Socrates Thân Yêu

Chương 106




Mọi người nhanh chóng đi qua cánh cửa kia. Sau lưng họ, phòng giặt đồ chìm trong màn khói mù mịt. Cánh cửa ngăn cơn hỏa hoạn sắp bị cháy rụi, ngọn lửa nhảy múa trên ván cửa, hừng hực đốt thành một hình người. Hắn cầm một lưỡi liềm lớn trong tay, đầu đội mũ trùm lộ ra một gương mặt xương khô, khóe miệng khẽ nhếch.

Nhưng không ai quay đầu nhìn lại, họ nhanh chóng rời khỏi mật thất màu vàng như địa ngục kia.

Chân Noãn nép trong ngực Ngôn Hàm, được anh ôm băng qua hành lang màu hồng đi đến mật thất thứ hai. Không khí mát rượi ùa vào mặt. Hành lang rất dài và vô cùng trống trải.

Mọi người im thin thít, nỗi hiu quạnh và suy sụp sau phút kinh hoàng bao trùm. Tiếng bước chân mỏi mệt vang vọng, như thể đáp trả lại tiếng kêu thảm thiết và tiếng nổ tung của Hoàng Huy cách đó không lâu. Đầu óc căng thẳng bị buộc phải trở lại tỉnh táo vì cảnh tượng chấn động vừa rồi.

Chân Noãn cựa quậy trong ngực Ngôn Hàm: “Đội trưởng…”

“Hả?”

“Em có thể tự mình đi được.”

“Ừ.”

Anh đặt cô đứng vững, cởi khăn quàng trên cổ cô ra từng vòng một. Cô không động đậy, gương mặt đỏ bừng nóng hổi, ánh mắt ngây dại nhìn chằm chằm vào hư không.

Anh nói khẽ: “Làm em sợ à?”

“Hả?” Cô mơ màng ngẩng đầu, khẽ lắc rồi sửng sốt gật đầu, rồi lại bàng hoàng. Bản thân cô không rõ mình đã làm gì nữa.

“Đội trưởng…”

“Hử?”

“Chúng ta sẽ bị giết sao?”

“Không đâu.” Anh nói.

“À…” Cô thở phào, gật đầu, “Ừ.” Dường như câu nói đơn giản “không đâu” của anh chính là vũ khí phòng thân tốt nhất.

Ngôn Hàm nhìn cô hồi lâu rồi nắm lấy cổ tay cô, thấy hàng mày thanh mảnh của cô khẽ cau lại thì hỏi: “Sao vậy?”

“Đội trưởng, sao Hoàng Huy lại bị giết?”

“Hình như em đã có phỏng đoán của mình.”

“... Năm đó, Hoàng Huy đã tự mình hoặc hợp mưu đánh cắp một người thực vật ra khỏi bệnh viện. Và chuyện này có liên quan đến kế hoạch T, đúng không?” Cô nhìn mấy người phía trước rồi bước chậm lại. Cô nghĩ ra được thì nhất định bọn họ cũng đã nghĩ đến.

“Phải.”

“Em cảm thấy Hoàng Huy không biết chuyện kế hoạch T, anh ta đã bị người khác lợi dụng. Hơn nữa…” Cô lại nhìn những người phía trước, “Cái chết của anh ta hẳn là sẽ có lợi cho một số người ở đây.”

Ngôn Hàm liếc nhìn cô: “Anh cũng nghĩ như vậy.”

“Vậy… người bị anh ta đánh cắp có thân phận gì?”

Anh không trực tiếp trả lời cô: “Em nghĩ sao?”

“Có thể…” Cô cẩn trọng nhìn anh, “Có thể là người may mắn sống sót ở thôn kia trong hành động Ngân Kiếm, cũng có thể là người có liên quan đến kế hoạch T.”

Ngôn Hàm nói: “Là khả năng thứ hai.”

“Vậy ư? Người liên quan đến kế hoạch T.” Cô hoảng hốt, “Vậy mật mã tina kia là gì?... Là tên người bị mang đi sao?”

“... Ừ.” Giọng Ngôn Hàm cực khẽ.

