Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng

Chương 58: Diễn tập dã chiến




Đối mặt với câu hỏi của Cửu hoàng tử, Tiếu Dương nhìn vẻ mặt nghiêm túc có chút không phù hợp với số tuổi của đối phương thì có một chút sững sờ, hắn tưởng rằng tiểu hoàng tử này chỉ tới【giả bộ đánh đấm】, hôm nay nhìn thấy, chẳng lẽ người này mới là người nghiêm túc hiểu chuyện nhất?

“Phương trận tác chiến đánh thẳng vào dường như thích hợp với bãi bùn, bình nguyên, thảo nguyên rộng lớn, đây đúng là phương thức tác chiến thường thấy trước mắt nhất, thậm chí bao gồm công thành cũng không thể rời bỏ quân trận chạy nước rút.” Tam lang nói đến đó thì dừng lại, chỉ vào rừng rậm phía dưới trầm giọng nói: “Nhưng mà, tác chiến phải do tình hình, Điện hạ cảm thấy nơi này thích hợp cho kỵ binh trang bị hạng nặng đánh thẳng vào hoặc xếp thành hàng chém giết sao?”

Cửu hoàng tử lắc đầu một cái, rất thanh tỉnh trầm ngâm nói: “Đường quá chật, quá dốc, không thích hợp cưỡi ngựa, xếp thành hàng dường như cũng không thể.”

“Cho nên địa khu ở Tây Nam Di vẫn khó có thể ổn định, có quan hệ rất lớn với địa thế phức tạp dễ thủ khó công, giáo trường này chính là mô phỏng theo hình dạng bề mặt như bên kia” Tam lang đã tính trước khẽ mỉm cười: “Hôm nay diễn tập chính là muốn cho mọi người cùng nhau tới nghiên cứu tường tận, rốt cuộc phải đánh trận ở loại địa phương này như thế nào.”

Cái gọi là nghiên cứu tường tận cũng chỉ là khiêm tốn, Cửu hoàng tử từ trên nét mặt của Tiếu Dương là có thể nhìn ra đầu mối, hắn nhìn giống như trả lời câu hỏi của mình nhưng trên thực chất lại không nói gì, chỉ là bày ra nét mặt nguyện ý nói chuyện cùng nhau, báo cho chút việc cần chú ý mà thôi.

Đối với loại tình huống này, Cửu hoàng tử lại không cảm thấy thất vọng, ngược lại cậu có thể từ trong câu trả lời của tam lang Tiếu gia cảm nhận được ý tốt trong đó.

Hôm nay, thế cục trong Hoàng thành cũng không rõ ràng, ai cũng không biết rõ tương lai kế vị là ai, vì vậy, người nóng lòng tìm chỗ đứng, hay người thông minh cũng tuyệt đối sẽ đối xử với ai cũng như nhau không quá thân mật.

Trong lòng Cửu hoàng tử biết mình chỉ là hoàng tử sắp thành niên, Tiếu gia cũng là phái thực quyền tay cầm trọng binh, thân là đích tử, Tiếu tam lang cũng không đối xử với cậu quá qua loa cho xong mà còn rất nghiêm túc chỉ vào địa hình phía dưới giới thiệu phong thổ biên giới tây nam, thái độ này đã coi như không tệ rồi.

Vốn Tiếu Dương chỉ xem loại sách《Tây Nam di chí》nên hơi lý luận suông, nhưng sau khi trí nhớ dung hợp hắn lại phát hiện một nửa linh hồn nhỏ bé kia của mình chính là tay lõi đời sống ở địa khu rừng rậm Tây Nam đến tám chín năm, nói đến chuyện bên kia dĩ nhiên là hạ bút thành văn.

Dù là cách khoảng thời gian mấy trăm năm, thế nhưng câu chuyện xưa truyền thuyết kia thì vẫn tồn tại, địa mạo và phong tục man di cũng sẽ không xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, không làm khó được Tiếu Dương.

Hắn lấy chút ít kiến thức về bò núi đao, lễ hội đốt đuốc, lễ tạt nước ở địa khu Tây Nam Di giải thích sinh động như thật, khiến Cửu hoàng tử nghe mà như chính mình đang ở hiện trường vậy.

Lại nói, cái từ man di này hắn càng nói càng cảm thấy không xui tai, mang theo nhiều nghĩa xấu không tốt, người ta là【dân tộc thiểu số】nhiệt tình dâng trào lại thuần phác khả ái.

