Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 82




Mặc dù hàng năm dịp tết, bác cả Lộ Nam thường kể lại thu hoạch từ thị trường chứng khoán, nhưng em gái ông ấy - cũng chính là mẹ Lộ dù khen ngợi vài câu, nhưng con gái bà ấy cũng đâm đầu vào thị trường chứng khoán thì lại thay đổi thái độ: "Làm sao con dám mua cổ phiếu! Con nghĩ hễ mua là kiếm chứ không thua bao giờ à? Quá to gan! Bao nhiêu người thua trắng tay, con cho rằng bác cả của con không lỗ vốn chắc? Bác ấy chỉ không nói ra mà thôi." Nói tới câu cuối, mẹ Lộ còn duỗi tay chỉ vào con gái.

Thế này đã kêu to gan? Lộ Nam thầm nhủ: vậy kế tiếp con nói ra, mời ngài chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Cô đơn giản kể lại việc mình tốn 4 tháng kiếm tiền từ thị trường chứng khoán, mua 3 căn phòng, trong đó 2 căn trả hết, 1 căn trả góp.

Lộ Nam bổ sung thêm: "Địa điểm dù hơi hẻo lánh, nhưng gần đó đang xây trạm tàu điện ngầm. Con không định vào ở, 3 căn phòng này đều ủy quyền cho môi giới, cho thuê lại." Lại nói lấy tiền thuê đập vào tiền trả góp, còn lãi hơn trăm tệ.

Mẹ Lộ thở phào nhẹ nhõm: "Cũng được, lấy thuê nuôi vay, mẹ không lo con lăn lộn tới chết đói. Nhưng mà, số tiền còn lại làm sao đủ cho con mua xe? Xe Benz ư, mẹ xem nào." Vừa xem liền thấy số tiền còn lại nhất định không đủ để mua xe.

Mẹ Lộ vẫn vội vã như thường: "Đã mua phòng, xe mua loại bình thường cũng được." Dường như trong mấy tháng này người ép Lộ Nam xin tiền cha cô mua loại xe đắt chút hình như không phải bà ấy.

Lộ Nam giải thích: "Xe còn trả góp 100.000 tệ nữa, mỗi tháng trả hơn 4 nghìn, con lo được."

"Con lo được cái rắm, tiền lương của con mới bao nhiêu? Chuyển chính thức cũng chỉ 1-2 nghìn tệ! Công ty lớn thì thế nào, đãi ngộ kém như vậy, mẹ xấu hổ kể cho người khác nghe." Mẹ Lộ lải nhải: "Còn không bằng tới công ty cha con làm."

Đây là lời chói tai nhất mà Lộ Nam nghe được hôm nay, cô hơi nhăn mày.

"Mua cũng mua rồi. Được rồi, sau này mỗi tháng mẹ gửi cho con 2 nghìn tệ, con lấy mà trả nốt." Mẹ Lộ lại không nhìn thấy biểu cảm của Lộ Nam, thao thao bất tuyệt: "Nhiều hơn thì không có. Nhưng... không đúng, mua xe hết 400.000 tệ, con lại chỉ trả góp có 100.000 tệ? Con mua phòng xong trong tay còn thừa không tới 200.000 tệ, vậy 100.000 tệ này từ đâu ra?" Mẹ Lộ khá giỏi toán bỗng phản ứng lại.

"Mẹ, con còn chưa nói xong..."

Đợi tới khi Lộ Nam kể tới đoạn cô thế chấp hai căn phòng cho ngân hàng, lấy tiền thế chấp mua xe (Lộ Nam sửa đúng: chỉ tiêu một khoản nhỏ), mẹ Lộ cảm thấy bản thân cần phải uống thuốc hạ huyết áp: "Con giày vò gì thế này? Lúc trước còn ở với cha con, mẹ suốt ngày nơm nớp lo sợ. Vay, vay, cha con thích nhất là đi vay, mỗi tháng trước ngày trả lãi mẹ đều phải tính toán, hàng năm quay vòng tiền mẹ phải gom đủ tiền hàng nhét vào, bảo lão ta vay ít thôi thì lão ta không nghe. Con đúng là giống hệt lão ta!"

