Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 110: Cầu thuốc




Cô nhịn không được nghe một lần lại một lần, cho tới rốt cục nhớ tới cơm tối còn chưa làm, không khỏi một trận ảo não.

Uông Tình là cực kỳ nhiệt tình thích nghe nhạc, nhưng cô chưa bao giờ bởi vì nghe một bài hát mà quên mất ăn cơm, bởi vì cô đồng dạng cũng là một người ăn hàng, hơn nữa nhiệt tình đối đồ ăn càng lớn hơn phương diện hưởng thụ âm nhạc.

Hôm nay lại hoàn toàn điên đảo rồi.

Lúc này ở trong Tieba (mạng xã hội của Baidu) của Nghê Chỉ Nhạn, đã nhanh chóng tụ tập một đống fan, đầu tiên là đăng link nghe bài [Tên của hoa hồng], tiếp theo rất nhiều người viết ra cảm thụ của chính mình.

Một fan trung thành tên là [hồng nhạn bay về phía nam] cảm khái nói: “Lần này a Nhạn làm đột phá rất lớn, sau khi tôi nghe xong cảm giác đầu tiên chính là, hạng nhất bản xếp hạng quý đoạt chắc rồi, cho dù Đổng Ngải loại phong cách được quần chúng hoan nghênh cũng không có thể thắng được”.

“Phong cách âm nhạc của cô ấy càng ngày càng chín chắn, nhưng mà tôi cảm thấy lần điểm hoàn mỹ nhất của lần này chính là lợi dụng kết hợp của Opera và tiếng Pháp, nghe được trong nháy mắt, thật tình khiến tôi rung động. Rất nhiều ca sĩ đều theo đuổi đột phá mới, hy vọng bài hát của chính mình có thể độc nhất vô nhị, có thể tràn ngập mâu thuẫn và cảm động, nhưng có đôi khi nghĩ tới không nhất định có thể làm tới, Nghê Chỉ Nhạn lại làm được, nhưng tôi khâm phục nhất đều không phải là bản thân Nghê Chỉ Nhạn, mà là từ tác giả của bài hát này”. Đây là một cái bình luận tới từ Weibo.

Theo một cái bình luận này phát ra, nhân viên hậu trường của trang web âm nhạc cũng đang chú ý cuộc so đấu lúc này, hai cái thiên hậu cùng một ngày phát hành bài hit của album mới, có thể nghĩ tới dòng chảy ngầm cuộn trào trong đó.

Một biên tập nhỏ mục âm nhạc không chớp mắt nhìn chằm chằm số liệu của Đổng Ngải, nhìn thấy lượt nghe và lượt tải về đều đang tăng lên, chống cằm nói: “Tôi cảm thấy lần này Đổng Ngải vẫn như cũ có thể xếp hạng nhất, dù sao danh tiếng của cô ấy không phải Nghê Chỉ Nhạn có thể so sánh, tới bây giờ lượt nghe đã gần hai trăm vạn, thời gian còn chưa tới một ngày liền đạt tới thành tích như vậy, hoàn toàn là thời khắc đỉnh cao của danh tiếng một thiên hậu. Đương nhiên bài hát của Nghê Chỉ Nhạn không kém, chỉ sợ đợi tới lần tiếp theo, có thể tranh hạng nhất cùng Đổng Ngải”.

Lời vừa nói ra, trong phòng làm việc an tĩnh lại, nhưng mà thanh niên tổng biên tập ở bên cạnh đang thống kê số liệu lại cười khổ một tiếng, “Ban đầu tôi cũng cảm thấy như vậy, nhưng hiện tại lượt nghe của Nghê Chỉ Nhạn đã đạt tới ba trăm vạn rồi”.

Chân mày của mọi người không khỏi giật một cái theo.

Rất khó mà tin nổi, bài hát mới tung ra sau hai ngày, cư nhiên sản sinh chênh lệch gần một trăm vạn lượt nghe.

