Sói Vương Bất Bại

Chương 117: Đại khai sát giới, lão quái nhân trong tòa nhà chính




Ám cảnh viên mãn!

Người cao hơn Đoàn Minh Triết hai cảnh giới, vì vậy nếu như đối phương cố ý không muốn lộ thân phận của mình thì với thực lực của Đoàn Minh Triết khó mà có thể phát hiện ra sự tồn tại của đối phương!

Nếu không thì Đoàn Minh Triết tuyệt đối sẽ không để cho những cao thủ nhà mình rời đi hết!

Hơn trăm người trước mặt, mặc dù trận thế rất lớn, nhưng cao thủ Ám cảnh hậu kì chỉ có bốn người, dựa vào thực lực Ám cảnh viên mãn của Tiêu Nhất Thiên, lấy một địch bốn, thì dư sức, cho dù thêm một số Ám cảnh trung kì và Ám cảnh sơ kì, một người địch trăm cũng không phải là khó!

Đây cũng là nguyên nhân chính mà Đoàn Minh Triết dám đồng ý với Triệu Lâm Hùng!

Ai mà ngờ được, Triệu Lâm Hùng trong kế có kế!

Bị vây trong bốn Ám cảnh hậu kì, một số Ảm cảnh trung kì, và một đám Ám cảnh sơ kì, nếu như lại thêm một cao thủ Ám cảnh viên mãn như Tiêu Nhất Thiên, điều này đối với Tiêu Nhất Thiên mà nói, thật sự là rất khó có thể thắng!

Nếu như đám cao thủ nhà họ Đoàn ở lại, ít nhất họ có thể đối phó với mấy trăm người ở đây, để Tiêu Nhất Thiên có thể một chọi một với tên Ám cảnh viên mãn kia, lúc đó Tiêu Nhất Thiên hẳn là có thể đối phó được.

Nhưng mà hiện tại...

"Tôi đi gọi điện thoại, bảo bọn họ trở lại!"

Trong lúc khiếp sợ, phản ứng đầu tiên của Đoàn Minh Triết là rút điện thoại ra, định gọi đám cao thủ nhà mình trở lại: “Bọn họ vừa rời đi, bậy giờ gọi lại, hẳn là vẫn kịp!"

"Ồ! Vậy sao?"

Triệu Lâm Hùng cười một cách đắc ý, nói: "Ông Đoàn nói không sai, nhưng mà, một khi bọn họ quay lại, hai ông bà gia kia e là mạng cũng không còn đâu."

"Ha ha ha, ha ha ha..."

Nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của Đoàn Minh Triết, Triệu Lâm Hùng cười càng đắc ý càng điên cuồng, ông ta vô cùng hài lòng với cái bẫy của mình, mọi thứ đang đi đúng theo hướng mà ông ta đã dự tính trước đó.

Hôm nay, Tiêu Nhất Thiên chắc chắn sẽ phải chết!

"Không sao."

Tiêu Nhất Thiên dơ tay ngăn Đoàn Minh Triết lại, không giống như Đoàn Minh Triết, anh không hề hoảng loạn, ngược lại vẫn vô cùng bình tĩnh, anh trầm giọng nói: "Có thể cứu được ông bà ngoại cháu, mới là mục tiêu chính của cháu khi đến đây, vì vậy, chỉ cần hai người họ an toàn rời đi, chuyện khác, cháu đều có thể xử lý được."

"Nhưng mà..."

Tay phải của Đoàn Minh Triết bấn trên điện thoại bỗng dừng lại, cuộc gọi này gọi cũng không ổn, mà không gọi cũng không ổn, ông ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhất Thiên, kinh ngạc vô cùng nói: “Nhất Thiên, cháu...!"

"Cháu sớm đã biết, bên trong có ẩn một cao thủ Ám cảnh viên mãn?"

Sự bình tĩnh của Tiêu Nhất Thiên thật sự nhiều lúc khiến người ta tức giận!

