Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 84




Đêm thứ hai về nhà, vì bà cũng ở, Lộ Nam không đề cập tới chuyện bảo mẹ Lộ tới Hải Lâm làm xuất nhập khẩu thương mại nữa.

Mẹ Lộ thậm chí lén thở phào một hơi - thở xong liền cảm thấy không đúng: ta mới là mẹ! Sao ta lại sợ nó?

Lúc con gái tắm, thừa dịp tai bà không tốt lắm, nhỏ giọng nói với con trai: "Con nói xem, chị gái con có phải mơ mộng hão huyền không? May mắn kiếm được ít tiền liền lên mặt! Mẹ đi Hải Lâm thì con làm thế nào?"

Lộ Dương vô cùng bình tĩnh: "Con vẫn trọ ở trường, kỳ thực không ảnh hưởng gì."

"Con trẻ con không hiểu." Mẹ Lộ biết đứa con trai này coi như vô dụng, khẳng định đứng về phía chị nó trong chuyện này, liền nói câu pháp bảo vạn năng.

Lộ Dương cúi đầu làm bài, hơn nữa hết sức vô ngữ: nếu cảm thấy con không hiểu, vậy còn hỏi con làm gì. Lát nữa con sẽ mách với chị.

Nhưng cậu bé không tìm được cơ hội cáo trạng.

Vì cửa phòng cậu bị đóng lại.

Hôm qua, Lộ Nam làm mẹ Lộ chấn động quá lớn, cho nên trọng điểm đều xoay quanh tiền tài và công việc, quên đi nội dung chính mọi khi: lên án mạnh mẽ lão già phụ lòng vợ con.

Hôm nay, con trai bị nhốt vào phòng làm bài, chỉ có mẹ và con gái ruột, mẹ Lộ liền không giả vờ nữa, hừ lạnh mở màn: "Con chỉ có một ông bố, nhưng bố con bây giờ không chỉ có con và Lộ Dương. Chuyện này, con thấy thế nào?"

Lộ Nam thấy thế nào?

Bất luận về tình về lý về pháp luật, vợ chồng ly dị trên 5 năm đều không thể can thiệp vào đời sống tình cảm của nhau.

Nhưng Lộ Nam không thể nói vậy.

Bởi vì đây là một câu hỏi toi mạng.

Dám nói vậy, cô liền bị gán tội danh máu lạnh.

Lộ Nam yên lặng một lát, nói: "Xã hội pháp trị, không thể tìm người xử lý tiểu tam và con riêng chứ. Hơn nữa - muốn thật xử lý, cũng không thể buông tha cha của con."

Trong mắt mẹ Lộ, câu trả lời này căn bản chính là vớ vẩn, không có tác dụng gì.

Bà thốt: "Mẹ tìm người điều tra, cha con và tiểu tam không đăng ký kết hôn."

[Trên thực tế 8 năm, 10 năm sau họ cũng sẽ không kết hôn.]

"Nhưng! Pháp luật có quy định, con của tiểu tam cũng được hưởng quyền thừa kế giống các con, sao con ngốc thế, không nghĩ tới mặt này sao?!" Mẹ Lộ rất tức giận, cảm thấy con gái không biết trọng điểm: "Gia sản của cha con là do ta và lão ấy cùng phấn đấu, phải để con và em trai thừa hưởng, đứa bé của tiểu tam dựa vào đâu mà chia phần?"

Bà ngoại nói câu công bằng: "Tiểu Lộ bây giờ còn chưa tới 50 tuổi, Nam Nam đợi phân chia di sản có vẻ sớm." Bao năm trôi qua bà ngoại vẫn gọi con rể là Tiểu Lộ, cho dù bây giờ cựu con rể Tiểu Lộ sắp thành Lão Lộ rồi, bà cũng không đổi giọng.

Mẹ Lộ trực tiếp tấn công: "Mẹ biết cái gì, mẹ đều già tới sắp hồ đồ rồi, trên đường đụng phải lão ấy còn chào hỏi nữa! Hừ, chào hỏi gì chứ?" Cười lạnh mắng mẹ ruột, mẹ Lộ lại quay sang bảo Lộ Nam: "Cho nên mới nói, cái công việc đó của con đừng làm nữa. Không muốn đi làm tan làm đúng giờ, không muốn làm giáo viên, vậy dứt khoát tới công ty cha con làm việc đi." Mẹ Lộ càng nghĩ càng cảm thấy đây là ý kiến hay: "Con mà nói muốn tới, ông ấy khẳng định không thể từ chối. Nếu từ chối chứng tỏ trong lòng ông ấy có ý xấu, bằng không con gái tới công ty nhà mình làm việc tại sao lại không được?"

