Sống Trong Di Động Của Tổng Tài Hào Môn

Chương 49: Xin chúc mừng! Bạn đã rơi vào lưới tình




An Nhu bị Sở Hư Uyên mang đi vòng quanh hố thêm một đợt, đối với một gương mặt đầy phạm quy như vậy, có dỗi cũng mắng không ra lời.

Sau đó còn bị Sở Hư Uyên hố, dẫn anh ta vào phòng học chơi game, Sở Hư Uyên dùng máy tính của An Nhu, An Nhu thì sử dụng bản năng thiết bị điện tử của mình dùng máy tính của Sở Hư Uyên, muốn cái gì cho cái đó ... Thẳng cho đến khi ngay cả AWM của cho anh ta, An Nhu mới ý thức được bản thân không thể cứ sống sa đọa như vậy.

"Tổng giám đốc Sở."

An Nhu vừa chơi game, vừa có thời gian nhàn rỗi nói chuyện phiếm với Sở Hư Uyên, vùi người ở trên sô pha nhỏ trong phòng đọc sách, An Nhu lấy hết can đảm nhìn người đàn ông ngồi ở sau bàn học của mình.

Bậm môi, biểu tình bình tĩnh, tay cầm con chuột xương đốt ngón tay hiện ra rõ ràng rất đẹp, không nói lời nào cũng mang theo sức quyến rũ gợi cảm. Nếu không bị cái dạng này Sở Hư Uyên cấp lừa mất ... Thỉ chỉ có quỷ.

An Nhu khẽ cắn môi, một tiếng trống làm hăng hái thêm tinh thần: "Tổng giám đốc Sở, anh không thể bắt tôi nhường AWM cho anh nha, đây là tôi ... Tìm được ..."

An Nhu giương mắt nhìn qua, Sở Hư Uyên cái gì cũng chưa nói, An Nhu lại từ ánh mắt nặng nề im lặng kia của đối phương nhìn ra ý tứ cự tuyệt.

"... Quá nhiều trang thiết bị cũng không hay lắm nha."

Bị hố một đường, có ngốc cách mấy thì cũng nên có tiến bộ, An Nhu đỡ trán, kiên quyết không nhìn Sở Hư Uyên nữa: "Tổng giám đốc Sở, cái khác không nói, nhưng không tồn tại trong trò chơi đâu nha."

AWM? MK 14? Mấy thứ này sao có nói cho là cho được! Hộp y tế cũng không thể cho nha, như vậy thì bản thân còn thừa cái quỷ gì nữa! Cho dù là tổng giám đốc cũng không thể đòi hỏi như vậy!... Đương nhiên giả vờ mất mát càng là phạm quy!

Sở Hư Uyên khẽ cười một tiếng, giọng điệu nghe không ra buồn vui, tay lại thao tác nhân vật trực tiếp mặc áo cảnh sát, tay vác MK 14 trốn đến phía sau thân cây.

"Phải không? Lần trước cô chơi với Tô Hoàng nói như thế nào, 'áo cảnh sát cho cô, MK 14 cũng cho cô, muốn cái gì đều cho cô hết', chẳng lẽ không phải cô nói sao, hả?!"

Thái độ Sở Hư Uyên không nhanh không chậm, thậm chí mang theo chút cảm giác xem kịch vui, nhưng anh ta có thể thuận miệng nói ra mấy điều này, chứng minh anh vẫn là vô cùng mang thù vụ đó. Lần đầu tiên Sở Hư Uyên nhìn thấy An Nhu, thái độ đối phương đối với Tô Hoàng ra sao, Sở Hư Uyên nhớ kỹ như in.

An Nhu suy nghĩ trong chốc lát mới nhớ tới rốt cuộc là chuyện xảy ra khi nào, sau đó biểu tình của cô trở nên rất phức tạp.

"... chuyện xa xưa như vậy ngài còn nhớ rõ hả."

