Song Kiếm

Chương 257: Xây dựng đội ngũ




Huy Hoàng đệ đơn xin tạm thời rời khỏi bang hội lên Thư Sinh. Thư Sinh rất thân thiết dò hỏi nguyên nhân, Huy Hoàng là một người thành thực tiêu biểu, bởi vậy trả lời theo sự thực ngay: định nhờ binh trạm của Song Sư đi biển Đông. Thư Sinh xấu hổ toát mồ hôi hột, bèn lập tức tỏ ý rằng nên nhờ thật nhiệt tình, dốc sức mà nhờ. Trong lòng hắn lại thầm nói một câu: tốt nhất là nhờ cho hỏng nó luôn mới tốt. Song Sư có binh trạm nơi biển Đông vẫn luôn là một chuyện gút mắc ở trong lòng Thư Sinh. Năm đó vì quyết sách sai lầm của hắn mà khiến cho Song Sư lập được binh trạm ở biển Đông trước. Đến bây giờ, cho dù có muốn thành lập binh trạm nơi đi chăng nữa, thì chỉ sợ đừng nói là nhân lực, mà ngay cả vật lực cũng không có nữa kìa.

Trải qua đợt tẩy rửa này của yêu ma, có vài người rớt cấp, có mấy người tăng cấp, đây đều là bình thường cả. Phải nói là sự kiện yêu ma xâm lấn này chính là một cơ hội cực tốt để luyện cấp, chỉ cần có thể thủ vững được thì điểm kinh nghiệm sẽ nhảy lên soàn soạt hoài cho xem.

Khi Đường Hoa lại - lại một lần nữa đến biển Đông, hắn trông thấy được mười thành viên của Song Sư. Mười người này không phải là dân mượn đường như Huy Hoàng, mà là những cao thủ lặng thầm của Song Sư. Trong những trò võng du trước kia, các cao thủ lặng thầm được phân làm mấy loại: thứ nhất, đánh chữ chậm, nên không lặng thầm cũng không xong; thứ hai, có chứng hậm hực, không thích giao lưu; thứ ba, thích giả heo ăn thịt hổ; thứ tư, là dạng người chơi chỉ vì tiền Liên Bang mà phấn đấu; thứ năm, không thích tham gia vào chuyện chung của bang hội, chỉ thích những hoạt động trong đoàn thể nhỏ.

Bốn loại đầu thì còn không sao, chứ nếu là loại thứ năm, vậy trong sự kiện lần này tuyệt đối phải là có lời chứ không lỗ bao giờ. Trận chiến phòng ngự nơi trú quân những người này mặc dù cũng có tham gia, nhưng chắc chắn là khi xung phong thì đứng ở phía sau, khi lui lại thì họ mở đường, thậm chí còn núp ở trong mấy cái góc mà đại bác bắn cũng không tới nữa.

Bởi vì như thế, cho dù là Phá Toái, cũng chỉ có thể biết được ba bốn người thôi, chứ bảo là quen thì chẳng có ai cả. Theo lời trao đổi với những cao thủ kín tiếng này, bọn Đường Hoa mới biết rằng hiện giờ nơi biển Đông đang có ít nhất chừng trăm thành viên Song Sư đang nỗ lực kiếm bảo bối, kiệt lực kiếm bảo bối, gắng hết sức trước khi phi kiếm thất giai trở thành dĩ vãng thì kiếm một món tiền chóp đuôi. Giá hàng tăng vọt, thế đạo gian nan, mặc dù có mạo hiểm chút đấy, nhưng tục ngữ nói rất hay mà, cầu phú quý trong nguy hiểm.

Phá Toái tùy ý gật đầu với mấy người nhìn mình coi như là chào hỏi, sau đó cả đám dưới sự dẫn đường của Sát Phá Lang cùng đi đến nơi rớt trang bị may mắn.

Sát Phá Lang dẫn đầu, Huy Hoàng với Phá Toái chính giữa, Đường Hoa với Mặc Tinh đi phía sau. Trong khi đang nói chuyện phiếm, Đường Hoa chợt hỏi: “Thật không ngờ ngươi cũng đến đấy, không phải là còn chút nhớ nhung với con dã súc kia đấy chứ?”

