Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 238




Những điều giám đốc Ngô nói hết sức có giá trị, mức độ tỉ mỉ quả thực tương đồng với lúc cô bàn giao thị trường cho giám đốc Đường.

Lộ Nam không tưởng bở, cũng không ngây thơ cho rằng trong công việc có nhiều người tốt như vậy, bèn khó nén, hỏi một câu: "Giám đốc Ngô, tôi càng nhìn càng cảm thấy anh hơi quen mắt, có phải..."

"Ha ha, nhìn quen mắt là phải. Ngô Xuyên là anh trai ruột của tôi!" Giám đốc Ngô cười nói: "Trước kia anh ấy tên Ngô Đại Xuyên, tôi là Ngô Tiểu Xuyên, sau này hai chúng tôi đều đổi tên, bây giờ tôi tên Ngô Sam. Giám đốc Lộ, trước khi cô tới anh trai tôi đã dặn dò, yên tâm đi, tôi nhất định kể hết tình hình ở đây cho cô nghe." Sau đó tôi có thể yên tâm chạy lấy người!

Lộ Nam hiểu rõ, gật đầu: vậy mới thông, chứ trên đời này làm gì có nhiều người hợp duyên như vậy, làm gì có ai vô duyên vô cớ tốt với ta.

[Nhưng, điều này chứng tỏ, mối quan hệ đồng minh giữa Đồng đại khu và Ngô Xuyên cũng không mấy vững chắc?]

Cô thầm phân tích: Ngô Xuyên hiển nhiên không cùng phe với Đồng đại khu, năm ngoái hai người họ kết minh, Đồng đại khu muốn chèn ép ta và Vương Hưng Long để "nhắc nhở" Trần Kiêu đừng quên lập trường; Ngô Xuyên có lẽ không có gì bất mãn với ta, chỉ là nếu chiếc ghế giám đốc thành phố Hoa An trống, mặc kệ ai tiếp nhận, chỉ cần từng là nghiệp vụ viên lão luyện, nhất định nghe lời hơn ta, ít lăn lộn hơn ta, còn Vương Hưng Long, đơn thuần vì anh ta có thâm niên trong công ty, lọc lõi, nhân duyên lại tốt, Ngô Xuyên cảm thấy chướng mắt mà thôi. Mâu thuẫn là động lực căn bản để sự việc phát triển, có tính đồng nhất và tính đấu tranh, vừa đối lập vừa thống nhất, hai bên có thể chuyển hóa lẫn nhau. Lúc trước, ta và Vương Hưng Long là mâu thuẫn chung của Ngô Xuyên và Đồng đại khu, bây giờ chúng ta đều rời đi, quan hệ giữa họ cũng không thể thân thiện hài hòa được, ngược lại, chính vì chúng ta để lại hai chiếc ghế giám đốc thành phố trống, nên mâu thuẫn giữa họ lại nảy sinh, hơn nữa trở nên gay gắt.

Cho nên giám đốc Ngô bây giờ giảng giải toàn bộ việc lớn việc nhỏ về hiện trạng rượu Hài Hòa ở BK, một mặt là có trách nhiệm công việc... đi; mặt khác tất nhiên được anh trai ruột ám chỉ, lấy lòng Lộ Nam.

[Đã vậy, lời nói của Ngô Sam chỉ có thể tin 70-80%, còn lại không phải anh ta cố tình che giấu, gây lạc đường cho ta, chỉ là nhận định của một người dù sao cũng có hạn chế, đặc biệt khi anh ta nói ra, kèm theo quá nhiều cảm xúc sẽ khiến người nghe khó phán đoán. Lời Ngô Sam nói có thể nghe, có thể tin, nhưng không thể tin tưởng toàn bộ, ta vẫn phải tự mình gặp gỡ, tiếp xúc nhiều mới có thể đánh giá chính xác.]

Nhưng hẹn gặp Nhà tiêu thụ không dễ dàng như vậy.

