Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 411




"...Báo cáo làm việc hàng ngày của mọi người tôi đều xem, dạo này vất vả cho các bạn." Lộ Nam ngồi trên ghế, mở họp.

Đường Thi nói chuyện vẫn có giọng nũng nịu, câu "không vất vả" của cô ta đặc biệt nổi bật trong số giọng nói của mọi người.

Kỳ thực từ khi cô thăng chức, giám đốc các ban Nhãn hiệu khác đã thương lượng với cô, có thể luân phiên dùng phòng họp, nhưng Lộ Nam từ chối khéo: "Ban tôi ít người, chen nhau trong văn phòng không thành vấn đề. Nếu sau này thêm người văn phòng quá chật, tới lúc đó tôi nhất định chủ động đề nghị thay phiên dùng phòng họp."

Giám đốc các ban Nhãn hiệu BK khác còn muốn khách sáo, lại bị Lộ Nam vỗ vai khuyên nhủ: "Đã cộng sự hơn nửa năm rồi, còn không hiểu tôi sao, nếu tôi muốn dùng, nhất định không khách khí với các anh."

Tới giờ, ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa BK vẫn luôn họp trong văn phòng Lộ Nam.

Nhưng không khí buổi họp luôn thoải mái, đặc biệt sau khi Lý Thanh tới, đồ ăn vặt và đồ uống trong tủ lạnh luôn luôn đầy đủ, hơn nữa còn có rất nhiều đồ ăn vặt nhập khẩu, mỗi lần họp, Lộ Nam đều bảo bọn họ cứ lấy mà dùng. Những người khác thì không biết, dù sao Hà Đào và Đường Thi đặc biệt thích tủ lạnh và hộp đồ ăn vặt trong văn phòng Lộ tổng.

Quay lại buổi họp.

"Nhà tiêu thụ, Nhà tiêu thụ trung gian và Nhà tiêu thụ theo đợt mới ký hợp đồng tôi đã thẩm tra, kế tiếp trọng điểm công việc của mọi người, ngoài huấn luyện cho đội ngũ nhân viên phía Nhà tiêu thụ, sắp xếp thu tiền hàng giao hàng đợt đầu, phía Nhà tiêu thụ cũ cũng không thể thả lỏng. Bắt đầu tháng 9 là tiến vào mùa tiêu thụ thịnh vượng, nếu Nhà tiêu thụ muốn làm hoạt động cỡ lớn, nhất định phải báo trước tối thiểu 1 tháng... hiểu chưa?"

"Hiểu rồi!"

Lộ Nam bắt đầu nhận xét về công việc của họ theo báo cáo làm việc gửi tới tối qua, thuận tiện còn không quên lật "nợ cũ", nói qua về trọng tâm công việc 1 tháng qua, khen ngợi Hà Đào có vẻ như thay đổi triệt để một câu.

Hà Đào còn có phần được yêu mà sợ, anh ta luôn chờ đợi nhiệm vụ quan trọng, trong lòng cũng an tâm hơn chút.

Nhưng không thể không nói, lãnh đạo có mặt khác biệt với khi không có mặt, câu này cũng giống như hồi đi học giáo viên có mặt khác với khi không có mặt. Nếu tất cả người đi làm đều tự giác và tích cực cao như vậy, thì công ty còn cần sát hạch thành quả làm gì? Tạo ra chế độ thưởng phạt làm chi?

Cho dù tự giác như Nghiêm Quan Thành, cảm nhận tiết tấu buổi họp đã lâu không thấy của Lộ tổng, cũng trong lòng hồi hộp chuẩn bị tinh thần kỹ càng.

Lộ Nam biết cái gì gọi là căng lỏng vừa phải, cô nắm chắc đúng mực, trước khi nhân viên ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa sắp kêu khổ trong lòng, kết thúc buổi họp: "Như vậy, tan họp. Quản lý Nghiêm nán lại."

Ra phòng làm việc, Hà Đào nhìn Bành Thắng Nguyên đầu tàu gương mẫu chạy tới ga tàu điện ngầm, anh ta quay lại, nhìn thấy phía sau là Đường Thi, liền giả lả cười, dừng bước, đợi Lưu Tử Hằng kênh phân phối Danh yên tửu tới gần, mới hỏi: "Ê, cậu bảo, Lộ tổng để lại lãnh đạo của cậu, sẽ nói gì thế?"

