Sói Vương Bất Bại

Chương 184: Mềm lòng, tình cảm của người nhà họ Tô




Giọng nói của Tiêu Nhất Thiên không lớn, nhưng rất lạnh!

Lạnh đến đáng sợ!

Đám người Triệu Hằng và Tô Thành Đạt đứng trong đại sảnh ở lầu một, trái tim run rẩy mạnh mẽ, nhìn cả người Tiêu Nhất Thiên toàn là máu, nghĩ lại trận đấu vô cùng thể thảm vừa rồi, sắc mặt như tro, cực kỳ tuyệt vọng!

Nên tới, cuối cùng cũng tới...

"Là anh ta!”

Tô Tử Lam hơi do dự, không nói gì, Lý Phi Nghiên thì không nhịn nổi, đứng lên chỉ ra và xác nhận: “Anh ta, anh ta, cả ông ta nữa...”

"Triệu Hằng đứng bên cạnh chỉ huy, ông già kia thờ ơ quan sát, những người còn lại đều đánh giám đốc Tô!"

"Đầu tiên là vả mặt!"

"Sau khi đánh giám đốc Tô ngã xuống đất, lại dùng chân đá!”

Lý Phi Nghiên rất thông minh, cô ấy thấy Tiêu Nhất Thiên che chở và yêu thương Tô Tử Lam, cho nên cô ấy chỉ nói ai đánh Tô Tử Lam, hoàn toàn không nói chuyện mình bị sỉ nhục!

Dù sao, hung thủ đều là những kẻ trước mắt này!

Không một ai chạy được!

Bich! Nghiên vừä noi ra, bo con và Tô Thành Đạt mềm nhũn chân, ngồi phịch trên sàn nhà lạnh như băng, không trách bọn họ nhát gan. Trách thì trách trận chiến vừa rồi thật sự quá thảm thiết, quá kinh khủng!

Mà Tiêu Nhất Thiên muốn giết người, một đao có thể chém chết mấy người!

"Em re!"

Tô Thành Đạt bò tới trước mặt Tô Tử Lam và

Tiêu Nhất Thiên, cầu xin: "Đừng, đừng nghe cô ta nói bậy bạ, gây chia rẽ!"

“Tôi...”

"Chúng tôi tới tìm Tử Lam, chỉ vì muốn xin lỗi em ấy, mong được em ấy tha thứ, cho chúng tôi một cơ hội để sửa đổi, cùng nhau quản lý tập đoàn Tô Doãn."

"Dù nói như thế nào, chúng tôi đều là người một nhà!”

"Người một nhà đó!”

Trợn mắt nói dối!

Hết cách rồi, Tô Thành Đạt sợ chết, anh ta không dám thừa nhận, sợ một khi bản thân thừa nhận, sẽ không còn sống nữa!

“Anh!”

Lý Phi Nghiên trừng mắt, không ngờ Tô Thành Đạt mặt dày như vậy, người bị hại Tô Tử Lam đang đứng trước mặt anh ta, người làm chứng Đoàn Minh Triết cũng ở đây, anh ta vẫn dám giấu giếm, đổi trắng thay đen!

Thật sự nghĩ người khác bị mù sao?

“Câm miệng!”

Tô Thành Đạt không cho Lý Phi Nghiên cơ hội nói chuyện, ngẩng đầu nhìn Tô Tử Lam, vẻ mặt đau khổ: “Em họ! Tôi sai rồi! Tôi biết sai rồi!”

"Lần này tôi thật sự biết sai rồi!" "Cầu xin em, vì chúng ta đều họ Tô, đều là người một nhà, tha cho chúng tôi lần này!”

"Một lần cuối cùng!”

"Tôi cam đoan, tôi thề với trời, nếu sau này còn dám căm hận em và em rể, dám không kính trọng

hai người, tôi, tôi tôi...” "Không cần em rể ra tay, tôi sẽ chết để nhận lỗi!” Bịch! Bịch bịch!

