Song Trọng Sinh Chi Đào Ly

Chương 47




Đường Hạo nghiến chặt răng, bởi vì không có bằng chứng cho nên hắn cùng Leon không truy lùng được hành tung của đối phương.

“Nếu như tôi là cậu, tôi sẽ không để Vân Hề quay về Mỹ.” Hàn Diệp Tu nhìn Đường Hạo tiếp tục nói: “Tôi tin cậu cũng hiểu biết chút ít về tôi, tôi cũng sẽ nói thêm, hiện tại tôi muốn bảo vệ một người ở thành phố S này chắc chắn không có ai dám động đến, nếu như Vân Hề ở lại bên cạnh tôi, tôi có thể đảm bảo sự an toàn cho em ấy. Về phần hung thủ thực sự, tôi tuyệt đối không để cho hắn sống thoải mái được.”

Đường Hạo cười vài tiếng, giống như nghe được chuyện gì đáng buồn cười lắm, hắn châm chọc nhìn Hàn Diệp Tu: “Ý anh là mình có thể một tay che trời sao? Năm năm trước lúc Vân Hề bị bắt cóc thì sao, tôi nghĩ anh không nên quên nhanh như vậy?”

“Lần đó là tôi đã không bảo vệ em ấy tốt.” Hàn Diệp Tu thấp giọng nói: “Nhưng hiện tại Vân Hề ở lại chỗ tôi mới là an toàn nhất, không phải sao? Chúng ta ở nơi này tranh cãi nhau, không bằng nói chuyện trong hòa bình để cùng hợp tác.”

“Hợp tác?” Đường Hạo ôm hai tay, vẻ mặt trêu tức nhìn Hàn Diệp Tu: “Tôi không biết chúng ta có điểm nào để cần cùng hợp tác.”

“Vân Hề.” Hàn Diệp Tu chân thành nói: “Cậu muốn bảo vệ Vân Hề, tôi cũng như vậy, mặc dù thế lực của cậu ở thành phố S không bằng tôi, nhưng tôi cũng không thể phủ nhận thế lực của tôi ở nước Mỹ không bằng cậu. Cậu đem tin tức đối phương nói cho tôi, tôi có thể cung cấp lực lượng, cậu không nghĩ đây là hợp tác sao?”

Đường Hạo lẳng lặng nhìn Hàn Diệp Tu, đáy mắt tràn ngập sự đấu tranh. Hdt nói không sai, ở thành phố S chỉ có ở bên cạnh hắn mới an toàn nhất, hắc đạo có thể nhờ dd giúp đỡ, mà bạch đạo thì thế lực của hắn đã rất lớn rồi, nếu như ngay cả hắn cũng không đảm bảo được an toàn cho Vân Hề, vậy ở thành phố này còn có ai có thể bảo vệ Vân Hề được. Huống hồ Vân Hề cũng không có ý định rời khỏi đây, tuy rằng bên kia đã phái người đuổi đến thành phố S, nhưng dù sao bọn hắn năng lực vẫn còn hạn chế, chỉ cần có Hàn Diệp Tu giúp đỡ thì hắn cùng leon có thể dốc toàn tâm toàn lực đi tìm thủ phạm.

Có thể nói hợp tác với Hàn Diệp Tu là ổn thỏa nhất, thế nhưng hắn lại sợ Vân Hề lâu ngày tiếp xúc với Hàn Diệp Tu rồi có trở nên mềm lòng không? Hắn có thể cam đoan trong thời gian này Hàn Diệp Tu nhất định sẽ nghĩ ra mọi biện pháp để lấy lòng Vân Hề, nếu như cậu ấy thực sự hồi tâm chuyển ý, vậy hắn nên làm gì bây giờ? Nhiều năm rồi hắn hèn mọn, cẩn thận từng ly từng tý bên cạnh Vân Hề, hắn thật vất vả mới chờ được ngày cậu quên đi Hàn Diệp Tu, sao hắn lại có thể bỏ cậu lại lần nữa bên người đàn ông này chứ?

