Socrates Thân Yêu

Chương 57




“Ngôn Hàm là cảnh sát có thù oán với anh hả?”

“Ừ!” Anh trả lời ngắn gọn, dường như tâm tư đều tập trung cả vào việc sấy tóc cho cô.

Mái tóc dài bay phất phơ, cô rụt cổ lại trong làn gió nóng: “Chuyện gì vậy?”

“Anh ta cho rằng anh đã giết người yêu của anh ta, hình như tên Hạ Thời.”

“Sao lại vậy chứ?”

“Ngày cô ấy chết, anh đã gặp cô ấy.”

Lòng Chân Noãn giật thót: “Anh biết cô ấy đã chết rồi sao?”

Mưa như trút nước cọ rửa kính chắn gió, cần gạt nước đong đưa qua lại, thế giới bên ngoài lúc mờ lúc tỏ. Ngôn Hàm và Chân Noãn đều thay quần áo ấm, điều hòa bên trong xe ấm áp, vậy mà không khí dường như lại lạnh lẽo hơn trước đó.

Lưng Chân Noãn thẳng tắp, như ngồi trên bàn chông. Cô không thể vì Thẩm Dực mà từ bỏ công việc mình yêu thích này, cô cũng không thể vì công việc mà ảnh hưởng đến quan hệ với Thẩm Dực, đây là sự an toàn mà người thường không thể hiểu được.

Là một người không có quá khứ, không tín ngưỡng, không người thân và cũng không có nơi nương tựa, thứ duy nhất trên đời này cho cô cảm giác tồn tại và kiểm soát chỉ có công việc và Thẩm Dực mà thôi.

Cô không hy vọng Ngôn Hàm và Thẩm Dực trở mặt để rồi ảnh hưởng đến quan hệ cấp trên và cấp dưới của cô và Ngôn Hàm, nhưng cũng không muốn Ngôn Hàm luôn nghi ngờ Thẩm Dực và gây phiền phức cho anh ấy.

Thấy rằng đã sắp đến Sở, Chân Noãn cất lời: “Đội trưởng…”

“Ừ!”

“Anh và Thẩm Dực có hiểu lầm gì hay không ạ?”

“Không có.”

“Nhưng anh cho rằng…” Mới nói một nửa, Chân Noãn chợt hiểu ra câu “Không có” của Ngôn Hàm ý là anh rất chắc chắn đó không phải hiểu lầm, mà nếu không phải thì vốn không thể giảng hòa…

“Đội trưởng, anh ấy không giết người, huống chi là không thù không oán.”

Ngôn Hàm cười nhạt: “Khi đó, anh ta bán mạng cho Kỷ Đình, đừng nói là giết người, dù đặt bom tàu điện ngầm, anh ta cũng sẽ làm. Cô và bọn họ thật sự không thù không oán, đó là mối thù của tôi…” Anh khựng lại, cười và lặp lại: “Là mối thù của tôi.”

Chân Noãn nghẹn lời, một lúc lâu lại nói: “Nếu xác định là anh ấy thì tại sao không đưa anh ấy ra trước pháp luật?”

Ngôn Hàm quay đầu nhìn cô, dường như bị lời nói ẩn ý của cô chọc giận: “Ồ, nếu tôi có chứng cứ mang tính quyết định, cô cho rằng anh ta còn sống được đến bây giờ sao?”

Anh có một sự cố chấp không tài nào nói rõ, thậm chí là không cách nào giải thích về linh cảm Hạ Thời vẫn còn sống, nhưng vì âm mưu mười năm trước mà cô đã biến mất như bốc hơi khỏi nhân gian.

Đôi mắt đen láy của anh lướt qua tia nhìn hoang dại, Chân Noãn bị hút chặt như mê muội, cánh tay sởn gai ốc.

Trong chớp nhoáng, câu anh nói vang vọng: “Mặc kệ sống chết, không vướng không bận.”

Cô bỗng phát giác: Anh còn sống chính là vì để giết một người. Cuối cùng, rồi sẽ có một ngày, anh trở nên vô cùng nguy hiểm. Cô há miệng, vẻ hơi dè dặt: “Anh có nghĩ đến việc không tìm được chứng cứ là vì anh ấy không phải hung thủ hay không?”

Ngôn Hàm xoay tay lái, cười quái gở: “Thẩm Dực cho rằng tôi nghi ngờ anh ta là hung thủ, nhưng bản thân tôi chưa bao giờ nói vậy.”

