Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 172: C172: Chương 172




Lý Tinh Hoa nói:

- Cơ hồ ngày nào cũng mưa, hoa màu không mọc nổi, nước ngập khắp thành không rút xuống, có nhiều chỗ đã xuất hiện ôn dịch.

Nghe tới đây mấy bác gái của hắn đều thay đổi sắc mặt, bác gái lớn nhất còn đem con mình kéo ra xa.

Tống Hi nói:

- Cậu không có việc gì, chỉ là đói lâu nên tràng vị có chút yếu, còn có ngâm nước bị lạnh, nuôi vài ngày là tốt rồi.

Vẻ mặt mấy bác gái có chút ngượng ngùng.

Lúc này tiểu Đa ở ngoài cửa kêu một tiếng.

Tống Hi đứng lên nói:

- Mọi người nghỉ ngơi, tôi đi về trước nhìn xem, trong nhà hẳn là có việc gì. Trong nhà còn đường đỏ hay không? Nếu không có thì theo tôi trở về lấy một ít pha nước đường đỏ cho Tinh Hoa uống một chút, nhớ rõ pha đậm một ít.

Tiểu Đa ở bên ngoài kêu càng dữ tợn.

Tống Hi lập tức đi ra ngoài, nói:

- Tôi đi trước một bước, các vị đi phía sau.

Nhìn thấy Tống Hi ra cửa, tiểu Đa liền xoay người chạy trở về. Tống Hi nhanh chóng đuổi theo.


Trong nhà vô cùng náo nhiệt, toàn bộ đèn bật sáng, rất nhiều người lui tới.

Tống Hi nhìn lướt qua, không đợi người mở miệng tiến lên ôm lấy Đường Cao đi thẳng vào phòng phía tây.

Một trận bận việc, lúc ra cửa Tống Hi đối diện thật nhiều ánh mắt.

- Nhanh qua xem, em trai của tôi, em trai của tôi sinh bệnh!

Bạch Chân nhào lên kéo Tống Hi.

Tống Hi nhìn Bạch Cẩn Chi, trước tiên đem Bạch Chân kéo vào trong phòng thuốc lập tức muốn cởi quần áo của hắn.

Hai tay Bạch Chân đè quần áo không cho đụng vào.

Bạch Cẩn Chi ngây người nhìn thấy, đột nhiên đi tới giúp đỡ Tống Hi cùng nhau cởi áo cho anh trai của hắn.

Nơi thắt lưng bên sườn của Bạch Chân trúng một đao, miệng vết thương không sâu nhưng vì không được xử lý nên đã sưng lên.

Bạch Cẩn Chi chứng kiến miệng vết thương, trong mắt lập tức bò lên tơ máu.

Tống Hi sắp xếp xong cho Bạch Chân mới dọn tay bắt mạch cho Bạch Cẩn Chi, sau đó sắc mặt liền vi diệu đi lên.

Bạch Chân nói:

- Em trai nhất định là trúng độc! Nhà giàu có đại viện nhiều việc xấu xa âm thầm, trong sách đều viết như vậy.

Vẻ mặt Bạch Cẩn Chi bất đắc dĩ, rõ ràng là không tin.

Tống Hi nhìn Bạch Chân, cười cười, nói:

- Anh của anh nói đúng, anh trúng độc. Độc mãn tính, mỗi ngày đều hấp thu, cũng đã được hai tháng rồi!

Sắc mặt Bạch Cẩn Chi nhất thời liền thay đổi.

Bạch Chân căm giận:

- Tôi đã nói lúc này hắn tìm tới rõ ràng là không có lòng tốt gì, học hóa học, muốn làm chết chú là việc dễ dàng! Cũng may anh của chú là tôi anh minh uy phong biết quải chú đi ra tìm nam thần, hai bảo tiêu cấu kết người ngoài đánh cướp nhất định đã bị hắn thu mua!

Bạch Chân dùng ánh mắt « chú ngu xuẩn như vậy nếu không có tôi chú phải làm sao bây giờ » nhìn em trai của mình.