Hàn Diệp Tu có thể thấy được cuộc nội tâm nảy lửa trong mắt Đường Hạo nhưng hắn không gấp, chỉ nghĩ đến được ôm Vân Hề trong vòng tay, là phẩng phất như hắn đã ôm được cả thế giới rồi. Đáy lòng Hàn Diệp Tu không khỏi tự giễu, với Vân Hề mà nói bây giờ mình chắc không còn là cả thế giới của em ấy nữa rồi?

Hai bàn tay đặt bên hông Đường Hạo hết nắm chặt rồi lại thả lỏng, cuối cùng hắn thở dài một hơi: “Được, tôi đồng ý, thế nhưng anh phải đảm bảo được sự an toàn cho Vân Hề, nếu như xuất hiện sự việc như năm năm trước, thì dù tôi có phải táng gia bại sản cũng phải đấu với anh đến cùng.” Hắn biết chuyện quan trọng bây giờ là an toàn của Vân Hề chứ không còn là chuyện cậu có tái hợp lại với Hàn Diệp Tu không.

“Táng gia bại sản sao?…” Hàn Diệp Tu sờ sờ lên khóe miệng vẫn còn rất đau của mình, nhanh chân bước về phòng ăn.

Vân Hề cảm thấy Hàn Diệp Tu đã đi được một đoạn xa, cậu cảm thấy không khỏe liền xoay người quay về phòng. Cậu đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống cảnh vật phía dưới, theo đúng lời Hàn Diệp Tu nói phía dưới kia là một vườn hoa nhỏ, trong vườn có đặt một bộ bàn ghế mây, cách bàn ghế không xa là một dàn nho. Bên phải có một con đường nhỏ lát đầy đá cuội, khoảng chừng 20 m, cuối đường nhỏ là một đường lớn xe ô tô có thể chạy, tiếp đó chính là hàng rào lợp mái ngói lưu ly đỏ.

Chỉ với những cảnh vật này cũng có thể thấy Hàn Diệp Tu đã dụng công trang trí công phu thế nào, nhưng nếu bên dưới không có vệ sĩ đứng canh thì càng đệp hơn nữa.

Vân Hề thu hồi ánh mắt xoay người đi vào phòng tắm, trên bệ trong nhà tắm đã đặt sẵn một bộ quần áo ở nhà màu lam nhạt, thậm chí ngay cả quần lót cũng đã được chuẩn bị, nhãn mác vẫn còn chưa cắt, trên bồn rửa còn đặt một loạt sản phẩm dùng cho nam giới. Vân Hề lắc đầu, cởi quần áo đi đến dười vòi hoa sen. Không ngờ đi đi đi lại, cuối cùng cậu vẫn rơi vào tay Hàn Diệp Tu.

Tắm rửa xong, Vân Hề do dự một chút mới mặc bộ quần áo ở nhà màu lam kia, ra khỏi phòng tăm, nội thất ngôi nhà này cũng không kém tưởng tượng của cậu là bao nhiêu, hoa lệ cùng phức tạp, cầu thang giữa lầu một và lầu hai hình xoắn ốc, trên lan can có khắc hoa văn tinh xảo. Giữa trần lầu một có một chùm đèn thủy tinh rất lớn, tông màu chính của lầu này là màu trắng, màu vàng ấm là phụ, theo thang đi xuống liền là phòng khách, hai chiếc ghế nệm thật dài kết hợp với hai ghế sô pha đơn thành hình bán cung, chính giữa có hai cái bàn thấp, rất có phong cách riêng.

Bên trái phòng khách có một khoảng không rộng, chỉ có một cây đàn dương cầm màu trắng ngoài ra không còn gì khác, bên phải phòng khách là một phòng ăn rộng như nhà hàng vậy, còn có rất nhiều hương thơm của món ăn đang bay ra.

Tựa hồ nghe được tiếng bước chân, Hàn Diệp Tu rảo bước đi từ phòng ăn ra, theo sau hắn còn có một chú chó lông vàng to lớn. Con chó khi thấy Vân Hề cũng không sủa to, trái lại lại vượt lên trước Hàn Diệp Tu mà đến nằm bên chân cậu, đuôi lớn xù xù mềm như nhung vẫy vẫy, thỉnh thoảng còn vẫy phải chân cậu, chỉ là lực không mạnh cho nên chỉ khiến Vân Hề cảm thấy ngứa.