“Ồ… đúng nhỉ, cái tên này nghe không giống tên người may mắn sống sót mà giống mật danh hơn.”

Cô níu chặt tay Ngôn Hàm, bỗng thấy sợ hãi, cô là “tina” sao? Sẽ không đâu. Quá khứ của cô không phải vậy. Tuy bối cảnh trong mật thất màu vàng kia rất giống với viện điều dưỡng của cô, tuy Hoàng Huy có vẻ như quen biết cô, nhưng cô không phải tina. Bởi vì nhiều năm trước, khi trí nhớ cô bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, phòng bệnh của cô chính là như thế. Cô chưa bao giờ bị người ta đánh cắp. Cô vốn luôn ở trong căn phòng bệnh đó, nhờ sự chăm sóc của Thẩm Dực mà dần dần khá hơn rồi cuối cùng rời đi.

Thẩm Dực, sau khi rời khỏi đây phải đi tìm Thẩm Dực, tất cả mọi chuyện sẽ được sáng tỏ. Cô không phải là tina.

Cô lẩm bẩm: “Không phải, chắc chắn không phải mình.”

Ngôn Hàm cúi đầu nhìn khuôn mặt mụ mị của cô, ánh mắt lại nhìn vào ngón tay mảnh khảnh của cô. Cô quá khẩn trương đến mức không ý thức được mình đã nắm cánh tay anh đến trắng bệch.

Anh đưa tay nhẹ nhàng ấn chặt ngón tay cô, đi về phía trước.

Hành lang có một ngã rẽ, mấy người phía trước dừng lại. Cuối dãy có một cánh cửa chìm trong bức tường màu hồng, trên đó có tay nắm và một màn hình máy tính màu hồng.

Giọng Đới Thanh uể oải: “Đi tiếp sao?”

Không ai trả lời.

Ngôn Hàm hỏi: “Tại sao Hoàng Huy lại chạy vào máy sấy?”

Thân Hồng Ưng cau mày: “Hành động này đúng là bất thường.”

Trình Phóng nhớ lại: “Trước đó, tôi thấy anh ta đang tìm áo, có phải vì trong máy sấy có quần áo thích hợp với anh ta nên anh ta định lấy mặc không?” Anh ta nhìn Đới Thanh, “Lúc đấy, chúng ta đã kiểm tra qua, trong máy sấy quả thật có quần áo khô, anh có ấn tượng không?”

“Đúng.” Đới Thanh nói, “Nhưng vì quy tắc trong mật thất là không được di chuyển những thứ tạm thời không phải manh mối, nên chúng tôi đã không lấy quần áo ra.”

“Quần áo đặt sâu bên trong máy sấy.” Trình Phóng khó có thể tin được, “Người thiết kế mật thất lại có thể làm đến như vậy. Hắn biết rõ Hoàng Huy sợ nóng, dự tính được anh ta sẽ cởi áo khoác, sau đó áo len bốc cháy, mấy chiếc giỏ trong phòng giặt đồ có quần áo nhưng không vừa với anh ta nên anh ta phải tìm tới tìm lui, cuối cùng mới tìm được ở sâu bên trong máy sấy.”

Ngôn Hàm nói: “Người thiết kế đang ở đâu, trong chúng ta có phải đã có người thúc đẩy hay không, bây giờ khó mà nói được.”

Áo len của Hoàng Huy được làm từ sợi hóa học, chất sợi dễ bắt cháy, sau khi đốt sẽ bị tan dính, khiến cho áo lót mặc bên trong của anh ta cũng cháy hỏng. Người thiết kế mật thất này chắc chắn gần đây đã gặp Hoàng Huy. Hơn nữa, hôm nay trước khi họp mặt, họ cũng từng gặp nhau và hắn đã quan sát được thói quen mặc quần áo của anh ta trong thời gian dài.

Ngôn Hàm nhìn Thân Hồng Ưng: “Đội trưởng Phi Ưng, có một vấn đề khiến tôi rất tò mò.”

“Chuyện tôi bảo anh ta rút sợi len ra à?”

