Song Hành

Chương 19: Tấu Thoại Từ Tâm




Một bóng người xẹt ngang qua tầm mắt của Lâm Mặc, cô có hơi nhíu mày nhìn lại nhưng đã không thấy người đâu cả.


Cô cũng không để ý lắm, gật đầu với thầy Chương: "Vậy được rồi, thầy có việc thì cứ đi trước."


Anh ta cười hề hề chào cô một cái rồi xoay người bước đi. Hôm nay trường học còn đón một giáo viên mới, là thầy giám thị, anh ta cũng không tiện để người ta phải đợi.


Lâm Mặc quay đầu lại thì thấy Ngôn Cừ đang xoay gót trở về hàng, cô nhướng mày, nhẹ nhàng cất giọng: "Dừng lại."


Hắn ta như bị bấm nút tạm dừng, lát sau chậm chạp quay người lại: "Sao, sao ạ?"


Cô đảo mắt quanh cả lớp một vòng, con ngươi dừng lại chính xác nơi một nữ sinh đang đứng bực dọc trong hàng, đưa tay lên chỉ vào cô ta: "Nếu tôi nhớ không lầm, cả hai em đều đã bị tôi đánh dấu vào sổ đen."


Ở Vân Thiên, sổ đen cũng có tác dụng rất lớn. Khi một học sinh bị khai trừ khỏi một tiết học bất kì, giáo viên sẽ ghi tên người đó vào sổ đen, đến cuối năm bản án này sẽ được lật lại, khi đó học sinh bị ghi tên sẽ không được tốt nghiệp môn học này, đồng nghĩa với việc bị lưu ban.


Trong lớp lại dấy lên một trận tranh cãi, cuối cùng Lâm Mặc đã mất hết kiên nhẫn, trực tiếp ném cả hai đến phòng hiệu trưởng, bảo ông ta làm cho tốt.


Cô nhìn đồng hồ, cũng đã gần ba mươi phút, phất tay ra hiệu: "Giải tán, sau này còn tập trung trễ, cứ theo thường lệ mà nhân đôi hình phạt."


Nói xong cũng không quản bọn chúng có hành động gì, xoay lưng bước đi.


Lâm Mặc tựa người vào lan can hút thuốc, gió thổi hơi lớn, cô có chút khó khăn mới đốt được một điếu.


Kê đầu thuốc đến bên môi hút một hơi rồi nhả ra, khói nhanh chóng du tản đến bốn phương, không còn kề cận quấn quýt cô như mọi ngày, mà cô cũng giống vậy, lần này không nhìn theo làn khói mơ hồ xem nó muốn bay đi đâu, ngược lại chỉ phóng tầm mắt đến nơi chân trời xa xôi, đôi đồng tử đen hoắm dần trở nên vô hồn, mụ mị.


"Này! Cô là giáo viên mới vào đấy à?"


Một tiếng nói trong trẻo vọng lại bên tai thành công kéo hồn cô trở về. Lâm Mặc hờ hững liếc mắt nhìn nữ sinh vừa cất giọng, sau đó lại nhàn nhạt đặt tầm mắt về chỗ cũ.


Thấy người ta làm lơ mình, Liễu Ái Linh có chút tức giận ở trong lòng, chà chà đôi giày thể thao đắc tiền của mình vài cái rồi bước đến bên cạnh Lâm Mặc, dự định cướp lấy điếu thuốc của cô: "Này đồ đáng ghét, cho tôi một điếu."


Hiển nhiên, Lâm Mặc chưa bao giờ là người dễ đối phó, ngay lúc nữ sinh trước mặt đưa tay đến, cô thong thả nghiêng người lách đi, cô ta vồ hụt vào khoảng không nên té ngã. Lâm Mặc trấn định đứng ở bên cạnh lạnh nhạt nhìn một màn này, không hề có ý tứ giúp đỡ.


Lần này cô ta thật sự đã tức giận, mạnh mẽ bật người ngồi dậy phủi phủi bụi trên người, ngón trỏ run run chỉ vào cô, mặt đỏ gay quát lên: "Chết tiệt! Cô làm gì vậy hả?"


