Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 64: Chuyện xưa




Muốn nói tới sự chấn hưng của tổ tiên nhà Mã Tề thì phải quay ngược về thời thái tổ Hoàng đế, tới giữa những năm Thuận Trị, bởi vì tổ phụ của Mã Tề là Cáp Thuận Truân không nghe theo Duệ Thân vương Đa Nhĩ Cổn, đồng thời còn cứu nhi tử của Túc Thân vương Hào Cách, điều ấy khiến Hoàng đế Thuận Trị rất hài lòng, lúc thân chinh liền đề bạt Cáp Thập Truân.

Nhà Phú Sát đông người, ai ai cũng rất có tiền đồ, tới nhánh cha của Mã Tề tức Mễ Tư Hàn, được Khang Hy chú ý vào thời loạn Tam Phiên, vì đầu tiên là chủ trương phải dốc sức thực hiện triệt phiên, sau lại có công chấn chỉnh hậu phương.

Có câu hổ phụ vô khuyển tử, ngày nay Mã Tề nhậm chức Hộ bộ Thượng Thư, được phong đại học sĩ Võ Anh Điện, đương nhiên luận về gia thế, vẫn chưa thể sánh bằng đằng mẹ Quách Lạc La thị của Dục Tú, dù sao mẫu thân của Dục Tú là Hòa Thạc Quận Chúa của nhà Ái Tân Giác La, nhưng cũng có thể xem là một nhà phú quý.

Dận Tự nghĩ, kết thân với người như vậy, chỗ tốt là sẽ không gây chú ý giống như đời trước, đương nhiêncòn chưa bàn tới tính tình của phúc tấn tương lai, nhưng dù sao có thể hợp ý của ngạc nương, chứng tỏ sẽ không đến mức ngang ngược, đấy là điều quan trọng nhất, bằng không lại giống như ngày trước, bởi vì hắn mà mẹ chồng nàng dâu ồn ào không yên, ngạc nương sầu não, đấy thật đúng là sai lầm.

Đương nhiên chỗ xấu cũng không phải không có, Mã Tề trong cuộc chiến giành thừa kế thiếu cảnh giác, dẫn đến ngày sau bị người lợi dụng, bây giờ trở thành nhạc phụ tương lai của hắn, nói vậy hắn không thể quên nhắc nhở ông đôi câu.

Còn có ban đầu tiểu nữ nhi của Mã Tề vốn sẽ là phúc tấn của thập nhị đệ Dận Đào, giờ thì hay rồi, một nhà không thể nào có hai phúc tấn Hoàng tử, thập nhị đệ của hắn, xem chừng phải tìm một người khác, thật sự là.... Dận Tự mỗi lần nghĩ tới, đều cảm thấy dở khóc dở cười.

Phía Lương Phi ngược lại vô cùng vui mừng, liên tục bàn bạc với hắn những công việc cần thiết để chuẩn bị cho hôn sự, còn có dung mạo cách nói năng ứng xử của tân nương tử, tuy rằng Dận Tự rất vui vì cuối cùng mẫu thân cũng có thể bày ra một nét mặt khác với nét mặt an tĩnh đến gần như uất ức mọi ngày, trở nên hài lòng hơn, nhưng...

Dận Tự cười khổ nói: “Ngạc nương, việc này không cần báo lại với con đâu, người làm chủ là được rồi.”

Lương Phi để ý nhìn nếp nhăn nơi góc áo của hắn, cười nói: “Hiếm khi ngạc nương có thể vì con làm chút chuyện, ngay cả bệnh tình cũng bớt nhiều, thật phải cám ơn thê tử tương lai của con.”

Dận Tự nghe vậy trong lòng xót xa, cầm lòng không được nắm lấy tay nàng. “Ngạc nương sau này đã có thể nhẹ nhõm, ngồi hưởng phúc là được rồi, nhi tử sẽ cố gắng vươn lên.”

Lương Phi lắc đầu: “Mọi việc chỉ cần cố gắng hết sức là được rồi, lấy Hoàng a mã làm đầu, có việc phải bẩm báo với ngài, đừng che giấu, như vậy ngược lại chỉ khiến ngài không vui mà thôi, ngạc nương không cầu mong con tiền đồ rộng mở... Tục ngữ nói có câu đứng mũi chịu sào, chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, lấy hiếu thuận làm đầu.”

Dận Tự nhìn Lương Phi bởi vì hôn sự của hắn mà dung nhan dường như tỏa sáng, cười nói: “Ngạc nương yên tâm, nhi tử sẽ chú ý, người chỉ cần ngồi đợi tương lai cháu chắt đến thỉnh an người là được rồi.”

