Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 417




"Tốt, Tần tổng sắp xếp, em tự nhiên yên tâm." Lộ Nam cười qua điện thoại.

Tần Nghiên lại lần nữa lên tiếng thăm dò: "Em thật sự không muốn lên kỳ nào à? Trong danh sách khách mời mà công ty em sửa lại gửi tới, 3 kỳ đầu người tuyển dụng là Trần tổng, 2 kỳ cuối là Hạ tổng, mấy kỳ ở giữa là mấy người như Tổng giám đốc ban Tài nguyên nhân lực công ty em, em xem, đây là chương trình một tay em thúc đẩy, không muốn lên TV lộ mặt sao?"

Lộ Nam kêu lên: "Trần tổng của bọn em tướng mạo đẹp, khí chất tốt, 3 kỳ đầu để anh ấy đại diện công ty, đại diện ban Nhãn hiệu đã đủ khiến mọi người chú ý; Hạ tổng là định hải thần châm của công ty tiêu thụ, giao cho ông ấy kết show là phù hợp nhất. Em ư, không cần thiết."

"Được rồi." Tần Nghiên quen biết Lộ Nam nhiều năm, cũng biết cô không phải người thích phô trương, khuyên 2 lần liền không nói nữa.

Lộ Nam hỏi: "Phải rồi, Hà Đào mà công ty em phái tới trợ giúp, biểu hiện ổn chứ?"

Tần Nghiên cười rộ lên: "Đây là kẻ dở hơi ở đâu ra thế. Cậu ta quả thật dẻo mỏ, nhưng xử lý nhân tế cũng ổn. Có thể sử dụng."

"Được rồi, em giao anh ta cho Tần tổng, để phía chị tôi luyện giúp em. Chưa biết chừng còn dùng được vào việc khác."

"Thật làm khó cho em." Người ta nói, tướng mạnh không có binh yếu, đó là bởi vì kẻ yếu đã bị đá đi, hoặc bị dạy dỗ, cái sau cần tốn tâm lực hơn cái trước nhiều.

Nhưng, cho dù Tần Nghiên hiện tại có công ty riêng, có lúc cũng không tránh khỏi phải thuê người quen biết không nhiều năng lực.

Kết thúc trò chuyện với Tần Nghiên, Lộ Nam suy tư, gọi cho Trần Kiêu: "Ăn cơm trưa chưa? Em hả? Buổi sáng tới nhà Mạc Tử Hào một chuyến, đi thăm ông cụ Mạc, thuận tiện ăn trưa ở đó."

Đầu kia điện thoại, Trần Kiêu ân cần hỏi: "Sức khỏe ông ấy thế nào?"

Lộ Nam thở dài một hơi: "Lúc trước chỉ nghe nói không ổn, lần này đi mới biết, gan có vấn đề, thời kỳ cuối, chỉ có thể tĩnh dưỡng."

Dù thế nào ông cụ Mạc cũng là người cô quen biết, Lộ Nam nghĩ tới hồi tháng 3-4 ông ấy còn tinh thần sáng láng, bây giờ lại gầy chỉ còn có xương, trong lòng cũng không dễ chịu.

"Nam Nam..." Trần Kiêu nghe thấy Lộ Nam thở dài, anh rất hiểu bạn gái, biết cô thường có lòng đồng cảm, bèn lên tiếng khuyên nhủ: "Đừng khó chịu."

"Ừ." Lộ Nam hắng giọng, mau chóng điều chỉnh tâm tình: "Chỉ là cảm khái nhất thời, em không sao."

Mạc Tử Hào trước kia muốn đạt được hợp tác với Nguyên Xuyên, dùng biện pháp tiên lễ hậu binh.

Thuyết phục Lộ Nam không thành, biết hợp tác với Nguyên Xuyên vô vọng, anh ta còn chẳng muốn giữ thể diện bề ngoài với Nguyên Xuyên nữa, càng khỏi bàn đối xử có lễ với Lộ Nam - lần trước gặp mặt ngay cả câu khách sáo giữ lại ăn cơm cũng không có.

