng cũng không biến đổi, không hề có chút ấm áp nào, khiến mọi người đều cho rằng việc hắn đối xử tốt với Vân Thiên Mộng trước đây chỉ là giả dối.

Nhưng Vân Thiên Mộng thân là cảnh sát, sao lại không biết tâm tư của Sở Phi Dương chứ?

Những lúc như thế này, nếu biểu hiện ra sự quan tâm quá mức đối với con tin, chỉ sợ kẻ địch càng thêm đắc ý, đến lúc đó muốn tương kế tựu kế để cứu mình sẽ khó càng thêm khó, chẳng bằng biểu hiện ra như thế không thèm để ý, vậy thì cơ hội giải cứu mình mới nhiêu thêm một phần.

Bởi vậy, Vân Thiên Mộng cũng không hô to gọi nhỏ, chỉ im lặng đứng phía trước Thập hoàng tử nhưng cặp mặt cơ trí đầy cảnh giác luôn tùy thời mà chuyển hướng quan sát. Lấy tình hình của Đại hoàng tử bây giờ thì xem ra nếu bản thân nàng có cơ hội trốn thoát thì hắn nhất thời cũng không thể chú ý đến nàng.

"Hừ, Sở Phi Dương, ta biết ngươi là tướng quân thân chinh bách chiến, nhưng nơi này không phải chiến trường, trong tay ta lại có nhiều con tin như vậy, nếu ngươi dám hành động thiếu suy nghĩ ta chắc chắn sẽ khiến cả đám các nàng đều phải chết không có chỗ chôn. Còn Thần Vương kia, nếu hắn thực sự lợi hại như vậy thì đã không để lần ám sát này của ta thành công như vậy rồi!" Đại hoàng tử vẫn cuồng ngạo như trước, cho dù đang đối mặt với một Sở Phi Dương lạnh lùng bình tĩnh đến mức đáng sợ hắn vẫn giữ một bộ dáng tự cao tự đại như vậy.

Chỉ là, thấy Sở Phi Dương khi nhìn thấy Vân Thiên Mộng biểu hiện cũng không quá mức lo lắng, trong lòng hắn không khỏi xẹt qua một tia kinh ngạc, thầm nghĩ, chẳng lẽ tin tức là sai, người trong lòng Sở Phi Dương này cũng không phải là Vân Thiên Mộng sao?

Nghĩ như thế, hắn lập tức ra hiệu cho tên sát thủ đang đứng bên cạnh mình một cái, tên sát thủ kia lập tức hiểu ý, túm lấy Hải Điềm vẫn luôn nhìn chăm chăm về phía Sở Phi Dương, một thanh trường kiềm liền được kề trên chiếc cổ trắng ngần của nàng ta.

"Buông ra! Các ngươi có biết ta là ai không? Lại dám đối xử với ta như thế, không muốn sống nữa à? Tướng gia. . cứu ta. . ." Khi mạng sống bị uy hiếp thì ngay cả kẻ hàng ngay trông vô cùng cao quý ngạo mạn như Hải Điềm cũng không khống chế được mà la hét om sòm, nếu không phải lúc này đang bị đao kề cổ thì sợ là nàng đã xông lên "chiến đấu" với đám hắc y nhân phía sau rồi!

Thấy hành động thử lòng mình liên tục của tên Đại hoàng tử kia, Sở Phi Dương cười nhạt trong lòng, cặp mắt mang theo sương giá chỉ nhàn nhạt quét qua Hải Điểm đang không ngừng tranh cãi om sòm một cái thì lập tức chuyển mắt, tất cả tinh thần đều tập trung vào tên Đại hoàng tử, khóe miệng vẽ lên nét cười nhạt, hướng về phía rừng cây phía sau mình, nói: "Vương gia, xem trò lâu như vậy rồi, phải chăng bây giờ cũng là lúc nên xuất hiện?"

Một trận bước chân dồn dập truyền đến, Giang Mộc Thần dẫn theo Trữ Phong bước ra từ trong bóng tối, xuất hiện trước mặt mọi người dưới ánh trăng. Mặt hắn lạnh băng, cặp mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào đại hoàng tử không chớp như thể muốn nuốt chửng hắn vào bụng vậy.