“Kỳ tích!”.

“Rất nhanh liền là concert của Nghê Chỉ Nhạn, đoán chừng tới khi đó bài hát này còn phải nổi một phen, nếu đã thành kết cục đã định, lần này liền dùng [Tên của hoa hồng] làm đề cử Đại Đồ đi”. Tổng biên tập bỏ đề cử ban đầu chính mình chuẩn bị cho Đổng Ngải, vừa rồi người đại diện của Đổng Ngải gọi điện thoại tới hỏi qua chuyện này, gã thấy [Tên của hoa hồng] còn đang đứng thứ nhất nên có chút do dự bất định, hiện tại nghĩ tới may mắn lúc ấy không có lập tức đáp ứng.

Có người thích tự nhiên có người liền không thích, nhất là nhìn thấy [Tên của hoa hồng] một đường nổi như cồn, anti fan liền đều chạy tới, đánh giá cái này không được cái kia không được, vạch lá tìm sâu, thậm chí còn có chính là trực tiếp tỏ vẻ chán ghét.

“Nói thật đặc biệt chán ghét thanh âm của Nghê Chỉ Nhạn, bình thường cũng không nghe bài hát của cô ta, hôm nay là nhìn thấy [Tên của hoa hồng] đứng trên [Bèo Tấm] mới ấn mở nghe một chút nó rốt cuộc hay ở đâu, nghe xong, vẫn là cảm thấy thanh âm của Nghê Chỉ Nhạn khó nghe, cảm giác cả bài hát chính là chàng trai hợp xướng chống đỡ, không biết các người có chú ý hay không, lúc nghe bài này khi nghe được giọng nam đó cảm thấy thoải mái nhất”.

“Là một người nước ngoài phải không, tiếng Pháp nói hay như vậy, làn điệu đều giống như đúc trong phim truyền hình Pháp ấy, không biết là như thế nào mời tới từ nước Pháp, cảm giác cũng là một ca sĩ, không biết có album riêng gì đó hay không! Thanh âm êm tai!”.

“Nếu giọng nam này chỉ đơn thuần chính là hát rap, này quả thực chính là thần rap……”.

[Tên của hoa hồng] một đường lướt tới lượt nghe bốn trăm vạn, mà [Bèo tấm] ở ngày đầu tiên tạm dừng ở hai trăm vạn, đã không có biên độ tăng lên quá lớn. Trận đảo ngược tình thế này khiến công ty của Nghê Chỉ Nhạn thở phào, mà đội chế tác của Đổng Ngải lại đều hoa mắt,  chị  Đổng liên tục đứng thứ nhất, cư nhiên cũng có một ngày mã thất tiền đề*, này không thể không khiến làm cho người ta cảm thán thế giới thay đổi quá nhanh.

*mã thất tiền đề (ngựa mất móng trước): vô tình phạm phải sai lầm

“Đổng Ngải thua rồi”.Phiền Tinh lẩm nhẩm trong lòng, gã lại đốt một điếu thuốc lá, kẹp ở ngón giữa phun ra khói thuốc, “Bài hát, lời bài hát, đều là tiêu chuẩn hạng nhất như nhau, đối phương lại có một phong cách riêng, mời tới một thanh âm độc đáo”.

Đúng.

Thanh âm cực kỳ độc đáo.

Có câu cổ ngữ là nói như vậy “Kiến chi vong tục”, như vậy câu này  trong lòng Phiến Tinh sớm hoàn toàn có thể đổi thành “Thính chi vong tục” rồi, chẳng lẽ thật là một ca sĩ ngoại quốc mới xuất đạo?

*Kiến chi vong tục: thấy được cái thần thánh thì sẽ quên mất cái tầm thường, trong truyện là nói nghe bài hát siêu hay của Lê Chanh thì quên hết mấy bài hát tầm thường khác.

