Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 8: Lạt mềm buộc chặt




Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch giả: Sâu

______________

Đôi lông mày anh tuấn có hơi khẽ nhíu lại, lãnh lùng nói: “Nhìn chằm chằm vào người đàn ông lâu như vậy, không biết cái gì gọi là xấu hổ sao?”

“A ——” Hạ Tiểu Nịnh rốt cuộc cũng có phản ứng lại. Giờ phút này anh ta toàn thân chỉ có một cái quần bơi, thét chói tai, che lại đôi mắt, liên tục lui về phía sau, “Tôi, tôi không phải cố ý! Tôi là đầu bếp mới tới, đi nhầm chỗ! Thật xin lỗi!”

Lòng vừa bịch bịch vừa kinh hoàng, vừa rồi giống như gặp ma, những hình ảnh vừa nãy khắc ở trong đầu cô, làm người ta toàn thân nóng hổi.

Khuôn mặt tuấn mỹ, dáng người hoàn hảo, đặc biệt là cơ bắp tuyến bụng, đường nét đầy đủ, cùng thẳng đôi chân thẳng tắp thon dài……

Nhớ tới tối hôm qua chính mình không cẩn thận phun anh ta một chút nước miếng đã bị ghét bỏ thành như vậy, giờ phút này Hạ Tiểu Nịnh đã cả người sợ hãi đến muốn biến mất tại chỗ!

Làm sao bây giờ?

Người đàn ông này đáng sợ như vậy, giờ phút này liệu anh ta có hay không trực tiếp khoét tròng mắt cô? Hay là sẽ bắn cho cô một phát súng, rồi ném vào cô ra ngoài biển bồi táng trong bụng cá mập?

Thật là khủng khiếp!

Cô liên tục lui về phía sau, không dám mở mắt.

Trong lòng dựa theo trí mà đi tìm hướng cánh cửa để trở về, nhưng mà càng nhanh càng sợ liền bước chân của cô có chút rối loạn.

“Đứng lại.” Phong Thanh Ngạn hai bước tiến lên, bàn tay hung hăng mà cầm lấy cánh tay của cô.

Thanh âm tràn ngập áp bức cứ không ngừng quanh quẩn bên tai cô.

“……” Hạ Tiểu Nịnh khóc, “Tôi thật sự không phải cố ý! Lại nói, cũng thật sự không có gì đẹp! Tôi thật sự cái gì cũng không nhớ!”

“…… Không có gì đẹp?” Thanh âm của anh thực dễ nghe lại cũng muốn lãnh trầm.

Hạ Tiểu Nịnh nhắm mắt lại, dốc sức liều mạng mà nghĩ đem cánh tay mình giãy giụa thoát ra khỏi bàn tay anh, “Anh buông tay, thả tôi ra!”

Cô liều mạng mà lui về phía sau, lại cảm giác tựa hồ anh lại tiến lên phía trước một bước.

Ngực ấm áp của người đàn ông dán cô, cách áo lông thật dày, cô tựa hồ cũng cảm giác được cảm giác được luồng nhiệt.

“Tôi thật sự không phải cố ý……” Hạ Tiểu Nịnh khẩn trương mà nuốt nước bọt, “Anh cũng không muốn cảm lạnh phải không? Mau mặc quần áo vào đi……”

Cô vô cùng hoảng loạn, giống như cá chạch nhỏ ở trong lòng ngực anh lung tung mà giãy dụa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, tại trong lúc lơ đãng một lần lại một lần mà cọ qua bộ ngực của anh……

Người phụ nữ này là đang lạt mềm buộc chặt sao? Phong Thanh Ngạn sắc mặt đen trầm xuống, "" Đứng vững, tôi liền buông cô ra.”

“…… được được được.” Hạ Tiểu Nịnh liên tục gật đầu, không hề động.

Cô vẫn như trước không dám mở to mắt, lẳng lặng mà chờ anh buông cánh tay của mình ra.

Thân thể hai người dán đến cực gần, trên thân thể anh mát lạnh hơi thở bá đạo mà xâm chiếm hô hấp của cô……

Hạ Tiểu Nịnh bên tai bắt đầu nóng dần lên.

Phong Thanh Ngạn duỗi tay buông cô ra.

Lấy lại được tự do, cô lập tức mở to mắt, xoay người đi không nhìn tới anh, một chân đạp ra ngoài, lúc này mới phát hiện dưới lòng bàn chân mình chính là bể bơi ——

“A —— a a a a a ——”

Tiếng thét chói tai lại lần nữa liên tục vang lên, cả người cô giống cành liễu trong cơn gió lớn lung tung đung đưa, giờ phút này trong đầu cô chỉ có duy nhất một ý niệm là không thể ngã xuống đi!

Hai tay khuơ khơ, bắt loạn——

Ba!

Cả người ngã ngửa ra trên mặt đất!

Chẳng màng đau đớn, bởi vì vừa nãy thật là nguy hiểm, thật sự rất nguy hiểm!

Vừa rồi, giống như cô đã bắt được thứ gì đó bản thân mới có thể đứng vững mà không ngã xuống.

Hạ Tiểu Nịnh phục hồi lại tinh thần, theo bản năng hướng về lòng tay phải của mình mà nhìn——

Đó là một cái quần bơi màu đen, thiết kế rất tốt, còn mang theo nhiệt độ ấm áp của cơ thể……

Quần bơi này một đầu ở trong tay cô, một đầu khác…… tuột tới mắt cá chân của anh.

Bầu không khí, tức khắc trở nên rất là quỷ dị ……