Chân Noãn giật mình, lòng bàn tay lạnh toát.

“Hoặc anh ta là hung thủ, hoặc anh ta là kẻ đã tiếp tay cho hung thủ mà vẫn luôn che giấu đến bây giờ.”

“Anh nói như vậy không công bằng, cũng bởi vì hôm đó anh ấy từng gặp Hạ Thời…” Chân Noãn thình lình nghiêng người về phía trước, cổ bị dây an toàn siết đến phát đau.

Chiếc xe phanh gấp, lốp xe ma sát mặt đường phát ra tiếng két chói tai.

“Đừng nhắc đến tên cô ấy.”

Một tiếng cảnh cáo cực khẽ, càng giống như lời khẩn cầu đè nén nỗi đau đớn.

Cơn dông vỗ vào sườn xe, bên trong yên lặng như tờ, Chân Noãn che cổ, tim như ngừng đập vài giây. Thế giới bỗng chìm trong im lìm, cô từ từ quay đầu.

Cần gạt nước gạt mưa trên cửa kính, ánh đèn đường mờ nhạt soi vào buồng xe, chiếu lên sống mũi cao thẳng của anh. Anh siết chặt tay lái, quay sang nhìn chằm chằm vào cơn mưa như trút nước bên ngoài. Dường như anh đang nghiến răng, cằm bạnh ra đường cong cứng rắn. Tuy nhiên, chỉ một giây sau đó, anh liền cúi đầu. Vẻ tàn bạo khi nãy biến mất tăm, chỉ còn lại sự chán chường như đã bị đánh bại.

Anh khẽ cong khóe môi, giọng nói ôn hòa nhưng âm thanh lại khản đặc, chậm rãi nói: “Đừng nhắc đến tên cô ấy. Cảm ơn.”

Tất cả đều được kiềm chế trong chừng mực. Tiếng mưa rền rĩ tràn ngập cả trời đất.

Chân Noãn cúi đầu, ủ rũ nói: “Xin lỗi.”

“Không liên quan đến em.” Anh nói rất khẽ. “Em yên tâm, thù oán riêng tư của tôi và anh ta không liên quan đến công việc của em.”

“Cảm ơn.” Chân Noãn cắn môi. “Nhưng mà Đội trưởng, có khả năng là anh hiểu lầm Thẩm Dực không? Chuyện này và anh ấy không có bất cứ liên quan nào…”

“Em hiểu anh ta được bao nhiêu?” Ngôn Hàm đột ngột hỏi.

Chân Noãn sửng sốt. Cô và Thẩm Dực hẳn là rất thân thuộc. Chín năm trước, cô tỉnh lại sau tai nạn giao thông, chỉ biết mỗi anh và mình là Chân Noãn của anh. Cô không nhớ được anh, chỉ có thể thấy được sự thân quen giữa họ qua nhật ký và những lá thư. Thế giới xa lạ này khiến người ta sợ hãi, cô dựa vào anh để sinh tồn, học tập và xuất ngoại. Bối cảnh anh phức tạp, vì bảo vệ cô nên không cho cô tiếp xúc với mặt khác của anh, che chở cô trong lớp vỏ bọc an toàn, không để cô gặp phải bất cứ nguy hiểm nào. Bảy năm trước, xung quanh anh đầy rẫy nguy hiểm chết chóc, cô được đưa ra nước ngoài để trải qua cuộc sống như một công chúa vô lo.

Cô đối với anh từ xa lạ và đề phòng dần dần trở nên tiếp nhận trở lại, cô cho rằng đây chính là quỹ đạo bình thường. Nhưng giờ phút này, đối mặt với câu hỏi của Ngôn Hàm, cô bỗng nhiên nảy sinh cảm giác mịt mờ. Và hơn nữa, bản thân lại thấy phản cảm với câu hỏi này, cô khá tức giận, phản bác: “Rất hiểu, ít nhất là hiểu hơn anh.”

“Vậy sao?” Lời anh nói ẩn chứa vẻ chế giễu. “Tôi tiếp xúc với anh ta mười mấy năm. Những năm gần đây, anh ta đã làm cái gì, có thù oán với ai, có ơn nghĩa với ai, thế lực mở rộng bao nhiêu, trúng phải bẫy của ai hay ngáng chân ai… tôi đều rõ mồn một.”

Chân Noãn siết chặt bàn tay, thật sự ghét cái cách nói năng độc mồm độc miệng của anh, cứ hay một lời nói trúng tim đen của người khác.