Người giống như Phiền Tinh cảm giác được sự bất phàm của Lê Chanh còn có không ít, thậm chí có một số nhạc sĩ cấp nhân vật có tiếng và thế lực trực tiếp gọi thông điện thoại tới công ty của Nghê Chỉ Nhạn hỏi, mà nhận được câu trả lời lại thủy chung là ——”Thật có lỗi, thân phận của người hợp tác không tiện lộ ra, nhưng a Nhạn đã biểu thị, concert lần này định mời vị người hợp tác này làm khách quý”.

Chủ ý ban đầu của Nghê Chỉ Nhạn là lúc trực tiếp biểu diễn bài hát mới, nói ra tên của Lê Chanh, như vậy dựa vào danh tiếng của chính mình và nổi bật gần đây của Lê Chanh, bài hát này nhất định vượt xa bài hát mới của Đổng Ngải, do đó đều có thể mang tới không ít ưu đãi cho dựa vào và Lê Chanh.

Nhưng mà đợi tới lúc bài hát ra CD chân chính thả lỏng bản thân nghe, hiệu quả còn tốt hơn so với trong tưởng tượng, cùng lúc đó, cô nhưng liền có ý tưởng khác rồi.

Để nổi bật của Lê Chanh lắng xuống, tiếp theo ở concert bùng nổ, không chỉ có ưu đãi cực lớn đối chính mình, càng có thể làm cho Lê Chanh dễ dàng lấy thân phận ca sĩ xuất hiện, mà không phải một ngôi sao điện ảnh hoặc là diễn viên.

Trước xem thực lực, lại nhìn người, công thức chuyên dụng cho tới bây giờ đều là lấp kín miệng quần chúng.

Vì thế ôm tâm tình báo ân, Nghê Chỉ Nhạn và người đại diện đưa ra ý kiến, đồng thời người đại diện lại nói chuyện cùng Tống Giai hai tiếng đồng hồ, rốt cục định xong chuyện concert, Tống Giai lấy tới tay chính là một hài hát cũ kinh điển, cũng không có lập tức đi tìm Lê Chanh, mà là chuẩn bị tìm một giáo viên ở công ty chỉ đạo một chút trước cho thiếu niên.

Hiện tại đi học là không có khả năng, đám phóng viên lợi dụng mọi dịp nhào tới, liền trong ánh mắt của bạn học đều ánh ánh sáng xanh, bị nhìn toàn thân ngay cả sợi tóc đều không trốn không thoát ánh mắt nghiên cứu, Lê Chanh buồn bực ở nhà trạch không lâu, liền bắt đầu tiến vào tu luyện.

Trước đó liền đã là tầng cao nhất của luyện thể cảnh, hiện giờ chỉ kém một bước bước vào cánh cửa luyện tâm cảnh, mặc dù không phải dễ đột phá tốt như vậy, nhưng cũng không khó.

Cậu không tốt, đại khái cho dù có thể cảm ứng được, cũng hấp thu không bao nhiêu linh khí, chỉ có thể dựa vào giá trị tín ngưỡng duy trì tu vi, nhưng mà lại bởi vì đặc tính của giá trị tín ngưỡng, khiến cho cậu đột phá căn bản không gặp cản trở, hoàn toàn là xuôi chèo mát mái, nước chảy thành sông, hấp thu không tới linh khí đổi thành hấp thu giá trị tín ngưỡng, còn có thể ào ạt tăng tu vi, mặc kệ ở Đại Châu giới hay là hiện đại, Lê Chanh cũng là duy nhất.

Trong phòng im ắng cửa sổ toàn bộ khóa, Lê Chanh khoanh chân ở đầu giường, bình tĩnh dẫn dương khí nồng đậm vào đan điền sinh thành linh khí, sau đó nén lại vào trong gân mạch của đại cảnh giới thứ ba, linh khí nén lại thành dạng chất lỏng, đã nồng đặc bắt đầu khống chế không được hình thái, Lê Chanh cắn chặt răng, cũng không biết trải qua bao lâu, chỉ nghe tới bên trong răng rắc một tiếng, giống như cái gì vỡ vụn vậy, đại lượng linh khí vọt vào trong gân mạch khô cạn, sau đó vô số giá trị tín ngưỡng hóa thành linh khí bão hòa tiến vào tầng thứ nhất luyện tâm cảnh.

