Sống Chung Với Sếp Tổng

Chương 37




“Lôi Ty, sao trông sắc diện của cậu có vẻ không được tốt thế?” Lúc ăn cơm, Long Tiểu Hoa lo lắng nhìn cô.

Đỗ Lôi Ty thở dài: Haizzz! Tinh thần không được tốt là chắc chắn! Có người ào tối qua mất ngủ, sáng nay dậy sớm, lại gặp phải tình huống khiếp đảm, mà còn có thể giữ vững được sức chiến đấu không? Cho dù là Ultraman đánh quái vật cũng biết mệt, cũng phải nghỉ ngơi chứ!

“Lôi Ty, có phải cậu có tâm sự không?”

“Tớ á?” Đỗ Lôi Ty cười gượng gạo, “Không có đâu…”

Không có mới lạ! Đúng lúc cô đang định đơn phương hủy hiệp định chiến tranh lạnh, đầu hàng sếp tổng thì sếp tổng tự dưng không thèm quan tâm đến cô nữa. Nói chính xác hơn là, sếp tổng lại xem cô như không khí, lúc đi ngang quầy tiếp tân, không thèm nhìn cô một cái mà đã cười cười nói nói với cô thư ký xinh đẹp rồi vào thang máy luôn.

Vì chuyện này mà cả buổi sáng Đỗ Lôi Ty không còn tâm trạng làm việc, còn suýt nữa bị Tô Mã Lệ phạt dọn nhà vệ sinh nam, cô vất vả quá đi chứ! T_T

Đến khi ăn cơm trưa, Đỗ Lôi Ty cũng không nghĩ ra, rốt cuộc mình đã đắc tội sếp tổng chỗ nào, hại anh nổi giận như thế. Vẫn là người xưa nói đúng: Sống cùng vua như sống cùng hổ!

“Lôi Ty, cậu phải phấn chấn lên, lát nữa buổi chiều sẽ phải họp đại hội nhân viên đấy!” Long Tiểu Hoa nói,

“Đại hội nhân viên?”

“Đúng thế! Là đại hội nhân viên mỗi tháng một lần ở Liêm Thị, đến lúc đó Tổng giám đốc Liêm cũng sẽ lên bục nói chuyện, rất đặc sắc.” Long Tiểu Hoa nói.

Liêm Tuấn? Vừa nhắc đến anh, Đỗ Lôi Ty đã thấy lồng ngực tưng tức.

“Để tớ nói cậu nghe, Liêm Thị chúng ta mỗi tháng vào buổi chiều thứ Sáu của tuần thứ ba, đều tổ chức đại hội nhân viên, cậu biết bọn mình gọi nó là gì không?”

“Gì cơ?” Đỗ Lôi Ty tỏ ra hờ hững.

“Bọn mình gọi nó là đại hội kinh nguyệt!”

Phụt! Đỗ Lôi Ty phun ra.

Đại hội kinh nguyệt, rất hay, rất bình thường!

Thế là chiều hôm ấy, Đỗ Lôi Ty lần đầu là nhân viên Liêm Thị đã tham gia “đại hội kinh nguyệt” trong truyền thuyết.

Hội nghị được sắp xếp ở hội trường lớn của công ty, mọi nhân viên đều có m ặt, ngay cả dì quét dọn vệ sinh cũng không ngoại lệ.

Đỗ Lôi Ty theo bọn Long Tiểu Hoa vào trong, vốn định tìm một góc khuất, ai ngờ Long Tiểu Hoa nhiệt tình tăng cao, nhìn thấy ngay hai chỗ trống ở hàng phía trước.

“Nhanh nhanh nhanh! Ở đó còn hai chỗ trống!” Cô nàng vừa hét vừa chạy như bay lại chiếm chỗ, còn vẫy tay với cô, “Đến đây, đến đây nhanh lên!”

Đỗ Lôi Ty hết cách, đành tiến lại đó.

