Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu

Chương 89




Tôi lôi hết mọi thứ trong ví ra, ngoài hình cũ, phiếu giảm giá quá hạn, mấy tờ hóa đơn đã nhăn nhúm, còn có một ít tiền mặt, và vài tấm thẻ.

Ngoài những thứ đồ cũ ra, tất cả đều do Lục Phong lo cho tôi, vẫn còn mới tinh, cũng chưa từng dùng qua.

Tôi không thường mua đồ, nhưng mỗi khi hắn đưa đều vui vẻ nhận, cảm thấy hắn đối với tôi rất tốt, dù chỉ dùng để trang trí, vẫn muốn trân trọng lấy.

Sắp xếp vài thứ lại cho ngăn nắp, ngoài thẻ của tôi ra, những thứ của hắn đều trả lại ngăn kéo.

Buổi chiều ra ngân hàng, kiểm tra lại số dư tài khoản của mình, nhìn con số có chút uể oải, hơn nửa đời người rồi mà tích lũy cũng chưa đến đâu là đâu, làm gì cũng không được.

Nhớ lại lúc còn trẻ vẫn còn bừng bừng khí thế, bản thân cũng tự cho là thông minh lanh lợi. Khi học hay khi làm đều hoàn thành tốt, trước là sinh viên ưu tú, sau là viên chức xuất sắc, bằng thực lực cũng có thể nhanh chóng được thăng chức. Thoạt nhìn chính là đứa con có tiền đồ, người anh giỏi giang, người đàn ông đáng tin cậy.

Khi đó từng ảo tưởng rằng lúc mình ngoài bốn mươi tuổi, là thời điểm đỉnh cao của đời người, ít nhất sự nghiệp đã có thành tựu, có nhà riêng, có xe riêng, người nhà khỏe mạnh hạnh phúc, cuộc sống mỹ mãn.

Làm sao có thể đoán được mình bây giờ vừa tầm thường vừa chậm chạp. Cái gì cũng không có.

Đi đường chậm rãi nhìn xem xung quanh, tôi đã cảm thấy mệt, nhưng không muốn về nhà. Ở trong quán rượu nhỏ làm một ly nên mặt có hơi nóng, chậm rãi ngồi ăn bữa chiều. Bên ngoài có các nam sinh mặc đồng phục trung học chạy qua, hiện tại bọn trẻ đều rất cao lớn, đeo túi sách dây chéo, tràn trề sức sống đùa giỡn với nhau.

Tôi kinh ngạc trong chốc lát, có phần hơi kích động. Người trẻ tuổi thật là tốt, trí nhớ cũng rõ ràng, thậm chí ngay bây giờ, tôi vẫn nhớ rõ mùi gỗ thông ở cạnh bên đường chạy trong giờ thể dục.

Còn nhớ có tên nam sinh cao lớn, gương mặt thâm thúy, đứng một bên chế nhạo tốc độ chạy rùa bò của tôi.

Còn nhớ cả một nhóc nam sinh cũng học chung trường ráng nghểnh cổ lên hò hét, "Anh ơi chạy nhanh lên, cố lên anh ơi!"

Trong chốc lát bỗng xuất thần nở một nụ cười, rồi lại cảm thấy thật mờ mịt.

Ăn cũng đã xong, tôi vẫn ngồi lại, bèn lấy điện thoại nhấn liên tiếp một dãy số, khi còn mấy số nữa thì chần chờ mãi tôi mới có can đảm ấn tiếp.

Chuông reo mãi, nín thở chờ đợi cho đến khi có yêu cầu chuyển sang tin nhắn thoại, tôi hít một hơi.

"Diệc Thần, là, là anh... Không biết bây giờ em thế nào..."

"Anh, anh, muốn mượn em tiền." Cuối cùng vẫn mặt dày nói ra, da đầu vì quẫn bách mà run rẩy cả lên, nhưng vẫn nắm chặt lấy điện thoại nói tiếp, "Anh muốn mua một căn nhà nhỏ, nhỏ thôi là được rồi, có cũ một chút cũng không sao. Anh có để dành chút tiền, em không cần phải cho mượn nhiều lắm đâu."

"Nếu được thì, trả lời điện thoại cho anh nhé."

Ngắt điện thoại, liền thở ra một hơi dài. Trời đã không còn sớm, người cũng mệt mỏi, ngoài trở về ra cũng không còn lựa chọn nào khác. Vừa tính tiền tôi vừa cầm chắc điện thoại, sợ bỏ qua bất kì rung động nhỏ nào.

