Sói Và Thỏ

Chương 3: Bán yêu gian khổ




Chuyển ngữ: Kỳ

Sói Nguyệt đợi thật lâu, mãi tới khi bao tử réo lên lần thứ hai đành phải gian nan gặm cà rốt cho hả giận! Cả đời nàng anh minh thế mà lại đi tin tưởng con thỏ sẽ đi hái trái cây cho mình? Chỉ sợ đã sớm chạy trốn rồi! Nói không chừng trong lòng còn cười nhạo nàng là con sói ngu ngốc.

Nàng tức giận đến hắc xì hơi, sau khi gặm mấy củ cà rốt hồi phục thể lực, nổi giận đùng đùng xông ra ngoài, ánh mắt lạnh lùng lục soát một vòng.

Tìm được con thỏ béo kia, nàng nhất định phải trói hắn ném lên đống lửa nướng! Lần này nếu nàng còn buông tha nó, tên nàng sẽ viết ngược lại.

Cách đó không xa truyền đến tiếng huyên náo lớn, sói Nguyệt khịt khịt mũi, phát hiện ở nơi nào đó tỏ ra mùi thỏ mê người, khỏi cần nói cũng là con thỏ béo mập. Trong lòng nàng vui vẻ, bước chân đạp lên bụi cỏ xông tới, sau đó cúi thấp người, ánh mắt bén nhọn nhìn về mục tiêu rón ra rón rén đi tới.

Nhưng mà nhìn gần lại, sói Nguyệt nhướng mày, miệng không tự chủ nhếch lên. Bên dưới cây đào, mấy con thỏ tinh đang bắt nạt một con thỏ trắng mập mạp, vừa cắn vừa dùng móng vuốt cào nó. Trên người con thỏ trắng nhỏ đều là vết máu, hai cái móng vuốt ôm chặt quả đào.

Tuy rằng thỏ giống thỏ, nhưng sói Nguyệt vừa liếc mắt liền nhận ra, con thỏ bị bắt nạt kia chính là con thỏ ngu ngốc nọ.

“Tạp chủng! Bảo ngươi đi nhổ củ cải ngươi lại lười biếng! Hôm nay còn đi trộm quả đào, lá gan ghê gớm thật.”

Một con thỏ xám vừa mắng vừa dùng miệng cắn lỗ tai dài của con thỏ trắng nhỏ: “Còn không mau đen củ cải giao nộp? Tạp chủng như ngươi hai ngày ăn củ cải là được rồi.”

Sói Nguyệt nghe xong rất khó chịu, nhịn không được nhảy từ trong bụi cỏ ra, rống giận một tiếng: “Ngao!!!”

Đang bắt nạt thỏ thì từ trong bụi cỏ nhảy ra một con sói hung hãn, lập tức kinh hoảng cong chân chạy. Con thỏ nhỏ trắng dính đầy máu kia run rẩy từ dưới đất bò dậy, chuẩn bị chạy trốn thì bị một cặp móng vuốt bế lên, ngay sau đó bị đầu lưỡi nóng hổi liếm láp lông. Nó hoảng hốt co người, lắp bắp nói: “Đừng ăn ta, không thể ăn ta được…”

Trong lúc hoảng sợ, con thỏ trắng nhỏ nghe tiếng phì cười: “Ai ngươi cũng nói thế à….”

Con thỏ trắng nhỏ mở to đôi mắt đỏ hồng, thấy ánh mắt sáng ngời của sói Nguyệt, đem quả đào che chở trong lòng đưa tới trước miệng sói Nguyệt, nhẹ nhàng hỏi: “Có đói bụng hay không? Quả đào này rất ngon, cô nhìn xem…”

Vị ngọt lan truyền trong miệng, sói Nguyệt cắn một ngụm, tiếp theo lại liếm lông con thỏ trắng nhỉ. Hắn không hiểu, cho rằng sói Nguyệt không thích ăn quả đào mà muốn ăn hắn, quả thực khóc không ra nước mắt.

“Đừng sợ, ta chỉ liếm vết bẩn trên miệng vết thương của ngươi thôi, làm như vậy mới mau khỏi…”

“Thật sao?”