Không thể không thừa nhận rằng công lực giành chỗ của Long Tiểu Hoa thật phi phàm, hai chỗ cô nàng chiếm vừa vặn nhìn thẳng lên bục chủ tọa, tầm nhìn tốt đến kinh ngạc. Đỗ Lôi Ty vừa ngồi xuống đã nhấp nhỏm, trong đầu toàn nghĩ đến cả Liêm Tuấn nhìn nhau, bất giác muốn tháo lui trước trận đánh.

“Tiểu Hoa, tớ hơi khó chịu, hay…”

Cô đang định chuồn thì Long Tiểu Hoa chặn lại: “Suỵt! Đến rồi, đến rồi!”

Lại nhìn lên bục chủ tọa, quả nhiên Liêm Tuấn mặc âu phục đen, đang tiến từng bước lên đó, sau đó hội trường vốn huyên nào bỗng yên tĩnh, ánh mắt mỗi người đều tập trung vào Liêm Tuấn trên bục.

Rời đi chỗ khác lúc này rõ ràng là lựa chọn không sáng suốt, Đỗ Lôi Ty đành nghiến răng ngồi lại, để tránh bị sếp tổng phát hiện, cô còn cố gắng gục đầu xuống, không nhìn lên đó.

Một lúc sau micro bắt đầu điều chỉnh, rồi sau đó, giọng Liêm Tuấn bỗng vang vọng : “Chào các vị!” Giọng nói thật khác với thường ngày, tao nhã nhưng trầm tĩnh, không chậm không nhanh, thấp thoáng một nét ngang ngược vương giả, tim Đỗ Lôi Ty bỗng run lên.

“Trước khi lên đây, tôi luôn tự hỏi một vấn đề, tại sao tôi phải đứng đây, các bạn vì sao lại ngồi ở đây, câu hỏi này có vẻ rất vớ vẩn, thực ra…” Anh ngừng lại, “Cũng đúng là vớ vẩn thật.”

Phía dưới rộ lên tiếng cười.

Sự hài hước của sếp tổng đúng là… lạnh! Đỗ Lôi Ty tự nhủ, đầu càng gục thấp hơn, xin đừng để sếp tổng nhìn thấy cô! Đừng!!!

Cũng may lời cầu xin của cô có hiệu quả, Liêm Tuấn đứng phát biểu phía trên, không hề có ý dừng lại. Tim Đỗ Lôi Ty như nhẹ nhõm hơn, tuy đầu vẫn cúi thấp nhưng đã bắt đầu nghe anh diễn giả

Chủ đề cuộc họp lần này hình như có liên quan đến “cảm giác tồn tại của doanh nghiệp”, Liêm Tuấn ung dung phát biểu trên kia, lời châu ý ngọc, thỉnh thoảng còn khiến phía dưới cười vang.

Dần dần, Đỗ Lôi Ty cũng bị thu hút, không kìm được ngẩng lên.

“Rốt cuộc một công ty thế nào mới được xem là công ty tốt? Rất rõ ràng, công ty không thể không kiếm tiền, một công ty tốt thì phải khiến nhân viên vui vẻ, đền đáp lại một cách tốt nhất cho cổ đông và nhân viên…”

Liêm Tuấn đứng trên bục trông rất phong độ, từng cử chỉ đều có một sức quyến rũ, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người vào bài diễn giảng của anh.

Đỗ Lôi Ty nhìn đến ngẩn ngơ, bỗng cảm thấy Liêm Tuấn trên kia khác hẳn thường này, anh thật xa vời, giảng thuyết quan niệm của anh về doanh nghiệp, về cuộc sống, mỗi câu mỗi chứ đều đầy ắp trí tuệ, anh là bậc vương gia trên vạn người, còn cô…

Khoảnh khắc ấy Đỗ Lôi Ty bỗng cảm thấy buồn bã như đang rơi xuống vực sâu, muốn bấu víu anh nhưng anh đứng trên kia lại xa vời không thể với tới.

“Tiểu Hoa, tớ… tớ đi vệ sinh.” Cuối cùng cô không kìm được, muốn thoát khỏi nơi này, tìm nơi vắng người để bản thân yên tĩnh một chút.

Thế nhưng đúng lúc cô chuẩn bị đi ra từ cửa ngách thì bỗng nghe như có ai gọi: “Phu nhân, phu nhân!”