"Được lắm, hôm nay lại có thể bắt cả hai vị cùng xuất quân, như thế này tốt quá, miễn cho bổn cung phải mất công đi tìm từng người một! Sở Phi Dương, Giang Mộc Thần, bổn cung cũng không có ý gây khó dễ cho các ngươi, chỉ cần các ngươi giao Thập hoàng tử cho bổn cung, đồng thời bảo đảm cho bổn cung rời khỏi Tây Sở an toàn thì những người này trong tay bổn cung cũng sẽ được an toàn trở về bên cạnh các ngươi!" Nhìn thấy lại tới thêm một lượng quân đông gấp đôi nữa, trong lòng đại hoàng tử không khỏi nổi lên chút lo lắng nhưng hắn vẫn không hề thu bớt sự cuồng ngạo, cặp con ngươi lạnh lùng khát máu liếc qua thập hoàng tử một cái liền nói ra điều kiện với hai nam tử xuất chúng trước mặt mình.

"Thối lắm! Ngươi cho ngươi là ai hả? Dựa vào cái gì coi ta đây là điều kiện trao đổi? Ngươi cùng lắm là dùng ta để uy hiếp Thái Tử chứ gì? Ta sẽ không cho phép ngươi thực hiện được đâu!" Còn không đợi Sở Phi Dương cùng Giang Mộc Thần mở miệng đã nghe thấy Thập hoàng tử nổi trận lôi đình, chỉ là một lời hét lớn này của hắn đã lộ ra điểm mấu chốt trong đó, khiến khóe miệng Sở Phi Dương hiện lên chút ý cười nhàn nhạt như có như không, cũng giống như cảm xúc sâu trong đáy mắt lạnh như băng hàn ngàn năm của Thần Vương lúc này.

Mà lúc này, cặp mắt của Sở Phi Dương lại đảo qua Vân Thiên Mộng và Hải Điềm một vòng, mới mở miệng: "Ngươi đã muốn thương lượng điều kiện, vậy thì bổn tướng dùng tính mạng của Thập hoàng tử này đổi lấy Hải Điềm."

Lời này vừa dứt, đừng nói là chỉ có Giang Mộc Thần trong lòng kinh ngạc cực kì, mà ngay cả tên thập hoàng tử kia cũng đầy mặt hoảng sợ nhìn về phía hắn, không biết Sở Phi Dương ăn nhầm phải thuốc gì lại cam tâm đổi lấy cái thứ nữ nhân ầm ĩ chết người kia mà không tình nguyện đổi Vân Thiên Mộng.

Mà Sở Phi Dương tựa hồ không mảy may cảm nhận được sự kinh ngạc trong ánh mắt mọi người, vẫn nhìn Hải Điềm, trong sóng mắt thậm chí còn có một chút tình ý hơi lay động!

Đại hoàng tử kia thấy Sở Phi Dương như vậy, trong lòng càng thêm nghi ngờ tin tức trước kia thu được là giả, cười lạnh nói: "Hải Điểm quận chúa này quả là nghiêng nước nghiêng thành, cũng thật xứng với Sở Tướng. Nếu Sở Tướng thích làm anh hùng cứu mĩ nhân như vậy thì bổn cung sẽ thành toàn cho ngươi. Có điều trước phải cho người giao Thập hoàng tử sang đây trước đã.

Người ta rõ ràng nói cùng thương lượng điều kiện với tên Đại hoàng tử kia, nhưng hắn mặc dù miệng nói chấp nhận điều kiện Sở Phi Dương đưa ra lại giở trò bắt đối phương giao con tin ra trước, rõ ràng là giở trò.

"Nếu đại ca tin lời Sở Phi Dương thật thì ngươi chỉ có thể là tên ngốc nhất thiên hạ thôi!" Đúng lúc này, từ phía sau lưng Đại hoàng tử truyền đến một một giọng nói cực kì lạnh lẽo.

Chỉ thấy đại hoàng tử vừa nghe được giọng nói kia sắc mặt liền trở lên hết sức khó coi.

Thập hoàng tử thì ngược lại, thiếu chút nữa thì nhảy cẫng lên, vẻ mặt vô cùng sung sướng.

