Sợ Yêu

Chương 30




Mạc Quân Thần đưa tay vén những lọn tóc còn vương trên trán cô, cảm giác hơi thở quen thuộc đến kì lạ của cô khiến anh như sa chân vào sự mê hoặc khó cưỡng. Anh yêu cô rồi sao? Những tưởng anh chỉ yêu mỗi một người con gái nhưng khi tiếp xúc với cô anh lại không dứt ra được, đây là loại cảm giác gì?

Mới có hơn hai tháng lại tựa nhữ đã quen cô những mấy năm, quen thuộc đến kì lạ, hay do quá giống nên mắt anh mờ đi?

kHông gian chỉ còn lại tiếng thở đều của cả hai, Mạc Quân Thần đứng dậy tắt chuông báo thức của cô, đi vào phòng tắm, nên quên hay không đây?

Hơi nước mờ ảo nhưng lại khiến anh tỉnh táo,, qua tấm kính dày là thân thể mờ nhạt đang tắm, từng giọt nước chảy từ tóc xuống đến gót chân anh, dội đi hết những suy nghĩ về cô gái ấy, khuôn mặt ấy, nét cười ấy, giọng nói ấy, chỉ một đêm đã khắc sâu trong anh. Hiểu Linh Hy quá giống cô, anh sợ mình sẽ biến Hiểu Linh Hy thành cô ấy.

Sáu tháng tưởng là lâu mà lại trôi qua nhanh chóng, thoắt cái đã hơn hai tháng trôi qua, tựa như mây gió trôi nhanh chỉ để lại một chút cảm giác khó nắm bắt.

Vuốt nhưng giọt nước trên mặt, Mạc Quân Thần quấn khắn tắm ra ngoài, lại thấy cô xoay người, đôi mắt lay động nhìn anh, càng nhìn lại càng giống.

''Tắm sớm cận thận ốm.''

''Ừ, ngủ tiếp đi.''

''Không ngủ được.''

''Làm sao?''

''Khó chịu.'' Giọng cô lại có chút nũng nịu.

''Đi khám.''

''Thôi, dậy tập thể dục chút.'' Cô nhanh chóng dậy thay quần áo, lại thấy Mạc Quân Thần đứng bên cửa phòng tắm lẩm bẩm.

''Tập thể dục?''

Trác Nhiên chạy bộ ở quang hồ cách nhà không xa, chợt phát hiện ả không khí nơi đây thật mát mẻ, hóa ra không phải tìm kiếm những thứ tốt đẹp ở đâu xa, ngay gần mình cũng có thể thấy thứ tốt nhất mà mình không để ý đến nó.

Nơi đây đa phần là các cụ già cùng nhau đi tập, bây giờ giới trẻ đa phần vào những phòng tập để tập chứ ít chạy bộ hay ra ngoài tập như cô nữa.

Trác Nhiên mua một chai nước, rồi ngồi nghỉ một chút, loáng thoáng từ xa một bóng hình quen thuộc mà cô đang cố nhớ là ai.

Cô ấy tới gần cô, nhìn có vẻ là rất ngạc nhiên, cô ấy vẫy:'' Chị Linh Hy, sao chị lại ở đây?''

Câu hỏi của cô ấy khá ngớ ngẩn nhưng cô vẫn cười cười đáp lại:'' À chị sống gần đây.''

''Ô vậy ạ, em cũng sống ở đây, chị nhớ em không? Em là Kim Linh bữa trước cùng chụp ảnh với chị ở studio này.''

''Ừ nhớ rồi.''

Tính cô bé khá vui tính, đúng rồi, cô bé mới mười bảy tuổi vẫn còn ngây thơ của tuổi học trò, ngây thơ cũng phải thôi.

Kim Linh nói chuyện trên trời dưới đất, lại hay cười, nụ cười nhìn lại thấy vui vẻ.

''Hy.'' Mạc Quân Thần từ xa chạy lại, bóng dáng cao lớn mặc bộ quần áo thể thao, trên cổ vắt một cái khăn xanh, anh chạy lại về phía cô người đấm mồ hôi.

''Anh đi đâu vậy?'' Cô rất ngạc nhiên, tầm này không phải anh đi làm rồi ư?

Anh đưa cho cô điện thoại, hừ nhẹ:'' Đi đâu cũng phải mang điện thoại theo.''

''Ừ.''

Quay lại, Kim Linh đang nhìn cô và Mạc Quân Thần với ánh mắt sùng bái cực độ:'' Oa anh là người yêu chị ấy hả?''

Trác Nhiên quay ra cười:'' Anh trai của chị đấy.''

''Anh trai yêu em gái.''

Chưa kịp để cô nói tiếp, anh trực tiếp lôi cô lại gần hôn tới tấp, mặc kệ Kim Linh đang đứng đó mắt to mắt nhỏ.

''Bỏ ra, cô bé mới mười bảy.''

''Em cũng mới mười tám.''

''Ai nói.'' Suýt thì cô nói ra tuổi thật của mình rồi.

''Xin chào, tôi là Mạc Quân Thần, bạn trai cô ấy.'' Mạc Quân Thần quay ra chìa tay có ý muốn bắt tay với Kim Linh, còn Kim Linh vẫn đang ngơ ngẩn chưa kịp phản ứng.

''À vâng, em tên Kim Linh ạ.''

''Chúng tôi đi trước.'' Nói rồi anh kéo Trác Nhiên đi để lại Kim Linh vẫn chưa hoàn hồn.

Trác Nhiên vừa đi vừa lườm anh:'' Anh phát điên cái gì? Không phải đi làm à?''

''Thất nghiệp.''

Nghe xong lời anh nói, Trác Nhiên cười sằng sặc, Mạc Quân Thần thất nghiệp thật sự là trò cười lớn nhất từ trước đến nay.

''Cười cái gì?''

''Thất nghiệp, đùa gì vậy, ha ha hài chết.''

Mạc Quân Thần vác cô lên vai vỗ mông vài cái:'' Cười này.''

Không khí ngập niềm vui, có lẽ anh nên quên.