Nếu Lộ Nam không phải trọng sinh, nghe thấy mẹ nói những lời này, khẳng định tâm tro ý lạnh.

Nghĩ mà xem, cô gái tầm 20 tuổi vừa tốt nghiệp ĐH bằng bản lĩnh tự thân (cũng có thể nói nhờ may mắn), kiếm được nhiều tiền như vậy, lại không tiêu hoang, cứ tưởng sẽ nhận được khen ngợi, nhưng kết quả bị chụp mũ "giống hệt cha con".

[May mà, ta không phải ta của năm đó.] Lộ Nam rũ mắt nghĩ.

[Ta đã thay đổi, trở nên càng tốt, càng mạnh mẽ hơn.]

[Cho nên ta mong rằng, bà ấy, mẹ ta, cũng có thể có điều thay đổi.]

[Người tự cứu mình, mới được người khác cứu.]

[Mặc dù bây giờ bà ấy còn chưa có dũng khí và suy nghĩ bước ra khỏi vũng bùn, nhưng ta có thể kéo bà ấy lên, làm bà ấy phấn chấn lên sớm hơn.]

[Dẫu gì, bà ấy cũng là... mẹ của ta.]

[Dẫu gì, trước đây bà ấy không đối xử với ta như vậy.]

[Dẫu gì, bà ấy chỉ đang mắc bệnh.]

Lộ Nam không để ý tới lời trách cứ của mẹ cô, ngược lại nghiêm túc nói: "Mẹ, mẹ có từng nghĩ tới việc đổi môi trường sống không."

Mẹ Lộ thoạt đầu không hiểu ý con gái - chuẩn xác thì, bà ấy không thể tin nổi.

Đổi môi trường sống? Rời khỏi thành phố gắn bó đã lâu?

"Phải, đổi môi trường sống." Lộ Nam nắm chặt tay mẹ cô, tiếp tục nói: "Mẹ xem, bây giờ trong tay con còn có 1 triệu... Hải Lâm là thành phố cảng, có lẽ, mẹ nên tới chỗ đó, làm chút buôn bán nhỏ."

Đều sẽ tốt hơn so với hiện tại.

Như bây giờ, mỗi ngày ở nhà ngẫm ngợi lung tung, tự nghĩ mình mà xót cho thân, sau đó mỗi đầu tháng gọi cho chồng cũ đòi tiền nuôi dưỡng.

Người bình thường đều sẽ phát điên.

Bất chợt nghe con gái nói vậy, mẹ Lộ phản ứng đầu tiên chính là lắc đầu nguầy nguậy: "Mẹ tới Hải Lâm làm gì? Kinh doanh? Không được, mẹ đã tụt hậu, lỗi thời rồi."

"Mẹ, mẹ, mẹ! Mẹ đang lo gì chứ?" Lộ Nam siết chặt tay mẹ cô hơn: "Mẹ quản việc công ty cho cha nhiều năm như vậy, khung sườn công ty thương mại và quy trình công việc mẹ đều hết sức rõ ràng. Bây giờ tiền vốn còn có sẵn, vì sao không dám thử?"

"Con quá ngây thơ. Con cho rằng làm ăn đơn giản như vậy? Nguồn cung cấp ở đâu, khách hàng ở đâu, nhân viên ở đâu, tài chính..." Tài chính thì đã có. Mẹ Lộ ngậm miệng.

Lộ Nam nói như đinh đóng cột: "Chủ nhà trọ hiện tại của con là giáo viên Trương, con trai và con dâu bà ấy công tác ở nước Mỹ, rất hứng thú với thương mại quốc tế. Hiện tại anh ấy muốn tìm một đối tác ở trong nước, anh ấy gửi đơn đặt hàng, người đại diện trong nước phụ trách tìm nguồn cung cấp, đây chính là khách hàng! Còn nguồn hàng, con nghĩ mẹ vẫn giữ lại phương thức liên lạc với khá nhiều xưởng buôn bán hàng hóa nhỏ, vật dụng hàng ngày, đúng không?"