Rảnh rỗi trò chuyện như vậy, toàn bộ một canh giờ nhanh chóng trôi qua, lúc này chư vị vương công đại thần mới từ từ ngồi vào vị trí của riêng mình, nghe nói ba vị hoàng tử cách không xa, sắp giá lâm.

Về phần một trăm tám mươi Huân Vệ, ngược lại bọn họ tới thật sớm, trời vừa sáng mặc khôi giáp chói mắt, cưỡi đại mã cao lớn, chỉnh tề xếp thành hàng diễu võ dương oai ra khỏi thành, trước khi Cửu hoàng tử lên tầng lầu đã vào chiến trường mô phỏng thực địa với diện tích gần một trăm mẫu khảo sát rồi.

Vào năm ngày trước, Tiếu Dương đã mời bọn họ tới làm quen địa hình, tránh cho sau khi toàn thắng bị chỉ trích mượn địa thế cho dễ thắng mà không dùng vũ lực, thiệp mời trực tiếp đưa tới đã ở trong tay ngũ lang Chu gia người được Thánh thượng bổ nhiệm làm người lãnh đạo trong lần diễn tập này.

Đáng tiếc, vị Tả lang tướng này bảo thủ hoặc là nói hắn ta khinh thường cho người ta ân huệ, vẫn kéo tới sáng sớm ngày quyết chiến mới cho toàn đội thành viên đến xem.

Vừa sáng sớm đã nhìn thấy một đội kỵ binh trọng giáp kia chần chừ ở ngoài rừng cây mà không vào, Tiếu Dương lập tức cười khẽ. Trong rừng rậm, nói chuẩn xác là khu rừng mưa nhiệt đới này có thể cưỡi ngựa sao? Đường hẹp quanh co nhiều nhất là có thể cho ngựa đi chạy chầm chậm, đừng hy vọng có thể có tác dụng lớn, hơn nữa những con ngựa này còn cao to đã thế còn mặc khôi giáp nữa!

Được rồi, ta đây chỉ mô phỏng rừng mưa, cây cối tạm thời trồng cũng khác nhau, độ dày tuyệt đối cũng giống địa khu Tây Nam, nhưng nếu có thể gọi là “mô phỏng theo” thì dù thế nào cũng có năm ba phần tương tự chứ nhỉ?

Con của Binh Bộ thượng thư Tương Vũ quận vương nhìn tình hình này trực tiếp mắng: “Con bà nó, địa phương quỷ quái này có thể cưỡi ngựa mặc trọng giáp sao?! Vũ khí cũng không vừa tay, rừng cây dày đặc như vậy trường thương vung thế nào? Giơ lên gõ tay mình à?! Ai làm chuyện này, sao không đề cập tới chuyện đến khảo sát trước hả?”

Câu nói sau cùng là điển hình chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, tức giận đến mức làm cho cả người Chu ngũ lang thấy khó xử, sắc mặt biến thành màu đen, ép buộc mình coi thường những ánh mắt khinh bỉ tầm mắt kia phân phó mọi người xuống ngựa sửa chữa, lập tức cột ngựa cởi khôi giáp.

Trịnh Cung Lượng kia vốn là đệ tử tôn thất, vốn muốn vào nhất doanh thân vệ, chẳng qua là lúc đó bên kia vừa vặn đủ nhân số, hắn lười phải chờ nên vào Huân Vệ, sau đó quen thân với binh sĩ rồi nên cũng chẳng muốn đổi lại.

Vốn là cuộc sống côn đồ giết thời gian mà thôi, Trịnh Cung Lượng cảm giác mình ở chỗ nào cũng giống nhau, Chu ngũ lang lại không nghĩ như vậy, ai lại thích ở dưới trướng của mình có một đại gia không thể chửi lại, cũng không chọc nổi chứ? Hơn nữa vị đại gia kia vừa gặp phải chuyện khó chịu là thích lớn tiếng kêu la, làm cấp trên hắn ta rất khó chịu.

Phụ thân của Trịnh lục lang là Tương Vũ quận vương đệ đệ của kim thượng, mặc dù khác mẫu thân nhưng mẫu thân của hai người cũng là tỷ muội thân thiết, hơn nữa năm đó hai tỷ muội này ở trong cung nâng đỡ lẫn nhau quan hệ hòa hợp, bàn về quan hệ thân sơ thì nhà hắn cũng chỉ kém nhà Vĩnh An vương một chút mà thôi.