Lộ Nam không thiếu một bữa cơm, vài chén trà.

Chỉ là, cô cũng không phải thánh mẫu, cô nhịn thái độ vô lễ của Mạc Tử Hào rất nhiều lần, chỉ vì niệm tình công ty hai bên còn đang hợp tác.

Bây giờ đối phương thể hiện rõ thái độ tiêu cực với rượu Hài Hòa, hồi khoản nửa cuối năm e rằng còn chưa tới nổi 10 triệu tệ.

Phải biết giá trị hợp đồng Nhà tiêu thụ của Vinh Bảo Tửu Nghiệp năm nay là 64 triệu, sau Hội nghị thượng đỉnh rượu trắng lại tăng thêm 10 triệu, là 74 triệu. Trong ngành đều biết, nửa đầu năm là mùa ế hàng, Vinh Bảo Tửu Nghiệp hồi khoản đều có thể lên tới 30 triệu, vốn dĩ ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa còn trông chờ nửa cuối năm bọn họ cố gắng một phen, có thể hoàn thành 44 triệu còn lại, thậm chí hoàn thành vượt mức hợp đồng.

Bây giờ xem ra, khẳng định không thành.

Lộ Nam không tới thăm nhà họ Mạc vào ngày hôm sau gặp phải Mạc Tử Hào, Chủ tịch Dương, đã là giữ thể diện cho Mạc Tử Hào rồi.

Dù sao cô làm vậy, có vẻ hiềm nghi "đánh không lại bèn mách lẻo với phụ huynh."

Nghĩ tới đây, Lộ Nam dứt khoát báo cáo tỉ mỉ: "Sức khỏe của ông cụ Mạc không tốt lắm, em chỉ lên tiếng thăm dò chút, phát hiện ông ấy bây giờ không hiểu nhiều lắm về việc làm của Mạc Tử Hào, chỉ cho rằng Mạc Tử Hào định chuyển tài nguyên hướng về rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên sang Lệnh Dương, ông cụ Mạc trong lòng cũng không hài lòng, chỉ là lòng có dư mà sức không đủ, ông ấy bây giờ nghĩ, có lẽ là hi vọng kiên trì thêm vài ngày, nhìn xem Mạc Tử Hào có thể làm ra thành tích thế nào..."

Trần Kiêu tức khắc nghe hiểu.

Kỳ thực tình trạng của Nguyên Xuyên hiện tại có vài phần tương tự với Vinh Bảo Tửu Nghiệp, cha anh ta hồi tháng Giêng vì bê bối của công ty kiến trúc mà trúng gió nhẹ, nói tới, mặc dù không nghiêm trọng như bệnh tình hiện tại của ông cụ Mạc, nhưng thời gian nghỉ ngơi còn dài hơn ông cụ Mạc.

Nửa năm nay, Trần Kiêu cảm nhận được câu "vua nào triều thần nấy".

Anh tiến vào Nguyên Xuyên gần 5 năm, khôi phục thân phận ở tổng bộ cũng gần 3 năm, nửa năm nay anh cảm nhận được khác biệt so với 2 năm trước ở tập đoàn.

Nếu nói, trước kia Trần Kiêu muốn thay đổi gì, thậm chí chỉ là muốn trở thành Tổng giám đốc ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa, đều còn phải mượn lực bày kế, thì mấy tháng nay, anh càng ngày càng cảm thấy cùng với đạt được thành tích nhất định, trong nội bộ công ty, tập đoàn, tiếng nghi ngờ anh càng ngày càng nhỏ, nếu không có sự tình đột biến nào, thì nửa năm 1 năm nữa, chuyển giao người cầm quyền giữa thế hệ mới và cũ trong tập đoàn Nguyên Xuyên sẽ vững vàng hoàn thành.