Lâm Mặc nheo mắt quan sát nữ sinh này vài giây. Là một thiếu nữ rất xinh đẹp, gương mặt tròn bầu bĩnh, hai má phúng phính mềm mại, đôi mắt to tròn đen láy, bờ môi căng mịn hồng hào, đó là tưởng tượng của Lâm Mặc khi tự mình gỡ bỏ lớp trang điểm lòe loẹt trên mặt cô ta xuống.


Cô ta mặc một chiếc váy ngắn củn, áo sơ mi bỏ lung tung vào váy, quanh hông còn quấn một cái áo khoác màu bạc, chiếc nơ treo lủng lẳng trên cổ áo, tóc tai xã rối bời như rơm rạ.


Theo kinh nghiệm mà cô đã tích lũy được hai ngày nay, đây có lẽ là phong cách nổi loạn của giới trẻ ở thời đại này. Nhưng Lâm Mặc tự nhận mình đã già, cô nhìn vào mắt trông chẳng khác gì một tổ hợp quái gỡ.


Cô nhẹ nhàng đẩy bàn tay màu mè ở trước mặt xuống: "Mặc đồng phục cho chỉnh tề vào."


Liễu Ái Linh cười khẩy một cái: "Đừng có mà giáo dục tôi, không phải chính cô còn trốn lên sân thượng hút thuốc sao? Không sợ tôi sẽ đi tố cáo cô với nhà trường à?"


Lâm Mặc buông tay, thả điếu thuốc xuống đất, dùng chân dập tắt, sau đó ngước mắt lên: "Về lớp đi."


Cứ như một thói quen, cô ta trợn tròn mắt, ngón tay thẳng tắp gần như sắp chạm đến chớp mũi của Lâm Mặc: "Cô, cô...vô liêm sỉ!"


Mắt cô tối xuống, đứng bất động mà nhìn cô ta. Liễu Ái Linh tự dưng cảm thấy hoảng hốt trong lòng, người này sở hữu đôi mắt thật đáng sợ, nhìn cứ như có một hố đen không ngừng lan rộng, lực hút càng ngày càng cường đại, chỉ tùy tiện liếc nhìn một cái thì sẽ không tự chủ được mà bị giam cầm.


Tai cô ta ù hết đi, dường như mọi sự vật xung quanh đều vô động, chỉ có tiếng tim đập thình thịch là vang lên rõ ràng. Đầu ngón tay của cô ta cũng từ từ cong lại, trong giây phút, cô ta như bị ấn nút tạm dừng.


Lâm Mặc thấy việc đã êm xuôi, âm thầm thu lại khí thế của mình trở vào người. Liễu Ái Linh lúc này khó khăn chớp mắt vài cái, lắp bắp bỏ lại một câu: "Cô, cô chờ đấy..." rồi cứng ngắt quay bước đi.


Đến tận khi đóng sập cửa phòng của lối thoát hiểm lại, cô ta mềm nhũn cả người, trượt dài xuống đất, vội vã đớp từng ngụm không khí quý giá. Máu trong cơ thể như mới bắt đầu lưu thông trở lại, cô ta cố gắng ngửa mặt lên trần nhà, ngăn cho dòng nước mắt không rơi xuống.


Khi nãy, quá đáng sợ. Cô ta có cảm tưởng như mình đang bị thôi miên, nếu như, nếu như người đó không buông tha, cô ta nghĩ mình sẽ chạy thẳng đến lan can mà nhảy xuống để tìm một lối thoát.


Đừng hỏi tại sao cô ta lại ngồi ở đây. Chân vốn dĩ đã nhão hết cả ra, dù trong lòng như bị tra tấn nhưng cô ta cũng không thể chạy được.


Liễu Ái Linh ngồi bệt xuống đất, chống khuỷu tay lên đầu gối đợi một chút cho bình ổn lại tâm tình, sau đó vò loạn xạ mái tóc của mình rồi đứng bật dậy, lảo đảo chạy đi.


Con mẹ giáo viên này, tuyệt đối không muốn gặp nữa.


Màng nhĩ nhanh chóng bắt lấy được tiếng bước chân rối bời đằng sau cánh cửa, Lâm Mặc thở nhẹ một hơi rồi lục tìm hộp thuốc trong túi quần.


Lần này cô không hút nữa, chỉ đốt lên rồi dùng hai ngón tay kẹp hờ lại, tiến đến lan can, đưa mắt nhìn xuống người đang khoan thai đi ra từ bãi đỗ xe.


