Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 297




Tiêu Mộng vừa híp mắt cười, vừa nghiến răng mắng thầm Trần Tư Khải.

Một tuần không đi làm, bàn làm việc rất sạch sẽ, xem ra ngày nào cũng có người lau cho cô.

Công ty lớn thật tốt, điều kiện vệ sinh… chẹp chẹp.

Tiêu Mộng mở máy tính, vui sướng ngồi trước máy tính, sau đó cầm chiếc cốc của cô ra.

Chính xác mà nói, chiếc cốc này không phải của cô.

Đây là chiếc cốc mà Trần Tư Khải mang ra nước ngoài cho cô dùng, giống chiếc cốc kia của cô tới 80%, nhưng nhìn kỹ sẽ nhận ra không phải cùng một chiếc.

“Chiếc cốc kia của mình đâu rồi? Lát nữa phải đi hỏi Trần gấu xấu xa.”

Tiêu Mộng đăng nhập zalo, ấn vào nhóm bạn học.

Wow, gần đây các bạn học đều cực kỳ sôi nổi, vì đã có kết quả thi đại học, mọi người đều đang nhiệt tình bàn luận bản thân nộp vào trường nào.

“Nghe nói điểm sàn của trường Đại học Nhân Văn năm nay rất cao!”



“Vậy sao? May là tớ không nộp trường đấy, tớ nộp một trường ở rất xa.”

“Đúng thế, chỉ sợ trượt thôi, lớp phó học tập lớp mình còn không dám nộp Đại học Nhân Văn nữa là.”

“A! Không phải cậu ấy thi rất tốt sao, hơn những năm qua đó.”



(⊙_⊙) Tiêu Mộng nghĩ tới nội dung các bạn học bàn luận, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.

Trời ơi, lớp phó học tập còn không dám nộp vào trường Đại học Nhân Văn, vậy cô thi vó hơn 25 điểm không phải là chết chắc rồi sao?”

“A a a, phiền chết mất, phiền chết mất! Nếu mình không đỗ Đại học Nhân Văn, mình chết cho xong!”

Tiêu Mộng túm tóc mình, phát điên với máy tính.

“Hử? Vì sao lại chết? Có phải lén lút lăng nhăng sau lưng tôi, em áy náy tới mức muốn chết không?”

Vừa khéo Trần Tư Khải đi tới, dáng người cao lớn chắn trước bàn Tiêu Mộng, cúi người nhìn cô.

Tiêu Mộng giật mình, rụt cổ lại, trợn mắt coi thường.



“Lăng nhăng gì chứ, anh đừng có nói linh tinh. Không liên quan tới anh, đi đi.” Tiêu Mộng khua tay, rồi lại đọc nội dung trò chuyện.

“Ồ? Chuyện của em không phải là chuyện của tôi sao, sao lại không liên quan tới tôi? Có phải em mắt qua mày lại với tên thanh niên nào không?”

Trần Tư Khải lách người tới, một cánh tay đặt lên vai Tiêu Mộng, ôm lấy cô, khuôn mặt đẹp trai tiến lại gần, dán lại gần mặt Tiêu Mộng, cùng nhìn máy tính.

Tiêu Mộng không nhịn được mà cả người hơi run lên.

Trời ơi, gần đây bản thân làm sao thế, từ sau khi thật sự xảy ra quan hệ thể xác với Trần gấu xấu xa… cô liền cực kỳ mẫn cảm với cái tên xấu xa này.

Ánh mắt quyến rũ của anh ta..

Dáng vẻ cười xấu xa như cười mà như không cười của anh ta… Mùi hương tỏa ra từ đôi môi gợi cảm của anh ta… Hơi nóng ấm trên cơ thể anh ta… Đều rất mẫn cảm!

Tiêu Mộng cực kỳ xấu hổ vì sự mẫn cảm này.

Không phải cô trở nên háo sắc rồi chứ? Vì sao cứ lại gần Trần gấu xấu xa cô liền không tự chủ mà nghĩ đến chuyện kia chứ?

Bây giờ… bàn tay của Trần Tư Khải đặt trên vai cô, cô cảm thấy một luồng nhiệt nóng truyền tới từ bàn tay anh ta, dọc theo vai cô, truyền tới khắp cơ thể cô, khiến người cô khô nóng, hít thở cũng hơi khó khăn.