"A! Thật không ngờ người mà đáng lẽ lúc này phải đang tác chiến ở tiền tuyến như Thái Tử lại xuất hiện trong lãnh thổ Tây Sở! Vương gia, đây chắc chắn là do ngươi thất trách rồi, có nhiều quý khách đến chơi như thế mà quân bảo vệ thành của ngươi không hề hay biết chút nào sao?" Sở Phi Dương nhìn Thái Tử Bắc Tề Tề Tĩnh Nguyên, nơi khóe miệng vẽ lên một chút ý cười "đon đả" khi đón khách từ phương xa tới, chỉ là lời nói lại chỉ trích Thần Vương ở bên người.

Giang Mộc Thần thấy hắn ở trong thời khắc thế này rồi mà vẫn không quên châm biếm mình, lạnh lùng phản bác: "Bản vương có thất trách cũng không bì được với Sở Tướng! Dám giấu Thập hoàng tử Bắc Tề trong Sở Vương phủ! Việc này nếu để bá quan văn võ trong triều biết được, không biết tiếng thơm trung dũng của Sở Vương gia liệu có thể bảo toàn hay không?"

"Vương gia hà tất giận chó đánh mèo, nếu không phải quân bảo vệ thành lơ là mất cảnh giác thì sao có thể để Thập hoàng tử này tìm được sơ hở, bổn tướng cũng chỉ là thay Vương gia trông chừng nó thôi. Miễn cho kinh đô xảy ra nhiễu loạn, liên lụy đến danh dự của Vương gia!" Sở Phi Dương mỉm cười rồi lạnh lùng mở miệng, khiến người ta cảm thấy giống như một luồng gió rét lướt qua gò mã, để lại cái lạnh thấu xương đến đáng sợ.

Bên này hai người đấu võ mồm, còn bên kia đại hoàng tử cực kì không mong đợi xự xuất hiện của Thái tử, thấy hắn vừa rồi hạ nhục mình như vậy, sắc mặt của đại hoàng tử kia trong nháy mắt liền xanh mét, hơn nữa sườn mặt bên trái máu me be bét, biểu tình dữ tợn khiến người ta vừa sợ vừa buồn nôn.

"Thái Tử sao lại xuất hiện ở chỗ này? Lẽ nào không sợ Phụ hoàng lấy tội danh thông đồng với địch bán nước mà tước mất danh hào Thái tử của ngươi sao? Hay là vì Thái Tử hôm nay để mất mấy tòa thành trì nên đã chọc giận Phụ hoàng nên mới trốn ngay đến Tây Sở này?" Đại hoàng tử cũng dùng những lời ác độc phản bác lại, chỉ là những lời vừa rồi của Tề Tĩnh Nguyên cũng đã nhắc nhở hắn, bàn tay vốn đã có chút buông lỏng lập tức lại dùng sức, siết chặt lấy cổ Vân Thiên Mộng, làm cho nàng không thể động đậy. Sau đó hắn cười nhạt nhìn về phía Sở Phi Dương, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sở Tướng quả là có mưu kế, thiếu chút nữa thì bổn cũng cũng đã trúng kế của ngươi."

Sở Phi Dương chỉ giương khóe miệng cười cười, từ chối cho ý kiến, ánh mắt chuyển về phía Tề Tĩnh Nguyên, giọng điệu lạnh lùng lại vô cùng khách khí: "Thái Tử đi đường xa tới, không biết đã tiến cung hay chưa? Bệ hạ của chúng ta thực ra rất muốn gặp Thái tử đấy!"

Ánh mắt Tề Tĩnh Nguyên đồng thời cũng dời về phía Sở Phi Dương, chỉ cảm thấy nam nhân này thâm sâu khó lường, từ trên thân toát ra một cỗ khí thế, đa mưu túc trí.

Mà Giang Mộc Thần đứng ở bên cạnh Sở Phi Dương cũng là một bộ tâm cơ thâm trầm, khiến người ta không thể dò xét được.

Nếu nói hai nam nhân này không hề hay biết chuyện người của Đại hoàng tử lẻn vào kinh thành Tây Sở, đánh chết Tề Tĩnh Nguyên hắn cũng không tin.

"Sở Tướng cần phải gấp? Có chút nợ nần chúng ta vẫn phải tính toán cho rõ ràng! Kì hạn mười ngay đã hết từ lâu không biết vì sao Sở Tướng vẫn chưa thả thập đệ?" Tề Tĩnh Nguyên so với Đại Hoàng tử càng khiến người khác sợ hãi, cặp mắt như băng giá ngàn năm lại thêm tàn bạo vô cùng lúc này đang nhìn chằm chằm Sở Phi Dương.