“Mới vừa nãy, em bảo tôi đừng đánh anh ta, bởi vì tay anh ta đã tàn phế. Em nhất định không biết tại sao tay anh ta lại bị như vậy. Anh ta sẽ không nói thật với em.”

Ngôn Hàm lại sờ túi lần nữa, vẫn không có thuốc lá. Điều này khiến tâm trạng anh không ổn lắm. Anh cho cửa kính xe hạ xuống một khe nhỏ với vẻ hơi phiền não. Mưa gió lạnh buốt ùa vào, táp vào mặt Chân Noãn, thổi tung mái tóc của anh mà anh cũng vẫn không có cảm giác.

“Chín năm trước, ngày cô ấy mất tích là ngày mồng Tám tháng Chạp. Đúng hôm đó, Thẩm Dực bị tàn phế một tay. Tôi đã biết…” Ngôn Hàm quay đầu nhìn cô, tia chớp trắng lóa làm bật lên đôi mắt đen nhánh và trong veo của anh, lóe lên một cảm giác thắng lợi bệnh hoạn. “… Tay của Thẩm Dực là bị cô ấy phế bỏ. Cô ấy chính là như vậy, rất yếu đuối và chỉ biết cầm dao giải phẫu. Nhưng nếu bị ai đó bắt nạt, cô ấy sẽ tàn nhẫn khiến đối phương chịu khổ.”

Anh khẽ cong khóe môi để lộ nụ cười có phần gian giảo, là vẻ kiêu ngạo và cũng là tự phụ: “A Thời là cô gái như vậy.”

Chính giờ phút này, Chân Noãn mới thấy được nụ cười thật sự của Ngôn Hàm, thoạt nhìn trông rất tà ác, nhưng từ khóe môi đến đáy mắt lại ẩn chứa nét cười nhàn nhạt, vẻ dịu dàng ấy có thể mê hoặc người khác dưới trời trăng thanh gió mát, lại tựa như trời quang mây tạnh, là thứ ánh sáng chói lòa có thể mang lại cho người khác cảm giác ấm áp đến tan chảy. Cô thầm nghĩ anh thật sự rất hay cười, nhưng chỉ có lần này là xuất phát từ tận đáy lòng.

Chân Noãn mím môi, xúc động vì anh cố chấp giữ vững niềm tin đã sớm chết đi như thế. Anh có hoài niệm của anh nhưng cô cũng có sự cố chấp của mình. Cô ngẩng đầu lên, cất giọng với tư thế y hệt con người đã bảo vệ cô: “Thật khéo, em cũng có cảm giác Thẩm Dực không liên quan đến chuyện này. Quả thật có rất nhiều chuyện của anh ấy em đều không biết, nhưng với những hiểu biết về Thẩm Dực cũng đủ để em tin tưởng anh ấy.”

“Em vẫn thích tự thôi miên để lừa gạt mình vậy sao?”

“Gì cơ?”

“Em bao nhiêu tuổi rồi? Hai mươi bảy, hai mươi tám? Nhà ở thì trang trí toàn gam màu nóng, trong phòng thì chất cả đống gấu bông, số tuổi tâm lý thấp đến mức chưa đến mười tám, không biết giao tiếp với người khác, cực kỳ thiếu hụt cảm giác an toàn. Em và Thẩm Dực thân mật nhất là vào khoảng mười năm trước, đáng tiếc tai nạn giao thông kia đã cướp đi trí nhớ của em. Mấy năm nay, hai người vẫn duy trì khoảng cách chừng mực. Suốt bảy năm trời, em ở nước ngoài, đến mười tháng trước mới trở về nước, hai tháng trước mới ở bên nhau lần nữa. Đến nay, hai người vẫn không có tiếp xúc thân mật, không hôn môi, không vuốt ve và cũng không lên giường. Đúng không? Đây chính là hiểu biết của em về anh ta à?” Anh miễn cưỡng nhếch môi, không khỏi châm chọc. “Tôi nói rồi, em thật sự rất dễ tin người khác.”

Chân Noãn kinh ngạc trố mắt, không ngờ anh lại đường đột phân tích việc đời tư của cô với thái độ bất lịch sự như thế. Nhưng anh nói hoàn toàn đúng. Mà càng như vậy thì cô lại càng cảm thấy nhục nhã và phẫn nộ.

