Sống Như Tiểu Cường

Chương 81




Tôi và Lưu Dĩnh lên xe buýt, Lưu Dĩnh thắc mắc với tôi: “ Tại sao thím ấy không lên xe nhỉ?”

Lưu Dĩnh thật đúng là ngốc nghếch, bà thím đi ăn xin nên không mang theo tiền trên người, hai đồng tiền xu trong bát là toàn bộ tài sản. Chúng tôi cướp mất quyền đi xe làm ảnh hưởng đến công việc thường ngày của thím, trong lòng tôi cũng áy náy lắm.

Chúng tôi tìm chỗ ngồi, Lưu Dĩnh đột nhiên phá lên cười, chị ta bảo: “Trương Tiểu Cường, cậu thất đức quá, chẳng việc gì là cậu không từ.”

Tôi nhìn Lưu Dĩnh với ánh mắt lạnh te nói: “Chị có nghĩ được cách gì tốt hơn không? Lúc ấy đến người ăn xin còn chẳng có nữa là.”

Chị ta vẫn không nhịn nổi cười: “Trông bộ dạng bà thím ấy buồn cười quá.”

Tôi nghiêng đầu ngắm Lưu Dĩnh, thật ra Lưu Dĩnh trông rất xinh, khi cười lại càng dễ thương. Tôi thầm thở dài, tiếc là cái vẻ bề ngoài xinh đẹp trống rỗng ấy thực tế lại chất chứa sự hấp tấp và thô lỗ. Lẽ nào đây là cái mà người ta gọi là vỏ gối thêu hoa bọc ngoài búi rơm sao?

Cuối cùng chiếc xe đã vào đến thành phố, chúng tôi lập tức xuống xe ở bến gần ngay Ủy ban thành phố và chạy về phía hội trường.

Thật ra tôi chẳng cần phải đến đây làm gì nữa nhưng nghĩ đến lát nữa sẽ có chiến trường lớn, không khéo còn có động chân động tay, thậm chí còn có kẻ trúng đòn, sao tôi có thể không đi xem chứ?

Việc đánh nhau này chỉ cần không phải là kẻ bị đánh thì mình lúc nào cũng xứng đáng được tham gia.

Lễ công bố được tổ chức tại một khách sạn cách Ủy ban không xa, tôi chạy theo Lưu Dĩnh đến khách sạn đó. Từ xa đã nhìn thấy tấm biển chỉ dẫn đến lễ công bố, chúng tôi theo chỉ dẫn của tấm biển chạy đến phòng họp báo.

Vừa đến cửa phòng, một người đàn ông trung niên gọi Lưu Dĩnh lại, người này khoảng chừng hơn bốn mươi, tướng mạo nho nhã, chú ấy nhìn chúng tôi cười hỏi: “Lưu Dĩnh, sao lại chạy đến đây thế?”

Lưu Dĩnh nói với người đàn ông: “Chú Cần, bố cháu đâu ạ?”

Người đàn ông trung niên họ Cần nói: “Bố cháu có việc không đến được, nhưng chú vừa nói chuyện điện thoại với ông ấy, ông ấy giao cho chú việc công bố đơn vị trúng thầu.”

Tôi vội vàng hỏi: “Đơn vị nào trúng thầu vậy ạ?”

Chú họ Cần ngạc nhiên nhìn tôi, ông ta cũng không biết tôi là ai nên chắc đang nghĩ xem có cần thiết phải trả lời tôi không. Thật ra không hỏi cũng biết công ty Tam Tân của Lý Dương là đơn vị trúng thầu.

Lưu Dĩnh mượn cái điện thoại trên tay chú họ Cần gọi điện thoại về nhà, nhưng mãi không có ai nhấc máy, Lưu Dĩnh rất sốt ruột, tôi bèn an ủi: “Bố chị chắc chắn không làm sao đâu vì họ còn cần đến ông ấy mà.”

Lưu Dĩnh thở dài, tôi nghĩ chắc chị ấy đang lo lắng lắm.

Lưu Dĩnh lại gọi điện đến sở cảnh sát, việc đến nước này càng nhiều người giúp đỡ càng tốt, nghĩ đến lát nữa một đội cảnh sát xông vào bắt Lý Dương, không khéo tôi còn có thể tranh thủ đá cho bà ta vài cái, nghĩ vậy tôi thấy phấn chấn lắm.

Lưu Dĩnh bảo tôi: “Chúng ta vào trong đi!”

Tôi ngạc nhiên hỏi: “Không đợi các đồng sự của chị sao?”

Lưu Dĩnh đáp: “Cứ vào trước rồi nói sau, bọn chúng chắc sẽ không đem theo quá nhiều người đến lễ công bố đâu.”

Nói cũng phải, mình Lưu Dĩnh cũng đã đủ để đối phó với bà già Lý Dương, đằng này còn có thêm cái đầu mưu trí của tôi chắc chắn không thể thua được.

