Sứ Giả Địa Ngục

Chương 58: Đây là Trái Đất




Cổng địa ngục lại một lần nữa được mở, cả một nhóm người đi đầu là Yami và Nicolas đứng giữa trung tâm quảng trường nào đó với người người đi lại cùng tiếng cười nói sinh hoạt thật sống động.- Đây là nơi nào?

Nicolas nhìn xung quanh mà cất tiếng hỏi. Rõ ràng đây không giống trái đất mà cậu nhóc từng thấy. Trở về trái đất kì lạ là cơ thể Nicolas cùng nhóm bạn kia lại quay trở về độ tuổi 16 đến 17 của mình.

Yui mỉm cười vui vẻ tiến tới một cửa hàng gần đó nhìn vị khách còn đứng bên ngoài liền cất tiếng dò hỏi. Chỉ một lát sau đó cô trở lại chỗ của mọi người.

- Đây là đảo Pari.

- Đảo Pari? Chẳng lẽ là thủ đô của Pháp đó sao?

Mọi người cùng nhau hét lên. Tuy ký ức họ thay đổi nhưng phần lớn đó là ký ức về Lin mà thôi. Đối với những đứa trẻ xuất thân từ trái đất họ vẫn nhớ được ít nhiều về nhà của mình.

- Đi dò hỏi xem nơi này từng xảy ra chuyện gì.

Yami ra lệnh cho cả nhóm thì họ chia ra từng tốp một đi cùng nhau tới các địa điểm để hỏi thăm. Khi hoàng hôn dần buông xuống, cả nhóm hẹn gặp nhau ở phía khu đồi cách xa thành phố chính trên đảo cùng thắp lửa bàn bạc lại với nhau.

- Nghe nói vài trăm năm trước mà họ không rõ là bao nhiêu, một cuộc chiến xảy ra giữa các pháp sư và đám quái vật, có lẽ là thời điểm gây chiến của chúng ta.

Nicolas gẩy gẩy mấy nhánh cây lên tiếng trước. Lucy ngồi một bên đang uống nước kia cũng nghe được chuyện lạ.

- Sau cuộc chiến đó bọn họ đã thu dọn tàn cuộc nhưng một đạo quân bóng đêm tự xưng đến từ địa ngục đã bắt đầu tàn phá mọi thứ. Bọn chúng đã cắt xẻ thế giới này một cách nặng nề thành từng hòn đảo một cứ vậy mà thay đổi bề mặt thế giới này. Nghe nói chế độ dân chủ cộng hòa đã sớm không còn thay vào đó từng hòn đảo là từng vương quốc thu nhỏ.

- Xem ra trái đất này quay trở về thời kỳ thế kỷ cũ rồi.

Sakura hai tay bưng mặt mà chán nản lên tiếng. Thật là kinh hoàng khi chứng kiến trái đất bị băm xẻ thành thế này.

- Nhưng đạo quân bóng đêm đó là của ai?

Shiro ngồi bên cạnh Nicolas vẫn cứ cái biểu cảm cũ cất tiếng hỏi. Mọi người cùng trầm mặc không biết nói gì cả. Lúc đó khi họ quay trở về rõ ràng cánh cửa nằm trong tay Lin đã bị khóa chỉ mở duy nhất một lần cuối cùng là đưa Kujo và Kawachi tới địa ngục. Hơn nữa lúc đó Lin hoàn toàn chẳng làm gì khác lạ vì Nicolas và Shu luôn theo cô trước khi cô bỏ đi. Đây đúng là thắc mắc lớn.

Đảo Trăng Lưỡi Liềm.

- Vậy nàng tên là Sasha Nora sao thiên thần?

Hoàng tử Ryan mỉm cười nhìn thiên thần trước mặt mình đang ngồi trên chiếc ghế tựa mà nhìn về phía xa xa ngoài biển kia. Thiên thần xinh đẹp quay lại nhìn Ryan mà gương mặt vẫn là không chút biểu cảm.

- Tôi tên là Angel.

- Angel? Thật hợp với nàng.

