Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu

Chương 33




Hắn dừng lại, giờ chúng tôi mới nghe thấy tiếng động bên ngoài mà nãy giờ không để ý tới.

Trời đang mưa, tiếng sét đánh mơ hồ, gió cũng đang rít gào.

"Thời tiết quái quỷ." Hắn thì thầm nói.

Đã đến giờ ăn cơm chiều, cả hai đều cảm thấy đói, nhưng đi ra ngoài ăn hoặc kêu đồ ăn lại không tiện. Chỉ có thể tự thân vận động.

Tôi tìm ra mấy gói mì ăn liền, mặt xấu hổ, "Này... cậu nuốt nổi không?"

"Chỉ cần đừng bắt tôi làm, cái gì cũng ăn được."

Phòng bếp chưng cho có vậy thôi, chỉ dùng để chứa mấy đồ linh tinh. Con trai một thân một mình ai có hứng thú đi nấu cơm xào rau hầm canh chứ. Tôi chỉ để một nồi cơm điện trong góc phòng ngủ, phòng khi cần hấp luộc cái gì đó.

Chỉ có trứng gà, cà chua bình thường dùng làm hoa quả bổ sung vitamin, còn bới ra được một mớ nấm hương chẳng biết nhét vô tủ từ đời nào, ngay cả xúc xích cũng không có, thôi thì một nắm khi đói bằng một gói khi no vậy.

Nấu nước, ngâm nấm hương, đánh trứng, xắt cà chua, đại khái là ăn mì lâu năm nên trình độ cũng nâng cao, thế là nấu ra một tô mỳ đạt chuẩn, chỉ hơi thiếu chút màu sắc, trên cơ bản vẫn rất hài lòng.Chuẩn bị cơm chiều cho Lục Phong xong cũng đã thấm mệt. Tôi lười có cửa, cho đến giờ đều ăn thẳng trong nồi cơm, chẳng bao giờ đi mua thêm chén bát này nọ, giờ không lẽ bỏ mỳ vô ly uống nước mang cho hắn ăn.

"Ăn chung trong nồi đi." Lục Phong ngược lại rất thoải mái vui vẻ.

Tôi đưa đũa cho hắn, còn mình dùng muỗng, ngồi xuống bắt đầu ăn mì sườn heo hiệu Khang sư phó.

Chúng tôi ăn khá chậm, muỗng và đũa thỉnh thoảng chạm vào nhau tạo nên âm thanh nho nhỏ. Có phần nóng, hơi nước bốc lên hôi hổi, trước mặt thoáng mờ đi.

Có thể cùng người mình thích ngồi đối diện nhau, ăn chung một phần mì trong nồi, tôi thật sự cảm thấy đủ rồi. Hạnh phúc chính là những điều nhỏ nhoi vụn vặt như vậy, tôi thật tình không dám mưu cầu nhiều hơn.

"Cho tôi muỗng."

"Hả?"

"Hả cái gì? Không lẽ cậu muốn tôi dùng đũa húp nước?"

Tôi ngơ ngác nhìn hắn cầm lấy muỗng, đưa vào trong miệng mình.

"Ừm, nước dùng rất ngon. Có thể nấu mì như thế không dễ dàng gì. Tiểu Thần à, nếu cậu có thể nấu mì cho tôi cả đời thì thật tốt quá."

"Mì ăn liền thôi mà, ăn tùy tiện cho no bụng thì được, chứ ăn cả đời thế nào." Tôi ngây ngô cười nói, "Sau này sẽ có người mỗi ngày đều làm món ngon nhất cho cậu ăn." Tôi lại suy nghĩ đi đâu vậy chứ.

Ăn xong lại xem phim thêm chút nữa, mưa vẫn không có dấu hiệu giảm bớt, cũng đã trễ lắm rồi. Lục Phong nhìn ra ngoài cửa sổ nói, "Đêm nay tôi ngủ ở đây được không, không ngại chứ?"

"A?" Tôi vội lắc đầu, "Không ngại không ngại."

Nhưng mà nhà rất tồi tàn, may mà giường của tôi lộn xộn thì lộn xộn, nhưng vẫn sạch sẽ, không có mùi quái dị. Trong phòng ngủ, máy phát điện chạy để mở máy điều hòa second hand hay sida gì đó tạo ra âm thanh còn ồn hơn cả lò sưởi. Chỉ hy vọng đêm nay có thể an bình trôi qua, không, phải phát huy tối đa năng suất, không để Lục Phong nửa chừng ngất đi.

Đem cho Lục Phong bộ quần áo ngủ sạch sẽ, nấu nước nóng cho hắn tắm rửa, giường thu xếp gọn gàng, tôi đi sang phòng kế bên phủi bụi trên giường xuống, chuẩn bị chỗ để nằm ngủ tối nay.

Nằm một lát, lại không ngủ được. Tình hình là rất lạnh. Chăn mền mỏng như thế này, làm sao tên cùng phòng có thể sống qua nổi nhỉ. Nghĩ lại... nếu là hai người thì... cũng dễ hiểu thôi.

Mới chập chờn một chút, lại nghe tiếng Lục Phong gọi, tỉnh ngay lập tức, "Chuyện gì vậy?"

"Điều hòa hình như hư rồi."

Con mẹ nó, khó có được khách quý đến chơi nhà, tụi bây dám giở trò bãi công thế à.

Tôi vội vàng mang dép lê chạy qua. Lục Phong mở cửa sẵn chờ tôi, áo ngủ của tôi so với hắn khá nhỏ, 10 cm đâu phải khoảng cách ít ỏi gì cho cam. Hắn lại không thèm cài nút áo, cứ để thế mà phanh ra đón gió. Tôi không dám ngó nghiêng nhiều, đi qua bên cạnh hắn, cầm cái đồ điều khiển trên giường lên mà thử bấm nút.A?

"...Có hư đâu. Cậu xem này, vẫn hoạt động mà. Đang ấm lên đấy..."

Đột nhiên ngừng lại.

Tôi nghe thấy tiếng khóa cửa từ phía sau.