Cô nhìn theo hướng đó, thấy Jason đứng không xa đang ra sức vẫy tay với cô. Đỗ Lôi Ty nhìn quanh, xác định Jason đang gọi cô thì mới tiến đến.

“Có chuyện gì không?”

Chưa hỏi xong, Jason đã kéo cô lại, giọng gấp rút: “Mau theo tôi, có việc gấp!”

Đỗ Lôi Ty hoàn toàn mù mờ trước hành động và lời nói kỳ quặc của Jason, thấy anh ta gấp như thế cũng không tiện hỏi nhiều, đành để mặc anh ta kéo mình ra phía sau cánh gà.

Lúc ra phía sau, không biết vì sao mà ánh đèn bỗng tối hẳn, Jason cứ bước nhanh vào trong, một lát sau anh ta bỗng khựng lại.

“Sao vậy?” Đỗ Lôi Ty hỏi, trong lòng lờ mờ cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

“Phu nhân, xin lỗi, đây hoàn toàn là ý của sếp.” Jason vừa nói dứt, Đỗ Lôi Ty đã thấy tay mình bị nhét vào thứ gì đó, sau đó có một sức mạnh đẩy phía sau lưng, đẩy cô ra ngoài.

Trước mắt bỗng sáng bừng, sau đó Đỗ Lôi Ty hóa đá.

Đây… đây là tình huống gì đây?

Chỉ thấy cô không hiểu vì sao lại đứng trên bục diễn giải, trên tay cầm một bó hoa tươi, ánh đèn rất mạnh chiếu trên người cô, phía dưới đầy người, ánh mắt ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc vì sự xuất hiện đột ngột của cô.

Đỗ Lôi Ty bỗng thấy choáng váng, trong lúc mơ hồ thì cô nhìn thấy gương mặt Liêm Tuấn, anh quay lại nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh, không thể nào suy

Thời gian như dừng lại khoảnh khắc đó, Đỗ Lôi Ty lóng ngóng đứng tại chỗ, bó hoa tươi trong tay trở nên quá đỗi nặng nề.

Cô phải làm sao đây? Đến với anh, hay là bỏ đi?

Suy nghĩ hồi lâu sau, cô cắn môi, ôm hoa, chậm rãi tiến về phía anh.

Chỉ có vài bước chân mà cô bước đi quá khó nhọc, trong ánh mắt của mọi người, cảm giác áp lực chưa từng thấy, cuối cùng cô dừng lại trước mặt anh.

Giơ tay, đưa bó hoa ra.

Liêm Tuấn vẻ mặt không chút cảm xúc nhận lấy, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm không ngừng lại giây phút nào cả, như một tấm lưới bao chặt cô lại, khiến cô không thể thở nổi.

Đúng, chính là cảm giác đó, nghẹt thở!

Cô lùi lại hai bước, muốn trốn tránh thật nhanh tình huống ngượng ngập này, thế nhưng một bàn tay đã nắm lấy tay cô, khẽ ra sức, cơ thể cô bị kéo lại, muốn kêu lên nhưng môi đã bị khóa chặt.

Ngay trước mắt mọi người, trong sự chú ý của bao nhiêu cặp mắt, anh lại hôn cô!

Phía dưới yên lặng, một lúc sau, tiếng ồn ào dậy lên.

“Chuyện gì thế này? Người đó là ai?”

phải là Đỗ Lôi Ty, người mới của bộ phận tiếp tân sao?”

“Tiểu Đỗ, là Tiểu Đỗ thật!”

“Trời đất, sao sếp lại hôn cô ấy?”



Bàn tán, kinh thiên động địa.

Trung tâm của cơn bão lại bình yên đến bất ngờ, hai người chẳng nói gì, Liêm Tuấn vì hôn quá chăm chú, còn Đỗ Lôi Ty vì đã không còn khả năng suy nghĩ nữa.

Một hồi lâu, anh mới quyến luyến buông cô ra, nhìn vào mắt cô và nói một cách kiên định: “Đỗ Đỗ, em là của anh.” Giọng anh không to, nhưng lại như đang tuyên thệ.

