Soán Đường

Quyển 9 - Chương 10: Lương sư thái




Ôn vương phi nghĩ nghĩ rồi nói:

- Bằng không cầu cho tam lang một mối thân sự.

- Sao?

- Tam lang cũng đã là thanh niên rồi cũng là thời điểm thành thân.

Thiếp cũng biết một số nữ tử, bằng không chàng cùng với phụ hoàng thương lượng một thoáng giới thiệu cho tam lang vài người. Đã có vợ chung quy không cần lúc nào cũng ở trong quân doanh, tính tình cũng có thể bớt lạnh đi.

Lý Thế Dân nghĩ nghĩ:

- Nếu như thế thì nàng tuyển một số nữ tử tốt ta nói với phụ hoàng mấy câu.

- Thế thì rất tốt.

Hai vợ chồng bọn họ trò chuyện một lát sau đó Ôn vương phi cáo từ rời diết.

Nàng kỳ thật cũng không thúc giục Lý Thế Dân nghỉ ngơi, càng như vậy Lý Thế Dân càng mê luyến Ôn vương phi.

Ngồi ở trong thư phòng chốc lát Lý Thế Dân đứng dậy rời khỏi.

Trải qua hành lang gấp khúc Lý Thế Dân đột nhiên dừng bước lại ngẩng đầu lên trời mà tự nhủ:

- Tam lang trong lòng đệ rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

Sáng sớm hôm sau Lý Huyền Phách rời khỏi Long Khánh phường.

Hắn xuống ngựa chỉ thấy ở trong vương phủ có một người thấy hắn liền khẽ giật mình.

- Tam ca huynh cũng tìm Lý vương huynh sao?

- Tam Hồ sao đệ ở đây?

Người đi từ trong vương phủ ra chính là thiếu tử của Lý Uyên, con của Đậu phu nhân Lý Nguyên Cát.

Đậu phu nhân sinh năm đứa con trai Lý Nguyên Cát là con thứ tư.

Vốn phía dưới Nguyên Cát còn có một đệ đệ tuy nhiên khi Lý Uyên khởi binh đã bị Âm Thế Sư bắt lấy đem đi giết.

Hôm nay Lý Nguyên Cát ngụ ở Vũ Đức điện ở bên cạnh Đông cung.

Cũng vì nguyên nhân này mà Lý Nguyên Cát và Lý Kiến Thành rất gần nhau.

Hắn cười ha hả đón chào Lý Huyền Phách và Lý Huyền Phách lại đưa tay ngăn lại.

Trong ba người ca ca, Nguyên Cát thân với Lý Kiến Thành nhất bởi vì Lý Kiến Thành là thái tử, ghét nhất là Lý Thế Dân vì Lý Thế Dân trang trọng quá mức, hắn cho dù làm thế nào cũng bị đem ra so sánh với Lý Thế Dân, lúc đầu còn tốt thời gian dài đã sinh ra sự chán ghét, còn đối với Lý Huyền Phách Nguyên Cát chỉ có sợ hãi.

Tam ca này quá hung hãn.

Thậm chí quá dũng mãnh khiến cho hắn phải sợ hãi.

Lý Huyền Phách so với Nguyên Cát chỉ lớn hơn một tuổi đầu cũng không cao so với Nguyên Cát bao nhiêu cũng không thanh tú bằng Lý Nguyên Cát nhưng nếu bàn về vũ lực thì Lý Huyền Phách ỏ trong Lý gia chư tử tuyệt đối là hạng nhất, Lý Nguyên Cát không ít lần bị Lý Huyền Phách đánh cho tê người.

Cho nên cho dù Lý Huyền Phách thân Lý Thế Dân, Nguyên Cát đối với Lý Huyền Phách vẫn cung kính.

- À thái tử phái người tới đây mời Lý vương huynh tới uống rượu.

- Huyền Phách nhăn mày lại.

- Lý vương huynh đâu rồi?

- Nghe người trong phủ nói mới sáng sớm đã đi dịch quán rồi.

Điều này cho thấy Lý Nguyên Cát cũng không gặp được Lý Ngôn Khánh.

- Tam ca ta phải trở về hồi bẩm đại ca, nếu rảnh xin mời huynh qua uống rượu.

Lý Huyền Phách cười cười định gật đầu đáp ứng.

Kỳ thật Lý Nguyên Cát chỉ khách khí một chút mà thôi, cũng không định mời Lý Huyền Phách tới nơi mình.

Lý Nguyên Cát là người thích cẩm y hoa phục khu cẩu phóng ưng.

Dùng từ thông tục thì Lý Nguyên Cát thích làm một thiếu gia ăn chơi.

Còn Lý Huyền Phách tuy cũng thích đi săn, về uống rượu Lý Huyền Phách cũng có chút hào hứng, Lý Nguyên Cát sau khi rời khỏi, Lý Huyền Phách đứng ở trước cửa vương phủ, do dự một chút rồi quay đầu lên ngựa.

- Điện hạ sao lại không tiến vào?

Người dẫn ngựa chính là một đại hán khôi ngô.

Người này tên là Lương Sư Thái, theo bố phận thì là sư đệ của Lý Huyền Phách, cũng luyện được một tay hảo chùy, vạn phu khó đỡ.

Tuy nhiên vì thân phận của Lý Huyền Phách cho nên Lương Sư Thái không dám giọ hắn là sư huynh.