Nói xong, Tô Thành Đạt bắt đầu liều mạng dập đầu trước Tô Tử Lam và Tiêu Nhất Thiên!

Đáng sợ!

Tô Thành Đạt không ngu ngốc, cho dù trước đây ngày nào cũng đối đầu với Tô Tử Lam, xem thường Tô Tử Lam, nhưng mà anh ta và Tô Tử Lam cùng nhau lớn lên từ nhỏ, biết rõ tính cách của Tô Tử Lam!

Mềm lòng!

Khi còn nhỏ, mỗi lần ức hiếp Tô Tử Lam bị người lớn phát hiện, anh ta chỉ cần nói mấy câu nhẹ nhàng Ly với Tô Tử Lam, Tô Tử Lam sẽ không so đo với anh ta, người lớn trong nhà cũng thiên vị anh ta, chưa từng trách móc anh ta.

Ức hiếp bao nhiêu lần, dần dần cũng thành quen!

Cho nên,

Anh ta mới dám trợn mắt nói dối, đổi trắng thay đen trước mặt Lý Phi Nghiên và Đoàn Minh Triết, bởi vì anh ta biết, chỉ cần anh ta được Tô Tử Lam tha thứ, chỉ cần Tô Tử Lam không xác nhận, chỉ cần Tô Tử Lam đồng ý tha cho anh ta, anh ta vẫn có thể sống!

Đúng như lời anh ta vừa nói, dù thế nào thì bọn họ và Tô Tử Lam cũng là người một nhà, máu mủ tình thâm. Nếu Tô Tử Lam không so đo với bọn họ, cho dù Tiêu Nhất Thiên không hài lòng, cũng sẽ không làm trái ý của Tô Tử Lam, giết hại người nhà của Tô Tử Lam! Liên tục dập đầu mười mấy cái!

Trên trán đã trầy trua!

Dập đầu chảy máu!

Nhưng mà vì mạng sống, Tô Thành Đạt chiu đựng đau đớn, cắn răng không dừng lại, vẫn dập, dập mãi. Anh ta quyết tâm, nhất định phải dập đến lúc Tô Tử Lam vừa lòng mới thôi!

"Tử Lam...”

Tô Thanh Thế và Tô Thanh Nhã nhìn nhau, tất nhiên bọn họ biết mưu tính của Tô Thành Đạt, vậy nên khi thấy Tô Tử Lam rơi nước mắt, hình nư không đành lòng, bọn họ lập tức đi lên khuyên nhủ: “Đều là người một nhà, không có chuyện gì không bỏ qua được, không có ân oán gì không gạt bỏ được, Thành Đạt đã làm vậy rồi, cháu...”

“Cháu rộng lượng nhân từ, tha cho chúng tôi lần này đi.”

Bich! Bich!

Nói xong, hai người bọn họ cũng quỳ xuống, dập đầu cùng Tô Thành Đạt trước mặt Tô Tử Lam, vừa dập đầu, vừa nghẹn ngào nói: “Chúng tôi biết, nỗi khổ trong lòng cháu...”

"Những năm qua, để cháu chịu uất ức!”

"Chỉ cần cháu có thể vui vẻ, có thể bỏ oán hận trong lòng, cả nhà chúng tôi đều dập đầu trước cháu, cháu muốn chúng tôi dập đầu tới lúc nào, chúng tôi sẽ dập đầu tới lúc đó!”

"Nhưng mà...”

"Ông cháu lớn tuổi rồi, sức khỏe không tốt, chúng tôi thay ông dập đầu trước cháu!”

Bịch bịch bịch bịch bịch!

Ba người cùng quỳ thành một hàng, dập đầu

vang dội! Dáng vẻ ngoan ngoãn, yếu đuối đáng thương, quả thực khác hẳn thái độ hung hăng càn quây, hành động dã man trong văn phòng tổng giám đốc ở trên tầng, giống như hai người khác vậy!

