Sống Lại Thập Niên 70, Thôn Thảo Theo Đuổi Nuông Chiều Ta

Chương 61: 61: Đuổi Em Trai Không Có Lương Tâm Ra Ngoài





.....
Hai người Thẩm Thanh và Nguyễn Ca đang định ăn cơm, thì nghe được ngoài sân có tiếng gõ cửa.
"Cũng đã đến giờ này, ai còn đến vậy?" Nguyễn Ca tò mò nhìn về phía Thẩm Thanh.
Thẩm Thanh lắc đầu.

Ngoại trừ hai người Nguyễn Ca và Lâm Dư ra, cũng không có những người khác sẽ tới tìm mình.
Thẩm Thanh nghi ngờ đi đến cửa sân.

Sau khi mở cửa, nhìn thấy Thẩm Hạo thì đầu cô có chút đau.
"Chị cả! Chị đang ăn cí gì? Thơm quá vậy! Em ở cửa đã ngửi thấy mùi thơm rồi." Thẩm Hạo vừa nói vừa muốn xin xung quanh bàn.

Tay Thẩm Thanh mở cửa cứng đờ, sắc mặt hiện lên một tia mất tự nhiên.
"Chị cả, trong nhà không có thịt hộp.

Em muốn ăn thịt hộp, muốn ăn thịt, thịt." Thẩm Hạo kéo tay Thẩm Thanh làm nũng.
Cả người Thẩm Thanh cứng đờ, rút tay lại, "Ta đã không phải người nhà họ Thẩm.

Đương nhiên cũng không phải chị cả của cậu.

Cậu trở về đi."
Thẩm Hạo giống như nghe không hiểu, chỉ lo tự mình chạy vào bên trong.

Thẩm Thanh nhanh tay nhanh mắt chắn ở trước mặt cậu ta.
"Ta đã không phải chị cả của câu.

Cậu vẫn nên trở về đi." Thẩm Thanh đã có chút không vui.
Kiếp trước, cô yêu thương người em trai này có thừa.

Nhưng đến cuối cùng, người không lương tâm nhất lại chính là Thẩm Hạo.
"Chị cả......!Chị làm sao vậy? Chị mẫu thuẫn với ba mẹ, cũng không liên quan đến em chứ.

Vì sao chị lại hung dữ với em như vậy?" Vẻ mặt Thẩm Hạo vô tội, thiếu chút nữa làm Thẩm Thanh hoảng hốt.
Sau một lúc lâu, Thẩm Thanh vẫn phản ứng lại.
Không thể bởi vì Thẩm Hạo còn nhỏ, thì có thể tha thứ cho kiếp trước cậu ta lạnh lùng.

"Ta không muốn nhiều lời với cậu.

Trở về đi.

Nơi này không chào đón cậu đâu." Thẩm Thanh lạnh nhạt nói.
Trong mắt Thẩm Hạo tràn đầy không thể tin tưởng.
Trước kia, chị cả nó yêu thương nó nhất.

Hiện tại, sao lại biến thành bộ dáng này?
Chẳng lẽ, thật sự giống như mẹ và chị hai nói.

Chị ta là một con sói mắt trắng sao?
Ngửi mùi thịt gà và thịt cá bên trong.

Thẩm Hạo không nhịn được lại nuốt nước miếng.
Không được.
Câu ta không muốn trở về ăn đồ ăn không có hương vị kia.

"Chị cả......!Chị để em ở lại ăn cơm đi.

Em thật sự không muốn trở về.

Năm nay, anh rể không đưa thịt hộp tới, không có gì ăn."
Thẩm Thanh đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Cô đã rời khỏi nhà hơn một tháng.

Thời gian lâu như vậy, nhưng người em trai này lại chưa từng đi tìm mình.

Lần đầu tiên tới cửa tìm mình, nhưng lại chỉ vì một miếng đồ ăn.
"Vậy cũng không liên quan tới ta."
Thẩm Hạo mở to hai mắt, nói "Có quan hệ! Những năm trước, anh rể đều tặng thịt hộp tới.

Nhưng, năm nay không có.

Chính là bởi vì chị ly hôn với anh rể.

Cho nên, em mới không có thịt hộp để ăn! Nếu chị không ly hôn, năm nay em còn có thể ăn được rất nhiều đồ ăn ngon!"
Tay Thẩm Thanh siết chặt lại.
Trong mắt cô là sự kinh ngạc, "Cậu chính là nghĩ như vậy sao? Đối với cậu, ta chỉ có tác dụng đổi đồ hộp sao?"
Thẩm Hạo bĩu môi, nhỏ giọng khinh bỉ nói: "Đồ hộp ăn ngon......"
Thẩm Thanh hít sâu một hơi, chỉ nơi xa, "Cút đi."
"Chị! Em chính là em trai chị! Em trai ruột!"
"Về sau không phải."
Thẩm Hạo trừng mắt, tức giận mắng: "Đồ phụ nữ hư hỏng! Chị chính là đồ phụ nữ hư hỏng.

Mẹ đã từng nói tất cả đồ vật trong nhà đều là của em và anh ba.

Đồ vật của chị cũng là của em.

Chị không cho em ăn, em càng phải ăn!"
Nói xong, Thẩm Hạo không quan tâm đ ến sự ngăn cản của Thẩm Thanh, chạy vào trong nhà.
Thân thể cậu ta thấp, len vào khe hở giữa Thẩm Thanh và cửa sân, lập tức chui vào.
Chờ nhìn thấy rõ đồ ăn trên bàn, nước miếng của Thẩm Hạo không khống chế được rơi xuống.

Một bàn này, tất cả đều là đồ ăn ngon......
Thẩm Thanh, đồ phụ nữ hư hỏng này lại ở sau lưng bọn họ ăn ngon như vậy.