Mưa gió quất vào xe như tiếng nổ, trong thời tiết ồn ào huyên náo là thế nhưng cô vẫn nghe rõ mồn một từng lời từng chữ của anh: “Còn bản thân em thì sao? Em biết gì về quá khứ của mình? Anh ta nói em là vũ công múa ballet, em có từng nghĩ đến có thể mình ngược lại với những gì anh ta đã nói không? Sau tai nạn giao thông đó, em rất hoang mang với việc định vị bản thân, em không tài nào xác định quan hệ ổn định với bất cứ ai, bao gồm cả thầy cô, bạn học và người yêu. Em thật sự muốn bảo vệ anh ta như em đã nghĩ sao? Hay là em chỉ muốn bảo vệ cái thế giới tinh thần không ổn định của mình mà thôi, bởi vì không người nào và việc nào khiến em an tâm…”

“Anh là tên khốn kiếp!” Chân Noãn nổi cơn thịnh nộ.

Đột nhiên có người gõ mạnh cửa xe, Chân Noãn lập tức quay đầu đi, che giấu nỗi giận dữ đến mức bả vai phát run. Cậu bảo vệ mặc áo mưa ló đầu đến xem: “Không được dừng xe ở đây.” Ánh đèn pin chiếu vào. “Hóa ra là Đội trưởng Ngôn. Đến tăng ca à?”

“Ừ!” Ngôn Hàm khởi động xe. “Cực cho cậu rồi.”

Trong xe im phăng phắc, sắc mặt Chân Noãn cực kỳ kém. Đến bãi đỗ xe ở tầng hầm, xe còn chưa dừng hẳn, cô đã đẩy cửa ra, chạy đi như bay.

Chân Noãn chạy ào vào văn phòng, ôm nỗi tức giận nhanh chóng thay quần áo, mang găng tay vào, cũng không đợi Tiểu Tùng trở lại mà tự mình kéo túi đựng xác ra để chuẩn bị khám nghiệm tử thi.

“Khám nghiệm tử thi phải có người thứ hai ở cùng, em định không tuân theo quy tắc làm việc sao?” Lúc này, tiếng nói cô ghét nhất thản nhiên vang lên phía sau.

Giọng Ngôn Hàm điềm nhiên như chẳng để ý gì đến tất cả chuyện vừa xảy ra khi nãy, nhưng cô vẫn rất để bụng.

“Bây giờ, không phải anh cũng đang ở đây sao? Không được xem là người chứng kiến à?” Lần đầu tiên cô giở giọng lạnh lùng không nể nang như thế, nhất định kéo túi chứa xác ra, một mình vất vả chuyển xác nữ không có mặt ra ngoài.

Ngôn Hàm khoanh tay đứng dựa vào cạnh cửa, khóe môi khẽ cong, không tức giận vì lời nói của cô mà ngược lại thấy khá buồn cười. Cô vốn nên là dáng vẻ này, nên là con nhím thẳng thắn giận thì bộc phát, đụng vào liền xù gai chứ không phải là con thỏ nhát gan trốn tránh, bị chạm vào liền run rẩy hoảng loạn.

Anh đóng cửa lại, đi đến trêu chọc cô: “Lộ mặt thật rồi hả?”

“Anh…” Cô sắp bị anh làm cho tức chết. “Đây là địa bàn của tôi. Anh đi ra ngoài đi!”

“Tôi có lòng tốt ở đây làm chứng giúp em thôi. Em lại không biết điều à?” Quả thật là da mặt dày.

Còn ám chỉ cô không biết phân biệt tốt xấu ư? Chân Noãn nhất thời chỉ muốn cắm dao giải phẫu vào ngực anh rồi mổ ra xem cho biết!

Chân Noãn mất một lúc để ổn định lại tâm trạng, cố gắng không so đo với Ngôn Hàm, càng không để tình cảm cá nhân lẫn lộn với công việc.

Ngôn Hàm ngồi trên ghế dựa bên cạnh, quay đầu nhìn về phía màn hình 7x7, đến khi thấy găng tay trắng của Chân Noãn hiện ra trên màn ảnh mới quay đầu lại.