“Không phải, nhưng…”

Trình Phóng nhanh chóng hiểu ra ý Ngôn Hàm, tiếp lời anh: “Nhưng việc này anh nhất định phải giải thích. Tôi chú ý rằng ban đầu anh bảo Hoàng Huy rút sợi len, sau đó lại nói trong mật thất nhất định sẽ có chuẩn bị bấc nến, bảo chúng tôi tìm kiếm, hai việc này mâu thuẫn.”

Chân Noãn hiểu ra, bình tĩnh quan sát tay phải của gã vệ sĩ bên cạnh Thân Hồng Ưng, trên đó không có sáp. Về phần Thân Hồng Ưng, vừa nãy khi anh ta nhập mật mã, cô đã chú ý thấy tay anh ta cũng không có. Người bóp cổ cô không phải là họ.

Cô lại nhìn sang Trình Phóng, tay anh ta đang đặt trên ngực nên càng nhìn rõ hơn, cũng không có.

Cô đang mải mê suy nghĩ thì nghe thấy giọng Thân Hồng Ưng đều đều giải thích: “Lúc ấy cần bấc nến, đúng lúc Hoàng Huy đứng đối diện tôi, tôi vừa nhìn đã thấy áo len của anh ta, sau đó lại nghĩ có lẽ tìm ra bấc nến sẽ có thêm manh mối.”

Đới Thanh trầm ngâm: “Trong mật thất không có bấc nến, xem ra người thiết kế cũng đã tính toán đến việc dùng sợi len trên áo người khác rồi. Sau khi Hoàng Huy rút sợi len ra sẽ khiến trên áo có một lỗ thủng, chiếc kệ vừa ngã xuống đã rất dễ dàng móc vào áo của anh ta.”

Da đầu Chân Noãn rờn rợn, thảo nào bên trong photpho đỏ dễ cháy có trộn lẫn photpho trắng, ý muốn nhắc nhở mọi người chạy đi.

“Hóa ra, người thiết kế hoàn toàn không định khiến Hoàng Huy chết cháy trong phòng tư liệu, hắn cũng biết cái bẫy kia rất khó giết được anh ta. Hoàng Huy có thể dễ dàng chạy đi và dập tắt lửa trên người. Vì vậy, cái bẫy hắn thiết kế để giết chết Hoàng Huy chính là… chiếc máy sấy đã được ngụy trang. Sau khi tránh được một kiếp nạn, Hoàng Huy không ngờ rằng ngay sau đó còn có cái bẫy. Căn phòng giặt đồ ấy trông sạch sẽ và có vẻ rất vô hại.”

Chính xác là vậy, nhưng lòng Ngôn Hàm vẫn còn nghi ngờ. Tại sao Đới Thanh và Trình Phóng không bị nhốt vào máy sấy? Thiết kế mật thất là một chuyện, người thúc đẩy ở hiện trường lại là chuyện khác. Ví dụ như lúc Hoàng Huy bốc cháy chạy ra khỏi phòng tư liệu, áo len của anh ta có thể do vô ý bị mắc vào kệ, cũng có thể là do người khác gây ra.

Nhưng anh không nói, tiếp tục hỏi vấn đề của mình: “Đội trưởng Phi Ưng, trong giây phút cuối cùng, giữa Jina và tina, sao anh lại lựa chọn tina? Ngẫu nhiên à?”

“Không phải.” Câu trả lời này khiến mọi người khá bất ngờ.

Thân Hồng Ưng giải thích: “Tôi nghĩ rằng người thiết kế sẽ không định giết hết tất cả mọi người.”

“Tại sao?”

“Nếu định giết hết mọi người, thì chỉ việc đóng kín phòng tư liệu khiến tất cả cùng bị thiêu chết là xong.” Anh ta phân tích, “Cho cơ hội nhập mật mã ba lần có lẽ cũng là đang ám hiệu với chúng ta, mật mã chính xác nằm trong ba tổ hợp phát âm kia.”

“Có lý.” Đới Thanh nói, “May là chính xác.”

“Vậy chúng ta còn đi tiếp không?”