Ryan mỉm cười đưa tay lên giúp Angel cho sợi tóc lòa xòa trước ngực ra phía sau. Hành động dịu dàng của Ryan hoàn toàn không đáng để Angel bận tâm, cô ngồi đó nhìn ánh hoàng hôn đỏ cam một vùng trời kia. Ký ức của cô vô cùng loạn, điều cuối cùng cô nhớ được rằng mình đã bị đá bay từ trên cây cầu đó xuống và bị đóng băng vĩnh cửu mà rơi xuống đại dương bao la.

- Ta đã gửi thư mời tới các đảo khác. Angel nàng và ta sẽ cùng kết hôn được chứ?

- Kết hôn? Ngài là người quyền lực nhất?

Angel nhìn Ryan vẫn là không chút biểu cảm gì cả. Ryan mỉm cười xoa đầu cô mà gật đầu biểu thị đúng vậy. Angel chẳng nói gì cả lại rơi vào trạng thái im lặng. Bọn họ sẽ kết hôn sao? Được vậy thì kết hôn đi.

Ngày hôm sau, khắp các bến cảng của đảo là tấp nập người qua lại. Các thuyền lớn của thượng khách cùng các đoàn người thuộc hoàng gia tới tham dự bữa tiệc lớn này cũng đủ làm người dân vội vàng lo toan chỉ sợ sẽ làm mất lòng khách quý.

Nhóm người tới từ địa ngục cũng cải trang hòa vào làn người đông nghịt đó mà tiến về phía lâu đài diễm lệ trên đảo kia. Họ muốn nhân cơ hội này tìm ra tung tích của Lin vì dù sao đây là một bữa tiệc cực lớn với nhiều thành viên có tiếng đều xuất hiện cả biết đâu Lin cũng sẽ có mặt ở đây thì sao?

Trước lâu đài, phía hoàng gia đã trang trí và bày biện những chỗ ngồi trong vườn hoa lớn nằm khu rừng cỏ bên cạnh lâu đài. Nơi này thực vật phát triển rất tốt lại có nhiều loài hoa, không khí cũng thật dễ chịu rất phù hợp cho buổi lễ này. Ryan cùng Angel ngồi ở bàn chính chủ đúng trung tâm mà hai bên là từng bàn từng bàn của quan khách thành mấy hàng liền, họ cùng nhau thưởng thức màn biểu diễn của mấy tên hề kia.

- Bọn họ đang diễn hề sao?

- Đúng vậy. Nàng không thích sao?

- Tôi không thấy buồn cười.

Angel uống một ngụm trà nhìn mấy người đang diễn trò kia. Những quý tộc rồi người của hoàng gia ngồi xung quanh đó đều rủ tai nhau mà thì thầm rằng vị tiểu thư sẽ kết hôn với vua đảo cô đơn này thật xinh đẹp cũng chưa từng thấy bao giờ. Angel nhìn mấy tên hề đó rồi lại nhìn Ryan.

- Tôi giết bọn chúng được chứ?

- Nếu nàng thích.

Ryan mỉm cười rất hào phóng sinh mạng kẻ khác cho người đẹp. Angel nghe vậy lập tức đứng vậy, cô vẫn là mặc bộ váy lụa trắng đơn giản đó nhưng chẳng làm lu mờ khí chất một chút nào cả. Angel từ từ tiến tới làm mấy tên hề kia ngừng lại còn mọi người ngạc nhiên không biết cô định làm cái gì. Angel càng tiến gần đến một tên hề gần nhất, cô đưa bàn tay phải lên và ngay lúc đó chạm vào gương mặt của tên hề đó. Ánh mắt có chút ảm đạm trong khoảnh khắc đó chợt lóe sáng, bàn tay của Angel xuyên qua đầu của tên hề đó mà rất nhanh cả người cô cũng xuyên qua đứng phía sau tên hề. Những người khác không biết cô làm gì nhưng tên hề đó đã ngã xuống mà trợn to mắt chết.

- Angel...

Ryan cất tiếng gọi nhưng Angel vẫn là không để ý tiếp tục làm y hệt đối với những tên hề còn lại. Khi đã xử lí xong, Angel đứng đó nhìn đám người đã ngã xuống kia.

- Thật chướng mắt.

- Angel nàng sẽ mệt đó, mau lại đây nghỉ ngơi.

Ryan mỉm cười lên tiếng thì Angel cũng từ từ đi về chỗ ngồi mà bản thân những người chứng kiến kia đều khiếp sợ nhìn vị tiểu thư tương lai sẽ cùng hoàng tử của đảo cô đơn lên nắm quyền kia.