Hơi thở của cao thủ Ám cảnh viên mãn, thực lực Ám cảnh trung kỳ như Đoàn Minh Triết không thể nhận ra được, nhưng không thể giấu được Tiêu

Nhất Thiên!

"Ừm."

Tiêu Nhất Thiên gật đầu, nói: "Từ lúc Triệu Lâm Hùng bước ra từ tòa nhà chính, cháu đã biết rồi."

"Vậy cháu..."

Sắc mặt Đoàn Minh Triết đen lại.

"Người trong tòa nhà chính, nếu như là Triệu Phong, vậy thì càng tốt."

Ánh mắt Tiêu Nhất Thiên sắc bén như đao, nhìn về hướng tòa nhà chính, hừ một tiếng nói: “Có thể diệt cỏ tận gốc, một lưới bắt gọn."

Đoàn Minh Triết cạn lời.

"Nói không biết ngượng!"

Giọng nói Triệu Lâm Hùng đây khinh thường: "Ngựa con háu đá, cho rằng bản thân đạt được đến Ám cảnh viên mãn thì là vô địch thiên hạ sao, đúng là mắt cao hơn đầu, không biết trời cao đất dày."

"Nhưng mà, như thế cũng tốt, nếu như không phải thằng nhóc mày kiêu ngạo tự mãn, thì hôm nay tao cũng không giết được mày!"

"Lên!"

Nói xong, Tiêu Nhất Thiên vẫy tay ra hiệu, trăm người phía sau ào ào chạy lên bao vây lấy Tiêu Nhất Thiên, có một số người trong tay còn nắm vũ khí, ánh đao sáng loáng! Tiêu Nhất Thiên nắm chặt lấy bảo đao Long Đồ, không hề sợ hãi!

Phạm Đức Thành có chút tiến thoái lưỡng nan!

Gay go nhất là lúc ở trên đường đến Tiêu Nhất Thiên đã nói với Phạm Đức Thành rằng, Triệu Lâm Hùng đã bắt Phạm Nhất Minh, muốn dùng mạng của Phạm Nhất Minh để ép Phạm Đức Thành không được nhúng tay vào chuyện này.

Nhưng mà...

Phạm Nhất Minh đâu?

Đỗ Thiết Sơn và Đỗ Tuyết Mai đã được đưa về biệt thự Vân Đình, bầu

không khí ở đây đang vô cùng căng thẳng, bất cứ lúc nào cũng có thể khai chiến, nhưng Triệu Lâm Hùng lại không hề nói Phạm Nhất Minh đang ở đâu!

Cái quái gì thế?

Ông nội nó chứ, ông đây đứng đây cả nửa ngày trời, đợi mày đem con trai của tao ra sau đó uy hiếp tạo mà!

Đến đi, đến uy hiếp tao đi!

Đậu má!

Lo lắng sự an nguy của Phạm Nhất Minh, Phạm Đức Thành nhịn cả nửa ngày trời, hiện giờ thật sự là nhịn không nổi nữa, cắn răng bước lên một bước, chủ động hỏi: "Ông Triệu, nghe nói, ông cho người bắt con trai của tôi?"

Triệu Lâm Hùng lúc này mới nhìn sang Phạm Đức Thành.

“Đúng vậy!"

Sau đó gật đầu một cách cứng nhắc.

Trong lòng Phạm Đức Thành khẽ động, đây mới đúng là motip lời thoại chính xác của bọn bắt cóc, ông tiếp tục hỏi: "Vậy con trai tôi đâu?"

"Người?"

Triệu Lâm Hùng cười nói: “Người thì không có, nhưng xác thì tôi lại có một cái đấy."

"Ông có muốn hay không"

Máu trong người Phạm Đức Thành không ngừng sục sôi, sắc mặt bỗng chốc thay đổi, kinh ngạc hỏi: "Ông có ý gì?"

"Quăng nó xuống."

Triệu Lâm Hùng dùng lời nói thực tế để trả lời câu hỏi của Phạm Đức Thành, ngầng đầu nhìn về nóc tòa nhà chính hét lớn, một lúc sau, trên nóc tòa nhà chính xuất hiện hai tên vệ sĩ, một người trong đó không hề do dự quẳng xuống..."