Nếu để người không biết gì nhìn thấy, e rằng sẽ hiểu lầm Tô Tử Lam không có tình người, khinh người quá đáng, trở mặt tàn nhẫn với người trong nhà!

"Được rồi! Đừng dập nữa!”

Tô Tử Lam cúi đầu nhìn bọn họ, nước mắt chảy không ngừng như nước lũ vỡ đê.

Đúng như Tô Thành Đạt suy đoán...

Tô Tử Lam mềm lòng!

Ba người đột nhiên dừng lại, rối rít ngẩng đầu, trên trán đầy vết máu, cũng không nâng tay lau đi, vẻ mặt chờ mong ngẩng đầu nhìn Tô Tử Lam, hỏi: "Tử

Lam, em.”

"Em chịu tha thứ cho chúng tôi sao?”

Từ nhỏ đến lớn, dùng chiêu này với Tô Tử Lam, lần nào cũng hiệu quả!

Tô Tử Lam hơi do dự.

Quay đầu nhìn Tiêu Nhất Thiên, dường như muốn xin ý kiến của Tiêu Nhất Thiên. Dù sao có thể khiến đám người Tô Thành Đạt khom lưng uốn gối, dập đầu nhận lỗi, đều là công lao của Tiêu Nhất Thiên.

Tiêu Nhất Thiên nâng tay, nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên má Tô Tử Lam, dịu dàng cười, nói: “Bà là xã, tùy em xử lý."

"Anh nghe theo em."

Đúng như vậy!

Đúng như Tô Thành Đạt suy đoán, chỉ cần qua cửa ải của Tô Tử Lam, dù là Tiêu Nhất Thiên, cũng sẽ không truy cứu!

Vì thế... "Tử Lam! Chúng tôi không cần tập đoàn Tô

Doãn!"

"Chúng tôi không cần gì cả!”

"Chỉ cần có thể sống, dù cháu bảo chúng tôi làm trâu làm ngựa cho cháu, chúng tôi cũng cam lòng!"

Ba người tiếp lời nhau, khóc lóc thảm thiết, tấn công vào tình cảm của Tô Tử Lam.

Thành công hay thất bại, đều quyết định vào lần này!

Tô Tử Lam kìm nén đau thương trong lòng, hông nhìn bọn họ, mà nói với Tiêu Nhất Thiên: “Để bọn họ đi, đi càng xa càng tốt!”

"Em không muốn nhìn thấy bọn họ!"

"Cả đời này, không bao giờ muốn gặp bọn họ!” Nói xong, che mặt xoay người chạy ra ngoài.

Ra quyết định như vậy, với Tô Tử Lam mà nói, rất khó khăn!

Lúc từng bị cả nhà Tô Thành Đạt ức hiếp, Tô Tử Lam cũng từng hận bọn họ thấu xương, hận không thể đẩy bọn họ tới đường chết!

Nhưng mà, thật sự tới lúc này!

Thật sự tới lúc có thể quyết định sự sống chết của bọn họ, đối mặt với đòn tấn công tình cảm của bọn họ, Tô Tử Lam lại mềm lòng, cuối cùng không là nhẫn tâm!

"Cảm ơn!"

“Cảm ơn cháu. Tử Lam, cháu là người tốt!”

Nhìn Tô Tử Lam vội vàng rời đi, bao gồm cả Triệu Hằng và Tô Chí Công luôn im lặng không nói gì, đều vô cùng vui mừng, xúc động đến đỏ mặt tía tai, trái tim thấp thỏm cũng bình tĩnh lại!

Mà sắc mặt của đám người Lý Phi Nghiên không tốt lắm!

Tha sao? ánh mắt hiện lên một nụ cười lạnh khi đạt được mưu kế.

Hành động rất nhỏ của bọn họ, thực hiện rất bí ẩn.

Nhưng mà không thoát được ánh mắt của Tiêu Nhất Thiên!