Lưu Tử Hằng không mấy quan tâm: "Chắc là hỏi chuyện Nhà tiêu thụ. Anh Nghiêm tháng này liều mạng như vậy, lại ký thêm 1 Nhà tiêu thụ, 1 Nhà tiêu thụ theo đợt mới, Lộ tổng ban nãy chẳng phải còn khen ngợi anh Nghiêm còn gì."

"À, cũng khen tôi nữa..." Hà Đào mơ hồ nói, đôi mắt dáo dác: "Được rồi, cậu làm việc đi, tôi đợi Lão Nghiêm."

Trong văn phòng, Lộ Nam nói với Nghiêm Quan Thành: "Ngồi đi, tháng này vất vả cho anh."

Nghiêm Quan Thành khiêm tốn nói đây là việc nên làm.

Lộ Nam phất tay: "Không khách sáo nữa. Dạo này tôi đi công tác, chuyện chiêu thương, anh làm rất tốt, kênh phân phối Danh yên tửu hiện có số lượng Nhà tiêu thụ lớn nhất cả ban, có thể thấy, ngoài tư liệu khách hàng tiềm năng tôi cho anh, anh còn tốn không ít công sức thu thập thông tin của những khách hàng tiềm năng khác. Làm tốt đương nhiên có thưởng, trước kia tôi hứa hẹn sẽ thưởng khi chiêu thương thành công, tháng sau anh có thể nhận lấy." Lúc trước cô đưa tài nguyên mà cô sắp xếp lại trong tay cho thuộc hạ, những người chiêu thương thành công, công trạng đương nhiên không thể hoàn toàn thuộc về họ, nhiều nhất chỉ cho họ 800-1.000 tệ tiền công, nhưng Nghiêm Quan Thành gần đây đàm phán thành công 2 nhà, đều là tài nguyên của riêng anh ta, tính theo thành tích chiêu thương, có thể nhận được 20 nghìn tệ.

Bao nhiêu câu khen ngợi bằng miệng đều thua kém lợi ích thực tế tiền tươi thóc thật, Nghiêm Quan Thành đương nhiên không thể ngoại lệ, lần này, vẻ mặt anh ta càng cung kính hơn: "Cảm ơn Lộ tổng."

"Khách khí, anh kiếm được bằng chính bản lĩnh mà." Lộ Nam đứng dậy muốn điều chỉnh rèm cửa sổ, để ánh sáng trong văn phòng sáng hơn chút.

Nghiêm Quan Thành tinh ý nói: "Lộ tổng, để tôi."

Lộ Nam thản nhiên đưa gậy điều chỉnh cho anh ta: "Trước khi đi công tác, tôi đã nói với anh, kênh phân phối Danh yên tửu cần thêm nhiều Nhà tiêu thụ, hiện giờ xem ra, thị trường BK còn mấy khu vẫn đang trống, anh xem, khu vực Tứ Hoàn phía Đông, Tam Hoàn phía Nam còn trống... những khu vực này đều là thị trường trống, cửa hàng của Vinh Bảo Tửu Nghiệp phân phối thưa thớt, còn có thể tìm kiếm khách hàng mới." Cô dứt khoát mở bản đồ BK lên, để Nghiêm Quan Thành cảm nhận trực quan.

Bố cục Nhà tiêu thụ trên các kênh phân phối, đương nhiên phải suy nghĩ tới tính liên kết giữa các khu vực, không thể mù quáng chiêu thương.

Nghiêm Quan Thành lấy di động hỏi: "Lộ tổng, tôi chụp lại nhé?"

"Không cần, lát nữa tôi gửi mail cho anh, tôi đã xem tư liệu Nhà tiêu thụ trên kênh phân phối Danh yên tửu, tôi còn có một phần bản đồ đánh dấu giá trị hợp đồng và thời gian ký kết, nó trực quan hơn."

"Xin lỗi Lộ tổng, tôi làm việc sơ sẩy, không nghĩ tới làm cái này."

Lộ Nam mỉm cười: "Đừng căng thẳng, anh làm bảng thống kê không tệ. Mỗi người có thói quen làm việc bất đồng, anh không cần thiết học theo tôi. Chỉ là về chiêu thương, tôi cho rằng mấy tháng kế tiếp, các anh nên chiêu thương mạnh mẽ hơn."

