Sống Chung Nhưng Không Chung Giường

Chương 4-4




"Tôi có một điều kiện." Cô nói.

"Cô còn muốn nói điều kiện? Cô có biết xấu hổ hay không? Đã cho cô một lối thoát rồi còn muốn mặc cả!" Thư ký bén nhọn cắt ngang.

"Để cô ta nói." Bà Lương ngăn cản, sau đó hỏi Lê Vĩnh Huyên, "Cô muốn gì? Tiền? Muốn bao nhiêu? Đừng quá phận, tôi có thể --"

Tại thời điểm này, trong lòng cô chỉ nghĩ tới những tuyển thủ trong đội trượt băng luôn nỗ lực tập huấn, nỗ lực thi đấu.

Nếu cô cứ rời đi như vậy, kế hoạch chưa được hoàn thành thì phải làm sao? Chẳng lẽ giống như thai chết trong bụng mẹ hay sao? Một mình cô không sao, nhưng bởi vì liên quan tới cô mà khiến cả đôi trượt băng bị nhà tài lớn trợ vứt bỏ. Vậy thì cô sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.

"Không phải tiền." Lê Vĩnh Huyên lắc lắc đầu, "Đó là về kế hoạch trong dự án lúc trước của tôi, về sự tài trợ cho đội trượt băng. Nếu chưa đạt được kết quả cuối cùng, tôi không thể rời đi."

Bà Lương nheo mắt lại, dường như đang nhìn cô rất kỹ.

"Cô đang tìm cớ để ở lại hay sao?" Bà Lương nhanh chóng quyết định, "Không cần nhiều lời, dự án này tôi sẽ khiến cho nó được thông qua, cô an tâm rời đi đi."

Lê Vĩnh Huyên nhìn chằm chằm vào bà ta, "Nói miệng không có bằng chứng, bà Lương có thể đảm bảo cho tôi hay không?"

Bà Lương mỉm cười. Lần đầu tiên, tươi cười của bà ta hoàn toàn hiện ra sự khinh miệt rất rõ ràng, "Một nhân vật nhỏ, muốn tôi đảm bảo sao? Cho dù tôi thật sự nói không giữ lời, cô có thể làm gì?"

Cô thật sự không thể làm gì. Không có cha mẹ, không có người thân, càng đừng nói tới chỗ dựa. Trên thế giới này cô chỉ còn một mình, cho dù bị những người này trói lại và ném vào trong núi sâu, cũng sẽ không có người nào phát hiện ra và tới cứu cô.

Cảm giác cô đơn bất lực này, giống như axit rất mạnh, ăn mòn lồng ngực cô.

Sau khi trái tim đã bị ăn mòn, chỉ còn lại một cái động lớn.

Lê Vĩnh Huyên không nói gì, cúi đầu ký tên đầy đủ của mình. Cuộc sống bốn năm trôi qua của cô, cứ như vậy đã bị hủy bỏ.

Dưới sự giám sát của hai người đàn ông, cô yên tĩnh đi lên phòng trên tầng và thu dọn đồ đạc. Sắc mặt cô tái nhợt, hai tay vẫn luôn có chút run rẩy. Cô hầu như cố gắng chống đỡ bản thân mình, lưu lại một chút tôn nghiêm cuối cùng, không thể sụp đổ ở trước mặt những người xa lạ này.

Máy tính của cô, tất cả các tập tin hồ sơ đều là của công ty, tất cả đồ đạc trong phòng cũng đều không thuộc về cô. Một số đồ dùng vệ sinh cá nhân linh tinh căn bản không đáng để mang đi. Cuối cùng, cô chỉ đóng gói quần áo trong một cái túi du lịch, đơn giản đến nỗi khiến người đau lòng.

Nhưng cô vẫn luôn cố gắng tìm một thứ khắp nơi, thậm chí ngay cả mép thảm, trong phòng tắm đều không buông tha. Cô cẩn thận tìm rất lâu, đều không có kết quả.

"Lê tiểu thư, có thể đi được chưa?" Người đàn ông không nhịn được nên hỏi.