Một câu này dẫn đến Lương Phi mặt mày rạng rỡ, dung mạo vốn đã tú lệ vô song, nay lại càng động lòng người.

Dận Tự từ Trữ Tú Cung đi ra, trong đầu nghĩ đến chuyện ngày hôm qua Đại A ca trình tấu, thì thấy một thiếu niên từ cách đó không xa đang bước nhanh tới.

“Dận Trinh?” Dận Tự có chút bất ngờ.

“Bát ca.” Dận Trinh đương nhiên cũng nhìn thấy hắn, gương mặt tươi cười xán lạn, đồng thời bước nhanh lại. “Nghe nói huynh đang ở chỗ Lương Phi nương nương, đệ đang định vào thỉnh an, sao huynh đã đi rồi?”

Dận Tự cười nói: “Huynh ở trong đấy cả nửa ngày, sao lại khéo như vậy chứ, đừng nói là đệ canh sẵn ngoài đây đợi huynh đấy?”

Dận Trinh phùng hai má, ôm lấy cánh tay hắn làm nũng. “Bát ca không tin, vậy thì đi theo đệ quay lại thỉnh an đi, huynh là bát ca của đệ, đương nhiên Lương Phi nương nương cũng như ngạc nương của đệ, thỉnh an ngạc nương không phải là chuyện nên làm sao?”

Dận Tự cười nói: “Được rồi được rồi, đệ đấy đúng là đồ tiểu quỷ, huynh không nói lại đệ, nói đi, lại gây ra họa gì, muốn huynh giúp xử lý?”

“Lẽ nào ở trong mắt bát ca, đệ ngoại trừ nghịch ngợm gây sự thì không làm được chuyện gì ra hồn sao!” Dận Trinh tức giận, thiếu điều muốn nhảy dựng lên, đảo mắt một vòng xong lại dày mặt nói: “Bát ca, huynh xuất cung đi chơi với đệ đi, ngạc nương không cho đệ đi ra ngoài, các ca ca cũng không dẫn đệ...”

“Độ tuổi hiện tại của đệ phải đến thư phòng đọc sách, sao suốt ngày lại cứ nghĩ tới chuyện chạy ra ngoài vậy hả?” Hai người vừa nói vừa đi về phía cửa cung, Dận Trinh vẫn ôm cánh tay hắn không chịu buông, Dận Tự cũng chỉ đành để mặc nó.

“Đệ nghe nói hồi bát ca vào độ tuổi này cũng đã được Hoàng a mã cho phép tự do xuất cung, còn nghe nói huynh với tứ ca cả hai rất thường đi ra ngoài cung chơi nữa...” Tâm trạng của Dận Trinh có chút ủ rũ, hai mắt mở to nhìn hắn, con ngươi đen láy ươn ướt vô cùng đáng yêu. “Lẽ nào đệ không phải là đệ đệ của bát ca?”

Lời này nghe sao giống như đang tị nạnh vậy?

Từ kiếp trước, Dận Tự đã thấm thía người đệ đệ này khó đối phó đến cỡ nào rồi.

Dận Tự xoa đầu nó cười nói: “Nói gì ngốc vậy, huynh lại nghe nói hôm nay đệ bị Hoàng a mã phạt chép chữ phải không?” Thấy trên mặt Dận Trinh hiện ra nét chột dạ, hắn lại nói: “Vầy đi, nếu lần sau đệ được Hoàng a mã khen thưởng, thì huynh sẽ dẫn đệ đi ra ngoài chơi.”

“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, bát ca không được đổi ý đấy!” Dận Trinh mừng rỡ nói.

“Quyết không đổi ý.” Dận Tự cười mỉm.

Dận Trinh tiếp tục đi theo hắn đến cửa cung, lúc thấy cửa cung ngay trước mắt, nó mới bất mãn theo thái giám tùy thân quay trở lại.

Cao Minh đã dẫn ngựa đứng đợi bên ngoài từ sớm, nhìn theo bóng lưng của Dận Trinh, bỗng thấp giọng nói: “Chủ tử, Tứ gia với Thập Tứ gia bất hòa, ngài...”

Dận Tự gật đầu, không nói gì, xoay người lên ngựa, đi về phía Lại Bộ.

Trên đường đi, hắn không ngừng nghĩ tới chuyện vừa xảy ra.

Có thể sống sót và trưởng thành trong chốn cung cấm này, không có một ai là nhân vật đơn giản.

Sự kiện rơi xuống nước lần trước, tuy rằng cuối cùng vẫn bỏ ngõ, nhưng trong đó nhất định có nội tình khác.

