Sự Chờ Đợi Mỹ Lệ Nhất Của Em

Chương 30




[ 30]

An Nhiên kéo tôi lại như thế, tôi trái lại cứ đứng bất động. Nghĩ thầm, nếu đã thổ lộ ra hết rồi thì còn sợ gì nữa chứ.

Cho nên rất hợp tình hợp lý nói với chị: “Em, hiện tại em không muốn trở về nữa, em ở lại một chút mới về.”

Nói xong lại ngồi xuống salon nhìn An Nhiên, cũng không nói gì.

An Nhiên thấy tôi như vậy liền chơi xấu cũng không nói gì theo, quay lại ngồi cạnh tôi. Không biết là lúc đó có phải trong lòng người ta đã sớm nở hoa rồi hay không. Hừ.

Nhưng lúc chị ngồi xuống cạnh tôi, tôi liền khẩn trương, không biết cô gái có dáng dấp đẹp như thế sao lại toát ra khí tràng lớn đến lấn át người ta như vậy.

"Cái kia, cái kia, ngồi thêm lát nữa chị vẫn sẽ đưa em về hả?”

"Từ tiểu thư, khả năng tư duy của em cũng đặc biệt thật đấy!”  An Nhiên nghe xong vừa cười vừa trả lời tôi.

Nếu như tôi nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên kể từ khi cả hai quen biết nhau An Nhiên tùy ý cùng tôi nói đùa như thế   

Đột nhiên trong lòng tôi cảm động muốn rớt nước mắt, tự nhiên trong lòng cũng không còn khẩn trương như trước nữa.  

Tôi cố lấy một cổ dũng khí, chủ động kéo tay An Nhiên.

Chị không cự tuyệt tôi, còn phản ứng trở lại nắm tay tôi, hành động này khi đó làm lòng tôi vô cùng ấm áp.

Tay An Nhiên đặc biệt mềm mại, chỉ là đầu ngón tay luôn có cảm giác lành lạnh.

Vì vậy tôi đem bàn tay kia của tôi đến ôm lấy cả tay chị.

Không biết có phải là tôi bị ảo giác hay không, tôi cảm thấy hình như chị có chút xấu hổ.  

Vì vậy trong lòng vui vẻ, mới vừa định nói chuyện, thì nghe thấy An Nhiên nói trước.  

"Ở lại thêm một lát chị cũng sẽ đưa em về.” Giọng nói nhẹ bổng, nghe qua thật sự rất thoải mái.

Ngay sau khi nghe xong những lời này, tôi nhịn không được bắt đầu đắc thắng, liền hỏi chị: “Nhưng mà trước kia chị rất nhiều lần không đưa em về!”

"Chị..." Không nghĩ tới chỉ một câu nói đắc ý tùy tiện của tôi lại làm cho chị không biết trả lời như thế nào.  

Vì vậy, tôi nhanh chóng tiếp lời: “Xin lỗi, xin lỗi. Em không có ý trách chị, tuyệt đối không có.”   

"Chị biết.” Chị sâu kín nói một câu rồi rút tay ra đứng dậy khỏi ghế.  

Nhìn chị bứt ra rời đi, tôi nóng vội.

Quên hết cái gì là khẩn trương, cái gì là xấu hổ, bước một bước thật dài tiến lên ôm lấy chị từ phía sau.   

"Chị đừng đi. Em không cho chị đi.” Tôi xấu xa ôm lấy chị không cho chị bước đi.  

Kết quả chị thật sự không đi nữa, vẫn để tôi tùy ý ôm chị như vậy.  

Một lát sau chị mới nói: “Mạt Phi, bây giờ em có thật sự nghiêm túc không? Còn nữa, em có từng suy nghĩ kỹ càng rằng, nếu như chúng ta ở bên nhau, sau này sẽ phải đối mặt với những gì hay em có từng nghĩ sau này những gì xảy đến sẽ không thể nào biết trước được? Đến lúc đó em có sợ rồi lại lùi bước hay không?”

Thậm chí chị còn mang theo một loại tâm trạng bi thuơng hỏi tôi.

Nghe xong những lời này của chị, tôi thừa nhận thật sự tôi có hơi ngây dại, những điều này tôi chưa từng cân nhắc qua.