Không sai, cô là của anh, đừng ai hòng thay đổi!

Đỗ Lôi Ty không nhớ biến cố bất ngờ này đã kết thúc ra sao, chỉ nhớ Liêm Tuấn tuyên bố với mọi người trong công ty rằng, cô là vợ của anh, sau đó, phía dưới cuối cùng đã bùng nổ.

Lúc về đến quầy tiếp tân, gần như mọi nhân viên đều lần lượt đến quan sát cô, ngay cả phòng thay đồ bình thường vắng vẻ cũng chen chúc những người muốn diện kiến dung nhan của phu nhân sếp tổng, hại cô sợ đến nỗi chưa kịp thay đồng phục đã bỏ chạy ra ngoài như bay, đến nửa đường còn gặp Long Tiểu Hoa và Tiểu Vương, cô đang định chào bọn họ thì hai người họ làm như không nhìn thấy cô, nhanh chóng bỏ đi. Sau đó là Tô Mã Lệ đến để lấy lòng, nụ cười giả tạo hệt như được dán lên mặt vậy, khiến cô thấy vô cùng mất tự nhiên!

Tóm lại, mọi thứ đều rất tệ hại! Cô không thích, rất không thích!

Lúc tan sở, Liêm Tuấn chủ động đến quầy tiếp tân đón cô, đương nhiên khó tránh khỏi lại làm dấy lên một đợt sóng mới. Đỗ Lôi Ty không nói gì, lẳng lặng thu dọn đồ đạc, theo Liêm Tuấn ra ngoài công ty.

Đến khi lên xe rồi, cô vẫn nắm chặt lấy quai túi xách, không nói lời nào.

Liêm Tuấn cũng không nói gì, khởi động xe, một lát sau đã rời khỏi công ty, hướng về phía nhà.

Trên đường, trong xe là một sự im lặng chưa từng có, anh cứ lái xe, cô cứ im lặng, đến khi xe vào cổng nhà, dừng lại, Liêm Tuấn cuối cùng đã phá vỡ sự tĩnh lặng.

“Sáng nay tại sao em lại đi sớm như thế?”

Đỗ Lôi Ty không đáp, chỉ nắm chặt túi trong tay hơn.

Liêm Tuấn thoáng cau mày: “Đỗ Đỗ, em đang giận gì?”

Cô vẫn im lặng, răng cắn vào môi đến trắng bệch, đưa tay mở cửa xe. Đột nhiên cổ tay bị giữ chặt, bàn tay mở cửa của cô đã bị túm lấy.

“Trả lời anh” Liêm Tuấn lạnh lùng nói như đang ra lệnh.

“Bây giờ em không muốn nói chuyện này.” Cuối cùng cô lên tiếng, giọng nói khàn khàn.

Liêm Tuấn sững người, lực tay lỏng ra. Đỗ Lôi Ty cũng nhân cơ hội xe, lao ra ngoài. Mới chạy mấy bước bỗng đâm sầm người nào đó cũng đang chạy nhanh đến.

“A!” một tiếng, bóng dáng nhỏ bé đó loạng choạng ngã xuống đất.

Không đợi Đỗ Lôi Ty biết đã xảy ra chuyện gì, người ngồi trên đất bỗng “oa” một tiếng, khóc!

“Em đang làm gì thế?” Liêm Tuấn xuống xe, đỡ người đó lên.

Đỗ Lôi Ty mới thấy rõ, người bị cô đụng trúng ngã xuống đất kia, chính là người đã lâu không gặp – Hác công chúa!

Hác công chùa vừa thấy Liêm Tuấn thì khóc càng to hơn, tay ôm mặt, những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống, đáng thương không diễn tả hết được.

“Em đi kiểu gì thế hả?” Liêm Tuấn trách.

“Em không cố ý…”

“Đừng nói nữa!” Liêm Tuấn cắt ngang, “Em cứ manh động như thế, lỡ làm nó bị thương thì sao?” Giọng anh lạnh băng, ánh mắt tỏ vẻ trách cứ.