Bich!

Tòa nhà bảy tầng, chỉ chưa đến một phút, người đó đã rơi xuống lầu, máu

thịt nát bấy, quá khủng khiếp, nhưng người chết rồi thì không thể nào chết thêm lần nữa.

"Đây, đây là..."

Phạm Đức Thành nhìn chằm chằm lập tức nhận ra, cả người như bị sét đánh, chỉ cảm thấy trời đất như đang quay cuồng, thân thể không ngừng nghiêng ngả, ông hét lớn: “Nhất Minh!!!"

Không phải Phạm Nhất Minh thì còn là ai?

Bác Phúc rất nhanh đi tới trước mặt Phạm Đức Thành, giơ tay kéo ông ta lại, ám kình trong cơ thể phút chốc bùng nổ ra ngoài, trong lòng tràn ngập tức giận và điên cuồng: "Triệu Lâm Hùng, ông ức hiếp người quá đáng!!!"

"Vậy sao?"

Triệu Lâm Hùng nhún vai, thờ ở nói: “Tôi lại không cảm thấy như vậy, Tiêu Nhất Thiên giết con trai của tôi, các người lại không tự biết lượng sức mà giúp cậu ta chống đối lại tôi, chỉ là một đại gia của thành phố Hải Phòng mà thôi, nghĩ rằng nhà họ Triệu của chúng tôi dễ ức hiếp sao?"

"Mạng của con trai ông, chỉ là tiền lãi mà thôi, căn bản không thể so sánh với Triệu Bân con trai của tôi được!"

"Hôm nay, hai người bọn mày đừng mong mà có thể sống sót bước ra khỏi biệt thự nhà họ Triệu!"

Lúc Triệu Lâm Hùng bắt Phạm Nhất Minh, vốn nghĩ có thể lợi dụng Phạm Nhất Minh đề ngăn chú Phúc ra tay giúp Tiêu Nhất Thiên, nhưng kì quái là, Phạm Nhất Minh vừa bị bắt tới biệt thự nhà họ Triệu thì đã chết đột ngột không rõ lý do."

Thật sự không phải do Triệu Lâm Hùng ra tay giết.

Nhưng hiện tại, người cũng đã chết rồi, chuyện làm sao mà chết cũng không còn quan trọng nữa, Triệu Lâm Hùng cũng lười giải thích cho Phạm Đức Thành, dù sao thì, lúc này trong tòa nhà chính đã có một cao thủ Ám cảnh viên mãn tọa trấn, cho dù bác Phúc có giúp Tiêu Nhất Thiên thì cũng có thể giết Tiêu Nhất Thiên mười lần, kết cục đã không thể thay đổi.

"Triệu! Lâm! Hùng!"

Ánh mắt Phạm Đức Thành đầy tơ máu, răng cắn chặt lấy môi, nhìn chằm chằm Triệu Lâm Hùng, ông nói với bác Phúc: "Bác Phúc, giết ông ta! Giết tên khốn đó! Báo thù cho Phạm Nhất Minh!"

Trên đường đến đây, Tiêu Nhất Thiên đã đồng ý xóa sạch mọi ân oán với Phạm Nhất Minh, Phạm Đức Thành vốn còn đang vui vẻ, nhưng kết quả tạo hóa trêu ngươi, Tiêu Nhất Thiên đồng ý bỏ qua cho Phạm Nhất Minh, nhưng Triệu Lâm Hùng lại giành trước Tiêu Nhất Thiên cho Phạm Nhất Minh một đao chí mạng!

Hết lần này đến lần khác, từ phúc đến họa là một khoảng cách tâm lý rất lớn, chỉ nghĩ thôi là hiểu!

Sự tức giận không thể bật thốt thành lời!

“Vâng!"

Bác Phúc trả lời, lúc đang định ra tay, thì một bóng đen chợt lóe, Tiêu Nhất Thiên nhấc bảo đao Long Đồ lên, sát khí đằng đằng, lao vào đám đông trước mặt.