Quá trình giải phẫu nhất định phải nói chuyện để máy ghi âm thu lại. Có Ngôn Hàm ngồi bên cạnh, cô thật sự rất khó chịu. Cô kéo micro thu âm đến, nói đều đều: “5 giờ 1 phút sáng ngày mồng 7 tháng 11, phòng phẫu thuật thứ Hai C-Lab, nhân viên nghiên cứu bệnh lý học Chân Noãn, nạn nhân chưa biết, phái nữ, cao 1m65, cân nặng 49,5 kg. quần áo ướt đẫm, sạch sẽ…”

Trong phòng lặng ngắt như tờ, cô ổn định lại tinh thần, từ từ kiểm tra, cứ một lúc mới nói ra một, hai chữ. “Không hư hại… Túi áo không có vật gì khác…”

Ánh mắt Ngôn Hàm tỉnh táo và sắc bén, vẫn đang dõi theo tay cô, giám sát cô xem có sơ hở gì không. Trên quần áo không thu thập được manh mối gì ngoại trừ vài cọng cỏ ướt đẫm, nhìn ra được giống ở nơi vứt xác.

“Cọng cỏ cần phải tiến hành xét nghiệm đối chiếu với nơi vứt xác.”

Chân Noãn cắt hết quần áo nạn nhân ra rồi cất vào túi vật chứng. Sau đó, cô lấy dấu vân tay, dấu giày, lòng bàn chân và hàm răng làm mẫu thí nghiệm.

Nạn nhân toàn thân trần trụi nằm trên bàn phẫu thuật, Chân Noãn cầm dao cẩn thận cạo tóc cô ấy. Bởi vì một phần xương sọ của nạn nhân đã bị vỡ, chỉ có da đầu miễn cưỡng giữ lại nên rất gồ ghề. Chân Noãn vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ. Cô phải cạo tóc sạch sẽ, không để lại chân tóc, lại không thể phá hư da đầu, đây giống như kỹ thuật tỉa tót rau củ vậy.

Chân Noãn tập trung tinh thần cao độ, tốn mười mấy phút mới cạo sạch tóc trên da đầu nạn nhân, bất giác thân thể đều nóng lên. Cô đưa cổ tay lên lau trán, lúc cất tóc vào túi liền phát hiện điểm khác thường.

“Trong tóc nạn nhân có…” Cô vừa định cầm nhíp gắp thì bị Ngôn Hàm ngăn cản. Anh đứng dậy, lấy thước đo bên cạnh tóc rồi chụp ảnh lại, ngoài miệng không nói một lời.

Chân Noãn bất chợt thầm cảm thấy đáng trách. Cô len lén tặc lưỡi, kéo camera kiểm tra thi thể sang, kẹp vật lạ trong tóc rồi đưa lên quan sát tỉ mỉ: “Cái này hình như…”

Nhất thời, cô không nhìn ra mảnh vụn lóng lánh trong suốt kích cỡ không đồng đều này là gì.

“Thủy tinh” Ngôn Hàm nhìn vào màn hình lớn phía sau cô và nói.

Trước sự “chỉ điểm” của anh, Chân Noãn im thin thít, cất tóc và thủy tinh vào túi vật chứng, dán nhãn vào rồi khó chịu nói: “Vật chất không rõ, đưa đến Phòng thí nghiệm Hóa học.”

Ngôn Hàm cười vu vơ, không nói gì.

Chân Noãn bắt đầu đo đạc bên ngoài thi thể: “Phần mặt bị hủy hoại, không thể nhận dạng, da mặt rách nát, trên đỉnh trán có nhiều vết thương bầm tím.”

Cô nhấc cằm nạn nhân lên: “Nơi cuống họng có vết bầm nhạt, là vết thương cũ.” Ánh mắt dời xuống. “Xung quanh ngực có vết bầm lộn xộn, vết thương cũ. Gần đầu ngực có nhiều vết cắn, mới cũ đều có, dùng silicon cao su lấy mẫu vết cắn.”

Ngôn Hàm lơ đãng cụp mi mắt, rõ ràng đây là nội dung nặng nề, nhưng cô lại nói bằng giọng êm ái và chậm rãi vốn có, trong phòng kín yên tĩnh vào buổi sớm này nghe có cảm giác rất nhàn nhã, dịu dàng và mềm mại như được phủ lên lớp lông thiên nga.

Chân Noãn cau mày: “Hai bên eo, đùi, âm hộ, đầu gối… có vết bầm, vết cắn, mới cũ đều có.”

Trái tim cô hơi chùng lại, tách bắp đùi nạn nhân ra kiểm tra.

“Cổ tử cung nhiễm trùng cấp độ ba, trước khi chết có dấu hiệu quan hệ tình dục.”

Ngay sau đó, cô cầm dụng cụ chải và nhổ lông vùng kín ra rồi cho vào túi: “Cần phân tích xem có lẫn lông của người khác hay không.”

Lại vét một chút dịch ra, bôi lên bản kính: “Cần kiểm tra bệnh án phụ khoa.”