Tim Đỗ Lôi Ty như bị kim đâm vào, đau nhói.

“Đừng có chuyện gì cũng xúc động như trẻ con thế, em lớn vậy rồi, có chuyện thì chúng ta ngồi lại từ từ mà nói với nhau.” Giọng anh nghe có vẻ như đang đàm phán, đầy ắp ý thuyết giáo.

Đỗ Lôi Ty muốn nói nhưng không mở miệng

Một lúc sau, Liêm Tuấn đã bế Hác công chúa đang khóc lóc không ngừng vào trong nhà. Nhìn theo bóng anh, Đỗ Lôi Ty thấy một nỗi buồn khó tả, cô muốn khóc nhưng không khóc nổi, muốn nói rõ với anh nhưng không sao mở lời cho đến khi bóng anh khuất sau cánh cửa, cô vẫn đứng tại chỗ thẫn thờ nhìn theo.

Cô bỗng nhớ đến câu nói mà bà Liêm An Na từng bảo cô: “Trên thế gian này, có một số việc, một số người, rồi sẽ phải bỏ lỡ…”

Gió thu lành lạnh thổi qua, vào tận trong tim, bổng có cảm giác buốt nhói.

Khoảnh khắc ấy, họ là người của hai thế giới.

Tối đó, Đỗ Lôi Ty cứ im lặng, cô lặng lẽ nhìn Liêm Tuấn dỗ dành Hác công chúa ăn cơm, nói chuyện với cô bé, cười với cô bé, giống như chẳng có gì xảy ra, bỗng phát hiện ra bản thân cô thực ra chưa bao giờ hiểu được trái tim người đàn ông ấy. Cô luôn quen bị anh kiểm soát mọi thứ, đi theo bước chân anh, cho đến một ngày, cô không đuổi kịp anh nữa…

Đỗ Lôi Ty buồn bã, đứng dậy định lên lầu.

“Chị đừng đi chứ!” Hác công chúa gọi cô lại, “Chị chơi với em trò Tôn Ngộ Không ba lần đánh Bạch Cốt Tinh đi!”

Đỗ Lôi Ty giả vờ không nghe, tiếp tục bỏ đi.

Cô nhóc luôn được người lớn trong nhà xem như công chúa, làm gì có ai dám phớt lờ, thấy thế liền ném con thỏ trong tay đi, khóc rống lên: “Hu hu hu… chị là người xấu, chị không chơi với

“Em có thôi đi không?” Đỗ Lôi Ty gầm lên.

Tiếng hét đó khiến cô nhóc sững lại, kinh hoàng nhìn Đỗ Lôi Ty rồi một lúc sau, mắt lại đỏ lên, nước mắt tí ta tí tách rơi xuống.

Lần này là khóc thật rồi.

Vừa lúc đó Liêm Tuấn vào phòng khách nhìn thấy cảnh đó.

“Em có gì bức xúc cứ nhắm vào anh, đừng dọa trẻ con.”

Đỗ Lôi Ty cũng sợ hãi trước biến cố đó, nhìn công chúa nhỏ khóc dữ dội thì nhất thời lóng ngóng: “Em không cố ý, em chỉ…”

“Đừng có viện cớ mãi thế.” Liêm Tuấn nói.

“Em không viện cớ, em chỉ…”

“Đỗ Đỗ, em đang viện cớ.” Anh cắt ngang, sắc mặt rất khó coi.

“Em…” Cô nghẹn lời, sự ấm ức đầy trong bụng dâng lên, “Em không có!” Câu này gần như là hét lên, sau đó cô bỏ lại anh, lao lên lầu mà không quay đầu lại.

Đỗ Lôi Ty chạy vào phòng, lúc đóng cửa, tâm trạng gần như mấp mé ở bờ vực suy sụp.

Tại sao? Tại sao lúc nào anh cũng là đúng? Tại sao trước mặt anh, cô luôn luôn là kẻ sai? Tại sao anh chưa bao giờ hỏi cảm nhận của cô? Thậm chí ngay cả cơ hội để nócho cô? Tại sao, tại sao…

Cô không ngừng hỏi đi hỏi lại, lồng ngực như có thứ gì lấp kín, không thể nào thở được, đến khi giật mình tỉnh lại thì nước mắt đã rơi ra.