“Ngược lại thì có, ta tới là để xem xem mình có phải quá bạc tình hay không.” Mặc Tinh than một hơi: “Có phải là chuyện tình nào cũng như vậy hay không, mới qua hai tháng là đã dần dần nhạt nhẽo rồi?”

“Nói một câu thực tế nhưng hơi khó nghe nhé, yêu không phải là do nói, mà là do làm.” Đường Hoa cười ha ha một tiếng, nói tiếp: “Theo các chuyên gia nước Anh điều tra được thì những chuyện tình mà không có hoặc ít tiếp xúc tứ chi thì sẽ ít có khả năng kết hôn hơn là có tiếp xúc tứ chi nhiều.”

“Cái đầu của ngươi thật là xấu xa đó.” Mặc Tinh đương nhiên biết ‘tiếp xúc tứ chi’ ám chỉ cái gì rồi.

“Vậy chúng ta xấu xa hơn một chút nhé.”

“Là ý gì?”

“Tên tiểu Lang kia cứ thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn chúng ta với vẻ muốn PK người thật kìa.” Đường Hoa cười dâm: “Chúng ta lại áp sát nhau một chút nữa, ngươi tốt nhất nên tỏ ra ngượng ngùng một chút. Ta thật là thích cái bộ dạng muốn ăn thịt người kia của hắn đấy.”

“Ngươi nhàm chán quá.” Nói là nói như vậy, nhưng Mặc Tinh lại lập tức áp sát vào Đường Hoa thêm một chút nữa, từ cự ly bạn bè biến thành cự ly tình lữ liền. Có thể thấy có nam sinh ghen tuông chính là một sự hư vinh mà toàn thể nữ sinh đều khát vọng có được. Mặc Tinh nói: “Gia Tử, ta vẫn cứ thắc mắc, sao ngươi cứ thích ức hiếp tiểu Lang thế?”

“Cái thứ nhất, tiểu Lang có vốn liếng bị ta ức hiếp. Trên người hắn có tiền, trong túi hắn có hàng, lại là một cao thủ nữa, đi đâu mà tìm được người thích hợp hơn? Cái thứ hai, hắn luôn muốn ức hiếp ta, cho nên trước khi hắn có thể ức hiếp được ta, ta phải ức hiếp hắn cho chết trước. Cái thứ ba, ta thực ra tán thưởng hắn lắm.”

“Tán thưởng điều gì ở hắn?”

“Tán thưởng hắn có tinh thần của một con gián, cho dù trận nào cũng bại nhưng vẫn luôn nghĩ cách làm sao gỡ gạc lại được từ ta.” Đường Hoa mập mờ nói: “Lại nói, cũng do hắn xui xẻo thôi. Chẳng hạn như lần trước vậy, ta nợ đám phóng viên một việc, cho nên mới dẫn bọn họ đến phỏng vấn Sát Phá Lang đang độ kiếp, vừa khéo thấy động phủ của hắn không tệ, thế là... Hắn cũng có thiệt gì đâu, dù sao cũng đã qua kiếp được rồi mà. Với lại lần này bọn ta vừa khéo thiếu đi một người đi đánh kiếm Thiên Địa linh thạch, vừa khéo hắn lại cồn cào ruột gan muốn đi, thế là tiện thể sẽ được dẫn thông qua giếng Thần Ma luôn. Nghĩ như vậy, thực ra hắn cũng may mắn lắm đó chứ, nếu không có ta, hắn cũng không có khả năng trở thành một cao thủ mà. Vậy ta ức hiếp hắn chẳng phải là đúng đạo rồi hay sao?”

Mặc Tinh nổi lòng hứng thú lên, hỏi: “Vậy lần này thông qua được giếng Thần Ma rồi ngươi định sẽ ức hiếp hắn thế nào nữa?”

“Ngươi sẽ giữ bí mật chứ?”

“Sẽ.”

“Ta cũng vậy.”

“...” Mặt Mặc Tinh xạm lại: “Bây giờ ngươi đang khi dễ ta đó.”

“Được rồi được rồi. Khi đến được Ma thành thì mỗi người đều có một nhiệm vụ ẩn tùy cơ, có điều phải cần đến một ngàn kim. Bởi vì mấy lần ta lên tiếng cung cấp tin tức đã khiến hắn phải hoang mang, cho nên ta phỏng chừng với tính cách của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không móc ra một ngàn kim đó đâu. Có điều một khi đi vào trong Ma thành, hắn sẽ phải khóc cho xem.”