Nếu như Dận Trinh rơi xuống nước, Dận Chân nhất định không thoát khỏi hiềm nghi, dù y có ghét người đệ đệ cùng mẹ này đến thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn cỡ đó.

Dận Trinh tuy rằng năm nay mới lên chín, nhưng ai dám đảm bảo là nó chắc chắn bị người khác đẩy xuống, hay chính nó...

Mùa xuân tại Bắc Kinh nhiều cát bụi, trên đoạn đường về đến nhà, đã định là phải dính ít nhiều bụi bặm, Dận Tự ngồi trên lưng ngựa, mặc dù đã cố thả chậm tốc độ, nhưng cũng khó lòng tránh khỏi.

Hắn có chút không yên, bỗng dưng nhớ lại một chuyện của kiếp trước.

Năm ấy là năm Khang Hy thứ ba mươi, lúc đó hắn đã mấy lần bị mắng là “Người không biết quân thần phụ tử”, “Phẩm hạnh đáng khinh, lòng dạ âm hiểm”, gần như đã hoàn toàn thất sủng, vô duyên với ngôi vị Hoàng đế, chỉ là hắn người trong cuộc u mê, vẫn chưa từ bỏ ý định, để vãn hồi chút tình cảm mỏng manh cuối cùng giữa hai phụ tử, phái người tặng cho Khang Hy đang tuần tra săn bắt ở Nhiệt Hà một đôi Hải Đông Thanh.

Chim ưng vào lúc hắn đưa đi, chính là một bộ thần khí sống động, nhưng lúc tới tay Khang Hy, lại đang hấp hối, gần như tắt thở. Khang Hy long nhan đại nộ, thế nên đã nói “Từ nay ta và Dận Tự, đoạn tuyệt tình nghĩa phụ tử.”

Khi hắn nghe được tin tức, hoảng loạng luống cuống, chỉ cảm thấy là trời muốn diệt hắn, lại cảm giác bản thân quả thật đúng là vận mệnh long đong, chuyện gì cũng không trôi chảy.

Nhưng về sau bình tĩnh ngẫm nghĩ, lại phát hiện có điều rất kỳ lạ.

Hải Đông Thanh bản tính kiên cường, huống hồ hai con do hắn phí hết công sức mới có được, là cực phẩm trong Hải Đông Thanh, cớ sao tới tay Khang Hy lại thay hình đổi dạng?

Hoàng a mã khăng khăng cho rằng hắn lòng dạ khó lường, nhưng trong chuyện này những điều nói không rõ tra không tường, thật sự rất nhiều.

Về sau hắn phái người đi thăm dò, phát hiện trong quãng thời gian trước khi lễ vật được trình lên, cũng đã có không ít người vì mến mộ danh tiếng Hải Đông Thanh mà đến xem thử.

Trưởng tử của Phế thái tử Hoằng Tích —— Lúc đó tuy rằng Thái tử đã bị phế, nhưng cưng chiều dành đứa trưởng tôn của Hoàng đế này, vẫn không hề suy giảm.

Tứ A ca Dận Chân.

Thập Tứ A ca Dận Trinh.

Còn, Lương Cửu Công bên cạnh Khang Hy.

“Gia?” Tiếng nói của Cao Minh truyền đến bên tai.

Dận Tự thở dài, hoàn hồn từ trong ký ức xưa cũ, tung người xuống ngựa.

Cuối cùng chân tướng thế nào, hắn đã không còn suy nghĩ tới nữa, nhưng chuyện này giống như giọt nước tràn ly, về sau đẩy hắn vào tình cảnh khốn đốn, không cách nào trở mình.

Chính vì vậy, mới càng phải cẩn thận hơn.

Bài học như thế, một lần là đã đủ lắm rồi.

Phủ bối lặc được sửa chữa đổi mới toàn bộ, hoàn toàn không nhìn ra diện mạo khi xưa, chỉ có hai cột đá ở cửa, dù có đánh bóng tân trang ra sao, thì vẫn có thể nhìn thấy dấu tích năm tháng.

Cửa phủ mở rộng, xem chừng là để đón tiếp hắn trở về, Dận Tự đang có chút ngạc nhiên, thì thấy hạ nhận từ trong đi ra đón.

“Chủ tử, ngài về rồi, Tứ gia đã đợi ở trong lâu rồi.”

Tứ ca?

Dận Tự nhướng mày, bước nhanh vào thư phòng, thì thấy ngay Dận Chân đang ngồi đấy, trong tay cầm một quyển sách giải trí lật xem.