[Ai da. Lại nữa!] Tối qua Lộ Nam nghe thấy những lời này liền không vui, hôm nay lại nghe một lần nữa, tâm tình càng khó chịu. Lại liếc nhìn bà ngoại bị liên lụy đang cười ngượng ngùng, sắc mặt cô liền lạnh xuống.

Cô lơ đãng hỏi mẹ: "Con tới công ty ông ấy đi làm, làm vị trí gì?"

"Đương nhiên là tài vụ. Con phải tìm hiểu xem tiền bạc, dòng chảy, lợi nhuận... đi theo hướng nào. Như vậy, con mới có thể mở miệng xin tiền mua nhà chứ." Mẹ Lộ nói đương nhiên.

Lộ Nam lại hỏi: "Sau đó, con thuận tiện lợi dụng chức vụ, gửi tiền sinh hoạt cho mẹ và Lộ Dương, phải không?"

Mẹ Lộ mắc kẹt một chút, sau đó đáp: "Đúng vậy! Đó chẳng phải là mẹ nên được ư? Chỉ cần con tới làm, mẹ cũng không cần nhìn sắc mặt cha con mỗi tháng lấy 10 nghìn tệ nữa. Con đã trưởng thành, phải biết nghĩ cho mẹ và em trai, không phải là chuyện nên làm sao?"

[Lại là luận điệu này.]

"Vậy mẹ yên tâm, đời này con đều sẽ không tới công ty ông ấy làm." Lộ Nam bỏ lại một câu, đứng dậy rời khỏi phòng khách: "Không phải một tháng 10 nghìn tệ phí sinh hoạt ư? Mẹ, nếu mẹ tới Hải Lâm, chính mình có thể kiếm được số tiền này, cũng căn bản không cần lại xem sắc mặt ông ấy, không tốt ư?"

"Con làm gì? Mới nói vài câu đã mất kiên nhẫn, ai chiều được tính con?" Mẹ Lộ duỗi tay định kéo lại Lộ Nam.

Lộ Nam mặt vô biểu tình ngoái lại: "Con đi vệ sinh."

Lộ Nam vào nhà vệ sinh vốc nước lạnh vào mặt, cô nhìn về phía gương: cố lên, đây chẳng phải là khó khăn mà ta đã đoán được từ trước ư? Cố lên!

Mẹ con hai người ai cũng không thuyết phục được ai, cuối cùng vẫn cụt hứng tản ra.

Buổi tối, bà ngoại ngủ với Lộ Nam, vỗ chân cô: "Tính mẹ cháu quá nóng nảy rồi, chờ thêm vài ngày nữa nó bớt giận, sẽ tốt lên."

Lộ Nam biết, chuyện này luôn có một người cần thỏa hiệp, nếu không mẹ cô không thể "tốt" lên được.

Trước kia, cô từng thỏa hiệp.

Lần này, tuyệt đối sẽ không.

Nhưng cô không muốn bà lo lắng, vì thế chỉ "vâng ạ" mà thôi.

...

Hôm sau, Lộ Nam đưa Lộ Dương tới trường trước, bởi vì như vậy có thể đưa bà tới tham quan trường học của em trai.

Bà không biết chữ, cho nên đặc biệt kính sợ nơi dạy học dạy người, từ lúc vào cổng trường liền ríu rít tò mò.

Lộ Nam đỗ xe dưới lầu ký túc xá, liền nghe thấy có người chào hỏi em trai.

Là một tiểu mập mạp ấm áp đáng yêu, tiểu mập mạp còn nói với người trong xe: "Chào bà, chào cô, chào chị ạ."

"Đi thôi, cùng đi lên, mẹ bảo giúp em đổi ga trải giường và vỏ chăn." Lộ Nam vuốt đầu em trai - không thừa dịp vuốt, 1-2 năm nữa, nó cao rồi, liền không vuốt tới được.

Đến ký túc xá, bà nhìn trên là giường dưới là bàn, phòng 4 người, tấm tắc khen ngợi: "Sạch sẽ đẹp đẽ."

Mẹ Lộ đang trải ga giường, nghe vậy định nói gì, nhưng thấy trong ký túc xá còn có bạn học của con trai, liền nhịn xuống.