Nghiêm chỉnh mà nói, Chu ngũ lang thân là Tiểu Cữu Tử của Vĩnh An vương thì với Trịnh lục lang cũng xem như người thân, chỉ tiếc tỷ hắn ta chỉ là kế thất, còn là một kế phi không thể nào được sủng ái, không lọt vào được mắt của con Tương Vũ quận vương. Ngược lại, Thanh Giang quận chúa và Tương Vũ Quận Vương phi lại là khuê mật, đặt lên bàn cân là đã biết cao thấp rồi.

Nghĩ tới đây trong lòng Chu ngũ lang càng chán ghét, thầm nói: “Tiểu tử này, sẽ không phải là làm mật thám của Tiếu gia cố ý tới phá chứ?”

Trong lúc hắn ta đang thầm mắng trong lòng thì Tiếu Dương nở nụ cười thật tươi đi tới hàn huyên, sau đưa bản đồ chi tiết của giáo trường còn rất tốt bụng giới thiệu: “Nơi này không thích hợp mặc trọng giáp, hơn nữa diễn luyện sau đó cần dùng vũ khí đặc chế, cho nên, đặc biệt vì chư vị chuẩn bị áo giáp và tất cả dụng cụ.”

Nói xong hắn vỗ tay cho thuộc hạ mang các loại vũ khí trang bị, cung nỏ, thương ngắn, đại đao v.v…. đầu tên và đầu thương đều được tháo rời, bao gồm trên lưỡi đao cũng quấn quả bông mềm, đề phòng đả thương người.

Kỳ lạ chính là, quả bông mềm đều bị nhuộm thành màu đỏ, áo giáp bên ngoài là bao quanh mảnh vải rách màu nâu xanh.

“Đây là vật gì?” Chu ngũ lang chỉ vào đầu mũi tên màu đỏ hỏi.

“Thuốc nhuộm.” Dưới tầm mắt nghi ngờ của tất cả mọi người, Tiếu Dương tiện tay nâng một đầu mũi tên trong đó lên khẽ cọ lên áo giáp, phía trên dính một ấn ký màu đỏ, “Dùng để ghi chép phần trăm tổn hao trong trận chiến. Trong đối kháng mô phỏng nếu bị dấu màu đỏ này ở chỗ hiểm thì sẽ là ‘tử trận’, cần lập tức tự động thối lui khỏi trận diễn tập, nếu bị không quá năm lần ở những chỗ không nguy hiểm thì là ‘bị thương’, vẫn có thể tiếp tục giết, nhưng sau khi kết thúc diễn tập cần nhét vào phạm vi thống kê, tương đương tỉ lệ chết trận khi đánh trận thực tế.”

Cần phải biết, trong chiến đấu thực tế mất máu quá nhiều cũng sẽ chết người, cho dù không chết cũng sẽ biến thành tàn phế, nghiêm chỉnh mà nói, cái gọi là “tỉ số tổn hại trong chiến tranh” trừ nhân số tử vong ra, bị thương và vũ khí tiêu hao cũng phải tính toán ở bên trong.

Còn về việc tiến hành diễn tập thế nào, tam lang lấy ra bản kế hoạch đã được Thiên gia thông qua, để cho thủ hạ cao giọng đọc một lần: “Đầu tiên giả thiết hai đội quân, một là quân chính quy của triều đình, một là phản nghịch của Tây Nam Di. Có thể lựa chọn phương thức diễn tập, một, triều đình phái binh xông vào cứ điểm phản nghịch, tiến hành trận tiêu diệt; hai, phản nghịch đánh thẳng vào triều đình dùng thế vừa tấn công vừa phòng thủ; ba, hai phe hỗn chiến khó nhường nhịn hoặc là nói gặp nhau khi nào thì đánh nhau khi đó. Thời gian diễn tập mỗi lần là một canh giờ, hoặc đến khi toàn thể tử trận mới dừng lại.”

Các hoàng tử đứng ở trên lầu cao làm trọng tài, về phần ai là Binh ai là phỉ, cũng có thể do bọn họ chỉ định hoặc rút thăm.

Sau khi giới thiệu quy tắc trò chơi, Tiếu Dương xin mời bọn họ tự động dò đường, mình thì đi tiếp đãi Cửu hoàng tử, lúc gần đi còn quay người lại nhìn mảnh vải rách bọc áo giáp, hơi tiếc nuối. Đây được xem như là ‘áo chống đạn’ nhỉ? Thật ra thì, nếu cho nhiều chút thời gian hắn có thể làm ra loại áo "rằn ri" giống rừng rậm, vậy thì càng chơi càng có cảm giác rồi.