Mặc Tinh sửng sốt hỏi: “Vậy thực sự là có nhiệm vụ ẩn à?”

“Thực, lừa ngươi là chó con à. Hơn nữa chỉ cần một ngàn kim là có thể kích phát được ngay.” Đường Hoa giơ tay thề. Nhãi nhép, để ta xem xem lần này ngươi chết thế nào, rồi làm thế nào một mình thông qua được giếng Thần Ma nhé. Đừng trách huynh đệ ta đây không phúc hậu nha, bởi vì huynh đệ ta đây vốn có phúc hậu đâu.

“Hóa ra là như vậy.” Mặc Tinh có chút đăm chiêu gật đầu, rồi nhắn tin cho Sát Phá Lang: “Tới Ma thành rồi thì phải nhớ làm nhiệm vụ nơi cửa thành.”

Sát Phá Lang nghi hoặc trả lời: “Cái đấy có khả năng là bẫy.”

“Không phải đâu, là do Gia Tử không muốn ngươi nhận nhiệm vụ đó đấy.”

“Vì sao lại giúp ta?”

“Đừng nghĩ nhiều, ta bán đứng Gia Tử là vì ta muốn chơi xỏ hắn một lần thôi.”

Sát Phá Lang: “Hình như ngươi với hắn rất thân mật.”

“Hắn mặc dù vô lại, nhưng vẫn luôn rất tốt với ta.”

“Vậy không còn có gì để nói nữa rồi. Cảm ơn đã cung cấp thông tin.”

“Đừng khách khí.”

* * * * * *

“Có người!” Sát Phá Lang dẫn theo mọi người tiến vào trong biển được một lúc, chợt trông thấy phía trước đang có hai tiểu đội phân khu vực đánh quái. Quái bên này có tên là Sứa U Linh, cấp dao động từ 60 đến 65. Sát Phá Lang xoay người nói: “Chính là chỗ này, hơn nữa cũng chỉ có một khu như vậy thôi. Là người của Song Sư các ngươi, muốn cướp hay không là do các ngươi quyết định đấy.”

“Lẽ nào ngươi không phải là người trong Song Sư sao?” Câu nói ấy của Sát Phá Lang Tinh Tinh không thích nghe chút nào. Cho dù là Đường Hoa, mặc dù có đôi khi sẽ bắt bí bang chủ của bang mình, nhưng hắn vẫn luôn tự biết rằng mình là một gia quyến của Song Sư.

“Ngươi nói xem?” Sát Phá Lang không lạnh không nóng đáp trả một câu, rồi hỏi: “Cướp hay là không? Nếu cảm thấy không tiện ra mặt, thì ta sẽ làm người xấu một lần, thu thập giúp các ngươi.”

Phá Toái hỏi: “Có phải ngươi cho rằng mọi chuyện ngoài cướp ra không còn cách nào xử lý nữa phải không?”

“Thế ngươi nghĩ sao?”

“Hừ!” Phá Toái khịt mũi khinh thường một tiếng, sau đó bay đến chỗ hai tiểu đội kia, chào hỏi đội trưởng hai bên. Cũng không biết Phá Toái đã cho hai người ấy uống cái canh mê hồn gì mà mới được mấy câu, hai tiểu đội ấy đã dưới sự dẫn dắt của hai đội trưởng cùng nhau rời đi. Phá Toái bay đến bên cạnh Sát Phá Lang, nói: “Mở rộng tầm mắt chưa?”

“Các ngươi biết nhau sẵn rồi thì có gì mà nói?”

“Quả thật là biết sẵn rồi, nhưng căn bản không phải là quen. Bọn họ biết trong Song Sư có một nhân vật như ta, còn ta thì chỉ quen mặt một chút với họ thôi.”

“Ngươi đã nói gì với họ thế?” Sát Phá Lang vẫn nửa tin nửa ngờ như trước.

“Ta nói với họ rằng ta với bạn bè định đánh nửa ngày kiếm trang bị tăng may mắn, còn nói với họ là cách đây không xa có khu vực nảy mới của bầy đỉa, không chừng có BOSS đang nảy mới đấy. Bởi vậy họ rời đi luôn.”

