Sống Lại So Chiêu Cùng Tình Địch Ngự Tỷ

Chương 83: Nói thẳng chị ghen là được rồi





"Em đi nơi nào?" Dung Tiểu Kỳ mới vừa đi đến dưới lầu, chợt nghe đến thanh âm Trạm Hải Lam, nàng lấy làm kinh hãi, vừa nhấc đầu, Trạm Hải Lam đang ở cửa sảnh, chóp mũi hồng hồng, hình như đã đợi thật lâu.
Dung Tiểu Kỳ đang muốn đáp lời, lại nghe phía sau truyền đến thanh âm Trầm Khuynh Mặc: "Nguyên lai là Trạm đổng, đã trễ thế này còn muốn thủ nghệ nhân sao?"
Trầm Khuynh Mặc không nhanh không chậm, từ xa xa đi tới, nàng bắt tay cắm ở túi quần, nhìn qua bất cần đời rồi lại ôn nhuận nhu hòa.
Trạm Hải Lam nhìn Trầm Khuynh Mặc, có chút không xác định nhìn Dung Tiểu Kỳ, Dung Tiểu Kỳ gật đầu nói: "Trạm đổng, bởi vì quá muộn không có xe, cho nên Trầm đạo đưa em về."
Trạm Hải Lam không nói chuyện, chỉ nhìn Trầm Khuynh Mặc mỉm cười nói: "Nguyên lai là Trầm đạo, đã lâu không gặp."
Trạm Hải Lam nói liền vươn tay, Trầm Khuynh Mặc giương lên khóe miệng, thuận thế bắt tay Trạm Hải Lam, chậm rãi cầm đến trước mặt bản thân, cúi người hôn nhẹ trên mu bàn tay một cái.
Dung Tiểu Kỳ thoáng cái ngốc lăng, Trầm Khuynh Mặc tư thái này nhập diễn quá sâu đi, dám đối với Trạm Hải Lam người cô ta chưa từng gặp qua tùy tiện như vậy. Bất quá lại nói, Trầm Khuynh Mặc đại khái không cảm thấy hành vi như vậy có cái gì tùy tiện, nói không chừng là thói quen giao tiếp của cô ta.
Bất quá nàng cũng cảm giác trong ngực khó chịu, Trạm Hải Lam là người của nàng, Trầm Khuynh Mặc thế nào có thể tùy tiện hôn tay?
Thế nhưng Trạm Hải Lam biểu hiện phi thường lễ độ, nàng chỉ mỉm cười, môi mỏng khẽ mở nói: "Thụ sủng nhược kinh."
Trầm Khuynh Mặc cười cười nói: "Vẫn không có cơ hội cùng Trạm đổng hợp tác, là tổn thất của Khuynh Mặc, dưới tay Trạm đổng có Dung tiểu thư như vậy ảnh hậu tuổi còn trẻ, nói vậy Tinh Quang càng nhân tài đông đúc, ngọa hổ tàng long."
Trạm Hải Lam bất động thanh sắc: "Quá khen."
Trầm Khuynh Mặc nhìn Dung Tiểu Kỳ một chút, cười nói: "Đem Dung tiểu thư đưa đến tay Trạm đổng tôi cũng yên tâm, không quấy rầy hai vị nghỉ ngơi, tái kiến."
Trầm Khuynh Mặc nói xong liền cực kỳ tiêu sái đường cũ trở về, ra cửa quẹo một cái không còn thấy thân ảnh.
Dung Tiểu Kỳ nhìn Trạm Hải Lam, Trạm Hải Lam không nói được một lời, xoay người thì đi trở về.
Dung Tiểu Kỳ đuổi theo nàng: "Chị làm sao vậy, là trách em trở về muộn sao? Em thừa nhận với chị rằng em về muộn là  sai, thế nhưng em..."
"Chị cũng không bởi vì em về muộn mà tức giận." Trạm Hải Lam đi vào thang máy, đợi cửa thang máy đóng mới nói, "Thế nhưng em là ảnh hậu, em vừa thoát khỏi scandal, không thích hợp ra ngoài, lại càng không thích hợp cùng nữ nhân xa lạ đêm khuya tản bộ, những này..."
Dung Tiểu Kỳ không đợi Trạm Hải Lam nói xong thì bắt được cổ tay Trạm Hải Lam, khuynh thân đem nàng đặt ở trên vách thang máy, dán sát vào nàng: "Nói thẳng chị ghen không phải được rồi sao?"