Lúc con gái hỏi ngược lại, mẹ Lộ hơi nhấp môi, cuối cùng không phản bác, bởi vì quả thật trước khi ly hôn, bà ấy photo một phần thông tin nguồn hàng thậm chí thông tin khách hàng và một ít đơn đặt hàng, để đề phòng cho bất cứ tình huống nào, nhưng mà: "Bao năm rồi, ai biết những cái xưởng đó còn hoạt động hay không."

Này tuyệt đối là vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng.

"Nhất định đa phần đều vẫn còn hoạt động. Huống hồ gọi điện thoại xác minh từng cái cũng đâu phải việc gì tốn công." Lộ Nam ngăn chặn sơ hở: "Còn tài chính, giai đoạn trước kinh doanh nhỏ, 1 triệu đã đủ rồi."

1 triệu quá đủ rồi. Nhưng, mẹ Lộ rất quật cường: "Đó là tiền của con, không phải của mẹ."

"Như vậy con cho mẹ mượn."

"Khẩu khí lớn thế. Mẹ không muốn, mẹ không trả nổi."

"Trả không nổi, kết quả xấu nhất chính là 2 căn phòng bị ngân hàng mang đi đấu giá, con không quan tâm. Vốn dĩ là là tiền ngoài ý muốn, mất thì mất, giữ không được thì cho nó bay - vả lại, vẫn còn thừa một căn đang trả góp mà." Nói ra tình hình xấu nhất, Lộ Nam còn rất lạc quan.

Mẹ Lộ càng lúc càng vô lực phản bác, cuối cùng nói: "Con ra ngoài học được bản lĩnh cãi mẹ như chảo chớp sao?"

Lộ Dương không nhịn nổi bật cười.

Mặc dù cậu bé mau chóng ho khan giả vờ, nhưng vẫn bị mẹ ruột tóm gọn.

Mẹ Lộ thoáng cái liền viện cớ khác: "Không được, mẹ bây giờ khẳng định không đi được. Em trai con còn đang đi học, mẹ phải chăm sóc nó."

Lộ Dương bị kéo làm tấm chắn vô tội vẫy tay với Lộ Nam sau lưng mẹ Lộ.

Lộ Nam nói: "Lộ Dương từ tiểu học đã bắt đầu trọ ở trường, hai tuần mới được nghỉ một lần, cho dù mẹ khởi đầu có bận rộn thì vẫn sẽ có thời gian 2 tuần về nhà một lần. Vạn nhất quá bận, mẹ không về được, thì có thể để Lộ Dương tới chỗ a bà ăn ở. Như vậy cũng không được ư?"

Không đợi mẹ lại tìm lý do phản bác, Lộ Nam tiếp tục: "Nếu như vậy vẫn không được, mẹ cảm thấy không yên tâm, vậy con làm thủ tục chuyển trường cho Lộ Dương, chuyển tới thành phố Hải Lâm đi học. Như vậy mẹ yên tâm rồi chứ? Đương nhiên con thấy vẫn phải trưng cầu một chút ý kiến của Lộ Dương, em sẵn sàng chuyển trường mới được, em không muốn thì chúng ta cũng không thể cưỡng ép được."

Lộ Dương nháy mắt: này liền liên quan tới ta?

"Nó còn trẻ con biết cái gì?" Mẹ Lộ thói quen nói một câu, sau đó hoàn hồn: "Con nói dễ nghe quá, chuyển trường? Không có quan hệ, chuyển thế nào được? Làm sao chuyển tới trường tốt được?"

"Mẹ, điều này mẹ không cần lo, con đã nói, chủ nhà của con là giáo viên dạy trường cấp 3 trọng điểm, có người quen trong hệ thống giáo dục. Nếu quan hệ của bà ấy còn chưa đủ, con còn có vị khách hàng quen biết với lãnh đạo cục Giáo dục Hải Lâm, nhờ hỏi một câu cũng được" Lộ Nam nhắc tới vị khách đương nhiên là Viên tổng.

