Sốc! Hotboy Nhà Nghèo Là Papa Của Bé

Chương 72: Chương 72:




Tưởng Diên lấy lý do phải đi học để cúp điện thoại, mẹ Tưởng ở đầu bên kia nghe thấy tiếng tút, tút, tút thì biểu cảm sa sầm, lòng bà ta thấy hối hận vì khi đó đã bảo A Diên dẫn theo Khả Tinh đến Nông Gia Lạc. Cục diện vốn rất ổn thỏa lại bị phá hoại mất, tình hình hiện tại lại trở nên nan giải không gì bằng! Cũng may bây giờ Khả Tinh đang trọ ở trường, bà Lâm lại bận bịu chuyện dạ tiệc từ thiện đến tối mặt tối mũi, chứ nếu A Diên xem ra đã quyết định không về nhà, thì đến lúc đó chắc chắn Khả Tinh sẽ bị ảnh hưởng, nhỡ để bà Lâm hay ông Lâm nhận ra sự thiếu tự nhiên giữa A Diên và Khả Tinh, tất cả mọi chuyện sẽ tiêu tùng.
 
Nên nhúng tay vào chuyện này từ chỗ nào đây?
 
Mẹ Tưởng nghĩ tới nghĩ lui, quyết định sẽ đi gặp Giang Nhược Kiều một lần.
 
Bà ấy luôn cảm thấy Giang Nhược Kiều chính là chìa khóa then chốt để phá thế cục, để bà ấy xem thử thái độ Giang Nhược Kiều với A Diên trước đi!
 
Buổi chiều này Giang Nhược Kiều có tiết.
 
Buổi trưa sau khi ăn cơm với các bạn cùng phòng ở căn tin, cô bèn trở lại ký túc xá, chuẩn bị nghỉ trưa.
 
Thật quái lạ thay, một người bình thường ngủ trưa chưa bao giờ nằm mơ như cô, lại mơ một giấc mơ phải gọi là cực kỳ thăng trầm.
 
Trong giấc mơ, cô vẫn đứng ở góc nhìn người quan sát.
 
Nếu xét từ dòng thời gian, hẳn là ở năm thứ tư đại học, sức khỏe bà ngoại cô không tốt, dưới sự yêu cầu quyết liệt của ‘cô’, ông ngoại đưa bà ngoại đến Bắc Kinh tìm bác sĩ. Ở đây có môi trường điều trị tốt, sức khỏe bà ngoại ngày càng xuống dốc, ông ngoại lại có tam cao, mà tuổi tác hai ông bà đều không nhỏ nữa rồi, đi cùng với cô cháu gái, mà chuyện tìm bác sĩ cũng không đơn giản vậy, họ vẫn phải xếp hàng đợi có giường trống.
 
*Tam cao: Ba chứng bệnh nguy hiểm - huyết áp cao, lượng đường cao, mỡ máu cao.
 
Ngờ đâu hôm đó mẹ của bạn trai cô đột nhiên tìm đến.
 
Ông ngoại, bà ngoại không lay chuyển được sự nhiệt tình của mẹ bạn trai ‘cô’, theo bà ấy đến nhà hàng, mà cô tất nhiên là cũng ở đó. Đây là lần đâu tiên cô chính thức gặp gỡ mẹ của bạn trai, nhưng vì lo cho sức khỏe của bà ngoại, thật sự không có tâm trạng gì để đối đáp, nhưng mẹ bạn trai nhìn thấy cái túi cô mang thì tò mò hỏi: "Đây là quà mà A Diên tặng cho cháu à?"
 

Cô gật đầu.
 
Sau đó mẹ của bạn trai lại nhắc bằng một giọng trêu chọc, nói vốn dĩ bạn trai cô muốn mua cái túi này ở tiệm chuyên doanh, nhưng giá quá đắt nên đành thôi, may mà em gái của bạn trai cực kỳ tốt bụng, nhờ người mua cái túi này từ chỗ bạn bè, giá cả bèn dễ chịu hơn rất nhiều.
 
Lúc này, cô thấy cực kỳ kinh ngạc.
 
Một là vì cái túi này, hai là vì gia cảnh của bạn trai.
 
Mẹ của bạn trai thấy cô kinh ngạc bèn tiết lộ mình là giúp việc của một nhà giàu có, hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, may mà chủ nhà là người phúc hậu, sau đó bà ấy đổi chủ đề, còn bảo con trai vì mua cho ‘cô’ cái túi này mà phải vay tiền khắp nơi rồi liều mạng tăng ca.
 