Sát Phá Lang lại hỏi: “Chỉ đơn giản như vậy à?”

“Thực ra còn đơn giản hơn nữa kìa, bởi vì họ cũng đã biết ở cạnh đây có khu nảy mới của bầy đỉa rồi. Hai đội trưởng nói họ đã đánh ở đây suốt cả ngày, cũng nên đến lúc về binh trạm nghỉ ngơi.” Phá Toái răn dạy: “Cái này gọi là lễ nhượng và thành tín. Làm việc không nhất thiết cứ phải dùng vũ lực mới xong.”

“Ngẫu nhiên thôi.”

“Không phải là ngẫu nhiên. Đầu tiên, ta đã vì Song Sư mà ra sức rất nhiều, điều ấy khiến họ đều xem ta là người phe mình. Thứ hai, thanh danh của ta trước giờ không tệ, nói mượn chừng nửa ngày là sẽ không bao giờ vượt qua sáu tiếng đồng hồ cả. Thứ ba, ta dò hỏi rất lễ phép, bọn họ đáp ứng thỉnh cầu của ta, tức là khiến ta có mặt mũi ở trước mặt bạn bè, coi như ta đã nợ họ một lần. Thứ tư, ta báo cho họ nơi đám đỉa nảy mới, khiến họ biết rằng ta đang khẩn cầu chứ không phải là đang uy hiếp.”

Đường Hoa nói chen vào: “Tiểu Lang, ngươi không tin, mà ta cũng chẳng tin. Ta đang hoài nghi là hai tên đội trưởng một nam một nữ kia cùng yêu thầm Phá Toái từ lâu rồi đấy.”

“Ngươi đi chết đi.” Phá Toái cười mắng. Nữ thì còn được, chứ nam yêu thầm mình thì khác nào nguyền rủa mình đâu? Không sợ giặc, chỉ sợ bị giặc để ý thôi.

Huy Hoàng búng kiếm: “Khởi công khởi công. Phá Toái và ta kéo quái, Gia Tử đánh tập thể, tiểu Lang bảo vệ Gia Tử.”

Mặc Tinh chỉ vào mình: “Ta thì sao?”

“Ngươi làm đội cổ vũ.” Huy Hoàng dặn dò: “Chú ý kỹ sự an toàn của mình, có nguy hiểm thì hú lên.”

* * * * * *

“Oa, tỷ lệt rớt tăng 10%, cực phẩm đó!” Đường Hoa nhìn thoáng qua một trang bị màu lam, nhưng lại chợt cả giận ngay: “Cái thuộc tính rác rưởi gì thế này, có 10% xác suất bị thương 1%. Choáng, thuộc tính cơ bản về lực phòng ngự và tốc độ của cái thứ này còn thua trang bị màu lam cùng cấp đến 20% lận. Ta nói này mọi người, mặc cái bộ đồ này vào không phải là đi làm quái rớt đồ nữa, mà là đi để bị quái làm rớt đồ.”

“Món của ta cũng thế.” Cô nương Mặc Tinh – thành viên ngồi chơi ăn không - lấy một bộ quần áo ra, nói: “Hai dạng thuộc tính cơ bản là lực phòng ngự và hấp thu thương tổn thấp hơn trang bị màu lam cùng cấp thật nhiều. Có điều... tăng tỷ lệ rớt đồ lên đến 30% lận.”

Phá Toái than thở: “Đây người ta gọi là ‘vi gấu và tay cá không thể lấy cả hai’ đấy.”

“...” Đường Hoa và Mặc Tinh cười sặc luôn.

Phá Toái xấu hổ: “Nói sai rồi, nói sai rồi. Huy Hoàng, ngươi có muốn cười cũng đừng nhịn.”

Mặc Tinh đột nhiên thu lại nụ cười, hỏi: “Sát Phá Lang, có phải từ xưa đến giờ ngươi chưa từng dung nhập vào trong một đoàn đội nào đó, phải không?”

Sát Phá Lang lạnh lùng trả lời: “Những chuyện cười nhạt nhẽo quá thì ta không có hứng thú.”