Anh như nhận thấy có người đang nhìn mình, hơn nữa còn biết rõ đó là ai, mau lẹ ngửa khuôn mặt tuấn mĩ tinh xảo lên, vẫy vẫy tay với cô rồi chạy nhanh đến hướng bậc thang.


Cô vẫn giữ nguyên tầm mắt, đôi con ngươi đen huyền phản chiếu rõ ràng nơi anh đứng ban nãy.


"Cạch"


Tiếng mở cửa vọng lại, Lâm Mặc đổi tư thế, xoay lưng lại tựa người vào lan can nhìn anh. Khúc Thừa bần thần đứng đối diện với cô, chiếc áo sơ mi trắng bị gió thổi phồng lên. Hôm nay anh thả tóc mái xuống, những sợi tóc màu trà bay tán loạn trong không trung, anh dừng lại vài giây rồi nhấc đôi chân dài rắn chắc của mình lên, đi ngược hướng gió mà đến trước mặt cô.


Lâm Mặc cũng không kém gì anh, gió từ phía sau thổi đến rất mạnh, tóc nâu uốn lượn che khuất một bên mặt, vài sợi còn đâm vào mắt, cô lười biếng đưa tay lên, vén chúng ra sau tai.


Khúc Thừa chưa bao giờ thôi nhìn cô, trông cô lúc này như đang đón chào anh, tàn thuốc cháy đỏ khẽ sượt qua bên vai rồi bay đi ngút ngàn làm cho anh bừng tỉnh lại.


Hai người cứ lẳng lặng đứng nhìn nhau, Lâm Mặc cảm thấy không hứng thú, biếng nhác cụp mắt xuống, rèm mi dài rung rung, che khuất cảm xúc nơi đáy mắt.


Mấy phút sau, gió ngừng hẳn.


Khúc Thừa lên tiếng trước: "Sao em lại lên đây?"


Đương nhiên là anh biết cô bỏ lên đây để hút thuốc, chỉ là muốn tìm một đề tài để mở đầu câu chuyện. Nhưng Lâm Mặc lại không hề muốn tiếp lời anh, Khúc Thừa hít sâu một hơi rồi cất giọng: "Anh sẽ vào đây dạy."


"..."


"Em đừng hiểu lầm, không phải là anh muốn theo dõi em, chỉ là em vẫn luôn không cho anh cơ hội gặp mặt."


"..."


Vẫn như cũ không có người đáp lại, Khúc Thừa thở dài thật khẽ, gọi một tiếng yếu ớt: "Mặc..."


Lâm Mặc hơi ngửa cằm lên, ánh mắt sâu xa nhìn về phía bầu trời, tự cô lập mình vào một không gian riêng, trực tiếp xem anh như người vô hình.


Khúc Thừa vô thức siết chặt nắm đấm, bước nhanh đến ôm cô vào lòng, muốn làm rõ sự hiện diện của mình. Lâm Mặc cũng không hề phản kháng, chỉ là vẫn giữ nguyên tư thế cũ, trong mắt chưa từng có một tia dao động.


Anh quýnh cả lên, trái tim sợ hãi, dùng hai tay nâng mặt cô lên đối diện với tầm mắt của mình. Đôi con ngươi đen tuyền thanh lãnh như một mặt ngọc gương sáng choang đang chiếu rọi hình ảnh của riêng anh.


Khúc Thừa cố gắng tìm kiếm một tia cảm xúc từ ánh mắt cô nhưng thất bại. Anh không thấy gì cả, không có ôn nhu yêu chiều, cũng không còn lạnh lùng hờ hững, không có gì, không có gì...


Anh kinh hoàng, Lâm Mặc nhìn anh như một người xa lạ, cô như đã quên mất anh, quên đi người mình đã cùng ân ái vào tối hôm qua.


"Mặc à...sao vậy em?" Anh thật sự sợ, trước kia cô đã từng dùng ánh mắt lạnh nhạt, xa cách mà nhìn anh, nhưng cũng không như thế này, đôi mắt vô hồn, vô cảm.


Khúc Thừa biết cô sẽ không thật sự quên đi mình, đây chắc chắn là một cách chối bỏ từ cô, cô thật sự chán ghét đến mức muốn quên đi anh.


Anh hoảng loạng, vội vã tìm đến bờ môi của cô, điên cuồng hôn lên, ánh mắt kinh sợ, hãi hùng.