Mẹ Lộ cười nhạo: "Càng lúc càng khoe khoang khoác lác, con thì có khách hàng quen biết lãnh đạo cục Giáo dục gì chứ. Cho dù khách hàng của con thật sự quen biết người ta, dựa vào đâu mà giới thiệu? Dựa vào việc con gửi hàng hộ người ta chắc?"

A, cái này.

Lộ Nam cuối cùng mới nhớ ra bản thân còn có chuyện chưa kể: "Thực ra tháng 6 con đã nhảy việc, bây giờ không làm ở hậu cần Trung Tập, mà làm ở công ty TNHH tiêu thụ rượu tập đoàn Nguyên Xuyên, 9 tháng đã chuyển chính thức và thăng chức làm quản lý nghiệp vụ."

"Bán rượu?" Mẹ Lộ bừng tỉnh: "Bảo sao trung thu con lại đột nhiên gửi về một rương rượu."

Lộ Nam bổ sung: "Là rượu công ty phát phúc lợi ạ."

"Không được, công việc này không tốt đẹp gì. Con gái đi bán rượu, nghe đã thấy không đứng đắn." Mẹ Lộ liên tục lắc đầu.

"Mẹ, chúng ta bây giờ không phải nói về công việc của con, mà là của mẹ."

"Gì mà việc của con việc của mẹ. Mẹ nói này, mẹ là mẹ con, việc của con phải nghe theo mẹ, việc của mẹ - mẹ còn chưa già, chưa tới lượt con quản."

Tới đây, không cần phải nói thêm nữa.

Lộ Nam thấu hiểu, tối nay mẹ cô tiếp thu lượng thông tin quá lớn, đã bắt đầu dùng tới càn quấy, cố tình gây sự để bảo vệ tôn nghiêm bậc phụ mẫu, thế là cô cũng không cứng đối cứng, quay lại bảo Lộ Dương: "Em trai, ăn no thì ra ngoài đi dạo, đi nhà bà ngoại không?"

"Đi cái gì mà đi, tối om rồi lái xe làm gì. Ở nhà đi!" Mẹ Lộ cứng rắn nói, sau đó nhìn lướt qua giấy chứng nhận tài sản và chìa khóa xe, nói: "Cất đồ đi. Tối nay đi ngủ sớm một chút, ngày mai đừng ngủ nướng, sáng sớm xuất phát đi nhà bà ngoại. Mẹ đi rửa bát, Lộ Dương mau đi làm bài tập."

Lộ Nam đuổi theo hỏi với một câu: "Mẹ, mẹ cần suy nghĩ mấy ngày, con vay 1 triệu mỗi ngày đều tính lãi ngân hàng đấy."

Mẹ Lộ khựng lại, coi như không nghe thấy, đi vào rửa bát.

Lộ Dương lặng lẽ vỗ tay ủng hộ bà chị: ba ngày không thấy dụi mắt nhìn lại, bà chị trâu bò quá.

Lộ Nam đưa tay búng lên trán thằng em, im ắng nói: mau đi làm bài tập! Miễn cho mẹ không làm gì được chị lại trút giận lên em đấy.

...

Sự thật chứng minh, Lộ Nam quả thật hiểu mẹ cô hơn em trai một chút.

Mẹ Lộ không phải đối tượng dễ dàng thuyết phục.

Bà ấy rửa bát xong, vừa bôi kem dưỡng ẩm, vừa đi ra phòng khách, nhắc đi nhắc lại: "Công việc này của con không ổn. Từ chức đi."

Lộ Nam đang cầm điều khiển chọn kênh TV, nghe vậy liền thẳng sống lưng - không phải vì "ứng chiến", mà nếu không ngồi thẳng nói chuyện, bà ấy sẽ nghĩ là thái độ không đoan chính, biểu hiện không tôn trọng mình: "Con cảm thấy công việc hiện tại rất tốt."

"Tốt cái gì mà tốt, bán rượu. Dễ nghe ư? Mẹ nuôi con học ĐH, học trường có tiếng, chính là để con đi bán rượu bán rẻ tiếng cười?" Mẹ Lộ giỏi nhất là nói năng chói tai.