“Mọi người cố lên.” Đội trưởng Huy Hoàng lập tức ra mặt giảm bớt sự xấu hổ giữa mọi người liền: “Mọi người cũng nên cân nhắc xem nên phối hợp trang bị thế nào đi. Như lời Gia Tử vậy, mang nguyên bộ trang bị tăng may mắn thế này chỉ tổ để bị giết chóng vánh thôi. Nếu thuộc tính giảm nhiều quá, không nhất thiết phải lấy làm gì, cứ giao cho Gia Tử làm thủy lôi cũng được.”

“B52 đến đây!” Đường Hoa bay lên trên đỉnh đầu bầy quái ném một đống rác. Sóng Dâm Đãng được khởi động, chỉ số Dâm Đãng tràn đầy, giết tức khắc đám quái ngay. Vì sao vậy nhỉ? ... Choáng, thế mà ném luôn cả ba món trang bị màu kim đang chuẩn bị đưa đi đổi tiền rồi. Huy Hoàng chết toi!

* * * * * *

Hai tiếng đồng hồ sau, chiến quả rất là phong phú. Huy Hoàng vận may bộc phát thế mà lấy được hai món trang bị tăng điểm may mắn rắt nhiều nhưng chưa bị giảm thuộc tính luôn. Phá Toái cũng không kém lắm, lấy được hai món chưa giảm thuộc tính, nhưng có điều tăng may mắn thì ít. Đường Hoa không may không rủi, lấy được một chiếc bùa hộ mệnh tăng nhiều may mắn. Nhân viên ăn chực điểm kinh nghiệm - Mặc Tinh trâu bò nhất, tới bốn món tăng nhiều điểm may mắn, trong đó có ba món không giảm thuộc tính, món còn lại không không những không giảm mà còn tăng thêm nữa. Sát Phá Lang đắng nhất, chỉ lấy được ba món trang bị bị giảm thuộc tính.

Mấy người đang có nói có cười chuẩn bị cố gắng xoay mấy vòng nữa thì một tên đội trưởng lúc trước nhường khu này cho bọn họ chợt khẩn cấp vọt qua: “Phá Toái, Gia Tử, bên kia có huynh đệ phát hiện ra một con tướng quân rồng đen, đang dẫn theo mười con BOSS giao long và trăm con đầu mục nhỏ rắn biển.”

“Ở đâu?”

“Theo ta.”

* * * * * *

Hơn trăm tên người chơi cùng tụ tập ở một khu vực kia, thấy đám Phá Toái với Đường Hoa tới thì cùng bay qua. Người phát hiện - một đội trưởng nào đó - nói: “Ở ngay bên dưới đấy, đã điều tra qua rồi, quanh đây mười cây số không có tiểu binh.”

Phá Toái hỏi: “Mọi người tính thế nào?”

“Đều chưa biết làm sao cả.”

“Huy Hoàng, sở trường của ngươi đấy, ngươi tới phân phối đi.”

“Vậy ta không khách khí nhé.” Huy Hoàng hỏi trước: “Có ai muốn chơi tướng quân rồng đen không?”

“...” Tập thể cùng lắc đầu, đều tự biết thực lực của mình hết.

“Tốt lắm. Con rồng đen đó cứ giao cho đội của bọn ta phụ trách đi. Còn hai mươi đội còn lại, có ai muốn đánh giao long không? Nói rõ trước nhé, nhất định là phải giữ chặt được con giao long của mình, đừng lây họa cho người khác đấy nhé.”

“Có mười hai tên đội trưởng giơ tay.”

Thừa ra hai tên mất rồi. Nhưng điều này cũng không làm khó được Huy Hoàng: “Bốc thăm.” Đừng có chê, bốc thăm chính là phương thức giải quyết mâu thuẫn vô cùng vô cùng công bình và cũng vô cùng vô cùng được ưa chuộng trong mấy ngàn năm qua của Trung Quốc đấy.

* * * * * *

“Mỗi đội đều tự quản đám quái vật trong khu vực do mình nhận. Gia Tử, xuống nước kéo tướng quân rồng đen lên đi.” Với loại BOSS hạng cao như con tướng quân rồng đen này thì không thể nào chống đỡ trực diện được, mà phải nhờ tốc độ cao dụ nó đi: “Khi bầy quái lao ra khỏi mặt nước thì mỗi người chịu trách nhiệm kéo đi con quái của mình. Nếu như xảy ra việc cùng đánh trúng một quái, thì dựa theo điểm cừu hận mà phân phối, đừng hành động theo cảm tính.”