Mấu chốt là mẹ của bạn trai còn nói bằng giọng điệu rất vui vẻ: "Không có áp lực sẽ không có động lực, chỉ là thằng nhóc này luôn bận bịu mà không ăn cơm, Tiểu Kiều à, bình thường con phải để ý nó nhiều hơn đó! Dì cũng sợ người trẻ mấy cháu sống khổ sở, mấy năm nay dì sẽ cố gắng hơn, kiếm thêm cho mấy đứa ít tiền."
 
Ông ngoại, bà ngoại cô sống ngay thẳng cả đời, chưa bao giờ chiếm lấy nửa phần lợi lộc từ người khác, nghe xong mấy câu này của mẹ bạn trai thì mặt đỏ đến mang tai.
 
Vì từ trong lời của mẹ bạn trai, bạn trai vì cho cô mua một cái túi mà trút hết tất cả tiền sinh hoạt không nói, còn liều mạng làm việc nên không theo được ba bữa một ngày, mà cái túi này còn tốn đến mấy vạn! Ông ngoại, bà ngoại hiền lành, trung hậu không thể nào chấp nhận, nên cả bữa cơm trầm mặc lạ thường.
 
Đợi mẹ của bạn trai đi rồi, ông ngoại giận dữ đến huyết áp tăng vọt, suýt nữa ngất xỉu, đưa đến bệnh viện thì bác sĩ nói may mà kịp thời, trong những người mắc tam cao thì tình hình những người lớn tuổi vẫn nguy hiểm nhất.
 
Bà ngoại cũng không chịu ở lại chỗ Bắc Kinh, khăng khăng muốn về nhà cũ. Hai ông bà không nỡ ở trách cháu gái, chỉ có thể lén lút thở dài lo lắng, thậm chí bà ngoại còn bướng bỉnh nói mình không chữa bệnh, không phẫu thuật, muốn để lại hết tiền cho cô.
 
Hai ông bà đều cho rằng cô không có tiền nên mới làm thế.
 
Hai cụ già trở nên bướng bỉnh, ‘cô’ hoàn toàn bó tay.
 

Đợi đến khi bạn trai đi công tác về, ông ngoại, bà ngoại không muốn tăng thêm áp lực cho cô nên họ tự đến nhà ga về nhà.
 
Cô thấy giận dữ không thôi, bạn trai lại mua cho cô một cái túi.
 
Cô nhớ đến lời của mẹ bạn trai, nhớ đến ánh mắt ông bà ngoại, rồi dáng vẻ còng lưng của hai ông bà. Dù sao cô cũng còn trẻ, nên cô đã trút hết toàn bộ giận dữ lên người bạn trai.
 
"Anh cút đi cho tôi! Lần này không phải anh lại đi mua hàng second-hand từ tay người nào đấy chứ!"
 
"Không có tiền còn làm ra vẻ giàu có mà đi mua túi hàng hiệu gì chứ! Là tôi nói với anh tôi muốn à! Nếu như tôi biết anh là người thế nào, căn bản tôi đã không quen anh!"
 
Bạn trai nhìn cô mà không dám tin.
 
Giang Nhược Kiều tỉnh lại từ giấc mơ.
 
Thì ra là thế.
 
Thì ra đó là tóm lược nguyên nhân, hậu quả nam chính chia tay nữ phụ, căn bản cô cũng không biết rốt cuộc là vì sao họ chia tay.
 
Nếu là một người hoàn toàn không biết nội dung tình tiết, gặp chuyện như vậy rất có thể cũng sẽ làm y như thế, nói ra lời giống thế thôi.
 
Bởi trong cuộc sống của cô, ông ngoại, bà ngoại là vô cùng quan trọng, cô không thể chịu được việc ông ngoại, bà ngoại vì mình mà phải chịu dù chút tổn thương nào.
 

Không ai có thể so sánh với ông ngoại và bà ngoại.
 
Mà ở trong nguyên tác, nhất định mẹ Tưởng đã phủi sạch toàn bộ liên quan giữa bà ta với chuyện này. Dù sao, đứng ở góc độ người nhìn, bà ấy chẳng nói lời gì lung tung, không buông lời nào ác ý, cũng không có lời châm chọc, thậm chí thái độ còn được gọi là chân thành. Mà cô ở trong tiểu thuyết không biết Tưởng Diên có hào quang của nam chính, trong tình huống như vậy, chuyện ‘cô’ nổi giận với bạn trai lại là cực kỳ bất thường.
 
Vậy nên, dưới sự dày công xây dựng của ai đó, cái mũ ngại nghèo yêu giàu, ham hư vinh bèn được chụp lên trên đầu cô.
 