“Không có lựa chọn, chỉ có thể đi tiếp.” Ngôn Hàm hất cằm, ý bảo, “Màn ảnh trên cửa chứ không ở trong phòng. Hắn sợ chúng ta không chịu mở cửa đi vào, nên đã đặt ở đây để thông báo. Ồ, mở rồi kìa.”

Mọi người quay đầu lại, quả nhiên màn ảnh trên cửa sáng lên. Khuôn mặt chú hề tươi cười hiện ra, tóc tai mũi miệng đều đỏ lòm: “Quý khách thân mến, xin chào mọi người. Chúc mừng quý khách đã vượt qua vòng thứ nhất, thành công thoát khỏi mật thất màu vàng. Hiện giờ, vì sự an toàn của quý khách, tôi chân thành kính mời quý khách bước vào mật thất màu đỏ. Trước mắt, vị trí hành lang mà quý khách đang đứng nối liền với mật thất màu vàng, cơn hỏa hoạn sẽ làm cạn không khí nơi này. Nhưng sau khi đi qua cánh cửa bước vào mật thất màu đỏ, nguy hiểm sẽ hoàn toàn bị ngăn cách.”

Trình Phóng dựa vào vách tường, thở hắt ra: “Chúng ta không có lựa chọn rồi.”

“Đi thôi.” Đới Thanh khẽ nói, đưa tay kéo cửa.

Anh ta dùng tay phải. Chân Noãn nhìn chằm chằm vào ngón tay anh ta, nhưng nhớ lại vừa nãy anh ta đã cầm thìa múc sáp nên hẳn bản thân sẽ bị dính sáp. Cô lại nhìn kỹ hơn, phát hiện tay anh ta sạch sẽ, không hề có sáp. Lúc này, cô mới nhớ ra lúc mọi người ở trong phòng giặt đồ đều đã từng rửa tay, Đới Thanh bị dính sáp trên tay nên hẳn đã rửa sạch theo thói quen. Nhưng người bóp cổ cô không biết việc này, hắn ta sẽ cạo sạch sáp trong móng tay theo thói quen sao?

Nếu không phải một trong những người đang đứng ở đây, lẽ nào là Hoàng Huy đã chết kia?

Tình huống tối nay cô gặp phải và tin tức nhận được đều phức tạp hơn nhiều so với những gì cô đã trải qua trong đời, cô sắp sụp đổ rồi.

Tiếng cửa mở vang lên cót két. Chân Noãn nhìn sang, thế nhưng lại… trông thấy khuôn mặt mỉm cười cứng đờ của giáo sư Trịnh.

Bên kia khe cửa, giáo sư Trịnh mặt tái xanh, ánh mắt trống rỗng. Ông đang cười, mặc áo blouse Phòng thí nghiệm, nhẹ nhàng và chậm rãi lùi về sau.

Chân Noãn quay đầu vùi vào ngực Ngôn Hàm. Anh cau mày. Giáo sư Trịnh đã được hỏa táng, dĩ nhiên không thể nào xuất hiện ở đây. Đây chỉ là tượng sáp của ông, đầu ông được sợi dây kim loại mảnh treo vào khe trượt trên trần nhà. Sau khi trượt ra bảy tám mét, thân thể thẳng tắp của ông lắc lư rồi dừng lại.

Bối cảnh trong mật thất màu đỏ vô cùng đổ nát, hệt như một vùng hoang phế nhưng lại không giống lắm. Nếu không phải trên đỉnh đầu có trần nhà thì họ đã giống như thoát được ra ngoài, chân bước trên con đường xi măng trải đá xanh, hai bên là tường đỏ ngói xám.

Đới Thanh: “Đây là nơi quỷ quái gì vậy?”

Thân Hồng Ưng chú ý phía đối diện: “Tượng sáp kia… là giáo sư Trịnh mà kênh thời sự đã đưa tin sao?”

Chân Noãn đi sát bên cạnh Ngôn Hàm, dụi mắt nhìn xung quanh: “Nơi này hình như giống khu giáo sư Trịnh ở… nhưng nhỏ hơn một chút.”

“Ừ.” Ngôn Hàm nói, “Thu nhỏ lại.”