“Tứ ca.” Dận Tự cười: “Tứ tẩu lại làm món gì cho đệ sao?”

Dận Chân ngẩng đầu, lườm hắn. “Đệ thì chỉ nhớ được có vậy thôi, huynh là đến chúc mừng đệ.”

Dận Tự ngẩn người. “Mừng ở đâu ra?”

Dận Chân tự tiếu phi tiếu. “Thế nào, người sắp sửa cưới phúc tấn không phải đệ à?”

Từ lần Dận Chân ở thảo nguyên làm chuyện kia với hắn, mỗi lần gặp mặt người tứ ca này, mặc dù ngoài mặt hắn không thể hiện gì, nhưng trong lòng lúc nào cũng cảm thấy có chút khó xử, như bây giờ khi nghe Dận Chân nhắc đến những chuyển kiểu như thế, Dận Tự nhất thời cũng không biết nên tiếp chuyện ra sao cho tốt.

Lại nhìn người đứng cách mình mấy bước chân, y cũng đang nhìn hắn, bộ dáng như không có gì cả.

Dận Tự không còn cách nào khác chỉ có thể nói: “Việc này còn sớm, không vội.”

“Vậy lúc nào mới cần phải vội, đêm động phòng hoa chúc sao?” Dận Chân để sách xuống đứng dậy, trên gương mặt lãnh đạm mọi khi thậm chí mang theo ý cười nhàn nhạt.

Dận Tự cười khổ: “Tứ ca tạm tha đệ đi.”

Dận Chân vốn còn muốn chọc hắn tiếp, nhưng thấy bộ dáng khẩn cầu của hắn, lườm hắn, xong lại nghĩ cũng được thôi, đợi đến ngày ngươi thành hôn rồi nói, liền chuyển trọng tâm câu chuyện: “Huynh mới từ chỗ Hoàng a mã về, nghe giọng điệu của người, dường như đã quyết định chọn ai đi Giang Nam điều tra ngành muối lần này, chắc trong hai ngày tới sẽ có chiếu chỉ xuống.”

“Là ai?”

Dận Chân cười: “Nếu là đệ thì sao?”

Dận Tự lắc đầu. “Không đến mức vậy chứ, không lâu nữa thì đệ thành hôn rồi, Hoàng a mã không đến nỗi cho đệ đi đấy chứ?”

Vừa mới dứt lời, đã thấy Dận Chân đưa mắt nhìn hắn, phảng phất như muốn nói, ngươi còn nói ngươi không để tâm chuyện cưới vợ.

Dận Tự lại cười khổ.

“Phía bên Thái tử, không có khả năng sẽ để đệ đi.” Dận Tự suy nghĩ rồi nói, “Ngược lại tứ ca...”

Dận Chân cũng không giấu diếm hắn, nghe vậy liền nói: “Ngày hôm qua Thái tử triệu huynh tới, chính là nói việc này, nhưng theo huynh nghĩ, nếu Hoàng a mã để huynh đi, đại ca chắc chắn sẽ đưa ý kiến xin Hoàng a mã chọn thêm một người đi cùng với huynh, huynh nghĩ ngay tới đệ, Hoàng a mã có lẽ sẽ triệu đệ đến để hỏi chuyện, đệ phải chuẩn bị sẵn tâm lý.”

Lời nói của Dận Chân như văng vẳng bên tai, Dận Tự bị chấn động mạnh.

Lúc trước hắn luôn cảm thấy từ Đại A ca có điều gì đấy khác thường, nay nó lại như sấm rền trong đầu, đột nhiên nghĩ thông suốt.

Đại ca Dận Đề của kiếp trước tranh đoạt với Thái tử, suy cho cùng vẫn không đủ khả năng tranh giành gì với đối phương, trái lại bởi vì yểm bùa Thái tử, tội danh mưu đoạt quyền thừa kế, bị giam lỏng đến lúc chết già.

Dận Đề của hiện tại, dường như lại có được sự kiên nhẫn mà kiếp trước không có, thời gian trước bị Thái tử ngày càng chèn ép, lại vẫn có thể bình tĩnh bất động, lùi một bước để đánh trả đối phương.

Lẽ nào có người đang chỉ điểm cho y, hay có lẽ, chính y...

Dận Tự khẽ nhăn mày, nói: “Đó là củ khoai nóng phỏng tay.”

Thương nhân ngành muối tại địa phương cấu kết với quan viên, sớm đã hình thành một hạng thế lực “lệ làng”, đừng nói tới khâm sai đại thần, dù có là Hoàng a ca, bọn họ cũng chưa chắc sẽ sợ.