Đường Hoa lao vào trong nước, xuất một chiêu Ma Đế Vô Thiên xong thì quay đầu bỏ chạy ngay. Chừng trăm con quái cùng rượt theo hắn không bỏ. Con đầu tiên lao ra khỏi mặt nước là một con giao long, có một tên đội trưởng ở gần đó mắt sáng não nhanh, xuất một chiêu kiếm nộ ra liền, sau đó cùng tiểu đội của mình dụ theo con giao long đó bay đi hướng ngược lại. Con thứ hai mặc dù đội này không dùng kiếm nộ nữa, nhưng lại có một tên hòa thượng sử ra chiêu Thiên Xá Phật Hỏa, chính là một kỹ năng tăng điểm cừu hận hàng đầu, cho nên cũng thuận lợi kéo được đi.

* * * * * *

Dưới sự an bài của Huy Hoàng, rất nhanh mỗi đội đều kéo đi được mục tiêu của mình, mọi người bắt đầu bay đến khu vực đã định trước để vây trừ lũ quái vật của mình. Phải nói là tố chất của các cao thủ lặng thầm này đều rất cao, cho dù họ ở trong tình huống cực kỳ nguy hiểm cũng vẫn cứ khổ chiến chứ không lùi, mục tiêu không chỉ là đánh chết quái vật, mà còn là không để cho quái vật có thể vọt được tới khu vực của người khác, quấy rối tiết tấu của người khác nữa.

Tướng quân rồng đen chính là con BOSS nguy hiểm nhất mà Đường Hoa từng đối phó. Đương nhiên còn có những con càng nguy hiểm hơn, nhưng gặp phải những con đó thì Đường Hoa đều chạy trốn hết ráo, như người ta nói là ‘có thể co được thì cũng có thể duỗi được’ ấy. Ví dụ như hai tên BOSS trong Quỷ giới vậy.

Sát thương phạm vi lớn, tốc độ đánh đơn thể nhanh, cộng thêm những kỹ năng khống chế, đều là những khả năng nhãn hiệu BOSS, nhưng tên tướng quân rồng đen này lại còn có một năng lực cân bằng điểm cừu hận của đội ngũ nữa. Bất cứ đòn tấn công nào đến từ đội ngũ đối thủ, nó cũng đều sẽ chia đều điểm cừu hận cho từng người, cũng tức là nói nó sẽ đột nhiên đánh ai sẽ rất khó đoán được.

Sát Phá Lang còn chưa kịp động thủ thì đã trúng một chiêu nội đan, tuy có Ma Kiếm bảo vệ, nhưng ống máu cũng đã gần khô, đành lập tức lui ra xa hồi máu liền. Sau đó tới lượt Phá Toái với Huy Hoàng cùng đứng trong phạm vi sát thương của sóng kiếm, cho nên cũng lui ra hồi máu luôn. Mặc Tinh dĩ nhiên từ lúc đầu đã rời xa khỏi kẻ địch rồi, cho nên người duy nhất còn ở lại dây dưa với tướng quân rồng đen chính là Đường Hoa.

“Tăng tốc lên đi chứ!” Đường Hoa gấp gáp lắm. Có lầm hay không đấy, mình là kẻ máu yếu nhất trong số năm người, thế mà bây giờ lại biến thành cái khiên thịt rồi sao? Chỉ dựa vào cái tốc độ của mình thì có thể chống được bao lâu nữa chứ? Huy Hoàng chết tiệt, vừa nãy khi phân chia đối thủ thì lấy một con giao long thôi là được rồi, cần chi phải chọn con to thế này chứ?

“Đang tiêu hóa!” Huy Hoàng với Phá Toái cũng sốt ruột lắm lắm.

Mặc Tinh vội vã kêu lên: “Cẩn thận đó!”

“Cái gì?” Đường Hoa nhìn thoáng lại mà kinh hãi cực kỳ, mình chạy vòng quanh thế mà choáng luôn rồi, vì chạy nhanh quá nên đã vượt hơn tướng quân rồng đen một vòng, sắp đụng trúng cái đuôi của nó.

Phá Toái nhìn cảnh con rồng đen kia quay người lại mà khóc ròng: “Đại ca, ngài có tham gia Olympic đâu, chạy nhanh như vậy làm gì?”

