Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 264




“Nếu Kim Lân còn bám lấy em không tha, em nên làm thế nào?”

“Từ chối, mãnh liệt cự tuyệt…”

“Ngoan, người em thật thơm…”

“Huhuhu, anh có thể đừng mạnh như thế được không?”

Trong phòng tắm rộng rãi, trong bồn tắm to lớn, Tiêu Mộng bị Trần Tư Khải vật lộn tới gần chết.

Lần này, thật sự là tắm thật lâu!

Khó khăn lắm mới ngóng tới lúc ra khỏi nhà tắm, Tiêu mộng tưởng rằng cuối cùng cũng có thể ngừng lại, nhưng không ngờ… Lần lăn lộn tiếp theo vẫn đang xếp hàng chờ cô.

Trần Tư Khải hoàn toàn buông lỏng, không kiềm chế chút nào nữa, cuồng dại xuyên qua cơ thể cô, hoàn toàn chìm đắm trong sự ấm áp nơi cô, quyến luyến quên lối về.

Tiêu Mộng nằm dưới thân thể cường tráng của Trần Tư Khải, khóc lóc, xin tha, nỉ non, cầu xin.

Tư thế như này như kia, đổi chỗ này chỗ kia… Tiêu Mộng buồn bực, cái tên này làm bằng sắt thép hay sao, vậy mà còn không thấy mệt mỏi?



“Tôi xin anh, dừng lại đi…”

“Huhuhu, tôi thật sự biết sai rồi, sau này tôi không dám nữa…”

“Huhuhu, eo tôi đau quá, mệt quá…”

Mãi cho tới 5 giờ sáng, Trần Tư Khải mới coi như tha cho Tiêu Mộng.

Giày vò cả đêm, Tiêu Mộng gần như mệt lả, trong lúc đó, cô ngất đi 3 lần, rồi lại tỉnh lại, Trần Tư Khải vừa dừng lại, cuối cùng đầu cô nghiêng sang một bên, ngủ như chó chết.

Có vài người giúp việc dường như còn nghe thấy tiếng khóc suốt cả đêm.

Tiếng khóc yêu kiều kia giống như một đứa nhỏ, non nớt ngây ngô, khóc suốt cả đêm.

6 giờ, rất nhiều người còn đang ngủ, Trần Tư Khải đã tinh thần sảng khoái đi xuống tầng, trên người mặc quần áo tập võ, trông như một chú báo săn.

“Cậu chủ, cậu dậy thật sớm nha.” Bác Trương khẽ cười, chào hỏi.

“Ừ, lùi bữa sáng lại, đại khái sau 10 giờ hẵng chuẩn bị, nhiều đồ bổ máu một chút, nhớ cân bằng dinh dưỡng.”

Hiển nhiên tâm tình Trần Tư Khải rất tốt, mỉm cười, nhẹ nhàng nói với bác Trương.



Bác Trương hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó liền gật đầu: “Đã rõ, cậu chủ, sẽ chuẩn bị theo dặn dò của cậu.”

Bác Trương lén lút liếc nhìn lên tầng.

Cậu chủ còn chưa từng yêu cầu chuẩn bị bữa sáng tinh tế như thế, xem ra, cậu chủ là vì người nào đó nên mới chú ý như thế.

Trần Tư Khải tinh thần quắc thướng đi ra sân, thấy Khang Tử đang vừa ngáo vừa chải lông cho mấy con chó ngao Tây Tạng.

“Khang Tử.”

“Ố? Cậu chủ? Dậy sớm thế!”

“Ừ.” Thật ra Trần Tư Khải không ngủ.

Anh ta là loại người có tinh lực dồi dào, tối qua làm tình thỏa thích cả đêm, cả tinh thần và thể xác đều thoải mái, ánh mắt cũng sáng hơn.

“Cái người phụ nữ họ Phương kia thế nào rồi?”

Khang Tử nhanh chóng đáp: “À, Phương Ý Hàm á, bị bốn chú chó ngao Tây Tạng cắn cho thảm không nỡ nhịn, bị cắn xuống từng miếng thịt trên người, tôi nhìn mà còn suýt chút nữa không nhận ra cô ta, suýt chút nữa thì nôn.”