Tạm thời quay trở lại bữa cơm trưa của Lộ Nam và giám đốc Ngô, ăn xong, Ngô Sam biết ý nói: "Giám đốc Lộ, tối nay có tiệc tối hoan nghênh cô, thời gian địa điểm lát nữa tôi gửi tin nhắn cho cô. Hôm nay cô đi máy bay chắc cũng mệt, buổi chiều về khách sạn tranh thủ nghỉ ngơi đi. 8h30 sáng mai là thời gian nhân viên ban rượu Hài Hòa sử dụng phòng họp, tới lúc đó tôi giới thiệu cấp dưới tương lai cho cô."

"Vâng, vậy làm phiền giám đốc Ngô."

"Giám đốc Lộ khách sáo quá, việc nên làm."

...

Mặc dù mới tới BK, nhiều chuyện rối như tơ vò, nhưng càng phải nghỉ ngơi dưỡng sức, đối mặt với thách thức chưa biết.

Lộ Nam trở lại khách sạn, ngủ li bì.

Tỉnh ngủ, đầu óc mới bắt đầu chuyển động linh hoạt, đầu tiên cô nghĩ tới Ngô Sam.

Quan hệ giữa Ngô Sam và Ngô Xuyên, Trần Kiêu sẽ không đã biết lại che giấu Lộ Nam - cho nên, anh ấy không biết.

"Không biết" đủ để chứng tỏ thái tử gia không linh thông tin tức ở ban Tài nguyên nhân lực.

Không thể chỉ vì em họ Thẩm Hi Âm không đi làm khiến cho Trần Kiêu mất đi nguồn tin tức.

Bởi vì loại tin tức này, có thể điều tra rất dễ dàng, thậm chí chỉ cần có người biết chuyện tán gẫu cho Trần Kiêu một câu: Lộ Nam và hai anh em họ Ngô thật có duyên, coi như sẽ biết.

Cho nên, hoặc em họ anh ta chỉ đi làm cho qua ngày, hoặc cô ta thân thiết với Trần Kiêu không thực lòng.

Lộ Nam biết sơ bất gián thân*, chỉ cần kể lại điều này cho Trần Kiêu là được, còn anh ta phán đoán thế nào, là việc của anh ta.

*Nghĩa là người ngoài thì không xen vào mối quan hệ của những người thân thiết với nhau, kẻo lại bị coi là châm ngòi ly gián.

Cô gửi tin nhắn xong, chẳng bao lâu sau, Trần Kiêu gọi điện thoại tới.

Anh ta cười khổ: "Chuyện này thường thấy trong tập đoàn Nguyên Xuyên. Chẳng hạn như giám đốc rượu Kinh Điển ở BK, Lương Hi Minh, là con trai cô anh, anh họ của anh, Lưu Đào, giám đốc Đoàn mua Đại khu Hoa Đông là cháu ngoại của Hạ tổng, người đứng đầu công ty tiêu thụ rượu Nguyên Xuyên... Cho nên Ngô Xuyên và Ngô Sam là anh em ruột, không phải chuyện lạ. Dư Trụ và anh Cừu cho dù biết, cũng sẽ không để trong lòng, cố tình nói cho anh biết."

[Wow, tên anh họ cũng có chữ "Hi"?] Lộ Nam đương nhiên biết Trần Kiêu tên thật là gì.

Cũng phải nói, Ngô Sam sắp rời đi, Ngô Xuyên lại xa ở tỉnh Kiềm Giang, trong thời gian ngắn hai người họ sẽ không có xung đột lợi ích gì với Lộ Nam, cho nên mối quan hệ giữa họ không liên quan tới cô - hầu hết mọi người đều nghĩ như vậy.

Nhưng hai người đang trò chuyện lại có cái nhìn bất đồng.