Giúp em trai đổi xong ga giường và vỏ chăn, mang bà dạo một chút vườn trường, Lộ Nam liền dẫn bà và mẹ về, lúc đi còn làm động tác ra hiệu có việc liên hệ điện thoại với Lộ Dương.

Lên xe, mẹ Lộ mới bực mình kêu: "Tất nhiên là đẹp đẽ rồi, một học kỳ học phí hơn 20 nghìn tệ mà."

"Đắt thế..." Bà líu lưỡi.

Lộ Nam chỉ muốn đỡ trán.

Kế tiếp là đưa bà về nhà, lúc Lộ Nam chuẩn bị đi, bà liên tục hỏi: "Tết Dương có về không? Hay là ăn tết mới về?"

Lộ Nam xin lỗi nói: "Tết Dương cháu không chắc lắm, nhưng ăn tết cháu nhất định sẽ về, về ở nhà bà nha."

Đến khi Lộ Nam lái xe đi, bà còn đứng ở cổng.

Đưa mẹ Lộ tới cửa khu nhà, mẹ Lộ cách cửa kính xe đông cứng nói: "Đường về lái chậm thôi."

Lộ Nam gật đầu: "Mẹ, vậy mẹ suy nghĩ cẩn thận chút, bao giờ tới Hải Lâm ạ."

"Nghĩ cái gì mà nghĩ!" Mẹ Lộ tưởng vấn đề này đã qua, nào ngờ con gái trước khi đi vẫn nhắc lại, thế là bà ấy miệng hùm gan sứa phản pháo: "Cái việc bán rượu kia, không được làm nữa, biết chưa."

Hai mẹ con chẳng ai thuyết phục được ai.

Lộ Nam lái xe đi, nhìn gương chiếu hậu, mẹ cô vẫn đứng ở chỗ cũ.

3 tiếng sau, Lộ Nam trở về khu nhà Tinh Quang Nhất Phẩm, đỗ xe, lấy ra di động gửi tin nhắn báo bình an cho mẹ, lại gọi cho bà nói chính mình đã tới nơi rồi.

Tắt máy, xuống xe, nghe thấy có người gọi tên.

Lộ Nam quay đầu lại, là Hạng Phỉ Phỉ.

"Cậu mua xe à?" Hạng Phỉ Phỉ giật mình.

"Ừ, vừa mới mua." Lộ Nam gợi ý một chút: "Vẫn là biển số tạm thời."

Hạng Phỉ Phỉ trêu chọc: "Không ngờ, ký túc xá chúng ta còn ẩn nấp một phú nhị đại."

Lộ Nam không giải thích khoản tiền mua xe - bởi vì không cần thiết.

Nghe Hạng Phỉ Phỉ trêu chọc, cô xua tay ngại ngùng nói: "Còn đang trả góp, mỗi tháng chính mình trả."

Sau đó đi làm, tới chỗ Nhà tiêu thụ, Lộ Nam đều lái xe.

Thế là, chuyện cô mua xe lan truyền khắp văn phòng, Dịch Vĩ lại dường như bản thân là nhà tiên tri, lén lút nói trong ký túc xá nam: "Tôi đã bảo mà, điều kiện gia đình Lộ Nam khẳng định không tồi, trước kia không biết ai bịa đặt cô ấy bị bao nuôi nhỉ... Con gái lòng dạ thật hẹp hòi." Nói lời này, Nghiêm Khải mới bước ra từ wc, nhìn cậu ta một cái, Dịch Vĩ giật mình, chỉ lên trời thề: "Tôi không nói xấu Lộ Nam đâu nhé."

Nghiêm Khải lại liếc nhìn cậu ta một cái, mặc kệ, về phòng.

Sau đó Dịch Vĩ hỏi Tôn Bác: "Xe của Lộ Nam có đắt bằng của cậu không?" Mấy hôm trước, Tôn Bác cũng mua xe, Audi Q5.

Nói không hâm mộ là không thể, nhưng Dịch Vĩ là kiểu người hâm mộ thì hâm mộ, nhưng chưa từng nhắc tới những việc như mượn xe đối phương chạy nghiệp vụ, v.v...

Tôn Bác cười đôn hậu: "Hình như giá cả hơi kém hơn một ít." Sau đó lấy cớ đi wc.

Dịch Vĩ huých khuỷu tay vào Chu Lỗi: "Này, Đổng Tuệ dạo này sao không tới tìm cậu?"

