Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 332: Tùy tiện đánh một hai tiếng đồng hồ đi




Người của chính phủ phái tới là một phó trưởng trấn tuổi còn trẻ, mang theo hơn mười người, cưỡi xe máy mang theo chút chật vật đi vào Thanh Khê.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân nửa đường hai cái xe máy giở chứng dưới đáy cốc, thiếu chút chết mất bốn người, phó trưởng trấn đại nhân rất bực tức. Vừa vào thôn, thấy người liền trực tiếp hỏi thôn trường, thấy thôn trường cũng không nói nhiều. "Ba" tát ngay một cái . Trách thôn trường một mình ký ước đem dược liệu bán cho thương nhân bất hợp pháp là hành vi phạm tội, đe dọa muốn đem thôn trường bắt lại, dọa cho thôn trường đến run rẩy.
"Không quản các người là ai, hiệp ước các người ký ngày hôm qua đều không tính là gì hết! Dốc núi cùng dòng suối nhỏ đều là thuộc về chính phủ, Thống về các quản. Bọn họ một mình không có quyền đem bán . Hơn nữa, chúng ta đang chuẩn bị khai phá mảnh đất này. Ở đây sẽ trở thành một mảnh đặc khu kinh tế . Các người tính cái gì? Các ngươi lợi dụng thủ đoạn bất hợp pháp lừa dối ở thôn dân ngu muội ở nông thôn. Ta ra lệnh cho các ngươi lập tức rời đi. Bằng không, ta sẽ bắt tất cả các ngươi lại, nhốt vào nhà lao!" Thái độ của phó trưởng trấn họ Lâm phi thường kiêu ngạo. Ở dưới sự chỉ điểm của Lê Thụ Căn, đi tới trước mặt Lục Minh, lớn tiếng chỉ trích cùng uy hiếp.
"Trời mới sáng sớm, đã thấy một con ruồi đầu to kêu ong ong. Phiền chết người đi được. . ." Lục Minh làm một cái động tác đập ruồi.
"Ha ha ha!" Bọn Hoắc Đại Lăng cùng Chung Tứ Cẩu lúc đầu rất muốn nổi nóng, muốn đánh tên Lâm phó trưởng trấn miệng thối này. Nhưng thấy Lục Minh so với đối phương càng trâu bò hơn gấp một trăm lần, tâm tình không khỏi siêu sảng khoái , ha ha cười to lên.
"Ngươi nói cái gì?" Lâm trưởng trấn tức đến run người.
"Ta nói chính là tiếng người. Ngươi nghe không hiểu là bình thường thôi!" Lục Minh nghiêm trang gật đầu. Vẻ mặt của thôn dân cùng với đám người Lê Thụ Căn với Lâm phó trưởng trấn mang đến đờ ra. Lâm phó trưởng trấn càng tức giận đến tím mặt giống như tắc kè hoa. Hắn lấy tay chỉ vào Lục Minh mắng: "Tiểu tử, ta cho ngươi cuồng vọng. Mặc kệ chỗ dựa phía sau ngươi có lớn bao nhiêu . Mặc kệ hậu trường của ngươi mạnh đến thế nào. Ngày hôm nay, ta mà không thu thập tên hoàn khố nhà ngươi thì ta chính là cháu ngươi !"
"Ai nha, mẹ nó. Ta mà có loại cháu như ngươi thì đã sớm tự sát rồi. Ngươi muốn thu thập ta như thế nào chứ? Lâm phó trưởng trấn đại nhân. Đánh ta? Hay là bắt ta đi ngồi tù? Muốn thế nào ta đều phối hợp với ngươi. Trên mặt phải lộ ra vẻ sợ hãi sao?" Lục Minh chẳng hề để ý cười cười.
"Bại hoại. Nói thật xấu xa.Giai Giai, chúng ta kệ hắn. Đi Thanh Khê Nguyên nhìn xem có Bạch Ngư đi ra hay không . . ."
Hoắc Vấn Dung căn bản không lo lắng Lục Minh sẽ bị làm sao. Nghĩ thầm mình cùng Giai Giai ở đây nhìn hắn, trái lại hắn không dám ra tay thoải mái, liền thẳng thắn kéo Giai Giai đi chơi.