Lộ Nam còn chưa kịp nói, Trần Kiêu đã biểu thị: "Lúc nhân viên vào làm, ban Tài nguyên nhân lực nên điều tra rõ ràng mối quan hệ ruột thịt mà họ có trong tập đoàn." Bằng không trong tập đoàn vốn có đấu tranh phe phái phức tạp, lại còn dính dáng tới quan hệ cạp váy, sức mạnh toàn dùng ở đấu tranh nội bộ.

Đầu này điện thoại, Lộ Nam bật cười.

Cô biết, lời nói của Trần Kiêu hiện tại, sẽ có ngày làm được.

"Anh Kiêu còn chuyện gì không?" Lộ Nam mở tablet, định tranh thủ nhìn thông tin thuê phòng một cái.

2 năm trước vừa tới Hoa An, muốn tìm phòng trên mạng còn rất khó, 2 năm sau, website thuê nhà đã có dáng dấp sơ bộ, Lộ Nam cảm thấy tiện hơn nhiều.

Mặc dù trên này đầy tin môi giới, nhưng Lộ Nam không quan tâm phí môi giới, chỉ xem căn phòng có phù hợp hay không.

Lúc này là giờ làm việc, Trần Kiêu quả thật đang bận, bèn dặn dò một câu: "Em tới chắc sẽ có tiệc hoan nghênh, đến lúc đó uống ít cũng không sao. Đều là đồng nghiệp, còn cùng cấp bậc, ngày thường mỗi người quản việc ban Nhãn hiệu riêng, căn bản không cần phải nể mặt ai."

Lộ Nam "ừ" hai tiếng, lơ đãng tiếp tục xem tin tức thuê phòng.

Trần Kiêu bất đắc dĩ: "Vậy anh làm việc trước nhé?"

Cô qua loa tạm biệt, cúp máy, nhìn giá phòng sau khi đã thu hẹp phạm vi tìm kiếm, ôi chao một tiếng: BK không hổ là BK. Cổ nhân nói, Trường An lớn, sống không dễ, quả nhiên là có đạo lý.

Bây giờ giá nhà BK còn chưa tới lúc tăng cao, nhưng muốn thuê một căn phòng tạm ổn ở gần văn phòng thành phố, e rằng phải tốn 6-7 nghìn tệ. Ai bảo chỗ này là Nhị Hoàn, vị trí siêu tốt, giám đốc thành phố thuê văn phòng trong tòa nhà năm đó quả là có tầm nhìn xa.

Hiện tại Lộ Nam có mức lương cơ bản và phụ cấp ngang hàng một TGĐ cấp tỉnh: tiền lương từ 15 - 20 nghìn tệ, xem thành tích trong tháng định ra, phụ cấp đi lại 5 nghìn tệ, phụ cấp điện thoại 1 nghìn tệ, phụ cấp nhà ở 4 nghìn tệ, mà phụ cấp ở BK còn cao hơn các tỉnh khác từ 20-40% trở lên, đã là mức thu nhập rất khả quan.

Nhưng, phụ cấp phát theo từng tháng, mà lúc thuê nhà chủ nhà luôn yêu cầu đặt cọc 3 tháng... đây không phải số tiền nhỏ.

[Nếu không phải cầm khoản tiền mẹ trả thuế phí cửa hàng Ô thành, ta bây giờ quả thật phải suy xét tới ở trong ký túc xá của công ty.]

Đương nhiên đây chỉ là câu nói đùa.

Cô đã nghĩ rồi, thân là giám đốc thành phố, bất luận về công hay tư, cô đều phải duy trì khoảng cách với thuộc hạ thì tốt hơn.

Dù sao đám cáo già ở BK khẳng định là láu cá hơn Hoa An một chút.

Khi chưa hàng phục được họ, không nên tỏ ra hòa đồng. Càng không nên tới ký túc xá - không chỉ khiến hai cô gái Đoàn mua không thói quen, mà chính cô cũng không quen việc thuê chung phòng.

Lộ Nam hiệu suất cao chọn 5 căn phòng tương đối hài lòng, nhìn đồng hồ, còn 3 tiếng nữa mới tới thời gian cơm tối mà Ngô Sam nói, bèn quyết đoán đi xem phòng.

