Soán Đường

Quyển 9 - Chương 32: Kế châu




Lý Thành hôm nay gần hai mươi hai tuổi cùng tuổi với Lý Thế Dân và Lý Ngôn Khánh.

Thương mã thành thạo sát pháp dũng mạnh, ở U Châu có thanh danh hiển hách.

Chiếu lệnh sau khi được phát ra, Lý Kiến Thành mừng rỡ mưu sĩ dưới trướng của hắn lại đông hơn, tăng thêm phần uy hiếp Lý Thế Dân.

Lý Thành gia nhập Đông cung khiến cho thực lực của Lý Kiến Thành tăng vọng.

Mà Lý Uyên sau đó lại hạ chiếu phong cho Lý Nghệ là tổng quản Ngan Châu Bắc Linh châu, phụ trách hiệp trợ Lý Huyền Phách trấn thủ Mạc Bắc.

Tân Văn Lễ được làm U Châu thích sứ kiêm tổng quản.

Cùng tháng Đỗ Như Hối một lần nữa nhận được chiếu lệnh bị điều từ Thương châu tới Kế châu làm hành quân tổng quản.

Kế châu này ở phía Đông Bắc U châu.

Theo vị trí địa lý mà nói Kế châu là một vùng đất nghèo nàn, so với Thương châu còn thấp hơn một bậc hơn nữa Đỗ Như Hối đóng ở Kế châu phải chịu sự công kích từ Khiết Đan, Mạt Hạt, thậm chí là cả Cao Ly. Lời không dễ nghe Đỗ Như Hối bị điều đi Kế châu giống như là bị lưu vong vậy.

Lý Uyên sau khiđẩy Đỗ Như Hối tới Kế Châu lập tức hạ chiếu đem Vương Phục Bảo và La Sĩ Tín hai người cũng điều tới Kế Châu hiệp trợ Đỗ Như Hối.

Giữa mùa thu Lý Uyên còn phát ra chiếu lệnh phong Lưu Hắc Các làm tướng quân Kế môn, đóng ở Dung quan.

Hiện tại Lý Uyên đã làm xong phòng ngự với Đột Quyết đồng thời cũng thuận thế đem bộ hạ của Lý Ngôn Khánh ở sông Lạc điều đi không còn, do đó thuận lý thành chương Khuất Đột Thông đã khống chế Trịnh châu to lớn trong tay.

Trung thu trăng tròn.

Lý Ngôn Khánh ngồi ở trong vườn ngắm trăng phía dưới chân hắn là hai đứa con gái.

Bùi Thúy Vân cùng với Mao Tiểu Niệm đã tới Trường An, sau mấy tháng cả nhà đã được đoàn viên.

Bùi Thúy Vân, Mao Tiểu Niệm tới đây Hùng Khoát Hải và Mã Chu cũng đi theo.

Từ khi Từ Thế Tích đóng ở Lê Dương, Mã Chu vẫn hiệu lựcdưới trướng của Tần Thiên, lần này hắn phụng mệnh tới đây gặp Lý Ngôn Khánh.

- Vương gia bệ hạ dường như bất mãn với vương gia.

Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha hả nói:

- Lão Đỗ thuần túy chịu tai ương, Thương Châu ngồi chưa vững đã tới Kế châu.

Ngôn Khánh mỉm cười cũng không giải thích.

Mã Chu khẽ nói:

- Vương gia Từ tổng quản đối với chuyện này vô cùng không vui.

Lý Ngôn Khánh nói:

- Thánh thượng sắp xếp chuyện này đều có đạo lý.

Ngươi sau khi trở về nói với Từ Thế Tích an tâm luyện binh đừng vội để ý đến chuyện ở Trường An, Khắc Minh đi Kế Châu chưa hẳn đã là một chuyện xấu, ít nhất trong tay của hắn còn sở hữu hai người Vương Phục Bảo, La Sĩ Tín cả hai đều là mãnh tướng.

Nhưng mà...

Mã Chu định nói thêm gì nữa nhưng lời ra tới miệng lại nuốt vào.

Trưởng Tôn Vô Kỵ cười lạnh:

- Đối với Dưỡng Chân mà nói, chiêu thức của bệ hạ này giống như tát một cái sau đó lại cho một trái táo ngọt, hắc hắc bàn tay đã đánh táo ngọt chắc cũng sắp đưa qua.

- Vô Kỵ đừng nói bậy.

Lý Ngôn Khánh đột nhiên lạnh giọng quát, Trưởng Tôn Vô Kỵ liền ngậm miệng lại.

- Ở đây đều là người một nhà, ngươi nói chuyện thì không sao cả nhưng thành thói quen thì sẽ thành họa sát thân.

Trưởng Tôn Vô Kỵ le lưỡi, từ trên đùi Lý Ngôn Khánh ôm lấy Lý Ngọc Chân.

Tiểu Ngọc Chân dường như không hợp với Vô Kỵ, vừa rời khỏi Lý Ngôn Khánh đã giơ hai cánh tay như muốn được Ngôn Khánh ôm ấp trở lại.