Có chút không biết nói gì hơn, mặt cũng đen dần xuống, An Nhu giật giật khóe miệng, lại cảm thấy chỉ số thông minh của bản thân đã chịu vũ nhục: "Thì ra khi đó ngài đã nhìn thấy tôi! Tôi nói mà ..."

Tại sao sau đó tổng giám đốc Sở lại một hai phải đoạt đồ vật của cô?!

"Nữ sinh yếu ớt là yêu cầu bảo vệ."

An Nhu nghĩ nghĩ, vẫn là nghiêm túc trấn an Sở ba tuổi: "Anh nhìn là biết Tô Hoàng căn bản không biết chơi, tôi đương nhiên muốn che chở cậu ấy, đúng không?"

Sở Hư Uyên nhẹ nhàng nhìn cô một cái, cười như không cười: "Bảo vệ? Lấy cái gì bảo vệ? Năng lực chiến đấu của cô ta mạnh hơn so với tưởng tượng của cô nhiều, mèo con ngu ngốc à."

Giọng của anh lười biếng, lại không che dấu chán ghét trong đó.

An Nhu hơi giật mình, đột nhiên nhớ tới, hình như Sở Hư Uyên có chứng bệnh ghét nữ giới.

chứng bệnh ghét nữ giới này, trừ bỏ mất đi hiệu lực đối với Tô Hoàng, nhưng nó tồn tại với tất cả nữ giới khác nha, hơn nữa dựa theo miêu tả trong tiểu thuyết, chứng bệnh này khá nghiêm trọng.

Kháng cự tiếp xúc với tất cả phái nữ, nghiêm trọng hơn chính là trực tiếp ra tay đá bay ... Giả thiết này đặt ở tiểu thuyết cảm thấy rất đáng yêu, nhưng áp dụng trong thế giới chân thật lại không thể làm người khác tiếp thu.

An Nhu cũng biết nguyên nhân tại sao Sở Hư Uyên lại mắc chứng bệnh ghét phái nữ, trong cốt truyện có đề qua ít ỏi vài câu, lúc Sở Hư Uyên còn chưa phải là chủ nhân nhà họ Sở, thật ra thời gian đó của anh ta rất gian nan.

Cha của Sở Hư Uyên cưới vợ mới sau khi mẹ của anh ấy mất không lâu sau đó, họ có những đứa con mới, nhưng những người này lại không tôn trọng Sở Hư Uyên, đương nhiên bọn chúng đều không hề đối xử tốt với anh.

Nghĩ cũng biết, Sở Hư Uyên dù lợi hại thông minh đến đâu thì cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, vẫn phải nghe theo lời người lớn trong nhà, đi theo vận mệnh bị người ức hiếp. Từ nhỏ đã bị mẹ ruột bỏ mặc, sau đó lại đấu trí đấu dũng với mẹ kế cùng đám con của bà ta.

Bởi vậy, với Sở Hư Uyên tới nói, anh ấy cảm thấy toàn bộ phái nữ đều làm chán ghét như mẹ kế và dàn em kế của anh, xinh đẹp, mưu mô xảo quyệt, nói dối như cuội, là con người sống hai mặt.

Thật ra đây cũng không được xem là tình tiết quan trọng gì ở trong tiểu thuyết, ai sẽ để ý kia chứ? Chỉ là hiện tại cô gặp Sở Hư Uyên bằng xương bằng thịt, An Nhu mới ý thức được chuyện này ảnh hưởng ghê gớm đến tâm lý của tổng giám đốc Sở như thế nào.

An Nhu cắn môi, hiện tại cô có thể hiểu được tâm trạng của Sở Hư Uyên, cho nên cô mới biết câu nói vừa rồi của bản thân nói sai rồi. Ít nhất cô không thể nói như vậy ở trước mặt Sở Hư Uyên.

"Thôi được rồi, tôi rút lại lời nói kia."