- Năng lực đó thật giống với miêu tả của đám kia về mẹ.

Nicolas nhìn chằm chằm đám xác người đang bị đem đi kia. Sakura vẫn chú tâm về phía những cái xác vừa bị ngã xuống đó.

- Linh hồn của họ đang đứng đó không di chuyển. Có lẽ những linh hồn đó đang chờ đợi mệnh lệnh từ cô gái kia.

- Đó có thể sẽ là Aya, cần phải theo dõi thêm.

Yami vừa hạ lệnh mọi người liền tiếp tục chờ đợi thời cơ tiếp cận. Bữa tiệc trà sau đó cũng được kết thúc nhanh chóng để các thượng khách nghỉ ngơi ở lâu đài và các biệt thự lớn xung quanh lâu đài sau đó buổi tối sẽ có một bữa tiệc khiêu vũ khác.

Trong hoa viên nhỏ khác thuộc về lâu đài, Angel một mình đi dạo mà không có người đi theo. Ryan đã đi gặp một vài vị khách đặc biệt nên cô mới có thể một mình an tĩnh như vậy.

- Các người sẵn lòng giúp ta làm vài việc chứ?

Angel ngồi xuống ghế ở đình viện mà nhìn về khoảng không trước mặt chẳng có gì kia.

- Tốt, ta không thích một số kẻ trong đó, các ngươi hãy đến trừ khử bọn họ giúp ta. Đây sẽ chỉ là một trò chơi nhỏ mà thôi........ Đúng vậy, các ngươi đã biết cần phải giết ai rồi, mau đi đi.

Angel phất tay thì một ngọn gió cũng thổi qua nhưng chẳng có gì thay đổi là bao. Bống dưng cơn gió ngừng lại, trước mặt Angel là một thanh niên ưu tú tầm tuổi của cô với mái tóc đỏ kì lạ cùng bộ trang phục hoàng gia màu trắng với những đai chỉ màu vàng trông càng thêm bắt mắt. Người này đang cầm một bông hoa nở rộ màu đỏ trong tay rất đẹp từ từ đi về phía cô.

- Cô tên Angel đúng chứ?

- Cậu là ai?

Angel nhìn người trước mặt này, có chút xa lạ cũng có chút quen thuộc tựa như đã trông thấy ở đâu đó. Nicolas tiến tới chỗ của Angel mà cầm bông hoa đặt vào lòng bàn tay của cô.

- Thật sự là không phải hay không nhớ tới đây? Cô chưa từng gặp tôi sao?

- Cậu sao? Hình như tôi đã từng thấy cậu.

Angel cố gắng thử suy nghĩ, cô nhớ khi mình nằm trong khối băng luôn luôn có những hình ảnh kì dị xuất hiện trong đầu cô. Chưa kể việc cô bị ngã từ trên cầu xuống cũng là một loại ký ức không êm đẹp gì.

- Sẽ hơi gây sốc nhưng xem ra cô đúng là mẹ của tôi rồi Angel. Tôi là Nicolas.

Nicolas mỉm cười nhìn Angel vẫn đang ngồi đó. Angel nhíu mày không còn một bộ dạng không cảm xúc đó nữa. Người trước mặt này tự nhận là con trai của cô, chuyện kì lạ này là sao chứ?

- Con sẽ giúp người nhớ lại nhanh thôi.

Nicolas càng cười quỷ dị hơn nữa mà nhìn Angel đầy vẻ quái quỷ. Ngay lúc đó có tiếng động Nicolas cũng liền biến mất, Angel đứng dậy lui về phía lùm cây không xa đình viện nhỏ này là bao.

- Hoàng tử ngài thực sự không thấy cô gái đó có điểm kì lạ sao?

- Nàng là người không tầm thường. Có lẽ càng như vậy ta càng phải mau chóng giữ bên người cho dù có phải giam giữ nàng ấy lại.

Angel đột nhiên đưa hai tay áp sát tai mình. Những lời này cô đã từng nghe qua. Muốn giam giữ cô lại sao? Đừng hòng, sẽ không ai được phép chạm vào cô. Sẽ không một ai cả.

_________

kid: xin thông báo với các nàng rằng chi hâm lại tiếp tục tạm hoãn viết cho nên>