Lý Ngôn Khánh cười cười cướp Ngọc Chân về ôm vào trong người.

Hắn nói với Mã Chu:

Chờ thêm thời gian nói với Thế Tích rằng thời cơ chưa đến hắn không được hành động thiếu suy nghĩ... bổn vương ở Trường An mạnh khỏe không cần phải nhớ mong.

Lại nói tiếp, Mã Chu chính là người của Kỳ Lân quán.

Đây cũng chính là tâm phúc của Lý Ngôn Khánh, Lý Ngôn Khánh nói chuyện dĩ nhiên cũng không cần phải che giuấ.

Mã Chu gật đầu đáp ứng lui xuống.

Mà Lý Ngôn Khánh cũng ngẩng đầu lên, lầm bầm nói:

- CHo tới bây giờ nhị lang cũng nên xuất thủ rồi.

Những lời này rất đột nhiên Mã Chu không nghe rõ được.

Nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ thì hai mắt sáng ngời, vô thức gật đầu:

- Thái tử thanh thế ngày càng lớn, Tần vương không ra tay chỉ sợ không còn kịp rồi.

Cái gì không kịp?

Mã Chu ngạc nhiên nhìn Lý Ngôn Khánh và Trưởng Tôn Vô Kỵ, trên khuôn mặt lộ ra vẻ mờ mịt.

Lĩnh Lợi Khả Hãn tức giận vô cùng, bởi vì địa vị Khả Hãn của hắn không vững chắc nên cũng không dám mạo muội công kích.

Tuy nhiên lần này Trung Nguyên rung chuyển, Lĩnh Lợi Khả Hãn liền hạ lệnh tập kết đại quân thảo nguyên theo suy nghĩ của hắn Lý Uyên sẽ cảm thấy sợ hãi không ngờ quân Đột Quyết còn chưa xuất phát thì đô đốc Linh Châu Lý Huyền Phách đã hạ lệnh mệnh cho Lý Tịnh xua quân lên bắc, bày ra tư thái quyết chiến không hề yếu thế.

Đối mặt với, Lý Huyền Phách Lĩnh Lợi Khả Hãn dường như hơi sợ hãi.

- Lý tam lang quả nhiên là cường ngạnh.

Lý Ngôn Khánh biết được tin tức liền cười ha hả.

Đậu Phụng Tiết nhịn không được mà hỏi:

- Triệu vương làm như vậy không phải là chọc giận A Sử Na Đốt Tâm hay sao?

- Tất cả đều là horo giấy mà thôi.

- Hổ giấy?

Đậu Phụng Tiết ngạc nhiên nhìn Lý Ngôn Khánh.

Lý Ngôn Khánh biết rằng mình nói sai rồi liền vội vàng chuyển hướng sang đề tài khác.

Phòng Huyền Linh đã trở về Tô Châu.

Đối với Lý Ngôn Khánh mà nói không có ảnh hưởng gì cả.

Lý Uyên vẫn biểu hiện lạnh lùng, Lý Kiến Thành thì rất nhiệt tình.

Chuyện ở trong chiều thoáng cái đã ngăn cách với Lý Ngôn Khánh, tuy mỗi ngày hắn đều biết được cử động của triều đình nhưng lại không tham dự vào, thậm chí phương pháp phổ biến thuế dung cũng chỉ thăm dò Lý Ngôn Khánh thoáng cái mà thôi, ngoài ra nội cung cũng rất ít liên lạc với hắn.

Trường An là tương lai của hắn.

Nhưng mà đối với Lý Ngôn Khánh, nơi này rất xa lạ.

Ở nơi này hắn cũng không có quá nhiều bằng hữu như ở Lạc Dương năm đó.

Rất nhiều người đều cảm thấy Lý Uyên làm quá mức rồi.

Tốt xấu gì Ngôn Khánh cũng đứng đầu sĩ lâm hơn nữa chiến công hiển hách.

Nếu như hắn già nua bảy tám mươi tuổi thì cũng thôi đi nhưng Ngôn Khánh mới hai mươi hai mà thôi, rảnh rỗi như vậy thì thật đáng tiếc.

Nhưng ai dám mạo hiểm xin xỏ cho hắn đây?

Tháng tám Lý Uyên hạ chiếu phong Bùi Thế Củ làm quận công, lại cho lễ bộ thị lang, Tử Kim Quang Lộc đại phu một lần nữa hành trình đi sứ Tây Vực.

Bùi Thế Củ vào năm Vũ Đức thứ hai tuyên bố quy phục Lý Đường nhưng vẫn không được Lý Uyên yết kiến.

Cho nên Bùi Thế Củ trở về quê quán, biểu hiện không tranh giành quyền thế, thậm chí không liên hệ với kẻ nào.

Nhưng cách đây một năm hắn lại được trọng dụng.

Ai cũng biết nếu như Bùi Thế Củ đả thông đường tới Tây Vực thì sau này trở về Trường An nhất định sẽ được trọng dụng.

Không ai có thể ngờ rằng Bùi Thế Củ phục khởi chính là do Lý Ngôn Khánh đề cử.