An Nhu thở dài, ngón tay lại rất nhanh nhẹn gở súng ngắm AWM trên người quăng cho anh: "Chơi game thôi mà, tôi sẽ cứu Tô Hoàng, cũng sẽ cứu anh, hai người đều là bạn của tôi hết."

Cô dùng từ mơ hồ lòng vòng, chẳng qua chỉ là đổi thành chữ "bạn" mà thôi.

Kỳ thật nam nữ không có gì khác nhau, người có lòng dạ độc ác thì nữ có, nam cũng có.

An Nhu cũng không cảm thấy kết bạn còn cần quan tâm đến nhân tố giới tính. Nhưng muốn thay đổi tổng giám đốc Sở thì thôi bỏ qua đi hen, nhiệm vụ này quá lớn, quá gian khổ, xin thứ lỗi làm không được. Cô chỉ hy vọng bản thân có thể chung sống hoà bình trong phạm vi cho phép với Sở Hư Uyên.

Nghe An Nhu bổ sung giải thích, Sở Hư Uyên cười một tiếng, không nói gì, nhanh chóng nhấn chuột, hiếm khi An Nhu không chuyên tâm, nhân dịp này anh bắn chết người chơi cuối cùng trên đảo.

Hơn 12 giờ đêm, hai người lại chơi thêm trong chốc lát, Sở Hư Uyên rốt cuộc nhả ra, nói muốn đi.

An Nhu thở ra nhẹ nhàng một hơi thật dài từ sâu trong lòng.

"Tổng giám đốc Sở nhanh trở về đi, không còn sớm nữa đâu." Giọng của An Nhu rất chân thành, cũng đủ tư cách quan tâm từ một người bạn.

Trong lòng thấp thỏm đã làm tốt khả năng tổng giám đốc Sở yêu cầu ở lại qua đêm, ngay cả phòng dành cho khách cô cũng đã chuẩn bị, hiện tại đối phương nói muốn đi, cô nghe mà mừng muốn chết.

Hơn nữa An Nhu cũng chưa từng chiêu đãi người nào đến nhà mình chơi, bởi vì không có ai muốn kết bạn với cô, nên cô không biết cách ở chung với bạn ra sao, tạm thời xem như là đã biết đi. Nếu nói cấp trên thì quá kinh tủng rồi, bạn thôi, bạn thôi.

"Ừ."

Sở Hư Uyên liếc nhìn An Nhu, rất rộng lượng quyết định làm bộ không phát hiện niềm hạnh phúc đầy may mắn trong mắt cô, anh đứng lên: "Thư ký đã đến, làm phiền, tối hôm nay thật sự rất vui."

"Không không không, không có gì."

Loại tính cách co rúm này của An Nhu mỗi khi thẹn thùng thật sự là không cứu nổi, xua xua tay với Sở Hư Uyên, cô giống như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau Sở Hư Uyên xuống lầu: "Tối hôm nay tôi cũng rất vui..."

À! Ừ đó, đúng là có chút trái lương tâm.

Sở Hư Uyên tới phòng khách, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, khẽ nhíu mày: "Cô đi lên rửa mặt vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ đi, để tự tôi ra ngoài là được, khỏi đưa."

"Hả? Như vậy ... Không tốt ..."

An Nhu yếu ớt lên tiếng phản kháng, nhưng sau khi bắt gặp tầm mắt của Sở Hư Uyên thì yên lặng sửa miệng: "Vậy tôi đi lên rửa mặt đây, tổng giám đốc Sở cứ trực tiếp đi ra ngoài hen."

Sở Hư Uyên có chút bất đắc dĩ đè đè huyệt thái dương.

"An Nhu, cô sợ tôi đến như vậy sao?" Nhìn An Nhu cuộc thành một cục, chọc một chút còn sẽ xù lông, hiếm lắm Sở Hư Uyên mới phát ra chút lương tâm hỏi.