“Ừm.” Lúc sói Nguyệt liếm, còn xấu xa cắn lỗ tai dài của hắn, quả nhiên nhìn thấy gương mặt trắng nõn của hắn đỏ lên, dáng người run rẩy đến thương, quả thực làm người ta muốn cắn một miếng.

Cô hỏi: “Vì sao không biến thành người? Biến thành người thì có thể hung hăng khi dễ chúng nó! Dùng một chân cũng đủ.”

Con thỏ trắng nhỏ vội vàng lắc đầu: “Nếu ta khi dễ nó, cha của chúng nó sẽ bắt bạt mẫu thân. Mẫu thân không dễ gì…” Hắn rũ đôi tai dài xuống, đôi mắt đỏ hồng mang theo nước mắt, “Bởi vì ta bán yêu, nương đã chịu rất nhiều trách móc, không muốn bà ấy bị thương nữa….”

Tâm tư sói Nguyệt khẽ động, nhịn không được hỏi: “Lúc trước vì sao phải cứu ta? Bản thân ngươi là thỏ yêu lại cứu một con lang yêu, không sợ bị ăn thịt sao?”

Thiếu niên rụt cổ, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì cô cũng là bán yêu…Ta nghĩ, chúng ta có thể làm bạn bè…”

Bạn bè…

Đôi mắt xanh thẳm co rút, sói Nguyệt dường như nghe được âm thanh tức giận mắng chửi quanh tay, lại nghe tiếng nữ tử nho nhỏ ngượng ngùng cười cười: “Các người có thể mang ta đi chơi cùng không? Chúng ta có thể làm bạn bè?”

“Tạp chủng! Cút đi!”

“Nương của người làm cả tộc chúng ta mất mặt! Còn cùng loài người cấu kết sinh là một kẻ bán yêu tạp chủng!”

“Cút đi.”

Nàng nhịn không được sờ sờ gương mặt, giống như cái đau trên mặt vẫn còn.

Mặc dù lớn lên ở tộc sói, nhưng từ bé đến lớn nàng chưa từng biến thành sói hoàn toàn, mười mấy năm trước chỉ biến được lỗ tai với cái đuôi, tay lại không thể biến thành móng vuốt sắc bén.

Cô để móng tay thật dài để làm móng vuốt bén nhọn, nàng giả vờ có răng bén nhọn nhưng trong mắt sói nàng cũng chỉ là tạp chủng! Trong mắt con người nàng là quái vật.

Sau đó, mẫu thân khó khăn nuôi dưỡng nàng bệnh chết, tộc sói lạnh nhạt đem thi thể mẫu thân ném ra ngoài lãnh địa còn đuổi nàng ra khỏi tộc. Trời đất rộng lớn không có nơi nào để nàng dung thân…

“Cô làm sao vậy?” Thiếu niên sợ hãi lôi kéo sói Nguyệt trở về thực tại, nàng nhìn thấy trên tay hắn còn dấu răng của nàng, giọng nói nhẹ nhàng hơn: “Được rồi, ngươi cứ ở bên ta, chúng ta có thể làm bạn bè…”

Nhìn ánh mắt mừng rỡ của đối phương, sói Nguyệt nhịn không được ác ý mà dọa hắn: “Nhưng mà, nếu ngươi không ngoan ngoãn chuẩn bị đồ ăn, nói không chừng một ngày nào đó ta sẽ ăn luôn ngươi.”

Uy hiếp của nàng quả nhiên có hiệu quả, con thỏ trắng nhỏ trong lòng lập tức tránh né cái ôm của nàng, vội vàng biến thành người bộ dạng như muốn đi hái quả đào.

Nàng nhìn bóng lưng trần truồng của thiếu niên, nở nụ cười dịu dàng, thấy thiếu niên quay đầu lại, ngượng ngùng nói: “Ta gọi là Liễu Mộc Bạch. Cô tên gì?”

“Ta là sói Nguyệt.” Đây là lần đầu tiên có người chủ động hỏi tên nàng, có người chủ động muốn làm bạn với nàng, mặc dù hắn là thỏ yêu, mặc dù nàng là thiên địch của hắn…