Đám người bác sĩ Lý Hoa cùng bác sĩ Phương Trác cũng chuẩn bị đi ra ngoài tiếp tục hái thuốc, thuận tiện ghi chép các khu vực phân bố của dược vật. Đối với bọn Lâm phó trưởng trấn này tìm tới cửa gây sự . Bọn họ đều không thèm quan tâm, giống như không có thấy đối phương tồn tại.
Bên cạnh Lâm phó trưởng trấn, nam tử râu rậm trên mặt có hình xăm con nhện ba cánh tay đứng ra cười lạnh nói: "Mọi người không được phép nhúc nhích. Không có mệnh lệnh của Lâm phó trấn . Ai dám đi ra sân một bước thì đừng trách năm tay của lão tử không thương tiếc người." Nam tử vừa mở miệng, lập tức có bốn năm gã đầu trọc hoặc là tay cầm ống tuýp đứng ra, hung tợn đe dọa các thôn dân.
Lục Minh nhìn thấy thế, cười nhạt hỏi anh trai Hoắc Đại Lăng của Hoắc Vấn Dung : "Tên ngốc này là ai? Cũng là một quan chức?"
"Quan cái lông chim!" Chung Tứ Cẩu cướp lời mở miệng nói: "Tên xăm mặt này là lão đại hắc đạo trong trấn. Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Bây giờ làm tay chân của họ Lâm. Lần trước thôn Khúc Cảnh thôn đào ra than đá. Tên họ Lâm này đã muốn chiếm đoạt. Phái con chó săn này đả thương rất nhiều người. Vê sau lại bởi vì đường xá đi lại quá khó khăn. Hàm lượng của than đá lại quá thấp nên thôn Khúc Cảnh mới không có việc gì!"
"Chung Tứ Cẩu ngươi nói lại một lần. Xem lão tử chém chết ngươi!" Nam tử râu rậm phẫn nộ rống to lên.
"Ngươi cắn cái long chim của lão tử cũng không được đi. Thanh Khê là quê hương của lão tử . Ngươi có mạng tiến đên, sẽ không còn mạng mà ra!" Chung Tứ Cẩu đã chuẩn bị cả súng săn cho tốt rồi.
"Điêu dân to gan. Ngươi dám chống lại chính phủ. Người đâu. Đem người này bắt lại cho ta . Chờ ta tuyên án, cho hắn một cái án tử hình. Làm cho hắn biết đối phó chính phủ sẽ có cái kết cục gì!" Lâm phó trưởng trấn xuất ra quan uy. Hổ khu chấn động, ra vương bát khí.
"Tứ Cẩu. Chờ một chút. . ." Lục Minh bỗng nhiên ra ngăn Chung Tứ Cẩu lại.
"Sợ sao? Đã muộn!" Nam tử râu rậm vừa nghe thế, liền lạnh lung cười rộ lên. Hắn xắn tay áo lên, thái độ kiêu ngạo đi tới. Chỉ vào Lục Minh mắng to nói: "Ngươi biết rõ rang chưa? Ở đây ngoài sang là Lâm phó trưởng trấn nói .Còn ở trong tối, chính là phần của lão tử. Tên hỗn đản này, lập tức quỳ xuống cho lão tử. Khấu đầu trước ta ba cái thật vang. Gọi Tam Thanh gia gia. Lão Tử còn có thể cân nhắc thả cho ngươi một con ngựa ."
"Thực sự là một kẻ não hỏng. Nói chuyện với ngươi thật lãng phí nước bọt!" Lục Minh cười cười, vung tay lên ra lệnh cho nam tử tây trang bên người: "Người đâu. Đem hắn đi ra ngoài đánh!"
"Thiếu gia. Ngài muốn đánh nhau bao lâu?" Nam tử tây trang cung kính hỏi.
"Tùy tiện đánh một hai giờ đi!" Lục Minh phất tay. Ý bảo tây trang nam làm việc nhanh lên một chút . Mình không muốn nhìn thấy mấy tên ác tâm này nữa.
