Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình

Chương 106: Lửa giận trào dâng.






Hai chị em cùng nhau vội vã sải chân trong đêm mưa dai dẳng, ngay lúc Lạc Khuynh Thành chạy ra khỏi sự giám sát của quản lý rượu, phía trước, đột nhiên xuất hiện một người, tốc độ, so với tia chớp phía chân trời còn nhanh hơn, bóng người nhẹ lướt, cắt ngang màn mưa ngăn bước chân run rẩy của hai người, ngay trước mặt.



Con tim như ngừng đập.



Là Gavin.



Lạc Khuynh Thành lập tức cứng người đứng yên tại chỗ, về phần Lạc Ngâm Tích, cũng bị dọa sợ không ít, miệng không tránh khỏi thất thanh kêu lên.



Vốn lá gan của Lạc Ngâm Tích không lớn, hơn nữa, dưới cơn mưa đêm đáng sợ thế này, Gavin đột nhiên xuất hiện, đúng là không thể không bị dọa đến ngất xỉu.




Lòng bàn tay siết chặt bàn tay Lạc Ngâm Tích, Lạc Khuynh Thành lặng lẽ dùng hành động của mình trấn an cô không cần sợ, cho dù thực tế cô cũng không khỏi kinh hoảng trong lòng.



"Anh..."



"Dora tiểu thư, cô muốn chạy đi đâu?"



Đứng trước mặt Lạc Khuynh Thành, Gavin vẫn trưng bộ mặt thản nhiên cười nhạt như thường, lời hắn vừa dứt, hàng loạt một đám người ùa ra vây quanh cả hoa viên, ai cũng đều khoác bộ quân phục nghiêm chỉnh, bước chân trầm trọng, thái độ nghiêm khắc chỉnh tề, chỉ trong giây lát, bọn họ đã vây quanh kín cả một tòa hoa viên rộng sau quán rượu.



Thành thật mà nói, đây đúng là lần đầu tiên Lạc Khuynh Thành nhìn thấy một cảnh tập trận quân sự với quy mô lớn như thế này, cô cảm thấy lá gan mình đúng là ngày càng lớn rồi, vì sao có thể quên mất mình đang bị đặt ở trong tình cảnh gì, thậm chí còn thờ ơ đánh giá độ hoành tráng của đám quân binh ngoài kia, rốt cuộc là tự khi nào, một kẻ nhỏ bé vô danh tiểu tốt như cô , lại có tầm quan trọng đến vậy?



"Tôi tình cờ gặp chị ở đây nên muốn ôn chút chuyện xưa, không hơn."



Hơi cong môi, Lạc Khuynh Thành hờ hững nói chuyện như chưa có chuyện tày trời gì mới vừa diễn ra, phải nói là trắng trợn nói dối mới đúng, rõ ràng đến cả một lý do không chính đáng cô cũng sẽ làm bằng mọi cách để khiến đối phương tin tưởng, chính vì trên gương mặt xinh đẹp kia, sự khẩn trương và thấp thỏm gần như được cô che giấu một cách khôn ngoan và tinh tế, giống như chuyện chạy trốn vừa rồi, cô không hề can dự đến...



"Dora tiểu thư, cô muốn ôn chuyện xưa, tôi không can thiệp, tuy nhiên, cho phép tôi mạo muội hỏi một câu."



Nở một nụ cười thân thiện, Gavin vẫn duy trì bộ dáng khó dò đó, chậm rãi mở miệng : "Cô ra ngoài này, trước đó đã được Thượng tướng đồng ý chưa?"



Về câu trả lời, có hỏi cũng bằng thừa, vì vốn dĩ Gavin đã biết rõ ràng đáp án, có điều, nếu Lạc Khuynh Thành đã cho hắn một vai diễn là gã khù khờ, để đổi lấy sự thích thú của cô nàng xinh đẹp này, sao hắn lại không rộng lượng mà phối hợp với cô?




"... Có!"



Cắn chặt môi, chỉ trầm mặc trong một giây, Lạc Khuynh Thành liền ngẩng cao đầu, cơ thể mảnh mai dưới màn mưa như trút càng lộ ra vẻ gầy gò đến đáng thương.