Nhưng cho đến khi ngủ, nó vẫn không rung. Tôi vừa ngủ vừa có cảm giác, tỉnh lại, nó vẫn sẽ như cũ.

Đợi thêm một ngày nữa, nó vẫn yên ắng.

Thân máy dính đầy mồ hôi toát ra từ lòng bàn tay tôi, bị nắm đến nóng hầm hập, trên màn hình còn phủ một lớp hơi mờ. Loại máy nhỏ như vậy sẽ không chịu nổi sự mong đợi quá mức của tôi, nắm lâu thêm nữa biết đâu sẽ tiêu ma không chừng. Tôi nghĩ không nên tiếp tục nắm nữa.

Uống thuốc xong dựa vào ghế sô pha ngủ gà ngủ gật, có chút đau lòng, mơ màng nửa tỉnh nửa ngủ, đột nhiên nghe người giúp việc nói, "Anh Trình, có người tìm anh."

Tôi ừ một tiếng rồi mở mắt ra, loạt xoạt quần áo đứng dậy. Vì đứng lên quá nhanh nên máu không kịp lên não, trước mặt tối sầm lại.

Đây không phải lần đầu tiên, trước đây cũng có nhiều thiếu niên trẻ tuổi khí thịnh tìm đến cửa. Bọn họ không cam lòng cũng là lẽ thường, nhưng điều khiến tôi luống cuống nhất là, quan hệ giữa họ và Lục Phong không chỉ giới hạn giữa tiền và xác thịt, mà phần lớn đều thực sự động chân tình. Tất cả đều đỏ mắt lên, nhìn khổ sở vô cùng.

Lục Phong trước sau đều mặt lạnh tâm lạnh, xoay người kêu tiễn khách, một chút cũng không thèm liếc mắt đến bọn họ một cái. Tôi ở một bên như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, không biết nên dùng vẻ mặt nào mới phải.

Hắn là loại người đoạn tuyệt với tình xưa nghĩa cũ, thực sự khiến người ta sợ hãi.

Hai mắt như bị màu đen bao phủ, chốc sau mới sáng ra được, tôi chật vật ho khan một tiếng, nhìn người trước mặt.

Chưa kịp phản ứng, trán đã bị dùng sức không chút nể tình búng một cái, đau đến mức khóe mắt tôi đỏ bừng.

"Vẻ mặt của anh như thế là sao?"

"Biết ngay là anh sẽ nghĩ lung tung. Em và Tần Lãng hai ngày nay ở Venice, không mang điện thoại theo, gọi cho em không được sao không gọi cho tên kia?"

"Anh, anh nghĩ là..."

"Thật ngốc!"

Phòng cũng nhanh chóng mua xong, bản thân Diệc Thần là kiến trúc sư, bạn bè trong nghề không ít, xem nhà cũng giỏi, khỏi phiền toái người khác cố vấn cho, rất nhanh đã kiếm được chỗ.

Bố cục ba gian sáng sủa rộng rãi, trang hoàng xong là có thể dọn vào ở, vừa đẹp vừa thoải mái.

Tôi chi cần một chỗ đặt chân là tốt rồi, căn bản không có gì đáng phàn nàn, chỉ ngại tốn quá nhiều tiền. Nhưng em trai lại viện dẫn nhiều lý lẽ, nào là nó và Tần Lãng đến thăm cần có chỗ ngủ, nào là cũng cần phải chuẩn bị phòng cho Văn Dương.

Vì vậy tôi cũng không biết phải nói gì hơn, chỉ lúng ta lúng túng nhìn nó, "Nhưng mà nhiều như vậy, anh không thể trả nổi cho em."

Nó dùng lực vỗ đầu tôi một chút, "Kiếp sau lại làm anh em là có thể trả chứ gì."

Buổi tối hai anh em lại chui vào trong chăn, đã ngủ chung với nhau nhất định phải tâm sự. Vừa nằm sát rịt vừa nhìn trần nhà, nói từng chuyện một.

Tôi kể về Trác Lam, về Văn Dương, hỏi nó và Tần Lãng ở Venice có vui không, có nhìn thấy kiến trúc nào lý thú không, ở nhà mới có nên mua cho phòng bếp một cái tủ bằng cửa sắt hay không?