Nội đan của rồng đen - có khả năng theo dõi truy kích - được bắn ra chói lóa. Đường Hoa thấy móc ngân phiếu ra đã không còn kịp nữa rồi, bèn xuất ra chiêu cuối của mình, dốc sức rống lên: “Cứu mạng!”

Nói thì chậm sự thì nhanh, một luồng ma khí đã mang theo ánh kiếm sẫm màu va vào viên nội đan. Sát Phá Lang – đang thi triển nhân kiếm hợp nhất - xuất hiện một cách chói rực ở trước người Đường Hoa. Hắn lia mắt nhìn Đường Hoa, lạnh nhạt nói: “Đức hạnh!”

“...” Đường Hoa tức giận, tức giận bừng bừng.

Khoái quá! Sát Phá Lang thoải mái lắm, tâm tình cũng sung sướng cực kỳ.

Mặc Tinh từ phía xa chêm vào một câu: “Có thấy đánh BOSS thú vị hơn là cướp BOSS không?”

“...” Sát Phá Lang không trả lời, chỉ lo dây dưa với tướng quân rồng đen.

“Người ta gánh chịu nguy hiểm tới sinh mệnh, tiêu phí biết bao nhiêu thời gian đánh BOSS thế mà lại bị ngươi một kiếm cướp đi. Ngươi có cảm thấy xấu hổ không?” Mặc Tinh lại ép hỏi tiếp.

“...” Sát Phá Lang làm như không nghe thấy. Nhưng không thể phủ nhận được là tâm tình vô cùng hưng phấn vừa rồi của hắn đã bị hai câu hỏi ấy của Mặc Tinh đánh rơi xuống vực sâu ngàn trượng hết. Nhìn lại xem, một đội ngũ mạnh như vậy mà chống lại tướng quân rồng đen cũng phải nguy hiểm vô cùng, người ta đã lao động cực khổ như thế, đang say mê vì sắp được gặt hái thành quả, vậy mà mình lại ra một kiếm bắn nát giấc mộng lẫn thành quả đáng có của họ...

Mặc Tinh lại hỏi: “Nếu bây giờ có người cướp đi con rồng đen này, trong lòng ngươi sẽ thấy sao?”

“...” Sát Phá Lang từ chối trả lời, rút khỏi chiến trận vì máu đã gần khô.

Lại một vòng nữa, Phá Toái, Huy Hoàng với Sát Phá Lang kiên trì được mấy phút lại bị rồng đen đánh cho chạy về phía xa hồi máu tiếp. Sát Phá Lang có Ma Kiếm, Phá Toái với Huy Hoàng đều có ánh sáng hộ thể, mà Đường Hoa chẳng có bất cứ thủ đoạn phòng ngự nào, ngay cả phi kiếm hộ thân cũng chỉ là màu lam nữa. Ừ, màu lam thì không thể khởi động chỉ lệnh bảo vệ chủ nhân được. Nhưng dù là như thế, Đường Hoa vẫn cứ là người chiến đấu ở tuyến đầu. Hắn cũng không quên quay đầu lại tỏ vẻ khinh bỉ: “Ngươi bị thận hư à, uống nhiều thuốc như vậy?”

Phá Toái với Huy Hoàng cùng im lặng. Mặc dù biết không phải là nói mình, nhưng đại ca à, ngài cũng đừng có chơi chiêu tổn thương bầy đàn như vậy chứ, tổn thương lòng tự tôn lắm á.

Bà tám Mặc Tinh kêu lên: “Gia Tử, ngươi chạy chậm lại một chút, đừng có đụng trúng nữa.” Thế là lòng tự tôn của Đường Hoa cũng bị tổn thương luôn.

* * * * * *

Cũng không biết mấy người đã tới lui được bao nhiêu vòng rồi, dù sao thì Đường Hoa cũng cơ bản là choáng đến không thể choáng hơn. Đương nhiên, thân là kẻ truy sát, tướng quân rồng đen chẳng có chút dấu hiệu nào là say xe cả.