Lúc này, sau lưng truyền đến tiếng cười lảnh lót của chú hề. Mọi người quay đầu lại, cánh cửa mật thất đã đóng, gã đang cười híp mắt: “Quý khách thân mến, hoan nghênh quý khách đến mật thất màu đỏ. Nhiệm vụ của mật thất này là giết chết tội phạm bỏ trốn. Gợi ý bối cảnh: Phạm nhân đang lẩn trốn, quý khách cần chú ý đường tháo chạy của hắn. Quý khách còn phải tìm ra một cây súng trong mật thất, dùng nó bắn trúng chính giữa lồng ngực của tội phạm, lấy được chìa khóa ra khỏi mật thất.”

Giết chết tội phạm bỏ trốn? Giáo sư Trịnh ư? Chân Noãn quay đầu lại nhìn, giáo sư Trịnh đang chầm chậm trượt vào khúc ngoặt rồi biến mất dạng.

“Tội phạm chính là tượng người mà quý khách đã thấy khi bước vào đây. Sau khi giết chết tội phạm, quý khách phải tìm ra văn kiện bí mật phạm nhân đang giấu, từ trong văn kiện ấy tìm được cửa ra của căn mật thất này, sau đó dùng chìa khóa mở cửa. Quý khách thân mến, quý khách có 30 phút để thoát khỏi nơi này. Nếu sau 30 phút, quý khách không an toàn rời khỏi thì nhiệm vụ xem như thất bại, toàn bộ ngói trong mật thất sẽ sụp xuống. Đến lúc đó, hy vọng quý khách có thể bảo vệ được cho mình, kiên nhẫn chờ đợi cứu viện.” Gã hề cười khanh khách, “Quý khách thân mến, tôi chân thành chúc quý khách may mắn.”

Màn ảnh chợt lóe lên, khuôn mặt tươi cười của gã hề biến mất.

“Sụp xuống à?” Đới Thanh quay người, đấm vào vách tường một cái, “bốp” một tiếng: “Chết tiệt, gạch thật đấy. Nếu không ra được, nó sẽ đè chết chúng ta sao?”

Anh ta ngẩng đầu nhìn. Khác với cảnh vật thực tế, trong mật thất không có bầu trời, vách tường nối liền với trần nhà, không có khe hở.

Trình Phóng: “Sao không thấy tượng sáp giáo sư Trịnh đâu nữa?”

Thân Hồng Ưng: “Đi về phía trước đi.”

Đang nói thì tất cả đèn đều đồng thời tắt ngúm. Mật thất không có ánh sáng chìm vào không gian tối đen như mực. Chân Noãn nắm chặt cánh tay Ngôn Hàm. Mấy người đàn ông nhanh chóng bật đèn pin lên, vừa đi vừa soi vào hai bên vách tường. Trên đó không hề có gì khác thường.

Họ đi đến ngã ba, Ngôn Hàm cầm đèn pin soi về phía trước, trông thấy bên phải có một quầy bán đồ ăn vặt thu nhỏ, trên kệ bày những món hàng hóa bằng nhựa. Người giả bằng đất ngồi trong nhà, đang mỉm cười chào khách.

Chân Noãn dời ánh mắt, không nhìn người giả: “Nơi này sẽ có manh mối sao?”

Trình Phóng mò mẫm lần ra quy tắc của mật thất, hỏi: “Bị mất điện có phải cần mua nến và bật lửa không?”

Ánh đèn pin chiếu vào làm quầy bán quà vặt sáng ngời.

Chân Noãn: “Nhưng trên kệ không có nến, cũng không có bật lửa. Những thứ bày bán đều bằng nhựa, đồ giả thôi. À, đằng đó có một đống diêm quẹt, nhưng cũng giả nốt. Ơ, hình như có một cái là thật. Đội trưởng…”

Ngôn Hàm đi đến lục lọi trong đống diêm quẹt nhựa, quả nhiên có một hộp là thật. Anh nói: “Lục soát quầy bán quà vặt, gom tất cả đồ thật lại.”