Chờ sau khi mọi người đến đông đủ Tiếu Dương sai người đưa tới trà bánh, thịt lót dạ, thừa cơ lại giải thích với các chư vị vương công đại thần chút quy tắc của “Trò chơi”.

Một ít đại đội Huân Vệ cũng đã khảo sát tốt lắm rồi, trở lại trên đất trống nơi cửa ra vào xếp thành hàng, Từ Hằng Ninh thì mang theo tám mươi Tiếu gia quân đứng ở một bên, hai đội người đứng quan sát thầm đánh giá lực chiến đấu của nhau.

Chu ngũ lang âm thầm vui vẻ, Tiếu tam lang lại giảm bớt hai mươi người, chênh lệch số người càng lớn càng có lợi, hơn nữa, cảm thấy trong tay đối phương cũng không có người cao lớn khỏe mạnh gì cả, đứng ở một bên còn có người khom người lưng gù, dường như so với uy danh hiển hách trong truyền thuyết cũng không tương xứng lắm.

Đang xem chừng, Tiếu Dương cười híp mắt đi lên tạ lỗi nói: “Phải uất ức Tả lang tướng đối kháng với phó tướng của ta rồi, thật xin lỗi, tha lỗi, tha lỗi!”

Là nam nhân Tiếu gia duy nhất ở kinh thành, tam lang còn gánh vác chức trách chiêu đãi tân khách, giải thích, quả thật không có cách nào giám sát và đốc thốc tác chiến, thế cho nên chính ngũ phẩm Tả lang tướng chỉ có thể đối chiến với Phó tướng hàng đầu nhưng chỉ là Chiêu Vũ Giáo úy lục phẩm Từ Hằng Ninh, thật là, thua thiệt.

Sau khi nói xong lời khách sáo, là nên thương lượng rốt cuộc phải đánh thế nào, mọi người nhất trí nhìn về phía ba vị hoàng tử đã trưởng thành kia.

“Nếu Tiếu tướng quân tự động xin đi giết giặc, vậy nhất định là có phần tâm đắc biết làm thế nào để chống đỡ tập kích của man di rồi.” Tam hoàng tử vóc người cao gầy gương mặt mỹ lệ là người nhiều tuổi nhất trong ba hoàng tử dẫn đầu mở miệng, “Vậy thì mô phỏng đánh thẳng vào chỗ công thủ của phản nghịch, các ngươi là bên thủ. Lục đệ, Thất đệ thấy thế nào?”

“Tam ca nói rất đúng.” Lục hoàng tử mặc hoa phục hơi mập có giảm giác lạnh nhạt với tất cả, đối với chuyện ca ca mình vượt lên trước làm ra an bài có chút bất mãn. Dù hắn có lớn tuổi hơn nhưng mẫu thân của mình là Hoàng quý phi, dựa vào gì mà đều muốn vượt lên trước mình?

Lúc Lục hoàng tử bực mình, thì Thất hoàng tử ôn tồn nho nhã ở bên cạnh lại cười nhạt, gật đầu nói: “Vậy thì bắt đầu đi, mong đợi biểu hiện của chư vị.”

Chu ngũ lang tuân mệnh cho cả đội dưới tầng lầu chuẩn bị, lại phát hiện Tiếu Dương không nói một lời làm ra mấy cái dấu tay với Từ Hằng Ninh đang đợi lệnh ở phía dưới, đối phương lập tức chỉ vào hai ba điểm không cùng phương vị trên bản đồ... Ra dấu tay, sau đó vung tay lên lập tức dẫn tướng sĩ thủ hạ bước nhanh vọt vào rừng cây.

Tám mươi người của Tiếu gia quân này từ đầu chí cuối đều im ắng yên tĩnh, không chỉ không nói chuyện, đến tiếng bước chân cũng vô cùng nhỏ!

Khi bọn họ đứng không đủ cao lớn, lúc đi cũng khom người cong chân, nhưng người trên lầu cao vây xem lại phát hiện những người này tiến vào rừng nhiệt đới không lâu thì bóng người đã trở nên mơ hồ, bước chân kia dường như đặc biệt giống trong hoàn cảnh con mèo chạy trốn, dường như bọn họ còn dùng lá cây làm ngụy trang, làm cho người khác phải trợn mắt há hốc mồm – thời khắc này khiến cho mọi người đang quan sát cuộc chiến cũng cảm thấy tính bí mật rất mạnh, huống gì là hiện trường đối chiến?