Lần này Sát Phá Lang đã dùng hết toàn lực rồi, bất cứ ai nguy cấp hắn cũng đều có thể đúng lúc xuất hiện để bảo vệ ngay. Lúc đầu mọi người chẳng ai thích ứng được với tần suất hoạt động của Sát Phá Lang, Sát Phá Lang cũng không thích ứng được với tiết tấu đánh quái của cả đội, nhưng về sau mọi người cũng chầm chậm tìm được đúng cảm giác, công phòng vừa phải, bảo vệ lẫn nhau. Khi chạy giữ mạng thì có đội hữu cản cho, khi hồi máu thì có đội hữu phối hợp tác chiến. Một con rồng đen đã khiến mọi người phối hợp được với nhau.

Đương nhiên Đường Hoa cũng không suy nghĩ tới mấy chuyện này, bởi vì hắn chẳng có thời gian rảnh để mà đi suy nghĩ nữa, một khi chủ lực lui bước thì hắn lại phải đi lên chạy vòng vòng ngay. Cũng may là khu vực này đủ lớn, có đầy đủ không gian để hắn sẵn sàng đấy, cho nên miễn cưỡng còn có thể kiên trì được. Điều duy nhất khiến hắn buồn bực chính là kẻ có lực tấn công cao nhất là mình đây, thế mà bây giờ đã trở thành lá chắn thịt số một rồi. Kẻ có chiến lực số hai là Sát Phá Lang lại trở thành lá chắn thịt số hai, kẻ có lực phòng ngự cao nhất là Phá Toái trở thành người chủ yếu gây thương tổn, Huy Hoàng có lực phòng ngự cao thứ hai chính là kẻ gây thương tổn đứng hàng thứ hai. Thứ tự bị đảo lật thế nào đây?

Vẫn là Huy Hoàng phân tích thấu triệt nhất: “Con rồng đen là loại chỉ có người chơi nhị kiếp mới có thể đánh được. Nhưng mặc dù chúng ta đã trải qua kiếp thứ hai, nhưng trang bị Ma - Tiên giới thì hiện giờ chỉ mỗi mình cặp giày kia trên chân Gia Tử thôi... A, Gia Tử, chẳng phải ngươi có chiến ngoa Ma Tôn sao?”

“Cuối cùng các ngươi cũng phát hiện ra rồi.” Đường Hoa rơi lệ đầy mặt hỏi: “Có cảm thấy đôi giày mới này của ta cực kỳ ngầu, cực kỳ oai không?”

Bà tám Mặc Tinh: “Ta vẫn cứ luôn thắc mắc vì thấy ngươi với đôi giày này không xứng, hóa ra là trang bị của Ma giới đấy.”

“Các ngươi thật là tệ mà. Đặc biệt là ngươi đấy, Mặc Tinh.” Đường Hoa răn dạy: “Ngươi hẳn phải thật ngạc nhiên trừng mắt nhìn rồi than thở thế này: ‘Oa, thật là một đôi giày thật ngầu đấy. Xem kìa, đẹp thật đấy’ chứ?”

“Ngớ ngẩn!” Sát Phá Lang lạnh lùng thốt một câu.

Huy Hoàng lắc đầu: “Tiểu Lang, xin đừng hết lần này đến lần khác phá hư bầu không khí của đội ngũ như vậy nữa. Một đội ngũ sung sướng hài hòa luôn thú vị hơn một đội ngũ máy móc luyện cấp nhiều. Nếu không thì cho dù thân thủ ngươi có tốt hơn nữa, dù có phối hợp vô tư hơn, cũng sẽ không một có đội ngũ nào cần một đội viên như thế đâu.”

“...” Sát Phá Lang trầm mặc một hồi rồi nói: “Xin lỗi.”

Hắn vừa mới nói ra như thế, bốn người còn lại đều như bị sét đánh cả. Phá Toái đang là người đứng mũi chịu sào, suýt nữa thì đã bị rồng đen bổ cho một đòn chết toi. Huy Hoàng thì tâm thần run lên, cắt trúng Đường Hoa một kiếm. Đường Hoa bị cắt trúng xong tức giận bừng bừng: “Ngươi đó, khách khí thì khách khí, nhưng ngươi cũng phải bận tâm đến cảm thụ của bọn ta nữa chứ.”

Thành viên đứng xem - Mặc Tinh nhìn mà toát mồ hôi lạnh toàn thân, một câu xin lỗi của Sát Phá Lang thôi mà mém chút nữa đã khiến cả đoàn bị chết hết rồi.


*** Thiên Xá Phật Hỏa: từ “xá” ở đây là “bỏ đi”.