Lối suy nghĩ của Tống Hi nhất thời bị Bạch – tác giả ngớ ngẩn lừa dối – Chân, não bổ cả quá trình:

- Nhà giàu có kinh biến, chật vật trốn đi, thân tín phản bội, chịu khổ cướp đường. Sau đó Đường Cao của chúng ta gặp chuyện bất bình anh hùng cứu mỹ nhân, chính mình rơi xuống một thân tổn thương.


Bạch Chân cực kỳ sùng bái:

- Bác sĩ không hổ là bác sĩ, toàn bộ đều nói đúng!

Bạch Cẩn Chi nhìn chằm chằm miệng vết thương của anh trai, sắc mặt đen sẫm.

Tống Hi nhìn Mục Duẫn Tranh.

Mục Duẫn Tranh nói:

- Đã thu xếp xong phòng cho mọi người, cũng thu thập xong phòng ở cho Đường thúc cùng Đường dì. Hai người vừa tới nhà lấy đường đỏ, tôi đã bao cho họ một cân.

Tống Hi cực kỳ vui mừng – lão bà thật tài giỏi! Hiền nội trợ, ổn thỏa ổn thỏa!

Rốt cục có thể ngủ, Tống Hi đẩy Mục Duẫn Tranh áp tới gần, nằm xuống dang rộng chân tay, thoải mái thở dài một hơi. Rối ren hơn phân nửa đêm, nằm như vậy mới thoải mái.

Tuy nói nhiệt độ hiện tại không cao, rốt cục cũng là mùa hè, trên người Tống Hi chỉ mặc một cái quần cộc.

Mục Duẫn Tranh nuốt nước bọt, nhớ tới tính tình thích sạch sẽ của Tống bác sĩ làm người giận sôi, lại xoa nhẹ nệm giường.

Tống Hi:

- Hô hô hô.. hô hô hô..

Ngủ thiếp đi.

Mục Duẫn Tranh gắt gao trừng mắt Tống Hi, trừng mắt trừng mắt, cũng ngủ say.

Sáng sớm xuống giường, Tống Hi trước đi xem Đường Cao, sau đó bắt đầu thu thập dược liệu mà Bạch Cẩn Chi mang tới, chọn một ít mang ra dùng, bắt đầu viết phương thuốc cho mấy người bệnh.

Mục Duẫn Tranh xem ngây người. Bác sĩ nhận chân nhìn thật là đẹp mắt.


Bạch Chân cũng nhìn ngây người.

Mục Duẫn Tranh chuyển từng bước đem tầm mắt của Bạch Chân ngăn chặn.

Bạch Chân căm giận trừng mắt hướng bờ lưng Mục Duẫn Tranh quơ nắm tay. Giải phóng quân thúc thúc qua sông đoạn cầu, mình còn truyền « Nam nam bảo điển » cho hắn, đều là trân quý của mình đâu!

Bạch Cẩn Chi mặt đen đi qua, đem anh trai lĩnh đi rồi. Đã biết nhìn thấy bác sĩ sẽ không có chuyện gì tốt, anh trai càng không nhìn thấy hắn! Cả ngày ở trong nhà ném khoai lang đã đủ sốt ruột..

Nghĩ mấy phương thuốc, Tống Hi nhìn ra cửa phòng vẫy tay:

- Trưởng quan, qua tới hôn một cái.

Trưởng quan sưu một chút liền tiến lên, hôn lên rồi.

Chân của Đường Cao vừa bước ra phòng bệnh liền thu trở về. Hắn dám nói nếu hiện tại đi ra ngoài gây trở ngại chị dâu cùng nam thần thân thiết, chị dâu nhất định sẽ gọi hắn đi sân sau một mặt bạo lực đàm nhân sinh! Cho dù trên người hắn mang tổn thương!

Trong sân Bạch Chân còn cách thủy tinh chứng kiến, xoay người kêu lên:

- Đinh Đinh ca, qua tới hôn một cái.

Bạch Cẩn Chi trừng mắt liếc Đinh trợ lý, đem anh trai ôm đi, đi vài bước, ôm không nổi.

Bạch Chân thở dài:

- Nhìn chú yếu như vậy, đều ôm không nổi tôi. Em trai ngu xuẩn a! Tôi liếc mắt liền nhìn ra tên khốn kia không phải đồ tốt, mọi người còn đem hắn xem thành người tốt, toàn gia đồ ngốc!