Tất cả mọi người đều giật mình.

"A!"

"A!"

Mấy phút sau, tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền ra, bảo đao trong tay Tiêu Nhất Thiên không ngừng vung lên, chỉ trong chớp mắt, bốn bảo tiêu của nhà họ Triệu đã thành ma dưới bảo đao Long Đồ.

Trong đó, còn có một cao thủ Ám cảnh sơ kì và Ám cảnh trung kì!

Sau khi đao hạ xuống, Tiêu Nhất Thiên không hề có chút chần chừ, từ khi trận chiến bắt đầu, anh đại khai sát giới, không chút lưu tình, trong lúc mọi người còn đang sửng sốt, anh xoay người vung đao ra, một đao bổ xuống, không ai có thể đỡ được!

"Cùng xông lên!"

Triệu Lâm Hùng trốn sau đám người, đồng tử như co lại, bị dọa phải lùi lại mấy bước, lùi đến trước của chính toà nhà, mới phất tay ra hiệu: "Giết nó, ai có thể giết nó, tôi sẽ thưởng cho 35 tỷ!"

"Ai có thể lấy được mạng chó của nó, tôi sẽ cho 35 ngàn tỉ!"

Phần thưởng lớn được đưa ra, ắt có kẻ xông lên!

Một số người đè nén lại nỗi sợ hãi trong lòng tiếp tục xông lên bao vây lấy Tiêu Nhất Thiên, bảo đao Long Đồ vung lên, hàn quang chớp lóe như mưa tên vậy, khắp nơi đều nguy hiểm trùng trùng!

Đoàng!

Chỉ thấy Tiêu Nhất Thiên hô lên, nội kình Ám cảnh viên mãn như bộc phát, bỗng nhiên gió khắp nơi nổi lên, dường như có nghìn bàn tay quan âm, đang không ngừng quét tới.

Dưới trận gió lớn, chỉ có Ám cảnh trung kì và Ám cảnh hậu kì mới có thể đỡ được, còn Ám cảnh sơ và vệ sĩ nhà họ Triệu trực tiếp bị nội kình mãnh liệt của Tiêu Nhất Thiên đẩy bay ra ngoài.

Như một trận gió thu quét đi đám lá rụng!

Bác Phúc nắm lấy cơ hội, xoay người lao vào đám người bị Tiêu Nhất Thiên đẩy bay ra ngoài, không đợi bọn họ đứng dậy, ánh đao chợt lóe lên, điên cuồng tàn sát!

Bác Phúc là cao thủ Ám cảnh trung kỳ, ông ta có thể đánh người cùng một cấp với mình, chỉ có thể một chọi một, hoặc cố lắm thì một đánh hai, đối với Tiêu Nhất Thiên mà nói, điều đó cũng không có ích gì nhiều, nhưng đối mặt với những Ám cảnh sơ kỳ nhà họ Triệu, thì lại không giống.

Như con hổ lạc vào đàn cừu, không ngừng săn bắn nghiền nát!

Đoàn Minh Triết có hơi chần chừ, nhưng ngay sau đó, dường như sau khi bác Phúc xông lên, ông ta cũng cùng xông vào đám người bị hất tung ra đó, nhấc đao chém tới!

Dù sao thì, trong số hơn trăm người, Ám cảnh trung kì và Ám cảnh hậu kì tập hợp lại, cũng không tới hai mươi người, ngược lại đám Ám cảnh sơ kì và vệ sĩ thì rất đông. Một mình Bác Phúc không thể giết hết được trong một lúc!

Giải quyết được hết dám vớ vẩn này cũng có thể giúp Tiêu Nhất Thiên giảm bớt được một chút áp lực, có thể giúp Tiêu Nhất Thiên tiết kiệm được chút nội kình, để đối phó với đám cao thủ Ám cảnh trung kì và Ám cảnh hậu kì kia!

Lúc này, đối với Tiêu Nhất Thiên mà nói thì việc duy trì thể lực rất quan trọng!