"Ngươi uy hiếp con mẹ nó . . ." Tên mặt xăm huy quyền mốn đánh Lục Minh, tây trang nam tử liền tiến lên một bước, bàn tay to như kìm sắt cầm lấy nắm tay của tên mặt xăm, rồi từ từ bóp lại, tên mặt xăm kêu thảm một tiếng chân mềm nhũn quỳ gối xuống. Nhưng tây trang nam không buông tay.
Ba giây sau.
Mọi người nghe từ tay của tên xăm mặt truyền ra một hồi thanh âm gãy xương răng rắc. Mặc dù vậy nhưng nam tử mặc tây trang cực kỳ lãnh khốc, giống như người sắt đá vậy, đem tay của tên xăm mặt, bóp thành một khối thịt nát vụn.
Mặt xăm ngay cả nước tiểu đều không khống chế chảy ra, đau nhức kêu gào thảm thiết.
Nam tử tây trang đá một cước đem tên xăm mặt bay ra ngoài mấy mét. Lại vung tay lên, lại có hai người nam tử cũng đồng dạng đằng đằng sát khí đi tới. Nam tử mặc tây trang phân phó nói: "Số 6 số 7 hai người các ngươi đem đám ngu ngốc này đem ra bên ngoài đánh. Phải đánh đủ một giờ! Ngoài ra, đem cả mấy tên kia cũng lôi đi ra ngoài!"
Năm nam tử đằng đằng sát khí không tiếng động đi ra. Cho dù đám thủ hạ của mặt xăm phản kháng hay là muốn chạy trốn, đều bị một quyền ngã lăn.
Trong đó có một tên côn đồ đã chạy ra hơn mười mét, nam tử phụ trách thu thập hắn kia vẫn không hề động thân đuổi theo mà trái lại đem chủy thủ vung ra một cái. Trúng thẳng vào giữa bắp đùi của tên kia, hắn lập tức ngã nhào ra, đau nhức đến chết đi sống lại. Tất cả bọn chúng đều thống nhất một tư thế, đều bị các nam tử sát khí kéo chân như lôi chó ném ra ngoài. Cho dù là tên Lâm phó trưởng trấn kia, hay là các thôn dân, thấy vậy đều choáng váng.
Những nam tử đầy sát khí này, chính là đám nam tử ngày hôm qua phi cơ trực thăng chở tới đưa tiền. Vốn nghĩ bọn họ là nhân viên của ngân hàng, không nghĩ tới mỗi người đều là sát tinh!
"Các ngươi. Các ngươi đây là chống lại chính phủ. Là sẽ không có kết cục tốt của. Ta cảnh cáo các ngươi không được đánh chết ai!" Lâm phó trưởng trấn vừa nhìn thấy không ổn. Hắn vội vàng muốn chuồn mất. Hảo hán không để ý tới khó khăn trước mắt . Mấy người còn lại mà hắn mang đến đều là người trong trấn, có thể nhìn mà không thể đánh. Nếu như đối phương động tới hắn, thì hắn vốn tay trói gà không chặt, căn bản không cách nào phản kháng. Duy nhất làm cho hắn an tâm chính là nghĩ mình là một phó trưởng trấn. Bọn họ không dám động tới mình. Đương nhiên hiện nay đi trước là hay nhất . Chờ khi người của Cục Công An đến, rồi đem những người này từ từ bắt lại, chậm rãi xử lý không muộn.
"Thiếu gia. Tên não hỏng này cũng có thể đánh hắn chứ?" Nam tử tây trang cung kính hỏi Lục Minh.
"Tùy tiện đánh một lúc đi. Chúng ta còn muốn hắn trở về báo cáo cho cấp cao hơn !" Lục Minh khẽ phất tay, biểu thị việc nhỏ không cần hỏi hắn.
"Ngươi dám động tay? Các ngươi? Ta là phó trưởng trấn. Các ngươi dám động tới một sợi tóc gáy của ta, sẽ bị bắn chết!" Lâm phó trưởng trấn lạnh lùng cảnh cáo nam tử tây trang.