Đây chính là cảm giác quyền lực.

Cho nên cũng dễ hiểu thôi, Mạc Tử Hào nóng lòng muốn làm gì đó, một mặt là chứng minh năng lực với cha, mặt khác cũng để nhanh chóng thu gom quyền lực.

Trần Kiêu may mắn, bởi vì tới giờ, anh đều không đánh mất bản thân trong quyền lực.

Anh nghĩ, nếu không có Lộ Nam, nếu không phải Lộ Nam - đêm khuya yên tĩnh, Trần Kiêu bỗng nghĩ tới giả thiết này.

Nếu giả thiết đáng sợ này là thật, anh hiện tại có lẽ vẫn ở ban Nhãn hiệu rượu Kinh Điển? Hoặc giả từ bỏ chức vụ công ty tiêu thụ rượu, nóng lòng tiến vào HĐQT muốn làm gì đó chứng minh bản thân? Hoặc tham gia tranh giành quyền lợi ở công ty bất động sản?

Mặc kệ là lựa chọn nào, đều không liên quan tới rượu Hài Hòa chút nào.

Như vậy năm nay tập đoàn bấp bênh, sản phẩm rượu Hài Hòa liệu có còn kiên trì được nữa?

Đại khái là không thể. Càng khỏi cần bàn tới cảnh tượng phồn hoa cả trong lẫn ngoài nước như hiện tại.

Nguyên Xuyên lập nghiệp bằng rượu, tiêu thụ rượu luôn là mảng mà tập đoàn vô cùng coi trọng, anh bây giờ có thể giữ vững ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa, mới là nguyên nhân chủ yếu mà cả công ty tiêu thụ, xưởng rượu, thậm chí cả tập đoàn tâm phục khẩu phục.

Mà tất cả công lao này, không rời được cô gái bên kia điện thoại.

"Ừ, anh hiểu rồi. Nam Nam, phía em... đừng báo cáo tình hình này cho công ty, tới khi "Dũng hướng chức trường" bắt đầu có tác dụng, BK bắt đầu chiêu thương nhiều hơn, giá trị hợp đồng đủ để bổ sung lỗ hổng mà Vinh Bảo Tửu Nghiệp để lại, rồi hẵng nói." Trần Kiêu đề nghị.

Lộ Nam đồng ý: "Em hiểu rõ." Cái này cũng không coi là lừa đảo, lừa gạt tổng bộ, chỉ là lợi dụng sơ hở thời gian thôi.

Dù sao tập đoàn Nguyên Xuyên có nhiều sản nghiệp như vậy, công ty tiêu thụ rượu Nguyên Xuyên có nhiều khu vực thị trường như vậy, lãnh đạo cấp cao trong tập đoàn vẫn chỉ nhìn vào kết quả mà luận thôi.

"Đúng rồi, hồ sơ nội bộ gửi tới em bảo anh Cừu sàng chọn trước, sau đó em chọn tiếp, chọn mấy người ngoại hình khá, bảo hành chính gọi cho họ liệu có muốn lên chương trình hay không, nếu muốn thì vé máy bay nơi ở công ty bao. Trong đó có em họ anh."

Trần Kiêu suy tư, khẳng định: "Con bé đã đồng ý."

"Bingo, xem ra quyết tâm tới BK rất lớn. Mới đầu em cho rằng anh Cừu sẽ loại bỏ cô ấy."

Trần Kiêu mỉm cười: "Anh Cừu là người như vậy, cho dù trong lòng rất muốn, cũng sẽ không làm việc chỉ dựa vào yêu ghét. Hơn nữa anh ấy chắc còn có tâm lý cầu may, cảm thấy Hi Âm chỉ nhất thời thích anh ấy mà thôi."

Lộ Nam nhún vai: "Dù sao anh ấy không làm ác nhân, em nhìn hồ sơ, ở mức trung bình, cứ giữ lại xem."