Trong tòa nhà chính kia, còn một cao thủ Ám cảnh viên mãn chưa vào trận, rõ ràng là muốn dùng hơn trăm người này để làm tiêu hao sức lực của Tiêu Nhất Thiên, một khi ám kình của Tiêu Nhất Thiên tiêu hao, thực lực giảm xuống, đến lúc đó, tên Ám cảnh viên mãn kia mới ra tay, làm sao Tiêu Nhất Thiên có thể chặn lại được?

"Giết! Giết! Giết!"

Phạm Đức Thành không phải cao thủ Ám Cảnh, thậm chí cũng chả biết tí công phu gì, lúc này chỉ dám đứng ở bên ngoài, đỏ mắt quan sát, không ngừng hô lớn: "Cậu Tiêu, hôm nay nếu như anh giết được Triệu Lâm Hùng tên khốn đó, thay con trai tôi báo thù, thì từ nay về sau, tôi Phạm Đức Thành nguyện làm trâu làm ngựa cho anh cưỡi!"

"Giết! Giết bọn chúng!"

Tiêu Nhất Thiên chẳng quan tâm lời mà Phạm Đức Thành nói, bảo đao Long Đồ không ngừng vung lên, Bảo đao Long Đồ bất khả chiến bại cho dù bị vây bởi trùng trùng Ám cảnh trung kì và Ám cảnh hậu kì, sự chênh lệch cảnh giới vẫn vô cùng rõ ràng.

Dường như mỗi đao bổ xuống, đều chuẩn xác vô cùng!

Đao vung ra, sẽ có người bị thương, thậm chí là rơi đầu mất mạng!

Sau nửa tiếng đồng hồ.

Mảnh sân trống trước nhà chính đã đầy thi thể người, máu văng đầy đất, đội ngũ hơn trăm người, đã bị giết một nửa!

"Giết!"

Chỉ nghe thấy tiếng gào vang dội của Tiêu Nhất Thiên, bảo đao Long Đồ bổ thẳng về phía trước cắt đứt một chân của một cao thủ Ám cảnh hậu kì, giây tiếp theo, ám kình trong người Tiêu Nhất Thiên đi theo bảo đao Long Đồ truyền tới cơ thể người kia, cơ thể tên đó nổ tung tóe!

Đáng tiếc cho đường đường là một cao thủ Ám cảnh hậu kì, không kịp hét một tiếng đã bị nổ chết, máu văng khắp nơi, bắn lên mặt, lên người của những người xung quanh, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc!

Lúc này, những cao thủ Ám cảnh trung kỳ và Ám cảnh hậu kỳ vây quanh Tiêu Nhất Thiên chỉ còn lại bảy người!

Ba người Ám cảnh hậu kì, bốn người Ám cảnh trung kì!

So với số lượng ban đầu, bây giờ chỉ còn lại không đến một nửa!

Ực!

Triệu Lâm Hùng đứng ở đó thấy tình cảnh không ổn, không ngừng nuốt nước bọt, xoay người cúi đầu trước Ám cảnh viên mãn phía trong hét lớn: "Ông cụ, mong ông ra tay giúp đỡ."

Ông cụ?

Nghe thấy Triệu Lâm Hùng xưng hô với người đó, Tiêu Nhất Thiên và Đoàn Minh Triết đang chiến đấu khẽ nghiêng đầu, lẽ nào, Ám cảnh viên mãn trong tòa nhà chính, không phải là Triệu Phong, tổ tông nhà họ Triệu???

Không đợi Tiêu Nhất Thiên và Đoàn Minh Triết suy nghĩ, luồng hơi thở chỉ có Ám cảnh viên mãn mới có ban nãy lại một lần nữa truyền tới, một dư ảnh từ trong tòa nhà chính lao ra, mang theo tiếng gió rít gào, phóng ra ám kình mạnh mẽ lao tới hướng Tiêu Nhất Thiên.

Kèm theo một giọng nói già nua: "Ám cảnh viên mãn hai mươi tuổi? Không tồi, thật sự không tồi chút nào..."

"Đáng tiếc, lại phải chết!"