An Nhu trong lòng điên cuồng gật đầu, đúng vậy đúng vậy, khí thế này không phải người bình thường nào cũng có thể thừa nhận, nhưng bên ngoài lại chính trực lắc đầu: "Có đâu, tôi không sợ tổng giám đốc Sở chút nào, tôi chỉ cảm thấy..."

"Đổi xưng hô đi."

Một tay cắm vào trong túi quần, dựa nghiêng vào cầu thang xoắn ốc làm bằng gỗ, giọng người đàn ông hiếm khi dịu dàng cất tiếng nói: "Đừng gọi anh là tổng giám đốc Sở nữa."

Bởi vì chúng ta không phải quan hệ cấp trên cấp dưới.

An Nhu không có mẫn cảm đối với xứng hô như Sở Hư Uyên, không bằng nói cô cảm thấy gọi là gì đều không khác biệt, chỉ cần không phải gọi "ông xã" "cục cưng" là được.

An Nhu nghĩ nghĩ, trả lời: "... Vậy ... Tôi phải gọi ngài là gì đây? Sở Hư Uyên? Hiệu trưởng Sở? Sở tiên sinh?"

Sở Hư Uyên nâng lên hàng mi dài cong, nghe đến xưng hô cuối cùng, trong mắt nhanh chóng hiện lên một chút ánh sán: "Gọi anh là Sở tiên sinh đi."

"Ờ, tốt, Sở tiên sinh."

An Nhu thành thành thật thật gật đầu: "Sở tiên sinh, tôi chỉ là không quá thích ứng thôi, không biết ..."

Tôi không biết làm cách nào nói chuyện giao lưu với bạn bè, còn là con trai.

Ở phương diện giao hữu này, An Nhu cũng không cao hơn so với Sở Hư Uyên bao nhiều.

Ở thế giới cũ, An Nhu không cần nghĩ cách bằng hữu kết bạn với người khác, cô được cha mẹ bảo vệ rất tốt. Dù đi học sớm hay tan học trễ, cha mẹ đều đưa đến cổng trường, đón đến tận lớp, quan hệ với bạn học cùng lớp rất tốt, chỉ là không có bạn thân thôi.

Đi vào nơi này thì càng không cần phải nói tới, THPT Húc Dương đã tạo ra bóng ma tâm lý rất lớn cho An Nhu, không thể dễ dàng hủy diệt trong sớm mai. Nói đến vấn đề trước mắt, người tiếp cận An Nhu, người An Nhu tín nhiệm, xếp hạng thứ nhất chính là Sở Hư Uyên, xếp hạng thứ hai là Tô Hoàng.

Tuy rằng Sở Hư Uyên còn có rất nhiều lịch sử đen tối trong quá khứ, nhưng là tổng thể mà nói, vẫn là một người bạn rất đáng tin cậy.

Hừ! Cô còn ghi thù vụ anh ta muốn tìm giết cô, còn nhiều lần đe dọa nữa, hãy đợi đấy, có ngày ta sẽ trả thù!!!

"Không sao, chậm rãi học thì tốt rồi." Rõ ràng là dựa vào đầu cầu thang, anh đứng dưới, cô đứng trên, nhưng Sở Hư Uyên cao hơn một cái đầu so với An Nhu, hơi chút rút đi sự lạnh nhạt, Sở Hư Uyên không tiếng động giảm bớt khí thế của bản thân xuống.

Cô bé ngửa đầu nói chuyện với anh, Sở Hư Uyên giật giật ngón tay, cuối cùng vẫn là đi theo bản tâm, duỗi tay xoa nhẹ đầu tóc An Nhu hai cái.

Rất mềm mại, cũng rất ấm áp, như là động vật nhỏ yếu bất lực cần che chở.

"Em lên phòng rửa mặt rồi đi ngủ đi, anh ở phòng khách chờ một chút rồi đi."