Đời trước cũng từng bùng nổ tranh cãi tương tự, cho nên trở lại một lần, đối Lộ Nam mà nói sức sát thương liền nhỏ, cô thậm chí còn nghiêm túc giải thích: "Không phải bán từng chai rượu, mà là liên lạc với Nhà tiêu thụ, trợ giúp họ xuất hàng. Bán rượu là công việc của nhân viên tiêu thụ bên đó."

"Nhưng nói ra vẫn không dễ nghe." Mẹ Lộ rất cố chấp: "Con và em trai về mẹ nuôi, các con có biết áp lực của mẹ lớn thế nào không? Nếu dạy dỗ không tốt, cha con, họ hàng bên nội đều sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ. Lộ Nam, mẹ bồi dưỡng con từ nhỏ, không phải để con đi làm loại việc này, con có thể làm giáo viên - hồi ĐH không phải con đã thi lấy bằng đào tạo à, tới trường học của bác cả con làm nhân viên hợp đồng trước, sau đó chậm rãi thi vào biên chế, chẳng phải rất tốt ư?"

Lộ Nam bật to âm lượng TV lên một chút.

Mẹ Lộ lạnh lùng quát: "Sao, bây giờ cứng cáp rồi nên không muốn nghe mẹ nói chuyện phải không?"

"Cách âm không tốt lắm, đừng để Lộ Dương nghe thấy." Lộ Nam bình tĩnh nói: "Con không thích làm giáo viên, con không thích công việc đi làm tan làm đúng giờ. Hơn nữa con không cho rằng công việc hiện tại có vấn đề gì, chịu làm việc, nhận được tiền lương, có vấn đề gì? Nếu như bán rượu là trái pháp luật thì quốc gia đã cấm từ lâu. Đã hợp pháp, tại sao con không thể làm?"

Mẹ Lộ tâm tình kích động liền nói mà không suy nghĩ: "Bởi vì con làm nghề này sẽ làm cha con xem thường! Mẹ đã bị ông ta coi thường thành bụi bặm, nếu con làm nghiệp vụ viên suốt ngày nịnh bợ, tâng bốc kẻ khác, cha con sẽ coi thường cả con. Ông ta là người có thể quay sang hờ hững kể lại cho họ hàng bạn bè rằng: do mẹ nó dạy dỗ không tốt. Vậy mẹ là cái gì? Mẹ là tội nhân!"

Mẹ Lộ đỏ bừng mặt tiếp tục nói: "Con xem, hiện tại con có nhà, cũng có xe, đổi công việc ổn định đi! Thi làm nhân viên công vụ cũng được, làm giáo viên cũng tốt, hễ nói ra, người ta đều bảo con biết tiến tới, có thể diện. Con cho rằng nghiệp vụ viên, tiêu thụ viên có thể tìm được đối tượng tốt nào? Nhà trai điều kiện tốt sẽ bắt bẻ chúng ta, nói gia đình đơn thân không sáng sủa ấm áp, nếu công việc còn không ổn định, sau này trên thị trường tình yêu và hôn nhân, giáo viên mầm mon, y tá, giáo viên tiểu học đều sẽ được ưa chuộng hơn con!"

Nói tới đây, mẹ Lộ nói giọng thấm thía: "Mẹ sẽ không lừa con, tình huống của con như vậy, cha con không trông chờ được rồi, còn mẹ thì cũng là người vô dụng, không giúp được gì. Lần này con may mắn, kiếm tiền từ thị trường chứng khoán, như vậy về nhà đi. Dù sao, mẹ sẽ không hại con."

Lời tác giả:

Lộ Nam là Lộ Nam phiên bản trưởng thành, mẹ cô ấy còn cần thời gian, cần người giúp bà ấy một tay.

Có người hỏi, vì sao nữ chính sống lại không rời xa loại người hay nổi giận như bà ấy?

Đương nhiên bởi vì: kiếp trước, bọn họ còn có tình yêu thương và ràng buộc.