Vân Thiên Mộng dù chỉ đứng bên cạnh hắn cũng cảm nhận được tính khí hỉ nộ vô thường của hắn, cảm thấy Thái Tử Bắc Tề này so với đại hoàng tử kia sợ là còn nguy hiểm hơn vô số lần.

"Thái Tử chẳng lẽ không biết câu binh bất yếm trá sao? Đương nhiên, bổn tướng hôm nay cũng là vì thực hiện lời hứa ban đầu, đặc biệt dẫn Thập hoàng tử đến. Như vậy Thái tử cũng không cần phải oán hận gì đi?" Con người Sở Phi Dương này, lúc nào cũng có thể xoay chuyển tình thế chỉ trong chớp mắt. Rõ ràng chính hắn nhốt Thập hoàng tử kia trong Sở Vương Phủ vậy mà lúc này lại biểu hiện ra một bộ vô cùng giữ chữ tín, khiến người khác không bắt bẻ được câu nào.

Nhất là khi thập hoàng tử kia nghe đến lời giải thích của Sở Phi Dương thiếu chút nữa đã nổi trận lôi đình, nhưng chỉ bằng một ánh mắt của Tề Tĩnh Nguyên đã khiến hắn yên tĩnh trở lại.

"Nếu đã như thế, mời Sở tướng cũng Thần Vương cùng nhau lui bình, đợi khi chúng ta rút ra ngoài thành rồi sẽ trao đổi con tin với các ngươi!" Tề Tĩnh Nguyên cũng là kẻ khôn khéo, biết rõ lúc này nếu hai bên trao đổi con tin, sợ là đối phương có thể sẽ cắn ngược lại một cái, đến lúc đó tất cả bọn họ đều trốn không thoát, chẳng bằng mang theo những con tin này, khi Sở Phi Dương với Thần Vương xuống tay cũng sẽ phải nghĩ đến thế lực phía sau đám con cháu quý tộc này.

"Được." Thật không ngờ, Sở Phi Dương lại chỉ một câu là đáp ứng luôn điều kiện của hắn, khiến Thần Vương đứng bên phải nhíu mày.

Chỉ là thấy tay đại hoàng tử kia siết chặt lấy cổ của Vân Thiên Mộng, môi Thần Vương khẽ mấp máy nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, phất tay cùng lúc với Sở Phi Dương bảo binh lính phía sau lui đi, nhường đường cho đám người Tề Tĩnh Nguyên.

"Nếu đại ca mệt có thể để bổn Thái tử giúp ngươi trông giữ nàng!" Thấy đại hoàng tử càng ngày càng dùng sức siết cổ Vân Thiên Mộng, Tề Tĩnh Nguyên rất sợ hắn không cẩn thận một cái đã giết chết bùa hộ mệnh của mình liền vừa đi về phía trước vừa nói như vậy.

Mà đại hoàng tử kia chỉ lạnh lùng liếc Tề Tĩnh Nguyên một cái, tức khắc bước theo sau hắn nhưng vẫn khăng khăng giữ chặt Vân Thiên Mộng trước ngực.

Lúc lực lượng hai bên đi qua sát bên nhau, Trữ Phong đột nhiên ra tay, một thanh trường kiếm không hề báo trước đâm vào cơ thể một tên sát thủ, tên sát thủ kia hét lên một tiếng rồi gục xuống. Người của hai bên lập tức rút kiếm ra trợn mắt nhìn nhau, tình hình bắt đầu căng thẳng khẩn trương.

"Sở Phi Dương, ngươi cư nhiên nuốt lời!" Tề Tĩnh Nguyên híp lại mắt nhìn về phía Sở Phi Dương, trong mắt bắn ra sự tàn độc vô hạn.

Sở Phi Dương lạnh lùng quét Trữ Phong một cái, lập tức cười lạnh nhìn về phía Giang Mộc Thần, lạnh giọng mở miệng: "Vương gia chớ làm chuyện gây khó dễ cho bổn tướng."