Hàn Diệp Tu thấy Vân Hề đã thay quần áo mới, vẻ mặt càng trở nên nhu hòa: “Xem ra Chíp Bông rất thích em.”

Chíp Bông giống như nghe được tên mình thì ngẩng đầu làm nũng với Hàn Diệp Tu một tiếng sau đó lại nằm xuống, có vẻ vô cùng ngoan ngoãn.

Vân Hề nhíu mày: “Tôi không ngờ anh lại nuôi chó.”

“Bởi vì em thích mà.” Hàn Diệp Tu cười cười: “Đi ăn cơm thôi, đã nấu xong rồi.”

Vân Hề gật đầu, thuận theo Hàn Diệp Tu đi vào phòng ăn. Chíp Bông đang nằm rạp trên mặt đất cũng đứng dậy, lông dài rùn rung theo sát phía sau Vân Hề.

Trên mặt bàn ăn trắng tinh có đặt bốn món xào và một món canh, Hàn Diệp Tu tựa như một quý ông cẩn thận kéo ghế ra mời Vân Hề ngồi xuống, sau đó tự tay múc một bát canh đặt trước mặt cậu, động tác vô cùng tự nhiên. Chíp Bông cũng tự giác, nhảy một cái lên ghế ngồi, tựa hồ đã được huấn luyện nhuần nhuyễn nhiều lần, nó ngồi vững vàng phía bên trái Hàn Diệp Tu, hai còn mắt như ra đa nhìn chằm chằm tay phải của hắn, một dáng vẻ cầu ăn chính cống.

Vân Hề không chạm đến bát canh trước mặt mình, chỉ ôm hai cánh tay lại, bình thản nói: “Hàn Diệp Tu, chúng ta cần nói chuyện.”

Hàn Diệp Tu thành thạo gắp thức ăn trên đĩa vào một cái tô chuyên dụng cho Chíp Bông rồi để xuống dưới, Chíp Bông ai oán một tiếng liền nhảy xuống dưới bàn, nhai ngấu nghiến phần thức ăn của mình.

“Có chuyện gì?”

Vân Hề tựa như bị hành động của Chíp Bông làm cho bật cười, sau đó nói: “Nói một chút về mục đích anh giam lỏng tôi.”

“Mục đích chính của anh là bảo vệ em.” Hàn Diệp Tu chân thành nói.

“Nếu như tôi không cần anh bảo vệ tôi?”

“Nhưng anh vẫn cần bảo vệ em.”

Vân Hề ngẩn người, lập tức bật cười: “Hàn Diệp Tu, tôi chưa từng nghĩ có ngày da mặt anh lại dày đến thế.”

Hàn Diệp Tu tán thành gật đầu, “Anh cũng không muốn mình như vậy, nhưng vì em, thì dù có là vô sỉ anh cũng nhận.”

“Anh thực sự rất vô sỉ.” Vân Hề thẳng thắn nói.

“Trên đời này, trừ em ra, không có ai có tư cách nói anh như vậy.”

“Được rồi, trở lại chuyện chính.” Vân Hề gõ gõ ngón tay lên mặt bàn: “Rốt cuộc anh muốn thế nào mới buông tha cho tôi.”

“Tôi chỉ muốn ở cùng một chỗ với em.”

“OK, ” Vân Hề nhún vai, “Tôi đổi vấn đề, Hàn Diệp Tu, anh yêu tôi sao?”

“Yêu!” Hàn Diệp Tu không chút do dự gật đầu.

“Yêu đến thế nào?”

“Anh có thể chết vì em.”

“Tốt.” khóe miệng Vân Hề hơi câu lên: “Đã như vậy, lúc trước tại sao lại muốn đánh đập tôi, lại còn ôm tâm tư muốn phản bội. Đương nhiên, tôi tò mò nhất chính là suy nghĩ của anh khi mang Lê Tích về nhà của chúng ta. Khi anh ngủ cùng lê tích trên chiếc giường tôi với anh nằm anh có suy nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Lúc đó tôi cầu xin anh đừng đuổi tôi đi sao anh lại vô tình như vậy? Lần cuối tôi đi gặp anh, tại sao một ánh mắt thương hại cũng không bố thí nổi cho tôi? Hàn Diệp Tu, anh gọi đây là tình yêu sao? Anh không cảm thấy tình yêu của anh rất rẻ mạt sao?”