"Ba!" Câu trả lời của nam tử tây trang chính là một cái tát vang dội. Máu mồm máu mũi của Lâm phó trưởng phun thẳng ra. Lâm phó trưởng trấn còn muốn mở miệng thì nam tử tây trang lại tát một cái tát nữa, đem ngài phó trưởng trấn đánh lăn ra ghế. Chung Tứ Cẩu xem thấy ngứa tay, cũng đi tới điên cuồng cho Lâm phó trưởng trấn này một trận, không thương tiếc đánh cho hắn cực kỳ đau nhức . Thôn trường kêu to: "Đừng đánh. Xin ngài đừng đánh nữa." Nói rồi xông tới Lâm phó trưởng trấn, hung hăng đá cho hắn một cước.(thằng này hay=)) )
"Đúng, đúng, đúng rồi. Đừng đánh Lâm phó trưởng trấn. . ." Mọi người cũng vọt đi tới đem Lâm phó trưởng trấn vây ở chính giữa rồi thanh âm đôm đốp không ngừng vang lên .( hài thật^^ )
Bỗng nhiên toàn bộ đều tản ra, chỉ còn lại Lâm phó trưởng trấn cả người tràn đầy vết chân giống như bị đàn trâu rừng nghiền qua.
Mấy người cán bộ trong trấn lúc đầu cả người run rẩy muốn quỳ xuống cầu xin tha thứ. Nhưng thấy Lục Minh quay về trong phòng, vội vàng ba chân bốn cẳng nhấc Lâm phó trưởng trấn đã như người tàn tật, vội vàng lái xe chạy trốn.
Ba giờ sau, bọn họ đã lại quay lại.
Lúc này, đi tới Thanh Khê không chỉ có cán bộ trong trấn, mà còn có gần một trăm cảnh sát mang súng. Đội ngũ trước mặt ngoại trừ Lâm phó trưởng cả đầu cả tay đều bao quấn bằng vải trắng mà vẫn còn mạnh mẽ xông đến đây ra, còn có mấy lãnh đạo trong huyện .
Những lãnh đạo này, hơn phân nửa đều là bụng chửa đầy mỡ, đầu hói bóng loáng . Khí độ trang nghiêm chính là dáng dấp của quan lớn.
Cùng đi, còn có mấy người nam tử mặc chế phục. Khuôn mặt những người này nặng nề như sắt, im lặng đi theo.
Phía trước có các ký giả khiêng camera, ống kính chĩa vào nam tử mặt mũi hòng hào ở chính giữa. Hiển nhiên, hắn là quan lớn nhất ở đây. Thỉnh thoảng cũng chụp tới Lâm phó trưởng trấn được băng bó như xác ướp.
Một bên có không ít người cưỡi xe máy đi theo xem náo nhiệt. Có một số là thôn bên cạnh. Có một số là trong trấn. . . Đầu tiên, quan lớn nhất đi tới cây đại thụ ở trước thôn. Sai người đem đám người tên mặt xăm bị trói trên cây cởi xuống, thân thiết nắm tay an ủi những người này. Dưới ống kính, thanh âm hung hồn của quan lớn sục sôi quát dẹp đường: "Ở trước quốc pháp, ta tuyệt đối sẽ không cho phần tử bất hợp pháp nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Ta nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc hung thủ. Cứu ra con tin bị phần tử bất hợp pháp bắt cóc. Ta sẽ bắt phần tử bất hợp pháp đầu độc quần chúng kia, nhưng sẽ không sử dụng bạo lực. Lấy theo nếp làm việc, đem quốc pháp ra giải thích rõ ràng. Để cho bọn họ hiểu rõ ràng chính sách của quốc gia. . . Ta hứa. Nhất định sẽ trấn an nhân dân Thanh Khê Trấn. Đồng thời trừng phạt nghiêm khắc hung thủ, xây dựng một gia hương hài hòa !"
"Ba ba ba ba!" Đám người bên cạnh nghe xong, liều mạng vỗ tay.
Khi thấy Lục Minh mang theo người của thôn Thanh Khê chậm rãi đi ra, quan lớn vung tay lên, hạ mệnh lệnh nói: "Bắt lấy phần tử bất hợp pháp phá hoại an ninh của xã hội cho ta!"