Giang Mộc Thần vẻ mặt vẫn bình tĩnh lạnh lùng, đối với sự chỉ trích của Sở Phi Dương cũng chỉ lãnh đạm đáp lại: "Tướng gia chớ quên thân phận của mình. Nếu muốn thuyết phục được Hoàng Thượng thì Tướng gia cũng phải chịu thiệt một chút. Huống hồ Thái Tử Bắc Tề là trụ cột của xã tắc, há có thể để hắn chạy trốn dễ dàng như vậy? Cho dù hôm nay có phải hi sinh những thiên kim tiểu thư này thì cũng sẽ không có kẻ nào dám nói cái gì! Kẻ làm thành đại sự thì không câu nệ tiểu tiết, Sở Tướng dường như không nhớ những đạo lý này thì phải."

Vừa nói, Giang Mộc Thần trong nháy mắt đã ra tay, trường kiếm trong tay nhắm thẳng vào Tề Tĩnh Nguyên, lực lượng hai bên lập tức gia nhập trận hỗn chiến.

Sở Phi Dương vẻ mặt lạnh lẽo thâm trầm vẫn đứng ở một bên, chưa cho người của mình tham gia trận chiến này.

"Bảo hộ Đại hoàng tử đi trước!" Tề Tĩnh Nguyên thấy Sở Phi Dương không có ý ra tay trợ giúp Giang Mộc Thần thì lập tức hạ lệnh cho thuộc hạ bên người như vậy.

Lần này, khi hắn nhận được tin tức thì đại hoàng tử đã đang trên đường tới Tây Sở rồi, bởi vậy Tề Tĩnh Nguyên cũng chỉ vội vã dẫn theo vài trăm người bên cạnh mình đuổi tới đây.

Nếu không phải hắn tới kịp thì sợ là thập đệ từ lâu đã rơi vào trong tay đại hoàng tử, đến lúc đó tính mạng của Thập đệ sợ là còn bị đe dọa hơn so với khi ở trong Sở vương phủ.

Nhưng lúc này Vân Thiên Mộng trong tay đại hoàng tử chính là kim bài miễn tử của bọn hắn nên tất nhiên sẽ không thể để cho Vân Thiên Mộng bị người của Sở Phi Dương cướp đi. Kế sách bây giờ chỉ có thể là để một nhóm người bảo hộ Đại hoàng tử ra khỏi thành, như vậy mới có hi vọng gặp được người tiếp ứng bên ngoài thành.

Mà đại hoàng tử nghe Tề Tĩnh Nguyên trước hết sai người bảo hộ hắn thì trong lòng biết ngay tầm quan trọng của Vân Thiên Mộng, càng giữ chặt nàng trước ngực, không cho Vân Thiên Mộng chút cơ hội chạy trốn nào.

Mà sự phân tích của Tề Tĩnh Nguyên cũng thực chính xác, Sở Phi Dương thực sự không thèm để ý đến cảnh hỗn chiến trước mặt, nếu đối phương đã hiểu rõ ý hắn, vậy toàn bộ lực chú ý của hắn tất nhiên sẽ đặt ở trên người Vân Thiên Mộng rồi.

Chỉ là khi Hải Điềm bị người kèm hai bên đi qua bên người hắn, hắn lại ra tay nhanh như chớp, chỉ bằng hai chiêu lập tức khiến tên sát thủ kia ngã xuống đất, mà Hải Điềm trong tay hắn lại té xuống đất một lần nữa. Nhìn thấy thế Sở Phi Dương cũng chẳng thèm liếc mặt, chỉ liếc thị vệ phía sau, thị vệ kia lập tức tiến lên kéo Hải Điềm dậy, dẫn nàng lại chỗ an toàn. Trong khi đó bóng lưng của Sở Phi Dương đã đuổi theo đám người đại hoàng tử từ lâu.

"Buông nàng ra, bổn tướng tha chết cho các ngươi!" Một đường đuổi tới vùng ngoại ô, đại hoàng tử kia sớm đã chuẩn bị tốt đường lui, chỉ thấy một đám người xông thẳng ra khỏi thành, đại hoàng tử nhảy lên một con ngựa trắng chuẩn bị rút lui rời đi.

Sở Phi Dương thấy hắn thô lỗ quăng Vân Thiên Mộng lên lưng ngựa thì quanh thân đột ngột nổi lên một tầng bão táp, nạp tên nhắm thẳng vào kẻ địch, cực kì lạnh lẽo mở miệng.