Thân Hồng Ưng tìm được hai cuộn băng keo, Trình Phóng tìm được một bộ cờ bay, ngoài ra không còn thứ gì khác. Bộ cờ được mở ra, bên trong không có xúc xắc và quân cờ, chỉ có bàn cờ bằng giấy. Họ mở rộng ra xem, điểm xuất phát bốn góc viết: “Căn phòng 1, căn phòng 2, căn phòng 3, căn phòng 4.” Chính giữa bàn cờ vẽ một khẩu súng, trên đó đánh dấu chấm hỏi (?).

Hàm ý là khẩu súng đang ở đâu đó trong bốn căn phòng này.

Mọi người bắt đầu phân tích địa hình, đứng ở giữa ngã ba quan sát hai bên, trong mỗi con ngõ ở hai bên đều có một căn phòng, đi đến đầu ngõ thì thấy phía trước cũng có một căn phòng.

Phán đoán ban đầu của họ là ngõ hẻm hình vuông, ở mỗi góc đều có một căn nhà thu nhỏ.

“Làm sao đây?” Đới Thanh nhìn đồng hồ đeo tay, “Còn 23 phút. Nhóm chúng ta cùng nhau tìm từng căn phòng hay là chia nhau đi tìm?”

Trình Phóng nhìn Ngôn Hàm. Ngôn Hàm nói: “Chia nhau đi tìm, tiết kiệm được thời gian. Bốn phòng, sáu người, tôi và Chân Noãn phải đi chung.”

Vệ sĩ của Thân Hồng Ưng mặt lạnh như tiền: “Tôi không thể tách rời ông chủ.”

“Được rồi.” Ngôn Hàm nhìn Trình Phóng và Đới Thanh, “Hai người đi chung hay đi riêng?”

Hai người họ đồng thanh: “Đi riêng, tốc độ sẽ nhanh hơn.”

“Tốt, nhưng mà…” Ngôn Hàm từ tốn nói, “Bốn căn phòng, chọn thế nào? Ai kiểm tra phòng nào?”

Chân Noãn định chọn vị trí căn phòng của giáo sư Trịnh, nhưng thấy mọi người đều không lên tiếng trước, cô bỗng hiểu ra. Nơi này có thể giấu một khẩu súng, e rằng ai cũng muốn tìm được trước. Không ai chủ động đề nghị phân chia phòng vì như vậy sẽ khiến bản thân bị tình nghi. Những người còn lại sẽ nghi ngờ rằng liệu có phải người này đã biết khẩu súng ở đâu nên giành tìm căn phòng hay không? Nếu đối phương đã biết khẩu súng ở đâu, liệu có đồng nghĩa hắn chính là người thiết kế mật thất này?

Tất cả đều im lặng, Thân Hồng Ưng nói: “Để cho công bằng, mang bàn cờ bay đến đây đi.”

Bên dưới bàn cờ bay có in nhãn hiệu sản xuất, vừa hay gợi ý cho mọi người có phương hướng. Thân Hồng Ưng trải rộng bàn cờ, các vị trí theo chiều kim đồng hồ lần lượt là: góc dưới bên trái là màu đỏ, góc trên bên trái là màu vàng, góc trên bên phải là màu xanh lam, góc dưới bên phải là màu xanh lục, tương ứng với từng người là Thân Hồng Ưng, Trình Phóng, Ngôn Hàm (Chân Noãn) và Đới Thanh.

“Tranh thủ thời gian, tám phút sau chúng ta tập hợp ở đây.”

Ngôn Hàm, Chân Noãn và Đới Thanh đi về phía bên phải. Đến mô hình “nhà Trịnh Dung”, Đới Thanh bước vào trước. Ngôn Hàm và Chân Noãn rẽ vào khúc ngoặt, men theo con ngõ đi đến căn phòng phía trong.

Chân Noãn quay đầu lại nhìn, chắc chắn không có ai mới khẽ gọi Ngôn Hàm: “Đội trưởng…”

“Gì cơ?”

“Em cảm thấy cái chết của Hoàng Huy vẫn rất kỳ quái.”

“...”

“Tuy người thiết kế mật thất rất lợi hại, biết trước rất nhiều chuyện, nhưng dù hoàn mỹ đến mức có thể khiến Hoàng Huy chạy vào, thì nhất định cũng không thể thiếu sự trợ giúp của một ai đó ở hiện trường.”