Chu ngũ lang chia ra ba đường tiến vào rừng cây, nhìn dáng dấp hình như chuẩn bị cho hai đội hơn hai mươi người làm quân tiên phong nhanh chóng đánh bất ngờ đánh nghi binh bình thường, Tả Lộ là chính có gần một trăm người, Hữu Lộ là phụ có sáu mươi người. 

“Loại hoàn cảnh rừng rậm này thảm thực vật rậm rạp dễ ẩn dấu thân hình, thay vì đối kháng chính diện, không bằng lợi dụng hoàn cảnh tiến hành ẩn núp, sau đó thừa dịp bất ngờ tiến hành phục kích.” Tiếu Dương chứng kiến tình hình sau đó nói như thế.

“......” Quan viên tam phẩm trở lên ở bên người hắn tạm thời cũng không lên tiếng, cảm giác lời nói của Tiếu Dương có chút kỳ cục, nhưng lại sợ mình hỏi không tốt dễ chọc cho người khác cười.

“Nhưng mà, đây không phải là chiến công thủ sao? Các ngươi thủ còn Huân Vệ công mà.” Cửu hoàng tử nhỏ tuổi nhất, đối với lý niệm “Biết là biết, không biết thì là không biết, là biết cũng vậy” của Khổng Tử quán triệt thẳng thắn nhất, không hiểu là lập tức đặt câu hỏi.

Tiếu Dương nhìn vị hoàng tử nhỏ hơn hắn vài tuổi, trầm giọng nói: “Tiến công, là phòng ngự hữu hiệu nhất, ‘bị động tử thủ’ nhiều khi cũng đồng nghĩa với ‘chết’.”

Cửu hoàng tử đột nhiên sững sờ, sau đó yên lặng nghiêng đầu lại bắt đầu xem chiến cuộc, dường như vẻ mặt hết sức tập trung, khẽ siết chặt quyền là tiết lộ giờ phút này tâm tình cậu kích động thế nào. Bị động tử thủ tương đương với chết? Hình như, có chút đạo lý......

Giờ phút này, Tiếu gia quân đã có một số người canh giữ xung quanh tòa nhà gỗ “chỗ chỉ huy” được ghi chú ở trên bản đồ, Từ Hằng Ninh trấn giữ trong quân, có bốn người bò lên trên mái nhà ở bốn góc nằm rạp cảnh giới, còn có người tới gần các giao lộ khom lưng ẩn núp.

Còn lại hơn sáu mươi người là mười hai người một tổ rải rác trong rừng, lấy tòa nhà gỗ làm tâm điểm theo như hình chữ bước di chuyển khuếch tán ra bên ngoài, thám báo mở đường, cung nỗ thủ đi theo ra bên ngoài hai mươi bước, sau đó là chỉ huy hai tiểu đội tay cầm tấm thuẫn và đại đao, cuối cùng áp trận chính là binh di chuyện.

Có một tiểu đội cần phải nhanh chân hơn tìm vị trí phục kích ngay tại chỗ bí mật ở gần nhà gỗ, hoặc là nói tiểu đội Hữu quân của Huân Vệ chưa đi tới bên trong đã gặp phải tiểu đội được phái đi dò xét đường rồi.

Kịch chiến giữa sáu mươi với mười hai người hết sức căng thẳng, trước một khắc các vị khách xem còn cảm thấy kết cục giống như vừa xem là hiểu ngay, kết quả không đợi cách xa nhau chỉ chừng một trăm bước hai đội đã chạm phải nhau, Tiếu gia quân dò đường thám báo đã chắp tay sau lưng ra dấu tay bỉ hoa sau đó cấp tốc rút lui, tiểu đổi trưởng giống nhau không tiếng động ra lệnh, khoa tay múa chân sau đó đội người này liền tản ra trốn vào trong bụi cây bên đường.

Bởi vì dọc theo đường đi Huân Vệ đều đang nói chuyện trao đổi, thậm chí còn thỉnh thoảng tán gẫu, vì vậy, Tiếu gia quân im ắng yên tĩnh có thể trước một bước phát hiện bọn họ, tiến tới ẩn nấp thân hình chậm rãi chờ  đội Huân Vệ này tới bên cạnh bọn họ.