"Phải rồi, em nói Tề Tĩnh cũng muốn chuyển vị trí?" Trần Kiêu hỏi.

"Đúng vậy, coi như việc công, nhưng tố chất tổng hợp của cô ta không ổn, em không coi trọng. Sắp tới giờ rồi, buổi chiều em còn hẹn khách hàng, về rồi trò chuyện."

Trần Kiêu cười qua điện thoại: "Ừ, vậy vài hôm nữa gặp."

Lộ Nam buổi chiều tới chào hỏi những khách hàng tiềm năng ở BK, khách hàng tiềm năng thông thường giao cho thuộc hạ là được, nhưng kiểu lắm tiền nhiều của, cô vẫn phải tự thân xuất mã. Giảng giải tiền cảnh tiêu thụ rượu Hài Hòa, thị trường trống ở BK, tầm ảnh hưởng của chương trình lên sóng TV..., đương nhiên, thuận tiện cho mấy vé vào xem chương trình, ông chủ không đi, thì cho họ hàng bạn bè đi xem cũng không tệ.

...

Chương trình đang triển khai tuần tự.

Trong lúc này, bởi vì quá bận, cho nên lúc Lộ Nam nhận được điện thoại của Hoàng nữ sĩ còn ngẩn ra giây lát: "Hả? Đã xác định xong phương án đền bù?"

"Đúng vậy, vốn dĩ tháng trước đã xong phương án đền bù, nhưng trong Bách Hợp Viên ở rất nhiều nhân viên công chức từng đi làm ở xưởng quốc doanh, bọn họ rất đồng lòng, mạnh mẽ đàm phán lâu như vậy với ban Đền bù, đạt được phương án không tệ. Mẹ kể con nghe, chỗ này có phí đền bù nhà đất, phí quay vòng, phí khen thưởng... Nói tóm lại hoặc chọn nhà hoặc chọn tiền." Hoàng nữ sĩ cười hớn hở, bà ấy nghiên cứu qua, tự nhiên biết lấy phòng có lợi hơn lấy tiền: "Nếu chọn nhà, ngoài diện tích phòng như cũ, thì còn có ưu đãi khi mua diện tích lớn hơn..."

Lộ Nam nhìn lịch trình, nếu tới Hải Lâm, qua lại trong ngày không kịp, tối thiểu cũng phải 2 ngày.

Nhưng chương trình sắp khởi quay, cô cho dù không lên sóng, cũng phải ở hậu trường theo dõi mấy kỳ đầu, e rằng không có thời gian.

"Mẹ yêu dấu, hay là con gửi giấy chứng nhận và giấy ủy quyền cho mẹ, mẹ ký hộ con nhé? Còn chọn nhà, lấy được bao nhiêu thì lấy, càng nhiều càng tốt." Lộ Nam làm nũng.

Hoàng nữ sĩ lải nhải vài câu, đại khái là làm sao lại bận tới nỗi vậy.

Nhưng bà ấy cũng tận mắt nhìn thấy hành trình con gái đi công tác gần nửa tháng vội thế nào, biết con gái tuyệt đối không lấy cớ: "Được rồi được rồi, lấy phòng hết phải không? Tiền đủ hay không? Không đủ mẹ bù trước cho."

"Đủ đủ, phí xây dựng đừng trả hết một lần, lát nữa con chuyển cho mẹ." Bây giờ mua được 3-4 căn phòng ở Hải Lâm (không tính ngoại thành) với giá cả thấp hơn giá thị trường rất nhiều, một khi làm xong giấy chứng nhận, giá thị trường phỏng chừng tối thiểu phải gấp 3 lần so với mức giá cô mua trước kia, tới lúc đó cho thuê hay bán lại đều được.

[Này cũng coi như là nằm cũng kiếm tiền, ta lại cảm thấy mức hồi báo đầu tư quá chậm...]

[Thật là lâng lâng.]