Anh “ừ” một tiếng bâng quơ.

“Những người ở đây đều rất thông minh. Vừa nãy, trong mật thất màu vàng, e rằng bọn họ đều nhìn ra cơ quan. Cho nên ai muốn giết Hoàng Huy thì chỉ cần mượn hoàn cảnh hiện trường đã dễ dàng đạt được mục đích.”

Anh lại “ừ” một tiếng, liếc mắt nhìn cô. Gò má cô rất bẩn, vẻ đỏ gay đã tan mất sau khi rời khỏi mật thất màu vàng nóng bức kia, dần dần khôi phục lại màu trắng. Khói bụi đen sì từ trận hỏa hoạn còn vương lại trên tóc và mặt cô, nhưng cô không hề phát hiện.

Anh phát giác ra chỉ trong thời gian ngắn ngủi, cô đã thay đổi không ít.

“Đội trưởng, ở nơi này có người muốn giết anh ta ư?”

“Có thể, anh ta biết quá nhiều việc không nên biết.”

“Đội trưởng.” Cô níu lấy cánh tay anh, ngẩng đầu, “Anh nhìn ra ai là người của kế hoạch T không?”

“Ừ.”

“Ai?”

Anh cười nhưng không đáp. Cô lay tay anh: “Ai vậy?”

Anh vẫn cười: “Em không cần biết.”

Cô nhận ra nụ cười của anh hơi lạnh lùng, sửng sốt, cúi đầu xuống. Sau khi vào mật thất, cô cảm giác mình đã có chút thay đổi. Cô vốn rất nhát gan, hoàn toàn không dám tưởng tượng ra cảnh tượng như tối nay, nhưng sự thật là cô chẳng hề sợ hãi khi ở đây, ngược lại còn bình tĩnh và nghiêm túc tìm ra manh mối, phân tích vấn đề.

Những chuyện trước nay chưa từng nếm trải đã đẩy tính cách của cô về một hướng khác. Và phương hướng ấy dường như không hề lạ lẫm đối với cô, lại còn rất quen thuộc nữa.

Sau khi vào mật thất, cô đã có chút thay đổi và Ngôn Hàm cũng vậy. Không đúng, sự thay đổi của anh hẳn đã bắt đầu từ lâu rồi, bắt đầu từ khoảnh khắc anh đi vào Phòng thí nghiệm và nói thích cô, bắt đầu từ lúc anh nhìn chiếc nhẫn của Hạ Thời trong nhựa đường và thản nhiên nói “Tôi biết rồi”. Anh đã trở nên lúc nóng lúc lạnh, trầm tĩnh và khi gần khi xa. Anh sẽ nắm tay cô, sẽ nựng mặt cô và sẽ vẫn ôm lấy cô. Nhưng sao cô lại loáng thoáng cảm thấy ngược lại anh không giống Đội trưởng trước kia nữa, anh đã trở nên rất khó gần gũi.

Đến tận tối nay, từ khi vào mật thất, anh bỗng lạnh nhạt không hề e dè, quái gở và chán đời, tính cách anh như đã bị đẩy vào một thái cực khác.

Tim Chân Noãn như bị thứ gì đó xé toạc, cô ôm chặt lấy cánh tay anh theo bản năng, dè dặt nghiêng đầu tựa vào vai anh. Dường như anh không hề phát hiện động tác nhỏ này của cô, vẫn im lặng.

Cô suy nghĩ một lát lại khẽ gọi: “Đội trưởng…”

“Ừ?”

“Tượng sáp vứt vào hồ nước là sao ạ?”

Anh không quay đầu lại: “Tại sao hỏi như vậy?”

“Em cảm thấy không đúng. Hoàng Huy rất sợ nóng, nhưng anh ta vừa nhìn thấy hồ nước thì sắc mặt liền thay đổi, phản ứng đầu tiên là sợ có chất ăn mòn. Lửa rất lớn, khói quá dày đặc, mọi người đều thấm ướt quần áo rồi bịt miệng và mũi, nhưng anh ta lại không chịu đến gần. Anh ta từng làm lính đặc chủng, không thể nào sợ nước hoặc không biết bơi được. Khi bọn anh ném tượng sáp kia vào nước, anh ta tránh rất xa, không chịu nhìn. Sau đó, anh ta một mình đi tìm đồ đạc, tránh xa mọi người, giống như cảm giác được bản thân sẽ gặp nguy hiểm vậy.”