Chu Lỗi lờ mờ đáp: "Cô ấy dạo này công việc tương đối bận."

...

Công việc tương đối bận e rằng không chỉ là Đổng Tuệ đã rời khỏi Nguyên Xuyên.

Giám đốc văn phòng thành phố Vương Hưng Long cũng bận.

Anh ta dạo này là đau khổ mà cũng vui vẻ, nói trắng ra, vẫn là đau khổ lớn hơn vui vẻ.

Bởi vì cấp trên trực tiếp của anh ta, Hướng Vân Phong xảy ra chuyện.

Vài ngày đầu Vương Hưng Long còn không phát hiện - cái lão Hướng Vân Phong này thường xuyên lấy việc công làm việc tư, ai cũng không biết ông ta đi công tác hay là đi chơi nữa.

Đến tận thứ Tư, tổng công ty bỗng nhiên gửi thông báo chính thức trên hệ thống:

Nhà tiêu thụ xxx vì bán tháo hàng mà bị phạt tiền vi phạm hợp đồng xxxxx tệ, đồng thời điều thứ hai là quyết định xử phạt Tổng giám đốc cấp tỉnh tỉnh Kiềm Giang: phạt tiền, sa thải, thông báo trong ngành.

Hướng Vân Phong? Bị sa thải?

Bây giờ đã là tháng 11, thời điểm mấu chốt này, Tổng giám đốc cấp tỉnh tỉnh Kiềm Giang bị sa thải, vậy công việc kế tiếp triển khai thế nào?

Vương Hưng Long ngơ ngác: những hoạt động kế tiếp cần trình báo với ai, chi phí cần tìm ai phê duyệt?

Sau đó, anh ta nhận được điện thoại của Đồng đại khu, ông ấy bảo anh ta tạm thời thay thế công việc của Tổng giám đốc cấp tỉnh, còn nói trong mấy ngày tới sẽ tranh thủ trở lại thành phố Hải Lâm một chuyến, ổn định một chút "quân tâm" của nhân viên cấp tỉnh và giám đốc các thành phố, trấn an một chút tâm tình của các Nhà tiêu thụ rượu Hài Hòa trong tỉnh, đặc biệt là thương mại Green, bên phía tỉnh sẽ tỏ thái độ và tranh thủ có lợi cho công ty.

Tạm thời thay thế.

Nếu như làm tốt, theo lý thuyết không phải không thể thăng lên một cấp.

Vương Hưng Long biết, đây là cơ hội mà Đồng đại khu cho anh ta.

Lúc này, trong lòng anh ta hơi đắc ý: cho dù Trần Kiêu có quan hệ tốt với Đồng đại khu, nhưng ông ấy cũng không tiện đề bạt trực tiếp cậu ta, dù sao cậu ta mới nhậm chức bao lâu chứ? Bao tuổi chứ? Chức vụ Tổng giám đốc cấp tỉnh, đương nhiên cần người lão luyện thành thục tới đảm nhiệm nha.

Cho nên, Vương Hưng Long đau khổ vì Hướng Vân Phong bỗng nhiên rời đi, lưu lại cục diện rối rắm cần thu dọn, đối với anh ta mà nói hết sức khó khăn.

Vui vẻ thì là, Hướng Vân Phong vừa đi, không những không có ai đè trên đầu anh ta nữa, hơn nữa cấp trên hình như còn có ý định thăng chức cho anh ta.

...

Hướng Vân Phong và Nhà tiêu thụ tỉnh ngoài bán tháo hàng quấy nhiễu thị trường rượu Hài Hòa ở tỉnh Kiềm Giang, về lý thuyết chỉ có cấp bậc giám đốc thành phố trở lên mới đọc được thông báo vắn tắt trong hệ thống.

Nhưng trên thực tế thì...

"Cho nên, giám đốc Vương rất có khả năng thăng chức à." Phan Toa Toa xa ở huyện Phụng Vân đều nghe nói loáng thoáng, đủ chứng tỏ, trên đời này không có tường nào không lọt gió.

Lộ Nam nhún vai: "Ai biết được? Sao, định giúp cha cậu thiêu nóng bếp à?"

"Ha ha ha, người hiểu ta cũng chỉ có Nam Nam." Toa Toa cười sảng khoái: "Phẩm rượu lớn của Phi Tường quá có hiệu quả rồi, Lão Phan nhìn mà thèm, tớ cũng nhìn mà thèm."

