Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 105: Em sẽ không làm anh thất vọng




Sau khi trải qua sinh tử, chúng nữ ai cũng muốn khóc.
Lục Minh phải đến an ủi, mới làm cho các nàng yên tĩnh, nếu không có chúng nữ ở đây, hắn chắc chắn sẽ đuổi theo truy bắt hung thủ.
“Nơi này đã không an toàn, mọi người tạm thời qua Phương Phỉ Uyển đi, không có việc gì tốt nhất đừng ra ngoài, hoặc là có cảnh sát ra ngoài chung, tôi sẽ phái thuộc hạ đến đây bảo vệ, mọi người đừng hoảng loạn!” Niếp Thanh Lam đang muốn tạo ấn tượng tốt trước mặt Lục Minh, vì vậy tiếp tục an ủi: “Thuộc hạ của tôi là tiểu đội Huyết Nhận đặc chủng, bọn họ có kinh nghiệm chống khủng bố phong phú, lần trước vụ án bắt cóc Ngân Phong là bọn họ chủ lực bãi bình, bảo vệ mọi người, năng lực có thừa, cho nên mọi người yên tâm!”
“Chúng tôi... đều có bạn trai hoặc ông xã...” Rất nhiều người nghe xong cảm thấy khó khăn, bản thân đi đến Phương Phỉ Uyển ở thì dễ dàng rồi, nhưng lỡ tên điên kia cho nổ luôn tòa nhà này thì thân nhân chẳng phải là nguy hiểm sao.
“Việc nhỏ, đi cùng nhau hết, tôi sẽ gọi cho chị Trang!” Lục Minh còn chưa nói xong, chị Trang đã gọi đến.
Hôm nay chị Trang đang ở thị trường tuyển dụng nhân viên, đang tiến hành phỏng vấn, chuẩn bị kết thúc thì nhận được tin của Tiểu Hoa, vội vàng gọi điện cho Lục Minh, xem ra cũng bị giật mình không ít, hồi lâu vẫn không nói ra lời.
“Để các nàng quay về Phương Phỉ Uyển, khách sạn tạm thời đừng manh động, an toàn trên hết” Lục Minh thầm nghĩ, dù sao cũng thiếu đầu bếp, không thể chính thức khai trương, Phương Phỉ Uyển dứt khoát tạm dừng một thời gian.
Chị Trang vội vàng đáp ứng, quay lại dặn dò Tiểu Hoa.
Niếp Thanh Lam cũng gọi điện cho đội trưởng hình cảnh La Cương: “La đội trưởng, là tôi, có một vụ việc, là thế này...” Nàng đem chuyện kể ra, rồi lệnh cho La Cương dẫn người đến đón chúng nữ đi, rồi cho tiểu đội Huyết Nhận xuất động, truy bắt độc nhĩ sài Nguyễn Hữu Vạn. Vất vả mấy ngày nay, vụ án bắt cóc tại Ngân Phong vẫn chưa đâu vào đâu thì lại thêm một vụ đánh bom, quan trọng hơn là, thủ trưởng Niếp Thanh Lam thiếu chút nữa đả tan xác theo, lửa giận đã lên đến cực điểm.
Cho nên lãnh đạo cấp trên nghe được báo cáo cũng run run.
Huyết Nhận Chi Hoa Niếp Thanh Lam là lão sư phụ cấp trên bồi dưỡng thành, là tâm can bảo bối, vô cùng nổi tiếng trong quân cảnh. Trong vụ án Ngân Phong nàng là công thần có công lớn nhất, ngay cả lãnh đạo cấp trên cũng phải khen ngợi, nếu như để bom của khủng bố làm nổ tan xác nàng, chỉ sợ ở Lam Hải không biết bao nhiêu người sẽ bị mất chức, thậm chí là bị bỏ tù!
Trong vài phút đồng hồ, lệnh truy nã Nguyễn Hữu Vạn đã được ban hành khắp thành phố. Phía cảnh sát đã xuất ra toàn bộ lực lượng quyết tâm truy bắt ác đồ.
“Em đưa các nàng đến Phương Phỉ Uyển. Giai Giai, em ở lại hỗ trợ Lục Minh!” Niếp Thanh Lam dẫn mọi người xuống lầu, để cho Lục Minh nhanh chóng cứu chữa Hoắc Vấn Dong. Hắc Vấn Dong do mất máu quá nhiều, sắc mặt tái nhợt, thần trí bắt đầu có chút mơ hồ.
