Sống Lại Làm Nữ Thổ Phỉ

Chương 79




“Không thể nào!” Lão Ngũ lộ ra vẻ mặt ‘không thể tưởng tượng’ nổi, trợn to mắt nhìn tiểu đầu mục kia, “Lão Hàn, ngươi không lừa ta đấy chứ? Tiểu tử họ Hạ kia mới bao lớn, sao có thể dũng mãnh, mưu lược như vậy? Nếu hắn có thêm vài năm kinh nghiệm chinh chiến thì không nói, đằng này mới ra chiến trường, nếu là người nhát gan, sợ rằng còn sợ đến mức tè ra quần ấy chứ! Chắc là có người chỉ dạy cho thôi!”

Lão Hàn lắc đầu liên tục “Lúc đầu ta cũng cho là vậy, nhưng sau thấy mới biết quả thật có người trời sinh đã có tài! Ngươi không biết đâu, lúc đại quân vừa tới đóng trại, ngay đêm đó hắn đã dẫn mấy chục người qua sông đốt lương thảo của quân địch, bằng không sao có thể thắng nhanh như vậy!”

Lão Ngũ lắc đầu không tin, suy nghĩ một chút, lại thấy ngứa ngáy tay chân, bèn hỏi nhỏ “Một lát nữa ngươi dẫn ta đi thấy Hạ tướng quân thử được không? Ta muốn biết rốt cuộc hắn có ba đầu sáu tay gì, sao lại lợi hại như vậy?”

“Bọn ta bí mật đoán nhất định là kiếp trước tiểu tử kia đã từng đánh giặc! Lát nữa ngươi cứ đứng yên sau lưng ta, Hạ tướng quân này tuy còn trẻ nhưng rất có khí thế, không nói gạt ngươi, mỗi lần thấy hắn ta còn sợ nữa là!”

Lão Ngũ cười, “Thiệt hay giả?”

Lão Hàn trịnh trọng nói “Một lát thấy ngươi sẽ biết!”

Trong lúc hai người nói chuyện thì Yến thế tử đã dẫn nhóm Trác Vân vào trong doanh trại. Một mình Yến thế tử chiếm một cái lều, trong lều bài trí rất đơn giản, nhưng đồ đạc cũng đầy đủ hết. Trác Vân và Ngô Nguyên Nương vừa ngồi xuống, lập tức có binh lính tới thêm trà rót nước. Yến thế tử và mấy thị vệ đi tắm thay quần áo đến lúc Trác Vân uống xong mấy ly trà mới xuất hiện lại.

“Trong trại đơn sơ, sợ rằng muội muội không quen.” Yến thế tử ngồi xuống, cầm khay điểm tâm trên bàn lên, ăn liền hai ba miếng, lại uống tiếp hai ly trà mới thở ra một hơi, sờ bụng nói “Giằng co trong hố bùn tới tận trưa, đói chết ta!”

Lúc nãy thấy bộ dạng nhếc nhác của bọn họ Trác Vân đã muốn hỏi, giờ không nhịn được nữa hỏi tới “Mấy người làm gì vậy, sao lại nhếch nhác thế kia?”

“Còn không phải là do Bình ca nhi hại!” A Bành ực vài ngụm nước trà, tức giận xen vào “Chẳng biết Bình ca nhi uống lộn thuốc gì, gần đây cứ như biến thành người khác! Không biết hắn học mấy chiêu kia ở đâu, vừa vào doanh trại đã lập chiến công liên tiếp, chẳng bao lâu thì được thăng chức, mấy huynh đệ ta tất nhiên là vui mừng thay hắn, nhưng hắn cũng không thể bắt bọn ta làm thí nghiệm chứ, Tùng ca nhi mới đùa với hắn mấy câu, đã bị hắn đánh hèo, hoàn toàn không xem bọn ta là huynh đệ!”

“Đánh Tùng ca nhi?” Trác Vân sững sờ hỏi lại, “Sao…. Sao lại như vậy?”

Trần Thanh Tùng đỏ mặt nói “A Bành, ngươi đừng nói nữa! Là do ta không đúng trước!”

“Ngươi không đúng gì chứ? Chẳng phải chỉ là giỡn mấy câu thôi sao?” A Bành cả giận nói “Không chỉ việc đó, mấy ngày qua, có lúc nào hắn coi chúng ta là bằng hữu chứ? Gọi hắn tới uống rượu hắn cũng không chịu, cả thế tử cũng không nể mặt! Phương cô nương là muội muội của thế tử đó, hắn không phải là muội phu của thế tử sao? Phương cô nương, đừng trách ta không nhắc, Bình ca nhi hiện giờ không còn là Bình ca nhi của ngày trước nữa rồi, cô nương phải mở mắt thật to mà nhìn cho rõ đó!”