"Vậy sao cậu không đi tìm anh Kiêu, anh ta mới là người phụ trách nhãn hiệu rượu Kinh Điển nha."

Toa Toa lắc đầu: "Trần Kiêu làm việc cậu cũng biết, ừm, nói thế nào nhỉ... rất nghiêm khắc khống chế chi phí hỗ trợ. Với giá trị hợp đồng hiện tại của Lão Phan, muốn cầm được chi phí ủng hộ Phẩm rượu lớn, một chữ thôi: khó."

Cũng phải. Lộ Nam gật đầu, Trần Kiêu là người rất tuân thủ nguyên tắc.

Nhưng Lộ Nam nhớ, Tổng giám đốc cấp tỉnh mới nhảy dù từ tổng công ty tới, nhưng việc này cô không cách nào nói với Toa Toa.

May mà cô ấy cũng không thật sự muốn dâng lên vàng thật bạc trắng cho Vương Hưng Long, cho nên - chuyện này cứ thuận theo tự nhiên đi.

...

Buổi chiều họp tuần, Lộ Nam cảm thấy giám đốc Vương mắt thường thấy được nét mặt tỏa sáng.

Anh ta nói trọng điểm công việc kế tiếp với mọi người: xuất hàng, hồi khoản.

Dùng hết toàn bộ sức mạnh hồi khoản.

Điểm này, Lộ Nam hoàn thành rất xuất sắc, giám đốc Vương không tiếc khen ngợi cô ở buổi họp tuần.

Ngoại trừ xuất hàng và hồi khoản, ban Đoàn mua còn có nhiệm vụ quan trọng khác. Cũng là truyền thống bao năm của Nguyên Xuyên.

Giống với Thăm hỏi 81 tới bộ đội, công ty cần tranh thủ tài trợ rượu trên bàn ăn cho các kỳ họp.

Giám đốc Vương quét một vòng, phân phối nhiệm vụ, sau đó nói: "Năm ngoái tư liệu và người phụ trách tài trợ rượu đều nằm trong tay giám đốc Đoàn mua cấp tỉnh, sau này giám đốc Lý sẽ lại đây phân phát tư liệu cho các bạn."

Lộ Nam phụ trách Đại hội đại biểu nhân dân và Hội nghị hiệp thương chính trị của thành phố, còn nhóm Trần Lộ và Hạng Phỉ Phỉ thì phụ trách các kỳ họp tương tự của đô thị cấp huyện, thí dụ như Phan Toa Toa, khu vực huyện Phụng Vân đương nhiên giao cho cô ấy.

Họp tuần kết thúc, Lý Lị quả nhiên gọi lại các giám đốc Đoàn mua họp tiếp.

Cô nhìn những vị giám đốc Đoàn mua không thể coi là tân nhân được nữa, hết sức trịnh trọng khuyên răn: "Giao thiệp với lãnh đạo các kỳ họp nhất định phải để ý đúng mực, bởi vì quốc tửu và các công ty rượu cạnh tranh cũng sẽ tích cực tham gia tranh giành tài trợ, cho nên chúng ta nhất định phải tranh thủ thời gian, phải làm việc với hiệu suất cao."

Các vị giám đốc Đoàn mua đều hết sức nghiêm túc đáp ứng, bởi vì đây là lần đầu tiên họ thật sự triển khai xã giao khách tình độc lập.

Nhìn mọi người ý chí chiến đấu sục sôi, Lộ Nam trong lòng không mấy lạc quan.

Bắt đầu từ giữa năm nay, trung ương đề xướng tiết kiệm chống tham nhũng.

Chỉ nhìn hoạt động cuối cùng trong hội nghị nửa năm ở thành phố Vọng Hải, còn cả việc cố gắng thu nhỏ tầm ảnh hưởng của sự kiện tặng rượu Thăm hỏi 81, liền biết lần đề xướng thanh liêm này không phải chỉ nói suông mà thôi.

Cho nên lần này đối với tài trợ rượu cho hai kỳ họp, chỉ e không thể thành công.

Tiên tri + phán đoán trước, Lộ Nam vô cùng khẳng định điều này.

Cô nhìn trong tay họ tên, điện thoại và tư liệu của chủ nhiệm Trần, thầm nhủ: đã biết là việc không có tác dụng gì, mà vẫn phải làm bộ làm tịch tới thăm hỏi vài lần. Haiz...