Lãnh đạo nói chuyện, đa phần chính là như vậy, khen xong đều có chữ "nhưng".

Nghiêm Quan Thành dè dặt nói: "Nhưng trước kia Vinh Bảo Tửu Nghiệp luôn là Nhà tiêu thụ quan trọng nhất (kỳ thực cũng là duy nhất) trên kênh phân phối của chúng tôi, năm nay chúng ta chiêu thương nhiều như vậy, Vinh Bảo Tửu Nghiệp đã có ý kiến. À, tôi dạo này mặc dù không gặp Mạc tổng, nhưng nghe cửa hàng trưởng của họ phản hồi lại như thế."

Lộ Nam gật đầu: "Cái này tôi biết, trước khi về, tôi đã gọi điện thoại cho Mạc tổng... Phải rồi, ông cụ Mạc dạo này có khỏe không?"

"Không ổn lắm, nghe nói đã 2 tháng không tới cửa hàng thị sát rồi." Nghiêm Quan Thành nói.

[Như vậy, thảo nào Mạc Tử Hào càng ngày càng phóng túng...]

Lộ Nam trầm ngâm giây lát: "...Anh kể lại tình hình của Vinh Bảo Tửu Nghiệp dạo này và nêu quan điểm về hợp tác kế tiếp đi. Cứ nói đừng ngại."

Nghiêm Quan Thành luôn là người liên lạc với Vinh Bảo Tửu Nghiệp, bởi vì đối phương bắt đầu từ quý 2 đã không mấy phối hợp với chính sách tiêu thụ của Nguyên Xuyên, trong lòng anh ta thực ra cũng tức giận - Nhà tiêu thụ quá mạnh tất nhiên không được nhân viên xưởng thích. Mấy tháng nay chiêu thương thành công liên tiếp mới khiến Lão Nghiêm lấy lại nhiệt tình giống lúc mới vào ngành này.

Đương nhiên, lý do quan trọng là dạo này anh ta thu hoạch mắt thường có thể thấy được, không giống ruồi bọ phi lung tung dưới sự chỉ dẫn của giám đốc rượu Hài Hòa BK trước đó.

Cảm giác đi theo lãnh đạo giỏi rất sung sướng, nếu là giám đốc thành phố năm ngoái, năm kia hỏi, hoặc là Lộ tổng của tháng 2 mà hỏi vấn đề này, anh ta đều sẽ không nói thật, nhưng bây giờ: "Vinh Bảo Tửu Nghiệp tháng 7 trả tiền hàng rượu Hài Hòa 300 nghìn tệ, tôi đã hỏi thăm cửa hàng trưởng trong cửa hàng tổng của họ, rượu Kinh Điển nhận được 1.5 triệu tệ, Đặc Khúc nhận được 2.1 triệu tệ, Nan Đắc Hồ Đồ 1 triệu tệ, so với cùng kỳ năm ngoái, mức hồi khoản gần như kém một nửa."

"Đây là rất có ý kiến với rượu Hài Hòa chúng ta nhỉ." Các loại rượu khác đều được hồi khoản 7 con số trở lên, chỉ rượu Hài Hòa lẻ loi 300 nghìn tệ, thật là ghê tởm người.

Nghiêm Quan Thành dò xét thần thái Lộ tổng, cân nhắc nói: "Nghe nói Mạc tổng gom tiền đi đầu tư dự án khác, không đơn giản chỉ với Nguyên Xuyên ta, các xưởng rượu khác 2 tháng nay thu tiền cũng ít hơn nhiều. Nhưng, tháng này anh ta lấy không ít rượu Lệnh Dương."

Cái gọi là đầu tư khác chính là Vinh Bảo Tửu Nghiệp hợp tác với Lệnh Dương, dựng lên mấy kho hậu cần lớn trong cả nước, phỏng chừng tốn không ít tiền.

[Vinh Bảo lấy nhiều rượu Lệnh Dương như vậy, chưa chắc toàn bộ đều trả tiền mặt, cũng có khả năng Lệnh Dương đổi chi phí bổ rượu. Nếu là vậy, Mạc Tử Hào thật là im ắng tìm đường chết.]

Lộ Nam ngước lên nhìn anh ta: "Tôi biết, chuyện này vấn đề không ở anh, anh yên tâm. Tiếp tục đi." Đây không phải chuyện quản lý nghiệp vụ bình thường có thể giải quyết, xã giao tốt tới đâu, cũng chỉ lấy được mấy trăm nghìn tệ hồi khoản mà thôi, dính tới việc lớn, những Nhà tiêu thụ ngày thường xưng huynh gọi đệ này đều tinh quái.