Cửa phòng bỗng mở toang.

Những bước chân vững vàng vang lên, từng bước tiến lại gần, sau đó cô cảm thấy bên cạnh giường lún xuống. Cô không quay lại, sợ Liêm Tuấn nhìn thấy nước mắt của mình.

“Chúng ta nên nói chuyện với nhau.” Anh bình tĩnh, giọng nói không chút xao động, “Em có gì bất mãn với anh thì có thể nói ra, em không còn là trẻ con nữa, không nên vì những cảm xúc nhỏ nhặt mà tùy tiện nổi cáu.”

Đỗ Lôi Ty cắn môi, cuối cùng nói ra: “Anh nói đúng, em không còn là trẻ con, nên em không hy vọng lúc nào cũng đi theo bước chân anh.”

Ánh mắt Liêm Tuấn có phần phức tạp: “Anh đi phía trước em chỉ để bảo vệ em, vì em quá ngây thơ, rất nhiều chuyện đều xử lý không ổn, anh làm thế chỉ vì không muốn em bị tổn thương.”

“Anh không muốn em bị tổn thương nhưng anh cũng không cần cầm dẫn dắt em đi chứ? Em cũng có lựa chọn của bản thân, em không muốn anh chưa được sự đồng ý của em mà đã tự tiện quyết định thay em tất cả.”

“Em đang để tâm đến chuyện hồi chiều?” Mắt anh thẫm lại, giọng nó bỗng trở nên lạnh lẽo, “Em để tâm đến chuyện người khác biết quan hệ của chúng ta đến thế à?”

“Đúng, em để tâm!” Cô quay đầu lại, gương mặt toàn ngấn nước mắt, “Em để tâm chuyện anh không bàn bạc với em mà đã tự quyết định mọi thứ, em để tâm chuyện luôn tỏ ra dáng vẻ cao xa, như thể chuyện gì cũng nằm trong lòng bàn tay anh. Anh có bao giờ nghĩ cho em không? Anh có bao giờ hỏi cảm nhận của em không? Em ghét bị mọi người vây quanh quan sát, em ghét bọn họ cứ bàn tán về em, em ghét trở thành tiêu điểm cho họ trò chuyện! Những chuyện này anh đều không biết!” Cô nói xong, tâm trạng lại trở nên kích động hẳn.

Liêm Tuấn giữ chặt hai vai cô: “Anh làm thế hoàn toàn là vì em, em là vợ anh, anh không muốn để người khác bắt nạt em.”

“Viện cớ!” Cô bỗng cắt ngang, “Anh bắt em không được viện cớ, còn chính anh lúc nào cũng viện cớ cho bản thân anh, anh làm thế chỉ muốn nói cho mọi người biết em là vật sở hữu của anh.”

Anh sững sờ, ánh mắt thoáng một nét điên cuồng: “Em chính là của anh.”

“Không! Em không phải của anh, em là một người độc lập, em có tư tưởng riêng của em, có quyền lựa chọn sống thế nào, em không hy vọng anh làm chủ em, em…”

Đôi môi bị phong kín, một nụ hôn mang đầy tính xâm lược, tuyên bố sự chiếm hữu của anh với cô.

“Đỗ Đỗ, em là của anh.” Anh buông cô ra, giọng nói chưa bao giờ kiên định đến thế.

“Em…” Cô đã không biết phải nói gì với anh nữa.

Phải, không còn gì để nói, những chuyện anh đã chắc chắn thì không thể thay đổi, bắt buộc phải đi theo hướng anh đã chọn sẵn.

Đỗ Lôi Ty bỗng thấy có phần

“Em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.” Cô nói.

Tay anh vuốt ve mặt cô: “Em nên nghỉ ngơi cho khỏe, bình tĩnh lại.”

Bình tĩnh? Khóe môi Đỗ Lôi Ty thoáng nụ cười đau khổ.

Đúng như lời anh nói, họ nên bình tĩnh lại…