An Nhiên thấy tôi không nói, lại tiếp tục: “Gia đình em chắc có lẽ chỉ có em là con một trong nhà!? Em có từng nghĩ đến ba mẹ em hay chưa? Nếu như chúng ta ở bên nhau…"

"Chị chờ đã, trước nghe em nói có được không?” Tôi ngắt lời chị.

Thật ra tôi chưa kịp suy nghĩ đến nhiều như thế, chỉ là không muốn để chị nói thêm gì nữa.

Tôi ôm chị càng thêm chặt, cố gắng nói bằng một giọng nghe qua còn rất tỉnh táo để nói cho chị nghe: "Em thừa nhận với chị là quả thật em chưa từng nghĩ đến những lo lắng mà chị vừa mới nói, cũng vô cùng xin lỗi chị vì lời nói tùy hứng trước kia của em làm chị thương tâm, đó là do em chưa trưởng thành. Nhưng mà tình cảm của em dành cho chị em không cách nào khống chế được. Là cảm giác mà trước kia em chưa từng gặp phải, em không muốn buông bỏ. Cho nên, chị có nguyện ý cho em thời gian để em một lần nữa cân nhấc hết tất cả các vấn đề chu toàn rồi lại đến tìm chị, có được không? Ngược lại, đến lúc đó chị phán em tử hình cũng không muộn.”

Nói xong bản thân vẫn cón rất uất ức sau đó lại không tiền đồ rơi nước mắt.

An Nhiên cảm giác được tôi có gì đó không đúng chậm rãi xoay người lại, rất tự nhiên đưa tay lau giọt nước mắt còn chưa kịp chảy xuống. Nhẹ nhàng nói: “Được rồi.”

Kết quả, tôi càng khóc dữ dội hơn. Còn vừa khóc vừa nói: "Vậy chị có thể nào dừng mặc kệ không tiếp điện thoại của em, đừng bỏ mặc em không để ý em được không?”

Thực sự là rối tinh rối mù mà ủy khuất.

Nhưng An Nhiên nhìn thấy bộ dạng này của tôi thì lại buồn cười. Nữ nhân này đúng là.

"Để em chịu ủy khuất rồi." Chị vuốt mặt tôi, vô cùng ôn nhu nói với tôi. Kết qua tôi vẫn tiếp tục khóc.

"Thật ra trốn tránh vấn đề hay là trốn tránh tình cảm đều không đúng. Chúng ta trước phải thật bình tĩnh suy nghĩ sau đó thì gặp lại nhau!”  

Chị nói tiếp. Sau đó liền kéo tôi ngồi xuống salon.

Một lát sau, ta rốt cuộc cũng ngừng khóc.

Sau đó, hơi ngại ngùng nói với chị: “Bây giờ em phải về rồi.” Nói xong thì nhìn chị.

Chị nhìn lại tôi, cười một cái rồi nói: “Đi thôi. Quỷ thích khóc, đưa em về nhà.” Giọng nói quả thật êm tai đến không chịu nổi.  

Đoạn đường về nhà này, hai chúng tôi đều không nói gì. Bởi vì trong lòng mỗi người còn chất chứa quá nhiều thứ cần phải làm rõ.

Chúng tôi dũng cảm và cũng yếu hèn.

Đến nhà của tôi, tôi lại không muốn xuống xe, không muốn nhanh như vậy phải rời khỏi chị, nhưng lại không muốn lôi kéo chị làm chị phải về muộn.  

Liền cứ lưỡng lự phân vân mà ngồi bất động trên xe.

Lúc này đột nhiên An Nhiên nói: “Mau về đi, trở về nghỉ ngơi cho tốt.”

"Được. Cái kia, nhưng mà chị có thể ôm em một cái trước khi em xuống xe không?” Nói xong câu này tôi cũng không tin đây là một câu do tôi nói.

Không nghĩ tới đó là, An Nhiên mở dây an toàn của mình. Đưa tay qua ôm lấy tôi, sau đó ở bên tai tôi nhẹ nhàng nói: “Ngủ ngon.”

Tôi vô cùng phấn khích chúc lại chị một câu ngủ ngon rồi liền chạy xuống xe.

Cho đến khi xe chị đã chạy tít đi tôi mới nhớ ra, vừa rồi khi chị ôm tôi, cư nhiên tôi lại quên mất phải ôm chị rồi.