"Xong rồi, chỉ còn một thứ...... không thể tìm thấy......" Cô mở tủ bếp, thậm chí mở cả tủ lạnh, tất cả những ngăn kéo, vẫn đang tìm kiếm nó.

"Cô đang muốn tìm gì vậy? Chúng tôi giúp cô tìm xem."

"Một cái nhẫn." Cô nói. Nhìn thấy sắc mặt người đàn ông hiện ra nét nghi ngờ, cô mệt mỏi cười cười, "Đừng lo lắng, không phải của Lương tổng tặng, là món quà của gì tôi. Một cái nhẫn bạc rất đơn giản. Tôi đã làm rơi nó vài ngày rồi, vẫn luôn tìm kiếm nhưng không thấy nó đâu."

Hai người đàn ông gật gật đầu, không hỏi nhiều cũng bắt đầu tìm kiếm giúp cô. Ba người hợp lực lật toàn bộ căn nhà một lần nữa, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng chiếc nhẫn ở đâu.

"Thật sự bị rơi ở trong nhà hay sao?" Một người đàn ông ngồi xuống sàn nhà, vừa lau mồ hôi vừa hỏi.

Có lẽ thật sự là duyên phận. Lê Vĩnh Huyên tươi cười buồn bã.

"Thôi, cảm ơn các anh đã giúp đỡ." Cô nhấc chiếc túi du lịch lên, do dự vài giây, sau đó giao chùm chìa khoá ra.

Sau này cô sẽ không cần chúng nữa.

Nhìn vẻ bề ngoài luôn yên tĩnh nhẹ nhàng của cô, hai người đàn ông phụ trách giám sát cô cũng có chút không đành lòng. Bọn họ thực sự luôn phải xử lý cục diện rối rắm màu hồng của tổng giám đốc. Bộ phim này đã được Tổng giám đốc và phu nhân dàn dựng nhiều lần trong nhiều năm qua, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên, bọn họ nhìn thấy một người phụ nữ cô đơn và giản dị như vậy, không gây gổ cũng không cãi cọ, chỉ âm thầm tiếp nhận nhục nhã và bị xua đuổi.

"Cô còn muốn giúp đỡ gì nữa không? --"

Bọn họ hai mặt nhìn nhau một lát. Lê Vĩnh Huyên lắc lắc đầu.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa "Tôi không biết đó là ai."

Người đàn ông đi qua mở cửa, lập tức nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi đang cầm một giỏ hoa tươi đứng ở cửa.

"Đây có phải nhà của Lê tiểu thư hay không?" Cô ta nói: "Những bông hoa này là dành cho cô ấy, xin hãy ký tên vào chỗ này."

Những đóa hoa tươi thơm ngào ngạt bay qua mũi, tất cả đều là những đóa hồng đẹp quyến rũ, trên những cánh hoa vẫn còn đọng nước, đẹp đến nỗi khiến người nín thở.

Lê Vĩnh Huyên đi về phía cửa, mệt mỏi tiếp nhận tấm card. Phía trên chỉ là những lời chúc mừng được đánh máy tính, chúc cô sinh nhật vui vẻ, phía dưới là danh thiếp của tập đoàn Danh Dương.

Ồ, thì ra hôm nay là sinh nhật cô.

Đây là thói quen bình thường hằng năm của phòng nhân sự. Trước đây, nếu như nhận được những đóa hoa như vậy, cô sẽ vui vẻ trong vài ngày -- ít nhất, còn có người nhớ tới cô.

Nhưng giờ phút này, ngay cả một chút vui vẻ khiêm tốn cô đều không có.

"Không, đây không phải là nhà của Lê tiểu thư." Cô bình tĩnh nói, buông ngón tay ra, tấm card rơi xuống đất.

Hiện tại không phải, trước đây cũng không phải, tương lai, càng không có khả năng.

Cô sớm đã không có nhà.

Nói xong, cô yên lặng rời đi, thậm chí không thèm quay đầu nhìn lại.

~~~Hết chương 4~~~