Anh nheo mắt: “Cho nên?”

“Em nhớ đến xác ướp trong nhựa đường, làn da sần sùi, trông như bị bỏng nhưng vẫn khá bằng phẳng. Khi ấy, em cho rằng là bị tưới xăng đốt, bây giờ nghĩ lại, chắc là… là do axit sulfuric rồi.”

“Ừ.”

“Bọn họ… bọn họ đánh cắp người trong bệnh viện ra… rồi ném vào hồ axit sulfuric hả?”

“Ừ.” Gương mặt nghiêng của Ngôn Hàm tĩnh lặng, “Trong xưởng nhựa đường năm đó có một phân xưởng chuyên sản xuất nhựa đường lưu hóa, bể chứa axit sulfuric được công khai đặt ở đó.”

Lòng Chân Noãn thở phào nhẹ nhõm, thật tốt quá, cô không phải là tina kia. Lẽ nào Lữ Băng mới là tina - người thực vật trong phòng bệnh? Dù thế nào đi nữa, cô cũng không phải. Nhưng…

Cô bỗng lạnh toát, một mảnh mô liên kết của Hạ Thời trong nhựa đường có mức độ ăn mòn còn nghiêm trọng hơn Lữ Băng. Cô ấy cũng bị…

Cô không dám hỏi, nhưng anh đã nhìn ra ý nghĩ trong cô, lại khẽ mỉm cười: “Đúng.”

Sống lưng Chân Noãn lạnh ngắt: “Vậy, kẻ giết chết Lữ Băng và giết hại A Thời…”

“Không nhất định…”

Họ đã đi đến cửa phòng, căn phòng không có cửa mà chỉ treo một chiếc mành, Ngôn Hàm vén lên đi vào.

“Tiểu Tùng từng phân tích rằng A Thời bị thương nặng hơn Lữ Băng rất nhiều. Anh nghĩ chắc hẳn có người xem nơi đó là nơi tốt để hủy thi diệt tích, nên đã lần lượt vứt họ vào đó.”

“Nhưng chiếc nhẫn trong miệng anh ta thì sao? Chiếc nhẫn dính nhựa đường ấy.”

Ngôn Hàm cau mày: “Đây cũng là điểm mà anh chưa nghĩ ra.”

Trực giác nói cho anh biết chiếc nhẫn kia là A Thời nhét vào miệng Lữ Băng. Nhưng sự thật đã chứng minh rằng một nạn nhân khác trong nhựa đường có DNA thuộc về A Thời, rất có thể cô ấy đã chết trước Lữ Băng. Nếu cô ấy chết trước Lữ Băng, vậy chiếc nhẫn kia là do người khác nhét vào. Ai sẽ làm việc kỳ quặc này? Nếu cô ấy không chết trước Lữ Băng, thì lúc cô ấy nhét chiếc nhẫn kia vào, thân thể có lẽ đã không còn lành lặn nữa. Anh kìm nén, siết chặt bàn tay thành nắm đấm.

Xung quanh tối đen, Chân Noãn không hề chú ý đến. Cô bước vào phòng và hỏi: “Anh cảm thấy năm đó Hoàng Huy đã tham gia vào những chuyện này sao?”

“Đúng.”

“Anh ta có đồng bọn không?”

“Những chuyện này rất khó hoàn thành một mình.” Anh soi đèn pin nhìn quanh phòng.

“Cho nên trong những người cùng đồng hành với chúng ta ở đây, ít nhất vẫn còn một người ư?”

“Ừ.”

“Anh biết là ai không?”

“Khá chắc chắn.” Anh khẽ nheo mắt. Trong phòng rất ít đồ đạc, chỉ có một cánh cửa sổ, một chiếc sofa, một bàn trà, một chiếc giường, một nhà bếp và một nhà vệ sinh.