Lục Minh ôm nàng quay lại chiếc giường máu, kêu Giai Giai mở chai Tục Mệnh Hoàn thoa lên mặt và vết thương trước ngực Hoắc Vấn Dong, rồi kêu nàng mang đến một cái khăn lông sạch, che trước ngực. Lần đầu tiên xử lý vết thương đáng sợ trên mặt, Giai Giai sợ đến mức không dám nhìn, ngoan ngoãn làm theo lời dặn của Lục Minh. Còn hắn đang đè chặt Hoắc Vấn Dong xuống, tránh cho nàng vì đau mà giãy dụa.
“ Đừng động vào tôi... đừng lãng phí khí lực...”
Hai mắt Hoắc Vấn Dong không ngừng rơi lệ, miệng thì cứ nói Lục Minh mặc kệ nàng, nhưng tay lại nắm chặt lấy cổ tay Lục Minh.
Bất luận nàng tuyệt vọng cỡ nào, trong lòng vẫn hy vọng được cứu chữa, đặc biệt là Lục Minh đã đến trong lúc nàng đau khổ nhất, làm nàng vừa mừng vừa sợ, nhưng bản thân nàng đã biến thành như vậy, nàng biết dung nhan đã bị hủy, bản thân đã kết thúc, nhưng nàng vẫn hy vọng được hắn cổ vũ, được hắn an ủi.
“Không nói nhảm, cũng không được khóc!”

Lục Minh lớn tiếng khiển trách, trong lòng Hoắc Vấn Dong cảm động. Mặc dù hắn hung hăng mắng mình, nhưng đây là hắn quan tâm đến mình.
Nàng kích động nghẹn ngào. Như một đứa trẻ bất lực nhìn thấy người thân.
Giai Giai nghe Hoắc Vấn Dong khóc thê lương, cũng rơi lệ, trong lòng đang nghĩ cách an ủi nàng, nhưng một câu cũng không nói được. Lục Minh đem Tục Mệnh Hoàn quý giá không ngừng thoa vào miệng vết thương, cúi xuống, bắt đầu truyền tiên thiên chân khí vào miệng vết thương, cuồn cuộn không ngừng, làm cho vết thương hồi phục lại tốt nhất. Hoắc Vấn Dong cảm thấy trên mặt từng đợt đau đớn, trừ cái đau đớn bên ngoài do vết thương khép lại, còn cảm thấy máu chảy bên trong, hơn nữa còn cảm thấy giống như đang bị lửa thêu đốt, có một cảm giác thống khổ cùng thư thái cùng tồn tại...
Mắt rưng rưng lệ, Hoắc Vấn Dong nhìn vào người đàn ông đang một lòng cứu mình.
Nàng cảm thấy rằng, cả đời mình sống cho đến bây giờ, cũng rất đáng giá.
Mặc dù hắn không phải là bạn trai, cũng không phải là người yêu, càng không phải là chồng nàng, nhưng hắn quan tâm hơn so với bạn trai, khẩn trương hơn so với người yêu, và che chở còn hơn một người chồng... hắn rửa sạch máu xung quanh vết thương của mình, để cho hắn nhìn thấy hết những chỗ mẫn cảm của mình, nhưng đã không quan trọng, trong cuộc đời này, gặp được một người đàn ông như vậy, còn hối tiếc gì nữa?
“Đừng ngủ, ngốc à, em mất máu quá nhiều, một khi từ bỏ ý chí, thì sẽ mất mạng đó! Tỉnh lại, không phải sợ đau nhức, không nên trốn tránh đau đớn, đau thì sợ cái gì, khẽ cắn môi một cái là xong! Em sẽ khỏe lại,biết không? Anh sẽ cứu em!”
Trong lúc hôn mê, Hoắc Vấn Dong nghe được tiếng nói của hắn bên tai, vô cùng cảm động. Nàng rất muốn cười với hắn một cái, rất muốn nói với hắn rằng: Em sẽ không chết, em còn chưa báo đáp cho anh ân cứu mạng thì làm sao mà chết được. Nhưng em mệt mỏi quá, em muốn nghỉ ngơi một chút, đừng làm phiền em...