Trạm Hải Lam ngẩn người, lập tức quay đầu: "Em đang nói cái gì?"
Dung Tiểu Kỳ mỉm cười: "Chị lo lắng cho em, em rất cảm động, thế nhưng chị đối với em tin tưởng thêm một chút được không, em biết đối phó scandal và một đống lộn xộn kia tốn hao không ít tinh lực của chị, em sẽ không làm chị khó xử. Hôm nay em cùng Trầm đạo diễn tuy rằng ngẫu nhiên đi dạo cùng nhau, nhưng em cùng chị ấy luôn bảo trì cự ly nửa mét, cho dù bị chụp đến cũng không có ý nghĩa gì."
Trạm Hải Lam cũng không nhìn Dung Tiểu Kỳ, đợi nàng nói xong mới nói: "Theo chị giải thích chuyện này để làm gì?"
Dung Tiểu Kỳ nhẹ nhàng để sát vào Trạm Hải Lam, một tay câu dẫn ra cằm nàng: "Bởi vì em yêu chị."
Không đợi Trạm Hải Lam phản ứng, Dung Tiểu Kỳ lập tức hôn lên môi nàng, thật sâu mút hôn, một bàn tay nhẹ nhàng đi xuống vuốt ve đường cong thân thể nàng, bỗng nhiên cảm giác Trạm Hải Lam tựa hồ gầy gò không ít, Dung Tiểu Kỳ nhẹ nhàng nhéo nhéo nàng, chỉ nghe thấy nàng tựa hồ lơ đãng 'ân' một tiếng.
Trạm Hải Lam phản ứng vĩnh viễn mê người như thế.
Dung Tiểu Kỳ nghĩ như vậy, cửa thang máy mở, Trạm Hải Lam thoáng cái đẩy ra Dung Tiểu Kỳ, thần tình tự nhiên đi ra ngoài. Dung Tiểu Kỳ đi theo phía sau, nhìn Trạm Hải Lam đâu vào đấy cởi giày, rót nước, vào phòng ngủ.
Chờ tất cả đều làm xong, Dung Tiểu Kỳ lúc này mới ngồi vào bên người Trạm Hải Lam, mỉm cười nói: "Chị có mệt không?"
Trạm Hải Lam vừa cởi tất chân vừa nói: "Ừ?"
Dung Tiểu Kỳ cười cười, xoay người nửa ngồi xổm bên người Trạm Hải Lam, tay ôm lấy bên đùi của nàng: "Để cho em tới."
Dung Tiểu Kỳ nói xong liền cầm lấy tất chân trong tay Trạm Hải Lam đã cởi ra phân nửa, chậm rãi kéo xuống, Trạm Hải Lam xưa nay thích tất chân màu nâu, phối hợp với phục sức thanh nhã của nàng có vẻ phá lệ mỹ hảo. Thế nhưng ngày hôm nay Trạm Hải Lam chọn chính là tất chân màu đen, vải vóc đen kịt bao vây lấy hai chân trắng nõn của nàng, nhìn qua dĩ nhiên đẹp đến kinh tâm động phách.
Dung Tiểu Kỳ vùi đầu xuống, đôi môi dán lên đùi Trạm Hải Lam, theo tất chân cởi ra dần dần mút hôn đi xuống. Khi hôn đến mắt cá chân của nàng, Dung Tiểu Kỳ ngẩng lên, phát hiện Trạm Hải Lam cũng đang cúi đầu nhìn mình.
Trạm Hải Lam nhãn thần trầm tĩnh rồi lại thâm thúy.
Dung Tiểu Kỳ mỉm cười nói: "Em có quà tặng cho chị."
Dung Tiểu Kỳ nói xong thì xoay người mở tủ đồ, cuối cùng lấy ra một cái hộp tinh xảo đặt ở trong tay nàng. Trạm Hải Lam nhìn nhìn: "Đây là cái gì?"
Dung Tiểu Kỳ cười cười: "Mở ra nhìn một chút nha?"
Trạm Hải Lam cởi xuống nơ con bướm, kéo xuống đóng gói, trước mắt xuất hiện chính là hai miếng ren.
"Đây là..." Trạm Hải Lam cầm lấy nhìn, "Đồ lót?"
Dung Tiểu Kỳ gật đầu: "Đúng vậy, đây là mẫu số lượng có hạn, em vẫn luôn muốn tặng cho chị, chị xem thấy thích không?" 