Chỉ không nói về Lục Phong.

Tán gẫu đến độ mệt mỏi, trong đêm tối chuyện cũng thưa dần, lúc đã hơi chìm vào giấc ngủ, đột nhiên nghe em trai gọi, "Anh à."

"Có phải cuộc sống không được tốt không?"

"Anh à, em không biết chuyện anh với tên họ Lục kia thế nào. Nhưng anh không nhất định phải chịu khổ một mình."

"Em cũng biết anh rất nặng nề chuyện thân thể bị tổn hại. Nhưng mà, anh không hề tệ như mình nghĩ đâu. Anh thật sự tốt hơn thế nhiều lắm."

"Anh cũng không cần phải rụt tay rụt chân như vậy, anh biết không? Anh vẫn rất tốt, cũng chưa hề già đi." Diệc Thần nhìn tôi bằng ánh mắt chân thành, "Thật sự đấy."

Tôi ừ một tiếng, nắm lấy tay nó.

"Dù thế nào đi nữa, vẫn còn có em yêu anh. Cho nên anh không cần phải lo lắng. Lên tinh thần đi nhé."

"Ai đối xử với anh không tốt, hãy từ bỏ kẻ đó đi."

Lo xong chuyện nhà cửa, em tôi trở về trước. Tôi cũng quay lại Lục gia, gom góp đồ đạc của mình chưa bị hắn vứt đi, chỉ có một ít quần áo cũ và sách, gom lại cũng chỉ được một túi lớn.

Tôi nghĩ cũng nên lưu lại một lời nhắn, nhưng nghĩ mãi không biết nên viết cái gì, đành viết đơn giản một câu 'Em đi đây' rồi xách túi đi xuống lầu.

Mới vừa bước xuống cuối cầu thang đã thấy bóng người cao lớn từ cửa tiến vào, tôi chần chừ một chút, vẫn là tiến lên phía trước vài bước.

Lục Phong sắc mặt rất xấu, thấy tôi đi qua, miễn cưỡng mỉm cười.

"Lục Phong."

"Ừ?" Hắn rũ mắt xuống, gỡ nút áo cổ, lộ vẻ mệt mỏi.

"Em muốn dọn ra ngoài."

Hắn lập tức nâng mắt lên.

"Cái gì?"

Tôi nuốt nước bọt một chút, cùng hắn đối diện, "Em dọn ra ngoài, ở nhà của chính mình."

Hắn nhìn tôi.

"Ở nhà của em." Tôi cố gắng nhấn mạnh một lần nữa.

Một lúc lâu hắn mới mở miệng, "Tại sao?"

Tôi siết chặt túi đồ của mình hơn, gom góp dũng khí nói, "Chúng ta vẫn nên tách ra thì tốt hơn."

"Em biết nơi ở lớn như vậy, không phải là nơi em thuộc về, em không xứng với nó, em không nên miễn cưỡng ở lại đây. Em không nên để anh nuôi em, càng không nên quấn lấy anh."

"Nhưng mà," Tôi có chút kích động, "Là chính anh đưa em đến đây, chính anh bảo em mang tiệm sách bán đi, chính anh nói rằng chỉ cần đi theo anh là được rồi. Là anh muốn em tin tưởng anh, nói sẽ đối tốt với em, sẽ dịu dàng với em."

Tôi thở gấp nhìn mặt tự nhiên có vẻ nghệt ra của hắn.

"Anh đã quên rồi sao?"

"..."

Tôi hạ thấp giọng, "Quên đi."

"Anh có đổi ý cũng không sao."

"Em không cần phải dựa vào anh, không phải lo khách của em không có chỗ trong nhà anh. Em ở một mình là được rồi. Em cũng có nhà riêng của mình."

"..."

"Em cũng không cần nhìn sắc mặt của anh, không lo lỡ làm sai chuyện gì sẽ bị anh đuổi đi."

"..."

"Anh muốn làm gì cũng được, không cần phải vụng trộm, dù sao em cũng không thấy, đối với em cũng không có vấn đề gì."

Lặng đi trong chốc lát, giọng hắn khàn khàn cất lên, "Anh không thể nào cho em cảm giác an toàn sao?"

Tôi lắc lắc đầu, "...Em đi đây."

Hắn ở trong lòng tôi nặng đến như vậy, nặng đến mức cả thắt lưng cũng không thể cất lên nổi.