“Tình yêu này của anh sẽ có thời hạn bao lâu? Một năm? Hai năm? Hay là năm năm sau anh sẽ diễn lại những điều như kiếp trước? Lúc trước tôi khăng khăng một lòng theo anh thì anh không biết quý trọng, trọng sinh qua một kiếp, tôi quyết định buông chấp niệm anh lại quấn chặt lấy tôi, Hàn Diệp Tu, anh không có cảm giác mình quá vô sỉ sao? Tôi không nợ anh cái gì, dựa vào cái gì mà anh nói yêu thì tôi phải yêu, tôi phải cảm ơn mà chấp nhận? Anh có thể sữa chữa thế nào? Tôi cúng không có biện pháp nhận lấy, xin anh đừng thương hại tôi nữa, buông tôi ra không được sao?”

Hàn Diệp Tu đối với một Vân Hề đang tâm trạng không tốt cũng không nể mặt công kích mình chỉ cảm thấy có vô số lưỡi dao sắc nhọn đang cắt xé trái tim mình, một dao này quá sâu, tuy rằng đau nhức, thế nhưng vẫn phải công nhận những điều cậu nói đều là sự thật, lúc trước nói không muốn là hắn, bây giờ nói muốn cũng là hắn. Nếu như lúc trước gặp phải cảnh này thì hắn nghĩ mình đã không còn bình tĩnh để nói chuyện với Vân Hề, nói không chừng cậu đã bị hắn băm nát thành bọt biển rồi. Thế nhưng hiện tại hắn không có cách nào buông được Vân Hề, tình yêu của hắn dành cho cậu là chân thật, yêu đến tận cốt tủy, hắn căn bản không có cách nào chịu đựng nỗi thống khổ khi mất đi cậu lần nữa.

“Vân Hề, ” Hàn Diệp Tu đứng lên, trước ánh mắt Vân Hề nghi hoặc của Vân Hề mà hạ mình quỳ xuống: “Xin lỗi em, anh Hàn Diệp Tu cả đời này không cầu gì khác chỉ cầu em có thể cho anh một cơ hội nữa.”

****************

Trong một căn phòng hết sức tối tăm, một người đàn ông mặc quần áo màu trắng đang ngòi trên chiếc ghế da dài màu đen tuyền, một tay hắn chống cằm, trầm mặc nhìn vào A Tam đang đứng ở phía đối diện. Qua hồi lâu, người đàn ông mới yếu ớt mở miệng: “Anh nói Arvin bị ám sát, đồng thời đang ở một chỗ với Hàn Diệp Tu?”

“Đúng vậy.”

“Ai… ” Người đàn ông miễn cưỡng hoạt động, mở trong chiếc hộp một bên ra,ột điếu thuốc, A Tam lập tức tiến châm lửa sau đó lui về tại chỗ. Hán hít một hơi thật sâu rồi phun ra, khói thuốc mà trắng nhạt lượn lờ trong căn phòng tối ôm, trong không khí tản ra mùi ni-cô-tin: “Đã chết sao?”

“Không có.”

Ý nghĩ của người đàn ông không rõ, hắn hừ một tiếng, “Người nọ thì sao?”

“Đường Hạo mang theo đứa trẻ suốt đêm bay về Mỹ, Arvin được Hàn Diệp Tu đem đi trốn rồi.”

Hắn cười cười, đập mạnh một tiếng: “Trốn kĩ lắm! Cuối cùng cũng không phí công tôi suy nghĩ đến nát óc.”

A Tam ngẩng đầu vẻ mặt chần chờ, “Thiếu gia, vậy bên kia…”

“Quên đi, dù sao cũng phải chúng nếm chút vị ngọt đã?”

“Đúng vậy, thiếu gia.”

Nam nhân lần thứ hai hít một ngụm khói, vẻ mặt đùa giỡn nói: “A Tam, có biết cảm giác lên thiên đường rồi xuống địa ngục thế nào không?”

“Thưa thiếu gia, tôi không biết.”

Người đàn ông mỉm cười: “Rất nhanh anh sẽ biết.”