Nghiêm Quan Thành an tâm một chút, tiếp tục: "Tôi cho rằng, cuối năm nay Vinh Bảo Tửu Nghiệp chưa chắc sẽ gia hạn hợp đồng với chúng ta, cho nên Lộ tổng đề nghị chúng tôi tìm kiếm bố cục Nhà tiêu thụ mới trên kênh phân phối là hết sức sáng suốt. Nhưng, tôi lo phía Hàn đại khu, phía trụ sở sẽ có ý kiến với việc này."

Hàn đại khu là người phụ trách Đại khu Hoa Bắc, nếu xét thị trường địa phương, thì ông ấy vẫn là cấp trên của Lộ Nam - cho dù nhìn vào ban Thị trường nước ngoài, chức vụ của Lộ Nam lại cao hơn ông ấy. Đây quả là tình hình rất phức tạp.

"Anh là người thường xuyên liên hệ với Vinh Bảo Tửu Nghiệp, cộng thêm tính cách chững chạc ổn định, nếu anh đã nói như vậy, có thể thấy Vinh Bảo Tửu Nghiệp có thái độ tiêu cực tương đối rõ ràng." Lộ Nam gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, tạm thời, trong văn phòng yên tĩnh tới chỉ có tiếng điều hòa: "Tình hình đại khái tôi đã biết, phía Hàn đại khu và trụ sở tôi sẽ thông báo sớm cho họ, còn hiện tại, chúng ta vẫn phải chiêu thương, đây là biện pháp phòng ngừa lỡ như tốt nhất, anh hiểu chứ?"

Cái gì là lỡ như, trong văn phòng 2 người đều biết.

Nghiêm Quan Thành nghiêm túc đồng ý.

Lộ Nam cất di động, nói: "Tốt, tôi hiểu tình hình rồi, anh đi làm việc đi."

"Vâng, Lộ tổng." Nghiêm Quan Thành trước khi ra ngoài còn bổ sung thêm: "Nếu tới Vinh Bảo Tửu Nghiệp cần mang tôi, cứ nói một tiếng."

Chỗ này kỳ thực là "nếu cần cản rượu, cứ gọi tôi".

Lộ Nam đi thang máy lên tầng 12 mở họp tiếp.

Hôm nay dự thính không có Cừu Siêu Quần, bởi vì anh ấy ra sân bay tiễn Trần Kiêu.

Trợ lý Địch đi làm thủ tục ký gửi hành lý, Cừu Siêu Quần nhìn lối vào một chút.

"Anh nhìn gì?" Trần Kiêu tò mò hỏi.

"Anh xem, Lộ Nam thật nhẫn tâm, lại thật sự không tới tiễn em." Cừu Siêu Quần sờ cằm: "Trước kia chỉ thấy con gái chuyển động quanh em, chưa bao giờ thấy em không đáng giá như vậy, hiếm thấy quá."

Trần Kiêu hiên ngang nói: "Bây giờ ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa BK và ban Thị trường nước ngoài đều chờ cô ấy về chủ trì đại cục, nếu tới tiễn em, một đi một về lãng phí cả sáng, hoàn toàn không cần thiết."

Cừu Siêu Quần nhún vai: "Được rồi, hai em thấy không sao thì thôi, anh lo làm gì chứ."

"Phải rồi, anh và cái cô thực tập biên kịch thế nào rồi? Lần trước nghe nói qua, Nam Nam cũng không nói rõ với em."

Cừu Siêu Quần thở dài: "Đừng nhắc nữa, em tìm bạn gái chăm chăm làm việc, cô gái anh đang theo đuổi trình độ si mê công việc cũng không kém bạn gái em. Mặc dù bọn anh đều ở BK, nhưng muốn hẹn ăn cơm một bữa cũng khó. Hai anh em ta, cũng không biết đứa nào thảm hơn."

"Chắc là anh, dù sao anh vẫn đang độc thân." Trần Kiêu "trả thù" xong, nói: "Em vào đây, hẹn gặp lại."

Cừu Siêu Quần căn bản không có cơ hội trào phúng lại Trần Kiêu, tên nhóc này đã chuồn mất.