Trong lòng Hoắc Vấn Dong nghĩ cái gì thì làm sao Lục Minh biết, theo hắn thấy, hô hấp nàng yếu ớt, tim đập chậm dần, nếu như cứ tiếp tục như vậy, e rằng tình huống càng xấu hơn.
Lục Minh vốn định tặng cho nàng vài cái bạt tai, để cho nàng thanh tỉnh một chút, nhưng mà sợ đụng đến vết thương của nàng.
Không có cách nào khác, đành phải lật nàng qua một bên, hung hăng quất vài cái tát vào phần mông vô cùng đàn hồi của Hoắc Vấn Dong, vừa đánh vừa hét lớn bên tai nàng: “Tỉnh lại, nếu không tỉnh lão tử đánh chết! Không có sự đồng ý của anh, em không được phép ngủ, càng không được phép chết! Giai Giai, lau mồ hôi giúp anh!” Lục Minh không để ý đến thương thế của nàng, dùng sức ấn vài cái trước ngực, dùng nội lực cùng tiên thiên chân khí truyền vào, làm cho lòng nàng nhanh chóng dễ chịu hồi phục.
Lục Minh không biết là, thần trí của Hoắc Vấn Dong cực kỳ thanh tỉnh, chỉ là cơ thể không động được.
Nàng rất muốn trả lời hắn, một cái nháy mắt cũng được, nhưng mà, nàng không thể khống chế được cơ thể mình, giống như là nàng đang lẳng lặng nằm, trơ mắt nhìn Lục Minh cứu.
“Trời ạ, thì ra máu đã chảy vào trong mũi làm nghẹt khí!” Lục Minh dùng tiên thiên chân khí dò xét trong ngực của Hoắc Vấn Dong, lập tức phát hiện ra vấn đề.
“Em... không làm hô hấp nhân tạo được, anh mau làm đi!” Giai Giai nghe thấy Lục Minh muốn mình giúp làm hô hấp nhân tạo cho Hoắc Vấn Dong, liều mạng lắc đầu, nàng sợ mình không làm được thì Hoắc Vấn Dong đi luôn. Lục Minh lắc đầu, không thể làm gì khác, đành phải nhất tâm nhị dụng, đầu tiên dùng chân khí tống toàn bộ hòa khí và máu tụ ra miệng, rồi mở miệng nàng ra dùng sức hút máu ra ngoài, sau đó thổi vào trong nàng một lượng lớn không khí, làm cho nàng hồi phục hô hấp.
Giai Giai lúc này bất chấp thẹn thùng, tay dùng sức đặt trên ngực Hoắc Vấn Dong, theo phương pháp của Lục Minh nói, ép mạnh xuống ngực của nàng.
Hai người trải qua hai vài phút đồng hồ, Hoắc Vấn Dong mới ho khan thống khổ.
Nàng cảm giác được, trong tích tắc, bản thân đà khôi phục hô hấp bình thường, cơn đau thoáng kéo đến, làm cho người nàng vô cùng đau đớn.
Còn sống, đây là cảm giác còn sống... cũng là do hắn cho mình cảm giác này... Mặc dù đau đớn, nhưng cảm giác còn sống thật là tốt!
Yết hầu Hoắc Vấn Dong thấp giọng rên rĩ, nàng rất muốn nói cho hắn biết, nàng bây giờ đang rất đau, nhưng Lục Minh lại cao hứng nắm lấy bả vai nàng dùng sức lắc lắc, kích động hô: “Này, cô ngốc, em chưa chết, hiểu chưa? Em còn sống! Em rất kiên cường, em rất lợi hại, em phải tiếp tục cố gắng, hiểu chưa? Em có nghe thấy anh nói chuyện không?”
Nhìn thấy vẻ mặt kích động của hắn, nghe được giọng nói đầy đầy hưng phấn của hắn, trong lòng Hoắc Vấn Dong đột nhiên có một sự ấm áp, trong giây phút đó, đau đớn toàn thân đã giảm bớt.
Đúng, em rất kiên cường, em rất lợi hại, em muốn cố gắng, em phải sống, em sẽ không làm cho anh thất vọng!
Hoắc Vấn Dong không nói nên lời, nhưng nàng muốn dùng ánh mắt nói cho hắn biết, dũng khí của nàng, quyết tâm của nàng, đã toàn bộ trở về. Chỉ cần có hắn, nàng sẽ có dũng khí, sẽ có hy sinh, sẽ sống tốt!