Trạm Hải Lam nhìn cũng không nhìn để xuống: "Em không đứng đắn, chị muốn ngủ."
Dung Tiểu Kỳ đương nhiên không thuận theo Trạm Hải Lam, bộ đồ lót này là nàng đi dạo rất nhiều cửa hàng mới chọn được. Nàng vì Trạm Hải Lam cố ý chọn kiểu dáng này, ren hồng sắc trộn lẫn màu đen, tại rìa còn có trang trí lông tơ khả ái, tuyệt đối là cảm tính phối hợp đáng yêu nhất.
Trạm Hải Lam nếu như mặc vào, nhất định xinh đẹp như một đóa hoa.
Dung Tiểu Kỳ nghĩ như vậy, liền quấn quít lấy Trạm Hải Lam nói: "Mặc cho em xem đi, em nghĩ thật lâu."
Trạm Hải Lam bị Dung Tiểu Kỳ cọ đến không có cách nào: "Chỉ mặc một chút thôi"
Dung Tiểu Kỳ mừng thầm: "Tốt tốt."
Trạm Hải Lam cầm đồ lót đến phòng tắm, Dung Tiểu Kỳ ghé vào bên giường chờ, không lâu sau thì nhận được điện thoại từ một dãy số xa lạ, Dung Tiểu Kỳ nghĩ kỳ quái, tiếp lên, đúng là Trầm Khuynh Mặc: "Dung tiểu thư, đã ngủ chưa?"
Dung Tiểu Kỳ cười cười: "Đang muốn ngủ, Trầm đạo, có việc gì thế?"
Trầm Khuynh Mặc nói: "Không có việc gì, chỉ là vấn an."
Dung Tiểu Kỳ đang muốn nói, lại nghe thấy Trạm Hải Lam động tĩnh, Dung Tiểu Kỳ vừa nhấc mắt, Trạm Hải Lam đã đứng ở cạnh cửa.
Dung Tiểu Kỳ thoáng cái ngây người, Trạm Hải Lam thật sự là quá xinh đẹp.
Thân thể của nàng như bạch ngọc sáng oánh nhuận, dưới quần lót sắc hồng bao vây giống như tiên tử từ trong hoa hồng đi ra, cánh tay cùng chân nhỏ thon dài, tựa như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất thế gian.
Tóc Trạm Hải Lam lúc này chính là rối tung, cùng thường ngày dáng dấp nghiêm trang cao nhã bất đồng, như yêu nữ có mị lực mê hoặc nhất.
Dung Tiểu Kỳ bỏ qua điện thoại, nhấn nút tắt, đưa tay kéo qua Trạm Hải Lam, kềm chế eo nàng, tinh tế mật mật hôn xuống ngực cùng bụng nhỏ của nàng. Trạm Hải Lam nỗ lực đẩy ra Dung Tiểu Kỳ, không nghĩ tới lại bị Dung Tiểu Kỳ kéo xuống cùng nhau ngã vào trên giường.
Dung Tiểu Kỳ xoay người đem Trạm Hải Lam đặt ở dưới thân, hạ giọng nói: "Rất đẹp."
Trạm Hải Lam cũng không tránh nữa, chỉ thong dong nói: "Em đáp ứng chị chỉ mặc một chút thôi."
Dung Tiểu Kỳ câu dẫn ra khóe miệng, nhẹ nhàng hôn cổ cùng xương quai xanh của nàng: "Đúng, em rất nhanh thì bắt bọn nó từ trên người chị cởi ra, một cái cũng không dư thừa."
Trạm Hải Lam sửng sốt, còn không có phản ứng đến, Dung Tiểu Kỳ cũng đã kéo xuống quần lót của nàng, dùng sức thẳng tách ra hai chân nàng.
"Tiểu Kỳ..." Trạm Hải Lam chưa nói hết đã bị Dung Tiểu Kỳ hôn ngăn lại, đầu ngón tay nàng theo ôn độ trượt nhập vào chỗ sâu nhất trong thân thể, Dung Tiểu Kỳ nghĩ Trạm Hải Lam tựa hồ đã bị mình hòa tan.
Như vậy nhuyễn, như vậy noãn, như vậy trơn.
Còn có Trạm Hải Lam rên rỉ, như vậy mê người, như vậy dễ nghe, như vậy khiến kẻ khác muốn ngừng mà không được.
Nàng muốn toàn bộ ăn đi.
Một chút cũng không chừa lại.
--------------------------