Không đã ghiền, Sở Hư Uyên cố ý nhưng làm như vô tình lại lần nữa xoa nhẹ hai cái, còn vuốt nhẹ tóc của cô, lúc này mới nhìn An Nhu nói: "Khỏi cần xuống đưa anh, ngủ đi."

Hôm nay có hơi chút phóng túng, Sở Hư Uyên trong lòng tự kiểm điểm, tâm trạng vốn dĩ có chút hưng phấn khi lại đây, tuy biết đã rất trễ nhưng lại rũ An Nhu chơi game, không cẩn thận chơi quá đà, thật là không phù hợp với chức trách phụ huynh.

"... À, ừ." Không thể hiểu được, sau khi bị tổng giám đốc Sở sờ đầu giết một phát, An Nhu thiệt tình cảm thấy đối phương là xem cô như thú cưng ... Thôi, bỏ qua, tha thứ cho anh đó.

Cọ cọ cọ leo lên lầu thang, An Nhu đứng ở trên cầu thang cao, nhìn xuống dò xét Sở Hư Uyên, ho khan hai tiếng: "À ... Tổng giám đốc Sở? Không phải, Sở tiên sinh, tôi đi rửa mặt nghỉ ngơi trước đây, ngài cũng trở về nghỉ ngơi sớm."

Nhìn người đàn ông đứng phía dưới biểu cảm không sao cả xua xua tay, An Nhu nhanh chân chạy thẳng lên lầu hai, trở lại phòng, trực tiếp nhào vào trên giường điên cuồng lăn hai vòng.

Thật ... Đây là vô ý thức tán tỉnh sao?!

An Nhu cắn góc chăn, trong chốc lát mới phản ứng lại đây, phụt phụt phụt, nhổ ra. Cho dù là như vậy thì sao, ai bị anh ta quyến rũ kia chứ ... Ừ thì có chút chút, lổ tai giấu trong tóc mai đỏ âu.

Cảm giác tình huống này có chút không đúng, như là đi vào cõi thần tiên, nhanh chóng bật dậy đi tắm rửa rồi thay quần áo ngủ, mặc một bộ đồ ngủ hình thú liền quần hình con thỏ đi ra, An Nhu vẫn giữ nguyên biểu tình hoảng hốt.

".... Trái tim thiếu nữ thật là mềm yếu à." An Nhu đấm đấm vào lồng ngực của mình, có chút hận sắt không thành thép.

"Mày nhảy cái gì mà nhảy, bộ tính nhảy lambada hả? Cho dù tùy tiện đổi nam hai, nam ba, nam bốn, nam năm, mày nhảy tao không có ý kiến, nhưng người này là ..."

Thật là chuyện lớn không ổn rồi.

Nói đến cùng, đều là lỗi của Sở Hư Uyên.

An Nhu kêu rên một tiếng, chỉ cảm thấy trái tim không kiên định, tình cảm của cô giành cho anh ngày một UP↑ UP↑ điên cuồng dâng trào lên.

Nếu bạn cảm thấy một người trẻ con, trung nhị, lòng dạ hẹp hòi, thích ghi thù ... Nếu bạn biết tất cả khuyết điểm của người đó, hơn nữa còn không có ma diệt cảm tình, mà chỉ thấy đáng yêu muốn chết, vậy thật sự bạn đã xong đời ... Đó chính là điềm báo ... Xin chúc mừng! Bạn đã rơi vào lưới tình.

【 anh đi rồi, nghỉ ngơi sớm, chúc em ngủ ngon. 】

Sở Hư Uyên vô cùng đáng tin cậy phát huy khí thế hai mét tám của bản thân, ra khỏi biệt thự, ngồi trên xe thì gửi tin cho An Nhu ngay.

Cho đến khi anh đã nhấn gửi tin, Sở Hư Uyên mới giật mình, sau đó bật cười.

Hừ, đúng thật là ... Bị mèo con ngu ngốc nuôi dưỡng thành thói quen?!!!