"Tôi luôn ở bên cạnh anh ấy, anh cho rằng, nếu không được sự cho phép của anh ấy, tôi có thể ra ngoài được sao?"



Tuy biết rõ rằng Gavin sẽ chẳng tin tưởng câu nói dối hời hợt chẳng có căn cứ của mình, nhưng ngoại trừ liều mạng đánh cược một phen, cô không còn biện pháp nào khác.



Lạc Khuynh Thành lấy tư thái đỉnh đạc, bình tĩnh che giấu đi phần giả dối trong lời nói, Gavin đột nhiên lại cảm thấy có lý, trong quá trình vấn đáp, anh cảm thấy đối phương hầu như không có bất cứ dấu hiệu chột dạ hay chớp mắt liên tục, biểu hiện và thái độ bình thản của cô đã thành công khiến anh hoài nghi với suy đoán ban đầu của mình.



Nhưng mà...



"Thật không?"



Cúi đầu nặng nề tựa như nốt Đô trầm, giống như một khúc dạo đầu vang nhẹ theo từ địa ngục truyền đến nhân gian, mang theo cả lôi điện chớp nháy khiến cho người ta không khỏi sợ hãi dưới sự thâm trầm và quyết đoán của anh, phía sau Lạc Khuynh Thành, đột nhiên vang lên một tiếng gầm thét....



"Rầm" một tiếng, trái tim, như bị một chiếc búa tạ bổ xuống, đau đến run người!




Một Lạc Khuynh Thành mới vừa bình tĩnh đối đáp như không có gì với Gavin, trắng trợn nói dối tim không đập, chân không run, nét mặt không chút thay đổi, thế mà giờ đây, chỉ hai từ ngắn ngủi lạnh lẽo của người đàn ông phía sau mình, cô cảm thấy toàn thân mình, không khác gì bị sét đánh trúng, ngay giây phút đó, cô gần như bị ai đó đạp thẳng xuống dưới vực sâu, vô vọng, sững sờ đến mức không thể giãy dụa, địa ngục máu lửa đang dần hiện ngay trước mắt, hàng chục con quỷ đỏ với tròng mắt lòi ra nhây nhớp đang vươn những mẩu xương dài khô khốc bắt lấy cơ thể cô, chúng hả hê, thích thú trước gương mặt sợ hãi của cô, cuối cùng chúng thỏa mãn cướp đoạt hy vọng sống cuối cùng của cô...



Là German! Sao có thể là German!



Sao anh có thể xuất hiện nhanh đến như vậy?



Nghe được âm thanh trầm lặng đến kinh sợ đó, cô biết kỳ này cô xong đời rồi, cô hoàn toàn đã chọc giận anh rồi!



"Tôi muốn nghe rõ một chút, không có sự cho phép của tôi, làm sao em có thể xuất hiện ở ngoài này?"



Tay cầm điếu thuốc đã ướt nhẹp một mảng, ngọn lửa le lói nơi đầu thuốc đã gần như vụt tắt, sương khói bốc lên, ẩn nấp vẻ mặt của anh. Làn mưa lượn lờ, chỉ thấy hé ra sắc mặt trắng xanh trên khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ. Lạnh lẽo như vậy, chỉ làm cho người ta thấy vô cùng sợ hãi. Con ngươi sắc bén tựa con chim ưng thẳng tắp nhìn thẳng vào bóng lưng đang run rẩy của Lạc Khuynh Thành, anh có thể nhìn thấu được đằng sau bóng lưng cứng ngắc ấy là bao sự kinh hoàng và hoảng sợ, anh thong thả sải bước chân, từng bước một đi về phía cô!



"Em..."



Cứng ngắc tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, Lạc Khuynh Thành không dám cử động, càng không dám mở miệng nói gì, cứ ngây ngốc đứng dưới mưa, mặc cho từng giọt mưa nặng hạt cọ rửa khắp người, bàn tay vốn đang căng thẳng nắm chặt tay Lạc Ngâm Tích, liền theo bản năng buông lỏng ra!