Sống Lại Chân Mệnh Bạch Hồ Thiên

Chương 22: Sói Xám – Phong Vũ






Ngồi trên xe mà lòng Hoàng Minh cứ bị câu chuyện vừa rồi làm cho không thể tập trung trở lại được.

Anh nhớ lại ngày mà Bạch Thiên xuất hiện trong giấc mơ đầu tiên sau khi anh sống lại.

Cậu ta nói đây chính là cơ hội cho anh.
Chẳng lẽ nó thật sự ứng vào giây phút hiện tại hay sao.

Những gì đang xảy đến chính là những gì anh trong lần sống trước đã một lần bỏ qua.

Lần trở lại này chắn chắn sẽ không hề dễ dàng.
“Hồ Bạch Thiên, rốt cuộc cậu là ai?”
Sau khi từ trường đại học trở ra Bạch Thiên liền đi tìm một người.

Người mà cậu đã nhìn thấy từ trong khoảng ký ức của tên hai lần nhắm vào Hoàng Minh mà đâm xe vào.
“Sắc mặt ngươi khá hơn nhiều rồi…” Phong Vũ rót một loại nước có màu xanh ngọc vào ly rồi mang tới để trước mặt Bạch Thiên.

“Cái này sẽ có ích cho ngươi.

Uống đi.”
Bạch Thiên không chút nghi ngờ cầm ly nước lên ngửi một chút rồi uống một ngụm nhỏ.


Mùi vị quá tệ.

Vừa đắng vừa chát chưa kể vừa trôi tới cuống họng liền làm tê cứng tất cả dây thần kinh ở đó.

Nhưng khi vừa hết tê và có cảm giác trở lại thì mắt cậu liền sáng lên.

Cậu nở một nụ cười.
“Tuyết liên hoa?”
Tuyết liên hoa là một loại thảo dược mà các hồ ly linh rất thích ăn.

Ở nơi hai người họ từng sống thì tuyết liên hoa chỉ xuất hiện ở duy nhất ở một hang động nên đỉnh núi nơi khí hàn bao phủ quanh năm.

Cửa hang động này rất nhỏ.

Nếu muốn vào thì chỉ có thể biến trở lại thành dạng hồ ly rồi lẻn vào.

Bạch Thiên lúc còn ở đó hầu như ngày nào cũng bốc vài hoa mang về.
Loài hoa này đối với hồ ly tinh nếu sử dụng liều lượng bình thường sẽ có tác dụng làm cho họ cảm thấy thư giản và tỉnh táo.

Nhưng nếu lỡ ăn quá nhiều sẽ dẫn đến rối loạn khả năng tự chủ.

Nặng hơn sẽ mất khả năng điều khiển hành vi.

Có những hồ ly tinh khi biến về dạng thú lỡ ăn quá nhiều đã phải mất hơn mấy ngày mới trở về dạng người được.
Phong Vũ hiếm hoi nhếch lên một nụ cười khác coi như đáp trả.

Rót cho mình một ly nước lọc khác rồi xuống bên cạnh.

“Ngươi sẽ không có lý do mà đến tìm ta.”
“Nghi ngờ người khác như vậy không tốt.

Ta đến để mua thuốc.

Loại mà hôm đó ngươi cho ta uống.

Ngươi làm gì mà nghĩ nhiều như vậy? Có phải có chuyện sợ ta biết được.”
Phong Vũ nghe xong nhẹ nhàng xoay người hướng ánh mắt vào Bạch Thiên.

Tựa người vào ghế rồi xoay xoay chiếc nhẫn trên tay mình.
“Ta thì chẳng có gì phải sợ.” Nói xong đứng dậy đi về phía tủ thuốc lấy ra một hộp nhỏ.


Mở ra trong đó có năm lọ thuốc.

Sau đó đưa lên trước mặt Bạch Thiên.

“Thứ thuốc này chỉ có thể giúp ngươi trong một lúc sẽ không đau đớn.

Nhưng không có nghĩa là nó sẽ thành thật giữ mạng cho ngươi.”
Bạch Thiên nhận lấy thuốc rồi bỏ lại tiền trên bàn.

Rất nhanh đứng dậy không hề khách sáo mà tiếp lời.
“Bớt làm chuyện sau lưng lại.

Dù không có bạch ngọc thì ngươi cũng chưa chắc là đối thủ của ta.” Nói xong lập tức đi ra ngoài.
Nơi mà Bạch Thiên vừa đi ra khỏi chính là phòng khám thú y của Phong Vũ.

Anh ta từ rất sớm đã hòa nhập cùng với con người.

Sống như một con người thực sự mà không một ai nghi ngờ.

Phòng khám này chính là nữ chủ nhân của anh mở ra.

Và đã từ lâu trước người đó đã bị tai nạn mất đi nhưng anh cùng với sự trung thành của mình tiếp tục ở lại đây.
Anh mở hộc tủ lấy ra một bức hình.

Trong bức ảnh có hai vợ chồng trẻ cùng cậu con trai của họ.

Bên cạnh có một chú chó nhỏ.

Con chó đó chính là Phong Vũ.

Anh đã được người phụ nữ đó cứu về trong một ngày mưa rất lớn.

Anh bị bầy đàn truy đuổi vì dòng máu lai của mình.Trong lúc bị thương nặng và trượt ngã từ trên vách núi xuống và được cô ta cứu giúp.
Cả nhà họ ai cũng biết việc Phong Vũ chính là một người sói.

Nhưng vì một nữa dòng máu con người chạy bên trong cơ thể khiến thú tính của anh được khống chế lại rất tốt.

Chính điều này làm cho bầy đàn không thể nào chấp nhận được.

Vào những ngày trăng tròn đều truy đuổi anh dưới dạng sói.
Anh bỏ lại tấm hình vào trong hộc tủ rồi thở dài một tiếng, nhớ lại những gì Bạch Thiên nói với mình ngày hôm nay rồi tự nói với chính mình.
“Có lòng xoay chuyển nhưng khó có thể làm được.


Đúng là ngu ngốc…”
Hoàng Minh trở về nhà trằn trọc gần tới nữa đêm vẫn không ngủ được.

Không hiểu bằng động lực gì lại đi xuống phía dưới nhà mở cửa bước đi một vòng khu vực hồ bơi.

Ngày mai là sinh nhật của ba anh.

Và có thể tương lai đã được anh thay đổi thành công.

Chuyện mà khiến ba anh vội vã chạy đi trong ngày sinh nhật đã không còn.
Nhưng tại sao lòng anh vẫn rất khó chịu.

Khi hệ thống lại những thông tin mình thu thập được trong ngày hôm nay khiến anh một lòng tin rằng.

Mạng sống lần này của anh giống như Phong Vũ nói.

Không hề đơn giản.
Xoay đi xoay lại thêm mấy vòng đột nhiên anh phát hiện ra lại có thứ gì đó lạ lạ ở góc vườn.

Nhớ lại con vật bí ẩn hôm trước liền đi nhanh lại.

Lúc tới gần thì nhận ra chính là nó.
“Lần này tóm được mày rồi nhé bé con.”
Anh ngồi xuống nhặt con vật xinh đẹp dưới chân lên.

Lần trước không nhìn rõ lần này mới phát hiện ra.

Con vật này chính xác không phải mèo.

Nó mang hình dạng của một con cáo trắng.

Hoàng Minh đắn đo một chút cuối cùng vẫn quyết định mang theo nó lên phòng..