Mà đại hoàng tử nọ vừa rồi đã được nếm thử thân thủ của Sở Phi Dương, chắc chắn sẽ không lại đẩy Vân Thiên Mộng ra trước, một tay ghìm chặt dây cương, tay còn lại giữ chặt lấy Vân Thiên Mộng đang giãy dụa, quay đầu ngựa xong lập tức nhằm hướng Bắc Tề chạy tới.

"Chủ tử!" Đúng lúc ấy Tiêu Đại đã dắt tới một con chiến mã, Sở Phi Dương cầm lấy trường kiếm trong tay Tiêu Đại liền phi thân lên lưng ngựa, một mình một ngựa đuổi theo hướng Bắc Tề.

Vân Thiên Mộng thấy lúc này đại hoàng tử chỉ lo liều mạng chạy trốn mà không rảnh bận tâm tới nàng thì cố sức ngồi thẳng lên sau đó nghĩ cách trốn thoát.

Nhưngtất nhiên sức vóc tên đại hoàng tử này khỏe hơn nàng, chỉ dùng một tay là có thể túm chặt thắt lưng của Vân Thiên Mộng làm nàng chỉ có thể ngả vào trên lưng ngựa mà không thể động đậy.

Vân Thiên Mộng cúi mặt nhìn dưới mặt đất, biết tốc độ chạy của con ngựa rất nhanh thì không chút nghĩ ngợi tháo trâm cài đầu trên tóc xuống, dùng sức đâm mạnh vào bụng ngựa, con ngựa thình lình bị đau, đột ngột dừng lại, theo quán tính hai người trên ngựa đều bị bay về phía trước.

Tên đại hoàng tử kia an toàn hơn, dù thân thể có bị hất về phía trước nhưng vì có tay nắm chặt dây cương, trên chân lại vẫn mắc vào yên ngựa nên mới không bay ra ngoài.

Còn Vân Thiên Mộng thì toàn thân lao thẳng về phía trước. Lúc này con ngựa vừa dừng bước lại điên cuồng phi nước đại, nhưng khi chỉ chớp mắt nữa là vó ngựa sẽ giẫm lên người Vân Thiên Mộng thì một bóng đen lóe lên như chớp giật, thuần thục khom người cúi rạp xuống bụng ngựa, vươn tay ôm ngang lấy Vân Thiên Mộng lên ngựa. Lập tức hắn xoay người đặt Vân Thiên Mộng ở trước ngực, hai tay đồng thời nắm chặt dây cương, ôm chặt Vân Thiên Mộng trong vòng tay.

Đại hoàng tử thấy đã mất đi miếng bùa hộ mệnh là Vân Thiên Mộng thì ngay tức khắc vội vàng thúc vào bụng ngựa, khiến con ngựa vốn đã phi rất nhanh càng thêm điên cuồng lao về phía trước.

Sở Phi Dương ghìm chặt dây cương, lấy chiếc cung lớn từ một bên yên ngựa ra, nạp tên nhắm thẳng vào bóng lưng đại hoàng tử. Mũi tên lập tức được bắn ra, xé gió, cắm phập vào xương bả vai của đại hoàng tử. Nhưng dù là như vậy thân thể tên đại hoàng tử kia cũng chỉ hơi run rẩy mấy cái lại liều mạng tiếp tục chạy về phía trước.

"Giặc cùng đường chớ truy, cẩn thận có trá!" Tiêu Đại vẫn đuổi theo sau định truy đuổi bắt lại đại hoàng tử kia nhưng lại bị Sở Phi Dương ngăn cản.

Mặc dù đây là lãnh thổ Tây Sở cũng không dám chắc không có kẻ cấu kết với người ngoài, mà Tề Tĩnh Nguyên cùng với tên đại hoàng tử kia đều có thể xông vào Tây Sở, điều này hoàn toàn chứng minh bọn chúng đã chuẩn bị rất chu đáo. Huống chi việc này là do Thần Vương giám sát không nghiêm, tất cả hậu quả cũng do hắn một mình gánh chịu.

Phất lui đám người Tiêu Đại, Sở Phi Dương bây giờ mới nhìn Vân Thiên Mộng, chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc nàng rơi xuống lúc nãy ruột gan hắn gần như thắt lại. Cho tới bây giờ hay lòng bàn tay đang nắm chặt dây cương vẫn thấm đầy mồ hôi lạnh, hệt như cảm giác sau lần đầu tiên ra chiến trường giết giặc vậy.