Lưu Dĩnh tìm cách phối hợp với bảo vệ khách sạn, chúng tôi cùng xông vào hội trường, có rất nhiều người ở trong nhưng nhìn cái là tôi nhận ra ngay Lý Dương.

Nhìn thấy chúng tôi, Lý Dương không tỏ chút hoang mang, con mụ hồ li tinh già này cũng biết nhập vai ra trò.

Lưu Dĩnh xông đến trước mặt bà ta nói: “Lý Dương, bà định dùng thủ đoạn hèn hạ này để trúng thầu hả?”

Trên mặt bà ta còn nở nụ cười: “Tôi chẳng hiểu cô nói gì cả.”

Tôi bảo bà ta: “Chị ấy mới chính là con gái trưởng phòng Lưu.”

Một nỗi thảng thốt thoắt hiện trên mặt Lý Dương rồi lập tức trấn tĩnh trở lại, bà ta nói với chúng tôi: “Tôi vẫn không hiểu hai người đang nói gì.”

Chú họ Cần đi qua Lưu Dĩnh, chị ta bèn hỏi: “Chú Cần, có phải bố cháu bảo chú công bố công ty xây dựng vật liệu Tam Tân trúng thầu không ạ?”

Chú họ Cần do dự một chút rồi nói với Lưu Dĩnh: “Bố cháu ủy thác cho chú công bố công ty TNHH công trình xây dựng Hữu Nghiên trúng thầu.”

Tôi và Lưu Dĩnh ngã ngửa, Lưu Dĩnh lại hỏi: “Công ty TNHH Hữu Nghiên? Vậy công ty Tam Tân không trúng thầu ạ?”

Chú họ Cần giải đáp thắc mắc của chúng tôi: “Chú cũng không hiểu lắm, hôm nay lúc bố cháu gọi cho chú công bố kết quả trúng thầu, chú cũng thấy ngạc nhiên lắm, công ty TNHH công trình xây dựng Hữu Nghiên này cũng không lớn, thời gian thành lập cũng không lâu, về lí mà nói thì họ không thể trúng thầu được.”

Lý Dương cười nhạt nói: “Ôi, vậy là công ty chúng tôi không trúng thầu ư? Vậy tôi còn ngồi đây làm gì?”

Chuẩn bị rời khỏi ghế Lý Dương bèn bị Lưu Dĩnh chặn lại: “Bà đứng lại!”

Lý Dương bật lại ngay: “Không lẽ còn giữ tôi lại dùng cơm?”

Lúc này, Lưu Dĩnh chẳng biết nói sao nên Lý Dương gạt tay Lưu Dĩnh ra và rời khỏi hội trường. Cảnh sát nhanh chóng đến, họ đưa người đại diện của công ty Hữu Nghiên đi, anh ta chỉ là một thanh niên trẻ, lúc bị cảnh sát giải đi còn không ngớt kêu la: “Tôi chẳng biết gì cả, giám đốc của tôi bảo tôi đến.”

Đúng lúc có điện thoại tìm Lưu Dĩnh, đó là điện thoại của Trưởng phòng Lưu. Lưu Dĩnh xúc động nói chuyện với bố, tôi biết cả hai đều rất lo lắng cho nhau. Tôi lững thững bước đi, trong chuyện này còn quá nhiều chỗ tôi chưa nghĩ ra.

Nghe thấy Lưu Dĩnh gọi tên mình, tôi ngoái lại, chị ấy chạy đến bên tôi nói: “Bố chị bảo sáng nay đúng là có một công ty lấy chị làm con tin đòi thỏa hiệp với bố, nhưng đó là công ty Hữu Nghiên chứ không phải là Tam Tân. Bên cảnh sát cũng đã thẩm vấn người tham gia lễ công bố, anh ta có lẽ chẳng biết gì thật, chỉ là một nhân viên quèn của công ty.

Tôi hỏi: “Nếu công ty đó trúng thầu thì bao giờ nhận được tiền?”

Lưu Dĩnh trả lời tôi: “Theo như kế hoạch của dự án do đầu tư vào giai đoạn đầu rất lớn nên công ty trúng thầu sau khi kí hợp đồng một tuần sẽ nhận được một khoản tiền khổng lồ.”

Tôi cười hỏi Lưu Dĩnh: “Sao chị lại nói với em mấy chuyện này?”

Lưu Dĩnh ngây ra rồi nói: “Chỉ là tôi thấy cậu hay có sáng kiến nên mới kể cho cậu nghe.”

Bỗng chị ấy có vẻ giận dỗi nói: “Đúng là ý tốt mà không được đáp lại!”

Nói rồi Lưu Dĩnh quay đầu chạy, tôi gọi với theo sau nhưng chị ta chẳng thèm nghe. Con gái toàn người nhỏ nhen.