“Đủ rồi!” Yến thế tử cắt ngang, nghiêm mặt nói “Các ngươi đừng nói lung tung nữa! Bình ca nhi cũng vì muốn tốt cho chúng ta thôi, với mớ võ công mèo quào của các ngươi, sau này ra chiến trường, đừng nói giết địch, chỉ sợ tự vệ thôi cũng đã khó! Chính các ngươi tự hỏi mình xem, qua mấy ngày thao luyện có phải đã thấy khỏe hơn rất nhiều? Bình ca nhi còn trẻ lại phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, tất nhiên rất khẩn trương, nếu chúng ta cũng không hiểu cho hắn, thì hắn làm sao khiến mọi người phục được!”

A Bành xưa nay luôn nghe lời Yến thế tử, nghe xong dù còn chút không cam, nhưng vẫn thành thật im miệng.

Trác Vân nghe vậy cảm thấy rất khó hiểu, nàng biết rõ tính Hạ Quân Bình, đối với người lạ có lẽ hơi lạnh lùng xa cách, nhưng lại rất nhiệt tình với bằng hữu. Hắn và Yến thế tử mặc dù không thể xem là rất thân, nhưng xưa nay luôn cãi nhau ầm ĩ đã quen, sao tự dưng lại biến thành thế này?

“Vân muội muội đừng nghĩ nhiều! Bình ca nhi phải gánh vác trọng trách nặng nề, khó tránh khỏi có hơi khẩn trương, qua vài ngày thì tốt rồi. Có điều, muội, cũng nên khuyên hắn để hắn đừng quá khẩn trương! Cuộc chiến này không phải chỉ hai ba tháng là đánh xong, hắn cứ căng thẳng như vậy sao chịu nổi!” Giọng Yến thế tử mặc dù vẫn bình thường, nhưng Trác Vân rõ ràng có thể nghe ra thâm ý trong đó. Có lẽ gần đây Hạ Quân Bình biểu hiện hơi quá thật.

Trác Vân và Ngô Nguyên Nương nói chuyện với Yến thế tử một lúc rồi mới về lều của mình. diễn.đ>;àn.lê,q?uý/,đô/n Lều này ở góc đông nam của doanh trại, quả thật giống như lão Ngũ đã từng nói, tổng cổng có khoảng mười cái lều nằm khá tách biệt. Trác Vân và Ngô Nguyên Nương ở trong cái lều chính giữa.

Bôn ba cả đường, hai người đã mệt mỏi, sau khi rửa mặt lập tức lên giường nghỉ ngơi. Ngô Nguyên Nương vừa nằm xuống đã ngủ, Trác Vân thì lăn qua lộn lại hồi lâu vẫn không ngủ được, trợn tròn mắt suy nghĩ lung tung.

Nàng mơ hồ có một dự cảm không tốt, cảm thấy dường như có cái gì đó không thể không chế đang diễn ra, nàng nghĩ mãi cũng không biết rốt cuộc trong hai tháng ngắn ngủi này đã xảy ra chuyện gì, cũng nghĩ không ra, tại sao Hạ Quân Bình lại biến thành một Hạ Quân Bình lạnh lùng không thèm quan tâm ai như lời A Bành?

Trác Vân ngây người một hồi, càng nghĩ càng loạn, bèn ngồi dậy thay quần áo đi ra ngoài.

Trong doanh trại, người tuy nhiều lại rất yên tĩnh. Một trận gió lạnh thổi qua, Trác Vân bỗng cảm thấy lạnh lẽo cả người khiến đầu óc vốn hỗn độn của nàng, dường như tỉnh táo lên, có một suy nghĩ chợt lóe qua, nàng muốn bắt lấy, nhưng không kịp.

Trời càng ngày càng tối, Trác Vân vẫn không thấy bóng dáng Hạ Quân Bình đâu. Nàng cũng không gấp, tìm một tảng đá ngồi xuống, chống cằm nhìn mặt trời lặn.

Không biết ngồi bao lâu, Trác Vân bỗng nghe thấy có người ho nhẹ bên cạnh, nàng ngẩng đầu đối diện với cặp mắt sáng ngời kia.

Nàng đã từng gặp người này! Trác Vân lập tức cúi đầu không nhìn nữa, trong lòng cuồng loạn dữ dội. Nàng đã từng thấy nữ tử ở đời trước!

Trác Vân cắn răng, cố gắng điều chỉnh hô hấp để giấu cảm xúc đi, qua một lúc lâu, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười gượng xem như chào hỏi.