"Dung Vân Hạc hắn. . ." Nhưng Vân Thiên Mộng lại bận tâm tình thế ở rừng cây bên kia, lấy hành động của Thần Vương vừa rồi thì xem ra hắn tình nguyện giết nhầm một vạn người cũng không chịu buông tha một kẻ, dưới loại tình huống này thì những người đang có mặt tại hiện trường như Dung Vân Hạc càng gặp nguy hiểm.

Nhưng những lời này rơi vào trong tai của Sở Phi Dương thì chói tai tới mức nào cơ chứ?

Mồ hồi trong lòng bàn tay dần dần khô đi, nhưng trong lòng Sở Phi Dương cũng theo đó mà bốc lên một chút chua xót, hừ lạnh cực kì lãnh đạm đáp lại mỗi câu: "Không chết được!" Liền kẹp chặt bụng ngựa đưa Vân Thiên Mộng chạy về phía trong thành.

Vân Thiên Mộng thấy bộ dạng hắn như vậy, nhớ tới hắn cứu mình ngay trong lúc chỉ mành treo chuông ấy, mà câu đầu tiên nàng mở miệng lại không phải là cảm ơn thì trong lòng cũng thoáng chút hổ thẹn, vốn muốn nói lời cảm tạ nhưng vì Sợ Phi Dương cố ý thúc ngựa phi thật nhanh, hại cả người nàng bị dồn vào trong ngực hắn. Tấm lưng nàng kề sát vào vòm ngực rắn chắc như sắt thép lại nóng bóng kia, khiến trong lúc nhất thời tức giận tập trung hết lại một chỗ, thứ cảm giác áy náy mới rồi cũng tan thành mây khói, hai người im lăng không nói quay về thành.

"Mộng Nhi!" Mới vừa đi vào cửa thành, Khúc Phi Khanh đã kéo váy dài lo lắng chạy tới.

Vân Thiên Mộng vốn tự mình nhảy xuống ngựa, nhưng Sở Phi Dương lại nhanh hơn nàng một bước, xuống ngựa xong liền để cho Nguyên Đông chạy đến đầu tiên sìu Vân Thiên Mộng xuống, còn mình thì đi về phía rừng cây.

Vân Thiên Mộng thấy hắn không nói lời nào, ánh mắt vẫn nhìn theo bóng lưng hắn cho đến tận khi Sở Phi Dương biến mất trong tầm mắt.

"May là Sở Tướng cứu muội về được! Làm ta sợ muốn chết!" Khúc Phi Khanh xoay tới xoay lui Vân Thiên Mộng xem phải xét trái, xác định không bị thương rồi mới âm thầm thở phào một hơi.

"Biểu rỷ Thái tử Bắc Tề cùng Thập hoàng tử đâu? Có phải bị Thần Vương giết hết rồi?" Thu tầm mắt, lại đột nhiên thấy Dung Vân Hạc đầy mặt lo lắng đứng cách đó không xa, Vân Thiên Mộng cười yếu ớt đáp lại rồi mới mớ miệng hỏi.

"Hừ, Thần Vương có bản lĩnh này sao? Thái tử Bắc Tề kia không chỉ cứu được Thập hoàng tử, còn thoát khỏi mai phục của Thần Vương, khó trách hắn có thể chớp nhoáng chiếm đoạt được nhiều thành trì của Tây Sở như vậy, quả thực khiến người ta không thể khinh thường." Khúc Phi Khanh hơi hơi nhăn mũi, thấy trong phủ đã phái người đến đón nàng thì lập tức lên tiếng dặn dò Vân Thiên Mộng: "Hôm nay muội bị sợ hãi rồi, phải trở về nghỉ ngơi cho tốt, hôm khác ta đến thăm muội!"

Vân Thiên Mộng gật đầu, trong lòng lại hoảng hốt, nghĩ không ra Thái tử Bắc Tề lại lợi hại như thế, có thể trốn thoát dưới tay Thần Vương.

Chẳng qua điều khiến Vân Thiên Mộng không giải thích được chính là rõ ràng Thập hoàng tử kia là ở trong tay Tiêu Đại, vậy Sở Phi Dương đóng vai trò gì trong đó đây?