Sống Lại Chỉ Để Yêu Em Lần Nữa

Chương 30: Ác mộng (2)




Edit: Thanh Thạch

Vương Đại Hổ lên kế hoạch tìm hung thủ giết Tiểu Hắc.

Hắn bắt đầu tìm từ bên sông nơi phát hiện ra xác con chó. Thật sự tìm được một chút dấu vết. Dọc theo vết máu trên bụi cỏ đi thẳng một đường đến đầu thôn đông, cuối cùng ở một mảnh ruộng phát hiện xác gà, vịt, chó, mèo, bảy tám con máu me be bét bị vứt xuống một cái hố. Trời mùa hè nóng nực, mùi hôi thối nồng nặc khiến người ta buồn nôn.

Sắc mặt Vương Đại Hổ vô cùng khó coi. Lúc trước nghe nói trong thôn có nhà bị mất gia súc, hắn chỉ cho là chồn, rắn hay là chim chóc gì đó bắt đi, ở nông thôn chuyện này cũng rất bình thường. Nhưng từ sau khi Tiểu Hắc gặp chuyện không may, hắn liền biết chuyện này tuyệt đối là người làm! Mà những gì trước mắt càng thêm chứng thực suy nghĩ của hắn.

Đến cùng là ai? Vì sao lại muốn làm loại chuyện này?

Hắn cau chặt mày, suy nghĩ nát óc mà vẫn không ra.

.

Ban đêm, trên trời sáng trăng, dế kêu chim nghỉ, các hộ trong thôn hầu như đều đã đi ngủ. Nhưng đối với Tần Lắp Bắp mà nói thì đây chính là thời điểm hưng phấn khó nhịn, xuân ý dạt dào. Muốn hỏi vì sao, đương nhiên là vì – có hẹn với giai nhân a! Cưỡi trên chiếc xe đạp 28[1], trong đêm tối gã phi lạch cạch.

“Hoa Nhi, Hoa Nhi….” Đứng trước tấm ván gỗ, gã lén lút như trộm gọi khẽ.

Rất nhanh có tiếng đáp lại.

“Anh này, nói nhỏ thôi, muốn để cả thôn nghe thấy à!” Con gái Lưu Bảo Lai, Lưu Hoa chậm rãi lắc eo đi tới.

Tần Lắp Bắp cười hắc hắc, chỉ lo đón nàng.

Nửa đêm tối mù, cô nam quả nữ, hai thanh niên “đói khát nhiều năm”, rất nhanh liền quấn lấy nhau. Hai người kiếm một chỗ hẻo lánh, chui vào chòi chứa củi rồi bắt đầu a a ưm ưm. Nhưng bọn họ không biết, cảnh hai người vụng trộm hẹn hò, tình cảm mãnh liệt đã hoàn toàn rơi vào một đôi mắt tràn ngập “điên cuồng”.

“Ai ui! Tên quỷ này mạnh lên, ăn chưa no sao!”

“A a….. Hoa Nhi, bên trong em thật thoải mái…..”

Tần Lắp Bắp há miệng không ngừng hôn lên mặt Lưu Hoa, cả người như chó động dục mà đung đưa. Ngay lúc mắt gã tối đen, hạ thân muốn bắn thì đột nhiên, Lưu Hoa mở to mắt hét lên một tiếng, nhìn chằm chằm phía sau gã.

Không biết từ lúc nào, bên ngoài chòi lại xuất hiện một thân ảnh.

Lưu Hoa dù sao cũng là phụ nữ, gặp tình cảnh này, vội vàng đẩy tên đàn ông trên người, hai phát mặc xong quần áo rồi bỏ chạy.

Người kia cũng không ngăn cản cô, để cô chạy đi.

Mà khi Tần Lắp Bắp rốt cuộc phản ứng lại được thì kinh hãi giận dữ không thôi.

Sợ là không biết đây là người hay quỷ.

Tức là mình sắp tới đỉnh lại nghẹn trở về, nhỡ về sau để lại di chứng thì chết.

“Mày mày mày là ai?” Gã quần cũng không kéo, trừng lớn mắt hỏi. Đống củi cháy hết đen thui không thấy rõ bộ dáng người kia, nhưng đôi mắt đó, loè loè phát sáng chẳng khác gì sói.

“A —- Mày muốn làm gì!” Tần Lắp Bắp kêu thảm một tiếng, nháy mắt bị người kia đè trên đất bóp chặt cổ.

Hai người lăn vào đánh nhau, chòi chứa củi theo đó mà lung lay.

Chốc lát sau, một bóng người từ bên trong vọt ra, chạy như điên, rất nhanh liền không thấy đâu nữa.

“Lai Hỉ, Lai Hỉ, anh không sao chứ?” Lưu Hoa đứng bên ngoài run rẩy hỏi.