“Lục Minh, tình hình thế nào rồi?” Niếp Thanh Lam đã vội vã trở về.
“Thân thể nàng ta mất máu quá nhiều, vừa rồi xém đi, bất quá được cứu trở về! Tục Mệnh hoàn không đủ, anh muốn đưa nàng ta trở về, nếu không tiếp tục cứu chữa, mặt của nàng nhất định sẽ bị hủy! Em dẫn Giai Giai đi đi!” Lục Minh quay lại quát Hoắc Vấn Dong: “Nghe nè, em sẽ khỏe mạnh trở lại, vết thương trên mặt và trên ngực sẽ biến mất, anh có biện pháp cứu chữa cho em, cô ngốc, không có sự đồng ý của anh, em không được phép buông xuôi, em nhìn kìa, Giai Giai lo lắng cho em đến nỗi khóc rồi kìa, tất cả mọi người đều lo lắng cho em, em không được phép từ bỏ.... Anh sẽ mang em về nhà, ở đó có rất nhiều thuốc, còn có đại sư biết Cửu Chuyển Độ Mạch thuật kích thích tiềm năng, em đừng buông xuôi giữa đường, hiểu chưa."
Hoắc Vấn Dong mặc dù không thể nói chuyện, nhung trong lòng nàng đã trả lời hắn ngàn ngàn lần: Em sẽ không làm anh thất vọng! Em sẽ nghe lời anh... em sẽ kiên trì!
Lục Minh thấy hai mắt của Hoắc Vấn Dong khẽ chớp động, trong lòng mừng rỡ, nhanh chóng ôm lấy nàng, quay lại bảo Niếp Thanh Lam lo cho Giai Giai.
Giai Giai còn chần chờ, bất an nhìn về phía Niếp Thanh Lam.
Niếp Thanh Lam cười nói: “Đỡ em thì đã là gì, chị có thể mang 80kg quân giới chạy 20 km, mau lên đây, nhanh một chút, Độc Nhĩ Sài có lẽ còn đồng bọn, chị mang em đi, có thể trực tiếp bảo vệ an toàn cho em!”
Nàng xé tấm lót giường thành mảnh vải, buộc Giai Giai trên lưng, nhanh chóng đi theo Lục Minh xuống lầu. Cách đó 10 km, trong một hẻm nhỏ, truyền ra một tiếng súng, làm cho các cảnh sát lập tức chạy đến, phát hiện ra tội phạm truy nã Nguyễn Hữu Vạn đã bị bắn chết, lúc La Cương chạy đến, phát hiện ra tên này bị súng bắn bay nửa đầu, phỏng chừng là súng Desert Eagle, do khoảng cách quá gần, trực tiếp bị mất mạng.
Thật quá kiêu ngạo, khi cảnh sát toàn thành phố đang truy bắt ác phạm, hắn còn dám giết người diệt khẩu!
Hắn không biết cảnh sát đang truy nã Nguyễn Hữu Vạn sao? Hắn rốt cuộc là ai?” La Cương thấy có kẻ đứng sau hạ độc thủ, Nguyễn Hữu Vạn bị giết bằng súng ở rất xa, điều này không có gì kỳ quái.
Nhưng mà người này cũng tìm đến Nguyễn Hữu Vạn, trái lại còn rất gần, một viên giết chết hắn.
Người kia là ai?
Tại sao còn phải làm ra vụ hủy dung nhan và vụ nổ? Động cơ đâu? Tại sao phải vội vàng giết Nguyễn Hữu Vạn diệt khẩu.
Chẳng lẽ... người này là một nhân vật cực kỳ nổi danh tại Lam Hải, một khi Nguyễn Hữu Vạn bị bắt, sẽ làm cho hắn bị bại lộ. Nghĩ vậy, La đội trưởng càng nhíu mày hơn.
La Cương phát hiện nghi vấn, lập tức đem những suy đoán trong lòng cùng các sự kiện của các vụ án trước liên kết lại, sửa sang một chút, cuối cùng quyết định gọi điện cho Niếp Thanh Lam, nói ra đối tượng hoài nghi cùng kế hoạch, hắn cũng không nói nhiều lắm, chỉ báo cáo với Niếp Thanh Lam: “Tôi muốn thành lập đội điều tra chuyên án, xin sự trợ giúp của tiểu đội Huyết Nhận”.