Mọi người, bao gồm cả nam chính, đều cho rằng, cô là vì biết được sự thật của gia cảnh bạn trai mà thẹn quá thành giận.
 
Hay thật, quả là rất hay!
 
Giang Nhược Kiều vẫn cảm thấy, nếu không nhờ mình đã biết tình tiết, không nhờ biết mẹ Tưởng là loại khẩu phật tâm xà thì với kinh nghiệm sống chỉ mới được hai mươi năm, cô nhất định không thắng được mẹ Tưởng.
 
Kết cục như vậy, đến cô cũng phải bái phục.
 
Ai bảo cô không may, sao lại trở thành bạn gái tình đầu của nhân vật nam chính chứ.
 
Giang Nhược Kiều thức dậy khỏi giấc ngủ trưa, vô cùng bình tĩnh.
 
Cô đã chia tay với Tưởng Diên, cái túi xách kia đã bị tịch thu, mẹ Tưởng cũng không thể nhúng tay nữa... Nhưng mà cô vừa nghĩ vậy xong thì đến khi cô tan học trở về ký túc, đã gặp được mẹ Tưởng ở dưới tòa nhà ký túc.
 
Giang Nhược Kiều: "..."
 
Đây cũng là lần đầu Giang Nhược Kiều chính thức gặp mặt mẹ Tưởng.
 
Giang Nhược Kiều nhìn mẹ Tưởng, nghĩ thầm. Quả thật bản thân ở trong nguyên tác cũng không phải kém cỏi, nếu không vì cô đã biết kịch tính, cô cũng sẽ không tin một bà dì nom mặt mũi hiền lành, thân thiện không gì sánh được thế này lại có lòng dạ như vậy. Mẹ Tưởng mặc trang phục màu nhạt, dung mạo lúc còn trẻ cũng rất xuất sắc, tuy bây giờ đã hơn bốn mươi vẫn có thể nhìn ra phong thái năm đó. Từ mặt mày, giọng nói, đến nụ cười của bà ấy đều cực kỳ ôn hòa: "Là Tiểu Kiều phải không? Chào con, lần này thật là dì mạo muội rồi. Dì là mẹ của Tưởng Diên, dì muốn mời con một bữa cơm, không biết con có thời gian không?"
 
Tục ngữ có câu một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
 

Giang Nhược Kiều tin là lần này mẹ Tưởng qua đây hoàn toàn khác với lần trong nguyên tác kia.
 
Dù sao bây giờ cô cũng đã chia tay với Tưởng Diên.
 
Nhưng cô vẫn không dám thả lỏng, càng khiến cho hồi chuông cảnh báo trong lòng cô được dấy lên. Dù nói cô đã là bạn gái cũ của Tưởng Diên, họ đã không còn quan hệ gì nữa, nhưng mẹ Tưởng vẫn tìm đến, vậy chuyện này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ trò chơi này vẫn chưa kết thúc bằng việc chia tay, ít nhất thì mẹ Tưởng ở đây nghĩa là cô vẫn còn ảnh hưởng.
 
Nếu như cô không đáp lại gì đó, với những mưu tính của mẹ Tưởng, tiếp theo chưa biết chừng cô sẽ thần không biết, quỷ không hay mà lật ngược tình thế ở chỗ mẹ Tưởng.
 
Bất kể mưu tính của mẹ Tưởng là gì, Giang Nhược Kiều cũng không muốn suy đoán nữa.
 
Hủy diệt đó!
 
Cô thấy mệt mỏi!
 
Giang Nhược Kiều mỉm cười: "Tất nhiên là được, mà dì ơi, dì có thể đợi cháu một chút không? Cháu phải đi lên đổi quần áo."
 
Mẹ Tưởng ôn hòa trả lời: "Được, dì đợi cháu, đừng gấp, chuyện của cháu vẫn quan trọng hơn."
 
Dưới ánh mắt của mẹ Tưởng, Giang Nhược Kiều mỉm cười đi lên lầu ký túc. Lúc lên đến nơi, cô tìm được tấm danh thiếp kia ở giữa hai vách ngăn túi xách. Cô hít sâu một hơi, tự nói: Giang Nhược Kiều, bây giờ không phải là lúc bị động, có tệ nữa cũng không tệ hơn trong nguyên tác đâu.
 
Cô bấm dãy số trên danh thiếp.
 
Bên đầu kia nhận điện thoại.
 
Trên mặt Giang Nhược Kiều là ý cười bình tĩnh, ung dung: "Bà Lâm, chào bà, tôi là Giang Nhược Kiều, không biết bà có còn nhớ tôi không ạ?"