Đời trước Lộ Nam chỉ từng tới BK lúc du lịch, cũng đại khái nhận thức được trình độ giao thông ở đây, chuẩn bị tâm lý khi 3 tiếng chỉ xem được 2 phòng - mặc dù, điều này không phù hợp với hiệu suất làm việc của cô.

[Vẫn phải có phương tiện đi lại nha.]

Chập tối, 5h15, Lộ Nam tới Nhà hàng mà Ngô Sam nhắn tin - một trong những Nhà hàng thuộc Đông Hưng Xan Ẩm.

Bữa cơm này cộng cả Lộ Nam và Ngô Sam, tổng cộng có 6 người, đều là giám đốc thành phố ở BK.

Lương Hi Minh mà Trần Kiêu từng đề cập qua, quản lý rượu Kinh Điển, chừng 37-38 tuổi, trông rất nhã nhặn, nhưng Lộ Nam thấy, anh ta giữ chắc tiết tấu buổi tiệc.

Dư Trụ mấy hôm trước gặp ở Dung thành, giám đốc rượu Đặc Khúc, ít tuổi hơn Lương Hi Minh một chút, thân hình cao lớn, hơi béo, giọng to, nhìn thấy Lộ Nam, nhiệt tình chào hỏi, dẫn tới Lương Hi Minh nhìn qua một cái.

Giám đốc thành phố của hệ liệt rượu ủ lâu năm Nan Đắc Hồ Đồ có cái tên rất thú vị, Lý Hạo Bạch, lớn tuổi nhất trong số những người ở đây, chừng 45-46, cũng là người tỉnh Xuyên.

Giám đốc hệ liệt Lưu thông tên Lâm Khải Hàng, là người trẻ tuổi nhất ngoại trừ Lộ Nam, chừng 30 tuổi, vóc người gầy, ít nói.

Toàn bộ là đàn ông, chỉ có Lộ Nam, có vẻ không hợp đàn.

Lộ Nam đánh giá bọn họ, bọn họ cũng đánh giá cô, trong lòng đa phần nghĩ rằng: không biết cô ta có thể chống đỡ bao lâu?

Trường hợp này, phải uống rượu.

Rượu dùng trên bàn tiệc là rượu Kinh Điển 20 năm, không biết vì coi trọng Lộ Nam, hay là thường ngày BK có quy cách cao như vậy, có chi phí tiếp đãi nhân viên trong công ty nhiều đến thế.

[Đại khái là cái sau.]

Có thể lên tới chức giám đốc ban Nhãn hiệu cấp thành phố ở BK, không biết IQ thế nào, nhưng EQ tuyệt đối không có vấn đề.

Tình hình Trần Kiêu lo lắng không hề xảy ra.

Nhóm Lương Hi Minh còn chưa thăm dò được lai lịch bối cảnh của Lộ Nam, sẽ không tùy tiện khó xử cô.

Vì thế, bữa cơm này ăn rất khách khí.

Lời tác giả:

1. Trước có nói, Nguyên Xuyên định vị trí quản lý cấp trung và cấp cao, đặc biệt trọng dụng người tỉnh Xuyên, cho nên xuất hiện tình hình họ hàng tụ tập không kỳ quái.

Chương 85 lãnh đạo tỉnh Xuyên quá kiêu ngạo, chương 168 người tỉnh Xuyên thăng chức quá nhanh, 184 hội nghị nửa năm nhiều người quê ở tỉnh Xuyên, chương 191 Ngô Xuyên tới từ tỉnh Xuyên, chương 208 kiêu căng ngạo mạn, chương 211 rất lợi hại, chương 232 bài ngoại... bản thân tôi không phân biệt vùng miền, hết thảy miêu tả phục vụ cho "nghệ thuật".

2. Phép biện chứng mâu thuẫn, hồi cấp 3 phải học thuộc lòng, tới nay vẫn còn nhớ.