[lệ làng: nguyên văn qt là địa đầu xà, lấy từ câu cường long khó áp địa đầu xà, nghĩa na ná như luật vua thua lệ làng]

Khóe miệng Dận Chân nhếch thành một độ cung đầy hàm ý châm chọc. “Không phỏng tay thì sao lại gây ra cục diện sóng to gió lớn như bây giờ, lần này lại sẽ giống như lần ở Bình Dương, đều là công việc cực khổ không được hồi đáp.”

Dận Tự suy nghĩ một chút, cười nói: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, tứ ca không cần phải lo lắng.”

Hai người lại nói với nhau mấy câu, Dận Chân mới cáo từ rời đi.

Y vừa ra khỏi phủ, Cao Minh liền tiến lên nói: “Chủ tử, trước đây chúng ta đã mua hai tỷ đệ Trần Bình Trần Dĩnh nay còn đang sống nhờ tại Đông phủ, lúc đó gia chưa lập phủ thì thôi không nói, nhưng hiện tại... Có nên phái người đến rước họ về không?”

Dận Tự gật đầu, nếu không phải Cao Minh nhắc nhở, hắn thật sự đã quên mất chuyện này. “Ta viết một tấm thiếp, ngươi phái người đem theo cả lễ vật đưa tới đấy, nói là đa tạ Đông phủ nhiều năm qua đã chăm sóc hai người họ, tìm thời điểm thích hợp rước họ về.”

Cao Minh sửng sốt: “Đông phủ là nhà hiển hách, Đông Trung Đường chức cao quyền trọng, ngài có phải nên...” Tự mình đi thì tốt hơn không?

Dận Tự lắc tay. “Ngươi không cần phải xen vào, cứ làm theo lời ta nói là được rồi.”

Kinh thành.

Đông phủ.

Long Khoa Đa mặc dù đang cười, nhưng nụ cười lại có phần gượng gạo.

Đợi người đi rồi, hắn lập tức đem lá thư đang cầm trong tay vứt lên bàn, tức giận nói: “Lý nào lại như vậy!”

“Cư dưỡng thể, di dưỡng khí, những gì ta dạy con đều quên hết cả rồi sao?” Giọng nói từ ngoài cửa truyền đến, sắc mặt Long Khoa Đa trở nên nghiêm chỉnh, đứng dậy nói: “A mã.”

[cư dưỡng thể, di dưỡng khí: địa vị và hoàn cảnh có thể cải biến phong thái của con người, cách sống có thể cải biến thể chất của con người]

Đông Quốc Duy nhàn nhã bước tới, liếc nhìn hắn, xong mới ngồi xuống. “Xảy ra chuyện gì?”

“A mã người xem này,” Long Khoa Đa cầm lá thư trong tay đưa cho ông. “Gởi người ở chỗ chúng ta năm sáu năm, tới lúc nói muốn đem về là đem về, xem chúng ta thành thứ gì, dù có là Hoàng a ca, tự mình tới đây cũng không quá đáng chứ, cư nhiên phái một nô tài tới!”

Đông Quốc Duy nhận lá thư xem một lúc, vuốt râu gật đầu. “Bát A ca là một người rất sắc sảo.”

“A mã!”

Đông Quốc Duy xua tay nói: “Người là do năm xưa Bát A ca cứu, việc này cả Hoàng thượng cũng biết, hắn phải đem về, không có gì không thỏa đáng, nhưng nếu hắn tự đến đây đem về, ngược lại mới không thỏa đáng.”

Long Khoa Đa sửng sốt. “Lời này là có ý gì?”

“Chỉ là hai nô tài mà thôi, có đáng để một vị Hoàng tử phải đích thân tới bái phỏng không, trên triều đình vụ việc điều tra thương nhân ngành muối Giang Nam vẫn chưa nguôi, lúc này nếu Bát A ca đến đây, lọt vào mắt người có lòng họ sẽ nghĩ thế nào, Thái tử sẽ nhìn nhận ra sao, còn Vạn tuế gia thì lại thế nào nữa?”

Long Khoa Đa nhíu mày. “Bát A ca nhiều lắm cũng chỉ mới hơn mười tuổi, sao có thể suy nghĩ sâu xa đến vậy, nhi tử nhìn hắn chẳng qua là muốn giữ thân phận, a mã suy nghĩ nhiều rồi.”

“Đúng hay không đúng, chúng ta yên lặng theo dõi biến hóa của nó sẽ rõ.”

Đông Quốc Duy híp mắt. “Phong tước chư tử, là dấu hiệu Vạn tuế gia bất mãn với Thái tử.”