Cậu ta đói lả chạy nhào tới trước bàn.

Đáng tiếc, còn chưa chạy được tới bàn đã bị Thẩm Thanh bắt được cổ áo.
Hiện tại, sức lực của Thẩm Thanh rất lớn, có thể nhắc cổ cậu ta lên dễ như trở bàn tay.


Chân Thẩm Hạo vùng vẫy giữa không trung, trong miệng không ngừng chửi bậy.
"Thả ta xuống! Đồ phụ nữ hư hỏng, mau thả ta xuống!"
"Ta muốn ăn thịt.

Ta muốn ăn thịt! Đồ vật của chị chính là của ta, tất cả đều là của ta!"
"Nếu chị còn không thả ta xuống.

Ta sẽ nói cho mẹ, để người thu thập chị!"
Mặt Thẩm Thanh càng đen hơn.
Nguyễn Ca ở bên cạnh cũng tức giận, chỉ vào Thẩm Hạo mắng.
"Cái đồ nhãi ranh không biết cảm ơn.

Cho dù chết đói cũng xứng đáng! Cậu để tay lên ngực tự hỏi, trước kia chị Thanh đối xử với cậu như thế nào? Cậu báo đáp lại chị ấy như vậy sao?"
Nguyễn Ca không dám tưởng tượng Thẩm Thanh sẽ đau lòng như thế nào.
Em trai ruột tự mình chăm sóc.

Thế nhưng lại là loại sói mắt trắng này......
Chỉ vì một miếng đồ ăn, lại có thể nói ra lời nói khó nghe như vậy!
"Liên quang gì đến chị! Mẹ ta từng nói.

Chị gái phải giúp đỡ ta.

Ta sai chỗ nào?" Thẩm Hạo không ngừng kêu gào.
Mỗi lần nói thêm một câu, trái tim Thẩm Thanh càng đau hơn một phần.
"Đánh rắm.

Từ trước đến nay, chị Thanh cũng không nợ người nhà họ Thẩm các người bất cứ cái gì! Hiện tại, chị ấy cũng đã đoạn tuyệt quan hệ với các người.

Cậu cũng không thể tiếp tục đến quấy rầy chị ấy!" Nguyễn Ca tức giận đùng đùng, nói.
Thẩm Hạo còn muốn nói gì.

Đáng tiếc, lời còn chưa nói ra, đã bị Thẩm Thanh ném ra ngoài cửa.
Thẩm Thanh vỗ tay, đóng cửa sân lại.
Thẩm Hạo bị ngã đau, xao mông oa oa khóc lớn.
Hiện tại, Thẩm Thanh không hề dao động.
"Mặc kệ cậu ta.

Chúng ta ăn cơm đi." Thẩm Thanh kéo Nguyễn Ca về, ngồi xuống.
"Chị Thanh, chị đừng tức giận.

Nếu chị đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Thẩm thì không cần tiếp tục để ý đến bọn họ.

Coi như là thả cái rắm đi."

Thẩm Thanh bị lời này làm cho buồn cười.

Sau khi đau lòng xong, nàng cũng đã bình tĩnh lại rất nhiều.

"Không sao, mặc kệ nó khóc nháo.

Chị sẽ không để ý, tự chúng ta vui vẻ ăn tết."
Thẩm Thanh bới cơm, cùng Nguyễn Ca ăn cơm.
Thẩm Hạo ở bên ngoài ngửi mùi thơm, nước miếng chảy ròng.
Ăn không được, tức giận muốn hộc máu, chửi ầm ĩ.
Mắng mệt mỏi, Thẩm Thanh vẫn không thèm phản ứng chút nào.
Cậu ta đột nhiên cảm thấy ủy khuất, oa oa khóc lớn, chạy về nhà họ Thẩm.
Lý Hà nhìn thấy bộ dáng Thẩm Hạo ủy khuất, cũng tức giận.
"Hạo à! Con làm sao vậy? Sao lại khóc như vậy?"
Thẩm Hạo lau nước mắt nước mũi, nói: "Mẹ! Đồ phụ nữ hư hỏng khi dễ con! Chị ta đánh con!"
Lý Hà vỗ đùi, khó thở, "Ai? Đồ phụ nữ hư hỏng nào dám khi dễ con trai bảo bối của chúng ta?"
Thẩm Dao ở bên cạnh, chậm rãi: "Còn có thể có ai, khẳng định là Thẩm Thanh.

Nhìn bộ dáng này của Hạo, nhất định là chịu thiệt ở chỗ của chị ta."
Lý Hà trừng lớn mắt, lại quay người về phía Thẩm Hạo, hỏi: "Là Thẩm Thanh sao? Có phải nó khi dễ con hay không?"
Thẩm Hạo gật đầu, nói: "Chính là đồ phụ nữ hư hỏng kia! Chị ta ăn rất nhiều đồ ăn ngon.

Có thịt gà, thịt cá còn rất nhiều thịt! Con muốn ăn, chị ta đánh con......"
Lý Hà nghe xong lời này, tức đến dựng râu.
Nha đầu chết tiệt kia lại thật sự có thể đối xử với em trai ruột mình như vậy!
Hơn nữa, có nhiều đồ ăn ngon như vậy, lại cũng không biết lấy về hiếu kính cha mẹ!
Thật là bất hiếu!
"Ô ô ô, mẹ......!Đồ phụ nữ hư hỏng kia, đánh chị ta."
Lý Hà nhìn con trai khóc thương tâm như vậy.

Trái tim cũng muốn vỡ theo.

"Đi! Hôm nay, mẹ phải để cho nó phải giải thích cho rõ ràng!"
Thuận tiện lại lấy chút đồ ăn trở về..