Sau đó, liền triển khai “Tru diệt” thiên về một bên, mượn tiếng gió che chở binh lính di chuyển kéo bốn Huân Vệ đi phía cuối, che miệng dùng chủy thủ đâm một cái lên trên ngực của bọn họ, lập tức tử trận.

Sau đó nữa là chính phó tiểu đội trưởng (tiểu đội trưởng và phó tiểu đội trưởng) để xuống tấm thuẫn xuống, cầm đại đao trong tay nhanh chóng ‘vẽ’ lên cổ của hai người...... Sáu mươi người này một đường đi qua không tiếng động liền thiếu đi tám chiến hữu, người cuối cùng mạo hiểm phạm quy “giãy giụa trước khi chết” cố ý đá một cái thật mạnh vào trên thân cây, cảnh báo cho những người khác.

Chỉ tiếc, đã chậm rồi.

Cũng nỗ thủ bách phát bách trúng phòng ở phía trước đã bắn ra hai lượt khi bên phía Huân Vệ còn chưa kịp làm hành động gì, lập tức đánh chết tám người, kéo chênh lệch số người xuống còn bốn bốn và mười hai, đồng thời binh di chuyển cũng đánh ‘trọng thương’ ba người, sau đó đội Tiếu gia quân này xoay người bỏ chạy, vừa đánh vừa lui không lâu lắm đội Huân Vệ còn lại hơn bốn mươi kia lại lọt vào vòng phục kích của tiểu đội khác.

Sau khi bị phục kích hai mươi bốn chỉ còn lại ba mươi hai, rồi tiếp tục giảm xuống..... Kết quả rất rõ ràng, Tiếu gia quân chỉ có ba người bị vết thương nhẹ, hai người trọng thương là có thể tiêu diệt toàn bộ tiểu đội sáu mươi người này.

“Kệ con bà hắn! Lão tử đây ra quân chưa thắng trận đã chết!” Trịnh Cung Lượng ngồi dưới đất sờ soạng cổ lại đấm rơm phát tiết oán khí, sau đó nhìn huynh đệ đang đau khổ xung quanh cười khổ nói, “Chúng ta có kiên trì được hai khắc hay không? Có hay không?” 

“Hình như, chưa tới hai khắc?” Có người cũng mang vẻ mặt đau khổ trả lời, liên tiếp oán trách “Con bà nó thật dọa người!”

“Tiếu tam lang kia, hắn thật trâu bo!” Trịnh Cung Lượng cắn răng nghiến lợi nói: “Ta cũng không tin mình thật sự kém như vậy, tuyệt đối là phương pháp huấn luyện không giống nhau tạo thành! Chúng ta đã luyện qua cắt cổ người từ phía sau chưa? Cả đám đều ngu ngốc, như đấm vào đống cỏ khô, đá vào tảng đá.”

Bị chết quá oan mà, rất nhiều người không phục, lập tức có người nói: “Khụ, bọn họ cũng quá hèn hạ rồi, phải không?”

Tên còn lại lạnh lùng nói: “Trên chiến trường ai quản ngươi có hèn hạ hay không? Còn sống gọi là anh hùng chết chính là thi thể, dù sao, ta cũng phục rồi.”

......

Trên lầu cao, Tiếu Dương cũng không thấy đám “Thi thể” kia tranh luận, nhưng vừa bắt đầu hắn đã dự liệu được kết quả này. Đối mặt với loại tình thế thất bại áp đảo toàn bộ bị diệt này, có người sẽ oán giận thậm chí ghét hận đối thủ, có người lại sẽ khâm phục thậm chí ngưỡng mộ đối phương, nếu không thì loại từ “thần tượng” này từ đâu mà ra.

Hơn nữa, còn có nội ứng ở trong đó quạt gió thổi lửa, giúp một tay tuyên dương Tiếu gia quân.

Thấy trận chiến này, hắn chỉ khẽ mím môi cười một tiếng, giải thích: “Đây cũng là bình thường, trước tiên tìm người, sau đó mai phục, sau đó nữa lấy tốc độ như tia chớp cho kẻ địch sự đả kích mang tính chất hủy diệt.”

“Tả lộ quân sẽ làm thế nào? Người bên kia nhân số nhiều hơn.” Có người không nhịn được mở miệng hỏi.

Tác giả có lời muốn nói:

Bò núi đao là hạng mục đặc sắc của tộc Lật Túc (hình như còn có tộc Độc Long...), là thật sự đi “Núi đao”! (Lật Túc: dân tộc thiểu số, ở hai tỉnh Vân Nam, Tứ Xuyên, Trung Quốc)