Một lúc lâu sau Tần Lắp Bắp ôm cái đầu chảy máu, au ui au ui chui ra.

“Nó là cái gì vậy?” Lưu Hoa nhìn thấy tình nhân bị đánh cả mặt toàn máu, lập tức bật khóc.

Nếu không phải nơi này hoang vu thì nhất định sẽ kinh động đến rất nhiều người.

“Không, không không không ngờ là một thằng điên từ đâu chạy tới.” Tần Lắp Bắp hiển nhiên bị đánh khá thảm, nói chuyện cũng không ra hơi.

“Chúng ta bị nhìn thấy rồi, làm sao bây giờ! Nhỡ mà truyền ra ngoài, em liền không muốn sống nữa!” Lưu Hoa nghĩ mà sợ tới run rẩy.

“Trước, trước đừng để lộ, anh anh sáng mai liền nhờ người đến nhà em cầu hôn, đợi, đợi hai ta xác định định rồi, thì không sợ nữa!”

Một đôi nam nữ thất kinh, thương lượng tốt đối sách liền trở về nhà mình, lưu lại hai tâm tình bất an cùng với hận ý đối với tên điên không biết chui ra từ xó nào. Không nói tới hai người ở chỗ này oán hận nguyền rủa thế nào, không biết tên điên kia chạy đi hướng nào.

Gã chạy, chạy điên cuồng, vừa chạy vừa phát ra tiếng tru như dã thú.

Chân bị vấp, gã ngã sấp xuống, lăn thẳng vào bùn.

Gã thấy rất phẫn nộ, vô cùng, vô cùng phẫn nộ.

Loại phẫn nộ này khiến cả người gã đều bốc cháy.

Trước mắt, một vài hình ảnh chớp động rất nhanh.

Hình ảnh thân thể quấn lấy nhau, tiếng rên rỉ của đôi nam nữ. Là ai? Hai người kia là ai? Tại sao gã không thấy được hai người kia là ai?

Thật phẫn nộ, thật phẫn nộ.

Tao muốn giết chúng mày, tao muốn giết chúng mày!!

Gã đàn ông run rẩy kịch liệt, giống như dã thú bị thương, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu rên.

Lúc này gã đột nhiên bật dậy từ dưới dất, hướng về một phương chạy thục mạng.

Nửa giờ sau, một con mèo hoa hoang bị gã chộp được.

Con mèo phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, bốn chân trong không trung liều mạng giãy giụa. Nhưng nó càng giãy khoé miệng gã đàn ông càng cười đến sáng lạn. Một cái đinh sắt đâm lên chiếc bụng mềm mại của con mèo, đâm xuyên qua, máu đỏ tươi phụt thẳng lên mặt gã. Gã lập tức lộ ra thần sắc thoả mãn, tựa hồ máu này chính là rượu ngon, làm gã thoải mái đến vậy.

“Ha ha ha ha…..” Gã đàn ông nở nụ cười, khe khẽ, cúi đầu tràn ngập đắc ý mà cười.

.

Lý Thanh Nhiên từ trên giường bật dậy, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, ngực không ngừng phập phồng kịch liệt.

Vương Đại Hổ nghe tiếng, bật đèn bàn lên.

“Nhiên Nhiên, em làm sao vậy? Gặp ác mộng?” Hắn vội trèo xuống giường, đi tới bên người Lý Thanh Nhiên.

Không nghĩ tới Lý Thanh Nhiên lại ôm chặt eo hắn, trên mặt tràn ngập hoảng sợ.

“Không có việc gì! Không có việc gì! Anh ở đây!” Vương Đại Hổ thấy cậu như vậy lập tức đau lòng, vừa vỗ về lưng cậu vừa dịu dàng an ủi.

Một lúc lâu sau, Lý Thanh Nhiên mới từ từ bình tĩnh lại.

“Rốt cuộc là mơ thấy cái gì? Doạ em thành như vậy?” Vương Đại Hổ trêu ghẹo: “Chẳng lẽ mơ thấy Sadako[2]?”

Lý Thanh Nhiên trầm mặc, sau đó hít sâu một hơi nói: “Em mơ thấy Tiểu Hắc!”

Vương Đại Hổ cứng lại.

“Nó, đang kêu, kêu rất lớn, em biết nó muốn em đi cứu nó!”

“Nhiên Nhiên….”

“Tiểu Hắc từng cùng em vượt qua ba ngày đen tối nhất, chính nó đã cứu mạng em!”

“Anh biết, anh biết mà….” Vương Đại Hổ dùng sức vỗ về lưng cậu, lẩm bẩm nói: “Anh biết.”

Hai người tựa vào nhau, ngọn đèn vàng nhạt chiếu lên hai người tạo thành một cái bóng thật lớn.