Lương Sư Thái nguyên quán ở Lương gia trang tại Thái Nguyên, là một thổ hào địa phương mà Lý Uyên ở Thái Nguyên sau khi khởi binh đã cho Lương Sư Thái đi theo, làm tùy tùng của Lý Huyền Phách, hiện tại ở phủ Triệu vương đảm nhiệm chức vụ Suất Lệnh, chấp chưởng thân binh của Lý Huyền Phách.

Lý Huyền Phách nói:

- Ngươi không nghe nói Hà Nam vương không ở trong phủ sao?

- Hắn không còn ở trong phủ vậy thì chúng ta tới đây làm gì, bây giờ ta đi Hồng Lư dịch quán, Hà Nam vương hẳn ở đó nói chuyện.

Lương Sư Thái đáp ứng một tiếng sau đó trở mình lên ngựa.

Nhưng đúng lúc này từ trong vương phủ tụ tập một đám người.

Lương Lão Thực đang ra ngoài định làm việc.

Lương Sư Thái nhìn thấy Lương Lão Thực thì sững sờ.

Hắn do dự một chút rồi mở miệng hô:

- Lương Lão Thực.

Lương Lão Thực đang muốn lên xe nghe thấy có người gọi tên thì liền quay đầu lại.

Hắn không nhìn thì không sao, sau khi nhìn thì càng hoảng sợ.

- Đại... đại thiếu gia.

- Lương Lão Thực ta cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi.

Lương Sư Thái nghiến răng nghiến lợi tiến qua.

Lý Huyền Phách sửng sốt một chút sau đó liền gọi Lương Sư Thái:

- Lão Lương ngươi đi làm gì đó.

Hắn không biết Lương Lão Thực là người nào nhưng biết Lương Lão Thực là người trong phủ Hà Nam vương của Lý Ngôn Khánh.

Lương Sư Thái nói:

- Điện hạ đây vốn là gia nô trong nhà của hạ quan.

Trước kia hắn học trộm võ nghệ bị hạ quan phát hiện, sau đó ta đánh bị thương, khi đó hạ quan mới học chùy còn không tinh, hắn sau khi bị đả thương liền bỏ trốn, hạ quan tìm hắn rất nhiều năm không ngờ bây giờ lại tìm được.

Nói xong Lương Sư Thái tức giận quát một tiếng:

- Lương Lão Thực còn không mau cút tới đây cho tai.

Lương Lão Thực do dự một phen rồi không động đậy.

Hắn đúng là từng là gia nô của Lương gia nhưng bây giờ hắn ở Hà Nam vương phủ là một quan viên trung triều đúng đắn.

- Lương Sư Thái, chuyện năm đó ta đúng là có phần không đúng.

- Tuy nhiên nhiều năm trôi qua rồi, ta lưu vong thiên hạ xuất sinh nhập tử coi như huề nhau, ngươi đừng la lối om sòm, ta không sợ ngươi.

- Ngươi...

Lý Huyền Phách khoát tay ngăn Lương Sư Thái lại, thúc ngựa tiến lên.

Hắn đánh giá Lương Lão Thực từ trên xuống dưới rồi nói:

- Ngươi tên là Lương Lão Thực? Ta chính là Triệu vương Lý Huyền Phách.

Lương Lão Thực càng hoảng sợ tiến lên trước chào.

- Tiểu nhân là Lương Lão Thực, Gia Lệnh ở phủ gia Hà Nam vương , tham kến Triệu thiên tuế.

- À hóa ra là Gia Lệnh của Lý vương huynh, ha ha lão Lương, chuyện năm đó đã lâu rồi ngươi cũng đừng so đo nữa thành Trường An lớn như vậy mà từ Lương gia trang tới đây cũng chỉ có hai người các ngươi.

Như vậy đi mọi chuyện đã qua rồi, về sau cácnguwjj là huynh đệ thân cận nhau hơn một chút, đều là người một nhà cả.

- Đúng rồi lão Thực ngươi có biết Lý vương huynh có ở trong phủ không?

Lương Lão Thực vội vàng trả lời:

- Bẩm thiên tuế, Vương gia sáng sớm đã đi tới Hồng Lư tự dịch quán nói rằng gặp một số bằng hữu cũ, hôm nay không ở trong phủ.

- Như vậy thì bổn vương không quấy rầy nữa.

Lý Huyền Phách nói xong kéo Lương Sư Thái rời đi.

- Lão Lương.

- Dạ.

- Có thời gian rảnh rối đi lại đây nhiều một chút, cùng với Lương Lão Thực uống rượu thân cận với hắn, hắn là Gia Lệnh của Lý vương huynh cho thấy Lý vương huynh rất coi trọng hắn.

Lương Sư Thái do dự một chút liền gật đầu đáp ứng.

- Điện hạ nói như vậy ta tạm tha cho tên chó chết này, tuy nhiên vương gia cần gì phải đi lại gần với Lý vương gia như vậy? Nghe nói Lý vương gia và Tần vương không giao hảo tốt với nhau lắm, cùng với thái tử có phần thân cận mà điện hạ lại thuộc về bên của Tần vương.

Lý Huyền Phách cười cười lạnh nhạt nói:

- Lão Lương ngươi không hiểu, không hiểu đâu.