Ngoài cửa phòng, Lê Đại Mao nằm sấp trên sô pha, cái lổ tai nhúc nhích một cái rất khẽ.

Lê Chanh ngơ ngác ngồi, mười phút sau, nhúc nhích cánh tay, chỉ nghe một tiếng rắc, giống như xương cốt đang ma sát va chạm.

Cậu chậm rãi bò lên đầu giường, mang theo một thân thanh âm kẽo kẹt ngồi xuống, đối diện trong gương, trên đầu trên mặt thiếu niên tràn đầy dơ bẩn dính dớp, đoán chừng lại là trùng kiến một lần khí lực, thuận tiện bài độc. (đẩy độc tố ra khỏi cơ thể)

Lê Chanh khóe miệng co rút, dùng linh khí che lại khứu giác của chính mình, không cần nghĩ cũng biết hiện tại chính mình nhất định là thối hoắc.

Mang theo biểu cảm ngượng ngùng, thiếu niên nhìn toàn thân của mình, bỏ qua ý định mang dép lê, chân trần dẫm trên sàn nhà, lúc này điện thoại trong tay đột nhiên vang lên, là anh rể Phương Đức Minh, Lê Chanh lau lau tay, ấn nút loa ngoài.

“Chanh tử, bên em có dược hoàn chữa bệnh gan không?”.

“Ung thư gan?’.

“……Cũng không hẳn là ung thư, nghe nói là gan bị hao tổn, khám rất nhiều bác sĩ đều chữa không hết, nhưng mà bởi vì bị bệnh chính là người lớn tuổi, chức năng sinh lý của bản thân liền có hơi thấp, bệnh trạng so với ung thư gan cũng không kém bao nhiêu……”.

Lê Chanh vừa nghe lời này liền nắm được trọng tâm rồi: “Có người cần?”.

“Có khách hàng cao cấp cố ý tới trong tiệm hỏi, vốn là muốn mua dũ thương đan, nhưng mà em cũng biết gần đây lục vị hồi huyết hoàn và dũ thương đan đều quyên tặng đi thành phố Lang rồi, tiếp theo đối phương lại hỏi chuyện này, anh cũng không biết có loại dược này hay không, liền gọi cho em”. Tiếp theo bên Phương Đức Minh thấp giọng nói: “Kỳ thật vốn cũng không cần hỏi em, nhưng mà nghe nói bị bệnh chính là bí thư tỉnh ủy đầu tiên của tỉnh Nam Giang, là một quan chức tốt”.

Có thể nói tỉnh Nam Giang có thể từ tỉnh nghèo nổi tiếng cả nước phát triển tới bây giờ trở thành thắng cảnh du lịch của phía nam, bản thân chính là dựa vào là bí thư tỉnh ủy đầu tiên, tuy rằng Lê Chanh không biết tên của đối phương, lại rất có hiểu biết đối việc này.

Người như vậy nếu là già rồi còn không được chết già, ông trời liền rất bất công.

“Em tìm chút xem”.

Lê Chanh lấy khăn tay lau lau dơ bẩn trên mặt, vừa lau vừa suy nghĩ.

“Nếu thật thật có thể tìm được dược hoàn chữa bệnh gan, chỉ sợ số lượng cũng không nhiều, không có biện pháp đặt ở trong tiệm, tới khi đó bảo đối phương trực tiếp tới tìm em lấy là được”.

“Làm phiền ngài rồi”. Bên kia điện thoại đột nhiên xuất hiện một cái giọng nam cung kính hùng hậu, đoán chừng chính là người trong miệng Phương Đức Minh, khách hàng cao cấp đi Cống phường cầu thuốc.