“Cô nương chính là Phương cô nương?” Nữ tử kia có một đôi mắt đẹp, cười lên cong cong, khiến người ta sinh ra ý muốn thân cận, “Ta lên là Mạnh Vân.”

Trác Vân vội vàng đứng lên gật đầu một cái, nói nhỏ “Mạnh cô nương!” rồi lập tức tiếp “Ta đi ra ngoài đã lâu, chắc bọn họ đang kiếm ta.” dứt lời, cúi đầu chạy như đi trốn.

“Đây là Phương cô nương trong lời đồn?” Nha hoàn bên cạnh Mạnh Vân bĩu môi, khinh thường nói “Nào có thần thánh như bọn họ nói, hơn nữa khuôn mặt cũng chỉ được được mà thôi! Nàng ta nhát gan như chuột, làm gì bằng được tiểu thư!”

Mạnh Vân liếc nha hoàn kia một cái, “Ngươi nói bậy bạ gì đó, Phương cô nương được Yến thế tử coi trọng, còn được Yến vương phi nhận làm nghĩa nữ, sao có thể là người nhát gan như chuột. Sau này còn dám nói bậy nữa, coi chừng ta cho ngươi ăn hèo.”

Nha hoàn kia đã hầu hạ Mạnh Vân từ nhỏ, biết Mạnh Vân tuy nói năng chua ngoa nhưng lòng như đậu hũ, nên không sợ, cúi đầu nói “Nô tỳ sẽ không đi nói lung tung, chỉ nói trước mặt tiểu thư thôi! Hơn nữa, nô tỳ cũng không nói sai, với dáng vẻ sợ sệt của nàng ta, không biết sao Hạ tướng quân lại thích được ?!”

“Được rồi!” Mạnh Vân biến sắc, giọng nghiêm nghị hơn nhiều. Nha hoàn kia thấy vậy, vội vàng im miệng.

Lại nói, Trác Vân lảo đảo chạy về lều, vừa vào cửa đã đặt mông ngồi bệt xuống đất. Ngô Nguyên Nương thấy vậy ngạc nhiên hỏi, “A Vân……” Ngô Nguyên Nương chưa bao giờ thấy Trác Vân như vậy, vội vàng đi tới, cả giày cũng không kịp mang, ngồi xổm xuống vỗ vỗ mặt Trác Vân, ân ần hỏi “A Vân sao vậy? Đã cảy ra chuyện gì rồi?”

Trác Vân sững sờ không đáp. di'ễn.đ'làn.lê'.qum;ý.đ;ôn Ngô Nguyên Nương thấy vậy muốn đứng dậy lao ra ngoài tìm Yến thế tử giúp một tay. Nhưng mới vừa chạy tới cửa đã bị Trác Vân quát bảo ngưng lại, “Ta muốn yên tĩnh một chút.” Mặt nàng trắng bệch, giống như đang nói mớ. “Nguyên Nương, để ta yên tĩnh một lát.”

Ngô Nguyên Nương dừng chân, do dự một hồi, rốt cuộc gật đầu nói “Vậy… a Vân nghỉ ngơi một lát đi, ta đi ra ngoài một chút!”

Trong lều an tĩnh lại. Trác Vân khó khăn đứng lên, bước từng bước một tới ngồi cạnh giường.

Nàng không nhớ rõ nông trại Chiếu An, nhưng lại nhớ rất rõ Mạnh Vân. Đời trước, để ám sát Hạ Quân Bình, nàng mai phục ở cổng lớn của Hạ phủ rất nhiều lần, vì vậy đã thấy tướng quân phu nhân không chỉ một lần. Nàng cho rằng, kiếp này Hạ Quân Bình sẽ đi một con đường khác với kiếp trước, bởi vì đã có nhiều việc xảy ra không giống với kiếp trước, thậm chí còn chắc chắn rằng vị Hạ phu nhân kia sẽ gặp gỡ người khác, trở thành thê tử của người khác, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp lại nàng ta ở chỗ này.

Tại sao đã nhiều năm trôi qua, quanh đi quẩn lại, có những chuyện vẫn giống như kiếp trước? Thậm chí Bình ca nhi cũng thay đổi, thành một Hạ Quân Bình lạnh lùng nghiêm nghị, khắc hẳn với Hạ Quân Bình mà nàng đã biết. Không, có thể nói không phải là thay đổi, mà đây mới đúng là Hạ Quân Bình của kiếp trước.

Trác Vân chợt nghĩ tới một khả năng…. Toàn thân nàng, thậm chí cả đầu ngón chân cũng trở nên lạnh lẽo trong nháy mắt.

Hạ Quân Bình…. Có phải Hạ Quân Bình cũng đã có kí ức của kiếp trước,.....